Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 60: Trước khi hiến giác mạc: Đêm trước khi phẫu thuật. (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 60: Trước khi hiến giác mạc: Đêm trước khi phẫu thuật. (9)


Vũ Vĩ Phong luôn theo dõi Dạ Tuyết Ninh, làm sao lại không phát hiện ra cô đang xấu hổ, anh khẽ bật cười, đứng dậy nói: “Bên ngoài nhiều gió, chúng ta vào nhà uống trà.”

Dạ Tuyết Ninh để anh dẫn đi, nhưng là về phòng ngủ.

Vũ Vĩ Phong ngồi xuống chiếc sopha đơn đặt giữa phòng khách, trước mặt anh là tách trà bốc khói nghi ngút, làn khói mỏng manh như quyện lại với nhau, nhìn xuyên qua làn khói, cảnh vật đều trở nên mờ ảo.

Anh cầm tách trà đặt bên môi, khẽ nhập một ngụm, độ ấm vừa phải, uống vào không thấy quá nóng, hương trà thanh thanh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Quả nhiên là trà thượng hạng, giá tiền khác hương vị tự nhiên cũng khác những loại trà tầm thường kia.

Vũ Vĩ Phong lại uống một hớp nữa, trà trôi theo cổ họng chảy vào bụng, anh không ngừng gật đầu khen ngon.

“Lần tới Duy Thành đi nước ngoài, nhớ dặn cậu ấy mua nhiều trà Long Tỉnh một chút.”

Vũ Vĩ Phong đã xử lý hết nước trà trong chén, anh giơ chiếc chén rỗng về phía quản gia, ý đồ muốn xin thêm chén nữa.

Chiếc bình khá nhỏ nhắn, mới rót có hai chén đã chẳng còn bao nhiêu.

Vũ Vĩ Phong đón lấy tách trà trong tay quản gia, vô cùng có hứng thú đưa lên miệng thưởng thức.

Quản gia nhìn Vũ Vĩ Phong với ánh mắt kì lạ, đã xảy ra chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy? Chợt, bà nhớ đến một chuyện, dù không muốn nói, cũng không thể không nói ra: “Thiếu gia, bác sĩ Cố đã về rồi.”

Cánh tay cầm chén sứ của Vũ Vĩ Phong cứng đờ, anh khó khăn nuốt xuống nước trà trong miệng, sau đó kích động hỏi quản gia.

“Vậy cậu ta có nói khi nào thì có thể bắt đầu phẫu thuật không?”

Quản gia nhìn chằm chằm vào anh, lông mày hơi nhíu lại. Chẳng hiểu tại sao nhìn thấy vẻ mặt mong chờ này của thiếu gia, trong lòng bà có chút khó chịu.

Làm ơn đi, nếu lấy đi giác mạc, thiếu gia sẽ trở thành người mù, chuyện như vậy có gì đáng để vui mừng chứ? Thế nhưng quản gia hoàn toàn không hiểu, đối với Vũ Vĩ Phong mà nói, mọi chuyện tốt xảy ra trên người Dạ Tuyết Ninh, đều là chuyện đáng mừng.

Nhìn thấy nhiều việc xảy ra như vậy rồi, quản gia hiển nhiên biết, Dạ Tuyết Ninh vô cùng quan trọng với Vũ Vĩ Phong. Bà bất đắc dĩ thở dài, đem mọi chuyện thành thật khai báo: “Bác sĩ Cố nói, nếu thiếu gia đồng ý, ca phẫu thuật có thể bắt đầu vào chín giờ sáng mai tại bệnh viện An Hoà.

Hai hàng lông mày Vũ Vĩ Phong giãn ra, ý cười lan tràn trên mặt.

Tốt rồi, cuối cùng cũng có thế giúp Ninh Nhi tìm lại ánh sáng.

Tất cả suy nghĩ của Vũ Vĩ Phong lúc này, đều vì Dạ Tuyết Ninh mà tính toán. So với anh của hai năm về trước, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau, khác ở chỗ, mọi việc anh làm bây giờ, đều vì một người con gái.

Tối đến, mặt trăng phá lệ đặc biệt sáng, mang theo chút gì đó ấm áp phản chiếu xuống bể bơi rộng lớn.

Gió như một nhạc sĩ dương cầm, biến lá cây thành nhạc cụ, tấu lên một bản nhạc du dương.

Mười một giờ đêm, khí trời có chút se lạnh, nhưng trong phòng Dạ Tuyết Ninh vẫn tràn ngập ấp áp bởi màu vàng từ chiếc đèn ngủ phát ra.

Vũ Vĩ Phong ngồi trên đầu giường, ngón tay tinh tế vuốt ve cánh môi hồng hào của Dạ Tuyết Ninh, không nhịn được, anh cúi đầu, nhẹ nhàng in xuống đó một nụ hôn.

Không biết có phải do ánh đèn không mà vẻ mặt Vũ Vĩ Phong vô cùng dịu dàng. Ánh mắt anh nhu tình như làn nước, khi nhìn Dạ Tuyết Ninh, trên môi luôn thường trực nụ cười.

Anh cẩn thận đặt tay cô vào bàn tay to rộng của mình, mười ngón tay đan nhau, thật chặt chẽ, không hề có lấy một khe hở. Trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ, anh chợt nghĩ, giá như có thể cứ như vậy nắm tay cô đến cuối đời thì thật tốt.

“Nếu anh trở thành kẻ mù, em sẽ muốn thoát khỏi anh sao?” Môi Vũ Vĩ Phong hơi mấp máy, tiếng nói phát ra nhỏ vô cùng, chỉ đủ mình anh nghe thấy.

Thật ra, khi đưa ra quyết định này, không phải là anh không sợ, ngược lại, anh rất sợ hãi, sợ cô nhìn thấy lại rồi, sẽ tìm cơ hội rời xa anh, thế nhưng dù trong lòng có vạn điều bất an, anh cũng muốn chữa khỏi mắt cho cô.

Vũ Vĩ Phong cúi thấp đầu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ninh Nhi, em có còn nhớ không, em từng nói, anh là lý tưởng cả đời em theo đuổi, em đã định anh rồi? Bây giờ, câu nói đó có còn tính không?”

Đáp lại anh là tiếng hít thở đều đều của Dạ Tuyết Ninh, Vũ Vĩ Phong cười có chút không biết phải là sao.

Đột nhiên, anh nhớ đến dáng vẻ của Dạ Tuyết Ninh khi còn nhỏ. Vì vừa mới sinh ra nên cô được bọc trong lớp chăn dày, vì khá nặng cân nên lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã nghĩ cô rất giống một chú lợn con. Nếu không nói tới bác sĩ thì anh là người đầu tiên chào đón cô ra đời, ông bà Dạ còn phải đứng sau anh.

Thế mà thấm thoát đã mấy chục năm trôi qua, bây giờ cô đã lớn như vậy rồi, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lẽ ra, không nên có khuyết điểm đó.

Ngón tay Vũ Vĩ Phong lại tìm tới trên mặt Dạ Tuyết Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cô. Tuy không thể nói anh hại chết ông bà Dạ, nhưng lại không thể tránh khỏi liên quan, đặc biệt hại cô mất đi đôi mắt, anh chính là hung thủ gián tiếp, cũng là nguyên nhân lớn nhất. Cho dù bây giờ anh có vì cô mà hiến giác mạc, cô cũng không cần thiết phải biết ơn anh.

Ánh mắt Vũ Vĩ Phong vẫn vô cùng dịu dàng, ngắm nhìn Dạ Tuyết Ninh đến thất thần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN