Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 71: Hiến giác mạc (11) (H nhẹ)
***
Dạ Tuyết Ninh ngồi xuống giường bệnh, thử gọi nhẹ hai tiếng: “Vĩ Phong?”
Bốn bức tường của căn phòng như ngăn cách thế giới bên trong và bên ngoài, tiếng nói của Dạ Tuyết Ninh mặc dù nhỏ nhưng lại vì thế mà trở lên rõ ràng.
Cô hơi cắn môi dưới, khẩn trương nắm chặt hai bàn tay, chờ một lúc lâu cũng không nghe được âm thanh của anh, trong lòng liền cảm thấy hụt hẫng.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?
Cửa sổ phòng bệnh không biết bị ai mở tung ra, gió bên ngoài mạnh mẽ thổi vào trong phòng, hốc mắt Dạ Tuyết Ninh chợt cay xè, cũng không biết do gió làm hay do cô muốn khóc nữa.
Bác sĩ Hải không phải nói tình hình của anh không có nghiêm trọng sao? Vì sao tới giờ còn chưa tỉnh lại?
Dạ Tuyết Ninh run rẩy mím chặt đôi môi, hai tay duỗi ra, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt mu bàn tay cô. Dạ Tuyết Ninh sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng nắm được tay của Vũ Vĩ Phong, cô ưu thương áp tay anh vào má mình, hai mắt khẽ nhắm lại, cổ họng ứ nghẹn.
Trên má cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh nhưng lại khiến trái tim cô đau đến thắt lại, môi cô mấp máy, hình như đang nói gì đó, âm thanh ban đầu có chút nhỏ nhưng rồi từ từ cũng to dần.
“Vĩ Phong, anh mau tỉnh lại đi. Em cầu xin anh, tỉnh lại có được không?”
“Không phải anh nói yêu em sao? Yêu em, vậy thì không được rời xa em…”
“Vĩ Phong, dậy đi mà, ngồi dậy nhìn em này.”
Nước mắt Dạ Tuyết Ninh cứ như suối chảy ra ồ ạt, làm sao cũng không ngừng được. Âm thanh cô khàn khàn, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Dạ Tuyết Ninh dùng sức siết chặt bàn tay anh, trong lòng bỗng chốc thấy hoảng hốt, giống như sợ… anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Vĩ Phong, anh không biết đâu, ngày trước yêu anh, là kìm nén cảm xúc, sợ anh phát hiện ra sẽ không muốn quan tâm đến em nữa. Sau khi anh từ nước ngoài trở về, em đã có một khoảng thời gian tự giãy giụa, không biết nên tỏ tình với anh hay tiếp tục đơn phương nhưng rồi em quyết định nói cho anh biết lòng mình, nhưng bị anh từ chối rồi. Hôm đó, ba mẹ em mất, Vân Anh cũng rời xa em, em cảm thấy thế giới này dường như sụp đổ trước mắt, giá như lúc ấy, anh cứ giống như bao lần trước, âm thầm từ chối em thay vì lạnh nhạt nói bảy chữ đó, vậy thì tốt biết bao, ít nhất, em sẽ tiếp tục kiên trì yêu anh, cho dù biết đó là yêu mù quáng, nhưng anh…” Dạ Tuyết Ninh cắn chặt đôi môi gần như khiến chúng bật máu, cô thoáng im lặng, sau đó nức nở nói tiếp: “Em tự tử không thành, về sau lại bị mất đi đôi mắt, em đã cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa nên em đồng ý lời cầu hôn của Trí Hùng, thế nhưng ông trời thật biết trêu ngươi, lại để anh đứng trước mặt em lần nữa… Ban đầu là vì Trí Hùng nên em mới đồng ý đi theo anh, về sau cảm thấy tự ti vì bản thân là kẻ mù không xứng với anh, nhưng trải qua chuyện lần này em cuối cùng cũng làm rõ một điều…” Dạ Tuyết Ninh cúi thấp đầu, tiếng nức nở bỗng nhiên biến mất, cô nhẹ nhàng mở mắt, kiên định lên tiếng: “Mặc kệ anh nói yêu em là thật hay giả, cũng mặc kệ có bị anh từ chối lần nữa, em vẫn muốn nói rằng: Vĩ Phong, em yêu anh.”
“Tất cả những điều em vừa nói là thật? Không phải là hết yêu anh rồi?”
Âm thanh nghi hoặc xen lẫn vui mừng vang lên khiến Dạ Tuyết Ninh kinh ngạc mà ngơ ngác nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Ngạc nhiên qua đi, cô kích động thả tay Vũ Vĩ Phong ra thay vào đó dùng hai tay mình sờ vào mặt anh, sau khi xác nhận anh đang mở mắt, trên mặt cô rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười.
Vũ Vĩ Phong không đợi được cái gật đầu của Dạ Tuyết Ninh, sắc mặt liền trở lên căng thẳng.
“Ninh Nhi, trả lời anh, em trước giờ vẫn luôn yêu anh, phải không?”
Dạ Tuyết Ninh có chút sững sờ, đầu hơi cúi xuống, lảng tránh trả lời câu hỏi của Vũ Vĩ Phong: “Anh vừa tỉnh dậy, đừng nên nói chuyện nhiều, mau nằm xuống nghỉ ngơi…”
“Từ khi em bước vào phòng, anh đã tỉnh lại rồi!” Không để Dạ Tuyết Ninh nói hết câu, Vũ Vĩ Phong đã mạnh mẽ nắm lấy hai tay cô, chen lời: “Ninh nhi, ngoan, trả lời anh.”
Vũ Vĩ Phong giống như đang gạ gẫm một đứa trẻ con, anh không ngừng dụ dỗ cô. Mới đầu, Dạ Tuyết Ninh còn thấy khá tức giận vì bị Vũ Vĩ Phong lừa, nhưng khi đối mặt với lời chất vấn của anh, cô liền không biết phải làm sao nên chỉ có thể giống như lúc trước giữ im lặng.
“Ninh nhi…”
Dường như bị Vũ Vĩ Phong dày vò đến chịu hết nổi, Dạ Tuyết Ninh hơi nhíu mày, nói: “Vấn đề này, đối với anh quan trọng vậy sao?”
“Đương nhiên quan trọng!” Vũ Vĩ Phong vội vàng khẳng định.
Không gian lại chìm vào im lặng, khoảng chừng vài phút sau, cô đột nhiên thở dài một hơi, mơ hồ thấy từ cổ kéo dài đến mang tai có những vệt đỏ mờ ám.
Phòng bệnh của Vũ Vĩ Phong nằm ở tầng một, cửa sổ đối diện với sân sau của bệnh viện, là nơi trồng nhiều cây cối và hoa cỏ nhất An Hòa. Gió phảng phất từng cơn, nhẹ nhàng nhưng cũng mạnh mẽ, đem hương hoa nhài thổi vào trong không khí.
Dạ Tuyết Ninh chậm chạp giơ tay vén những sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai. Cô hơi nghiêng đầu, cái mũi khẽ động liền gửi được một mùi thơm nhè nhẹ, khóe môi cô nhếch lên, trong lòng bỗng cảm thấy sự quẫn bách vừa rồi chợt biến mất.
“Phải, em yêu anh, từ trước đến nay vẫn luôn chỉ yêu mình anh.” Trong tiếng gió vi vu phản phất âm thanh trong lành của cô gái.
Vẻ mặt Vũ Vĩ Phong bỗng nhiên bừng sáng, dường như so với ánh nắng ban ngày còn chói chang hơn.
Như vậy, cô ấy chưa từng thay lòng đổi dạ? Chưa từng hết yêu anh? Chưa từng yêu Lô Trí Hùng?
Khóe môi Vũ Vĩ Phong cong lên, từ ánh mắt cho tới vẻ mặt đều thấp thoáng ý cười, tuy có chút ngây ngô nhưng không thể phủ nhận anh cười lên trông vô cùng đẹp mắt.
“Ninh Nhi, cảm ơn em.”
Dạ Tuyết Ninh hơi ngẩn người, hoàn toàn không hiểu anh muốn cảm ơn cô vì chuyện gì lại bỗng nhiên cảm thấy hai tay bị siết chặt, sau đó có một lực lớn kéo mạnh cô về phía trước, đến khi Dạ Tuyết Ninh kịp phản ứng thì cũng đồng thời phát hiện mình đang nằm trong ngực Vũ Vĩ Phong.
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, cô còn chưa biết anh có thật sự yêu mình không. Dạ Tuyết Ninh khó khăn ngồi thẳng người, vừa muốn giơ tay đẩy anh ra thì bên tai nghe thấy ba chữ khiến cô chết lặng. Dạ Tuyết Ninh đã cho rằng mình nghe nhầm nếu không phải bản thân cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng lên xuống, khi anh nói chuyện, hơi thở lướt qua sườn mặt cô.
“Anh mới nói gì?” Dạ Tuyết Ninh nhanh chóng ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi lại.
Giống như đã dự liệu được từ trước, Vũ Vĩ Phong mỉm cười, mặc dù so với nụ cười trước có đẹp hơn nhưng lại ẩn chứa sự trêu đùa và sủng nịnh. Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh cười càng ngày càng tươi: “Anh yêu em!”
Dạ Tuyết Ninh cứng đờ người, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có một dòng suối mang tên hạnh phúc đang chậm chạp chảy, cũng giống như ánh nắng rực rỡ sau cơn bão qua đi, mãi đến khi trên mặt cảm thấy man mát mới tỉnh táo trở lại. Cô khẽ mỉm cười, thuận theo cảm xúc mà vòng tay qua eo Vũ Vĩ Phong, ôm lấy anh.
Trên mặt người nào đó như viết hai chữ vui vẻ thật to. Vũ Vĩ Phong cười dịu dàng, hơi nghiêng đầu về phía sau, vừa nhấc một tay lau nước mắt cho cô vừa trêu chọc: “Xem em kìa, khóc thật xấu.”
“Anh chê em sao?” Dạ Tuyết Ninh lại vùi mặt giữa hõm vai và cổ Vũ Vĩ Phong, giả vờ giận dỗi lên tiếng.
Vũ Vĩ Phong bất chợt kéo cô ra, trong lòng nghĩ muốn trêu đùa cô gái nào đó một phen, nhưng khi đối diện với gương mặt của cô, anh lại nhìn đến ngây ngốc.
Tựa như phát hiện ánh mắt trần trụi của anh, Dạ Tuyết Ninh xấu hổ đỏ mặt chọc cho cả người Vũ Vĩ Phong ngứa ngáy. Rồi khi cô khẽ liếm nhẹ cánh môi, chiếc lưỡi thơm tho như đang mời gọi anh tới thưởng thức chúng, ánh mắt Vũ Vĩ Phong rốt cuộc tối sầm, khó khăn nuốt nước bọt.
Mình muốn cô ấy! Vũ Vĩ Phong như nghe thấy trong lòng đang gào thét điên cuồng, anh lại càng không ngừng nuốt nước bọt.
“Vĩ Phong, anh làm sao vậy? Anh… Ưm…” Bỗng nhiên không nghe thấy Vũ Vĩ Phong nói chuyện nữa, cô thấy hơi khó hiểu, chỉ là muốn nghe thấy tiếng anh thôi, không ngờ bản thân vừa nói được một nửa, môi liền bị thứ gì đó ướt át che phủ.
Thế nhưng Dạ Tuyết Ninh lại không hề né tránh, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Thật mềm.
Vũ Vĩ Phong từ từ mở mắt, nhìn Dạ Tuyết Ninh lúc này đã nhắm mắt liền có chút ngoài ý muốn, không ngờ Ninh Nhi lại không đẩy anh ra. Mắt phượng của Vũ Vĩ Phong vui vẻ cong thành vầng trăng khuyết, mi dài chậm rãi khép lại.
Vũ Vĩ Phong thử mút nhẹ môi dưới của Dạ Tuyết Ninh, anh phát hiện ra anh rất thích đôi môi này, mềm mềm lại căng mọng, ngậm vào trong miệng có cảm xúc tốt vô cùng.
“Ưm… Vĩ Phong… Ưm…”
Vũ Vĩ Phong đang chìm đắm trong “vị ngọt”, nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, anh cười ranh mãnh, cố ý thò tay vào trong áo cô, bóp nhẹ hai tiểu bạch thỏ.
“Á…Ưm…”
Xúc cảm mạnh mẽ đánh vào lý trí của Dạ Tuyết Ninh, sự kích thích khiến cơ thể cô run rẩy, thoáng cái mà cả người đã ửng hồng. Dạ Tuyết Ninh vừa há miệng thở gấp, bên trong khoang miệng liền bị chiếc lưỡi của anh càn quét, mang theo chút nghịch ngợm quấn lấy lưỡi cô trêu đùa.
Dạ Tuyết Ninh vô thức túm chặt vạt áo trước ngực Vũ Vĩ Phong, cố gắng đón nhận sự cuồng nhiệt mà anh mang đến.
“Ưm… Vĩ Phong, đừng cầm mạnh như vậy… nhẹ chút…” Dạ Tuyết Ninh cảm thấy mình thật sự điên rồi, bị anh làm cho điên rồi.
Vũ Vĩ Phong cúi đầu nhìn gương mặt động tình của cô, vừa liếc mắt liền biết người phụ nữ trong lòng mình có cảm giác, khóe môi anh cong lên, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy, hai tay đang nắm ở nơi vun cao trước ngực cô lại tăng thêm chút lực. Đột nhiên, anh cúi đầu ngậm vành tai cô, dụ hoặc nói: “Ninh Nhi, anh muốn em!”
“Ưm…” Dạ Tuyết Ninh không nói được gì ngoài phát ra những tiếng rên rỉ. Nơi bị môi anh chạm qua như bị lửa thiêu, vừa nóng lại vừa sung sướng. Hơi thở anh phả vào cổ cô, Dạ Tuyết Ninh không nhịn được khẽ run lên, từ mặt cho đến cổ đều nhuốm một màu đỏ.
Không được rồi, anh nhịn hết nổi rồi!
Tựa hồ quá kìm nén, trên trán Vũ Vĩ Phong nổi lên một tầng gân xanh, anh cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, đặc biệt là nơi nào đó, vừa căng vừa khó chịu…
“Á… Vĩ Phong…”
Vũ Vĩ Phong gấp tới độ không kịp cởi quần áo cho cả hai, chỉ để hở những nơi cần thiết đã bắt đầu muốn “đánh dã chiến”.
Quả thật, mối quan hệ của bọn họ nhanh chóng trở lên tốt đẹp như vậy, Hắc Dực có công không nhỏ, nhưng cả hai hoàn toàn không biết, “cuộc đối thoại” của họ như mũi giáo bén nhọn xuyên thẳng vào trái tim Lô Trí Hùng.
Anh ta suy yếu dựa lưng vào tường, mặt hơi hướng lên, hai mắt tựa hồ nhắm chặt như đang cố gắng kìm nén thứ gì đó. Không biết vô tình hay cố ý, khuôn mặt của anh ta bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn thấy vẻ mặt nhưng vẫn có thể đoán ra anh ta đang vô cùng đau lòng bởi tay anh ta run rẩy đặt ở ngực trái, một mảng áo trước ngực đã bị vò đến nhàu nát.
***
Chẳng mấy chốc, trời đã tối, Lô Trí Hùng luôn đứng ở ngoài phòng bệnh của Vũ Vĩ Phong, vừa nhìn thấy Dạ Tuyết Ninh được Thiệu Duy Thành dẫn về phòng, ánh mắt anh ta lướt qua một tia sáng lạ, nhưng rất nhanh liền biến mất. Anh ta hít mạnh một ngụm khí, sau đó đứng thẳng lưng, mang vẻ mặt nghiêm túc bước vào trong phòng. Một thoáng nhìn thấy Vũ Vĩ Phong ngồi trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra cửa anh ta liền thấy hơi sững sờ.
“Tôi đang đợi cậu.”
Lô Trí Hùng nhìn Vũ Vĩ Phong chằm chằm, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Đột nhiên, anh ta bước lên trước, đứng ở bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Vũ Vĩ Phong, nói: “Nếu tôi có thể giúp anh đứng đầu thế giới ngầm, anh phải trả lại Tuyết Ninh cho tôi?”
Vũ Vĩ Phong nhíu chặt chân mày, vẻ mặt thoáng cái trở lên rét lạnh, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén. Nếu không phải Ninh Nhi của anh mang nợ cậu ta thì anh há lại để cậu ta từ trên cao nhìn xuống anh nói với giọng điệu ban ơn này?
Vũ Vĩ Phong lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lô Trí Hùng, không hề có một tia trốn tránh: “Tôi giúp cậu có được hắc đạo, cậu từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt em ấy nữa?”
Lô Trí Hùng lặng lẽ nhìn Vũ Vĩ Phong, bất ngờ hỏi: “Anh thật sự yêu cô ấy?”
Vũ Vĩ Phong không do dự lấy một giây liền trả lời: “Tôi yêu em ấy!”
“Thế nhưng anh có thể bảo vệ cô ấy cả đời sao? Kẻ thù của anh nhiều như vậy! Đừng quên, lý do tại sao bố mẹ của Tuyết Ninh lại chết.”
Hình như bị nói trúng điểm yếu, Vũ Vĩ Phong ngẩn người, từ trong ánh mắt anh cũng có thể thấy được sự dằn vặt trong đó, nhưng rất nhanh bị thay thế bằng một đôi đồng tử tràn đầy kiên định.
Vũ Vĩ Phong nâng cao rèm mắt nhìn Lô Trí Hùng, rõ ràng bản thân ở thế bị động nhưng lại thể hiện ra sự ngạo nghễ và cuồng vọng của kẻ thống trị vạn vật: “Từ giờ phút này trở đi, không ai có thể làm tổn thương em ấy nữa, ngay đến bản thân tôi cũng không thể!”
“Mong anh nói được làm được.”
Vũ Vĩ Phong vốn tưởng rằng, Lô Trí Hùng sẽ tiếp tục phản bác lại mình nhưng lại chỉ thấy anh ta khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!