Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 72: Hiến Giác Mạc: Cái chết của Lô Trí Hùng (12)
Cười như vậy, chín phần mười là vừa được “thỏa mãn”, thế nhưng đáng chết, hắn ta lại dám vui vẻ trước mặt anh, anh còn chưa được “thỏa mãn” đấy.
Nghĩ đến vấn đề này, Vũ Vĩ Phong không tự chủ được nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Rõ ràng, cô rất hưởng thụ, cũng làm bản thân anh nhịn hết nổi, thế quái nào đến lúc chuẩn bị “đánh dã chiến” cô lại nói một câu “bác sĩ bảo, ba tháng đầu không được sinh hoạt vợ chồng” làm anh nghẹn đến muốn hỏng. Tên lang băm nào đã nói như vậy? Con của anh lại yếu ớt thế sao? Thế nhưng người yêu đã nghiêm mặt bảo không được, anh chỉ có thể mang một bồ ủy khuất đi tắm nước lạnh.
Tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiệu Duy Thành, rốt cuộc cũng làm ai đó rùng mình nhận ra bầu không khí có chút ngột ngạt. Hắn chớp mắt một cái, dường như trong lúc mơ hồ đã tờ mờ hiểu ra gì đó. Thiệu Duy Thành thong thả xoay người đóng cửa phòng, lúc này mới bước tới trước mặt đại nhân vật nào đó và ngồi xuống, khóe môi mang theo đùa giỡn mà chậm rãi cong lên.
“Tôi nói nè Vũ đại tổng tài, chúng ta người yêu thì không, tình nhân càng chẳng phải, cậu nhìn tôi như thế là có ý gì?”
Thái dương Vũ Vĩ Phong giật giật, sắc mặt biến đen, anh không vui nói: “Cút.”
Vẻ mặt Thiệu Duy Thành cợt nhả, bộ dạng giống như không sợ chết mà cười to: “Không phải chỉ còn hai tháng nữa thôi sao? Cố gắng kìm nén, đừng ngoài ý muốn hại chết đứa bé.” Nói xong, hắn hướng vẻ mặt đen thui của ai đó nháy mắt một cái rồi mới tiêu soái rời đi.
Thiệu Duy Thành lần này tới, thật muốn làm cho bệnh tình của anh nặng thêm. Vũ Vĩ Phong chợt cảm thấy có chút đau đầu, anh giơ tay xoa mạnh điểm giữa trán, sắc mặt vô cùng u ám.
Rốt cuộc cậu ta tới đây để làm gì?
“À! Đúng rồi, đã xác định được nơi lẩn trốn của Mạc Vĩnh Lam, vị trí chính xác tôi đã gửi cho cậu. Thế nhé!” Thiệu Duy Thành bất ngờ từ bên ngoài thò đầu vào sau cánh cửa, lúc rời đi còn cao hứng nói hai tiếng “thế nhé” làm Vũ Vĩ Phong nhịn không được túm một trái táo trong đĩa trên chiếc bàn đặt cạnh đầu giường ném về phía hắn, bất quá hắn đã nhanh hơn một bước đóng cửa lại rồi.
Trái táo đỏ tươi đập mạnh vào cánh cửa phát ra một tiếng “rầm” không quá lớn, Vũ Vĩ Phong đồng thời cũng nghe được tiếng cười vui vẻ của kẻ gây họa sau cánh cửa. Anh hờ hững nhìn thứ quả nát bét ở dưới đất, thoáng rơi vào trầm tư.
Mặc dù lần bắt cóc này, Mạc Vĩnh Lam không có liên quan, nhưng không thể bác bỏ những oan ức mà cô ta khiến Ninh Nhi của anh phải chịu. Con người đó, sớm muộn cũng phải biến mất, chi bằng làm sớm một chút, có vậy, từ nay về sau Ninh Nhi mới được an toàn.
Nghĩ vậy, Vũ Vĩ Phong nhanh chóng ngồi thẳng dậy, vừa cầm điện thoại ở bên cạnh lên, ngón tay liền không ngừng di chuyển trên màn hình, rất lâu sau mới ngừng lại, nhưng lông mày cũng tại thời điểm đó nhíu chặt. Không biết đã nhìn thấy gì mà anh vội vàng gọi điện thoại cho Lãm. Chuông điện reo không quá hai tiếng đã thấy Lãm nghe máy. Vũ Vĩ Phong không dài dòng, ra lệnh: “Sai một nhóm người để ý xung quanh bệnh viện, nếu trông thấy Mạc Vĩnh Lam thì lập tức bắt lại…” Trong khi nói, Vũ Vĩ Phong lơ đễnh nhìn ra cửa, vừa hay bắt gặp một bóng đen vụt qua tầm mắt, anh tắt điện thoại trong tay, im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giống như muốn nhìn xuyên qua nó vậy.
Không tin tưởng rằng anh có thể bảo vệ tốt cô ấy, cho nên mới quay lại lần nữa sao?
***
Những ngày sau đó, không một ai trông thấy Lô Trí Hùng.
Dạ Tuyết Ninh mặc dù đã được xuất viện nhưng vẫn ngày ngày đều đặn có mặt tại phòng bệnh của Vũ Vĩ Phong.
Không phải anh không muốn xuất viện, mà là Ninh Nhi không cho anh về nhà, nói cái gì mà phải chờ chuẩn đoán từ bác sĩ. Từ sau khi gặp lại, anh đặc biệt nghe lời cô, hễ cô nói không được, anh tuyệt đối sẽ không làm, đây cũng chính là nguyên nhân anh ngoan ngoãn nằm viện suốt một tuần qua.
Rồi cũng tới một ngày, Hải Lam Xuyên đột nhiên bước vào phòng bệnh của Vũ Vĩ Phong, đẩy gọng kính và nói: “Cả đầu và vết thương của Vũ tổng đều không vấn đề gì, chỉ cần chú ý điều dưỡng tôi tin chắc rất nhanh sẽ khỏe lại, anh hiện tại có thể xuất viện rồi.”
Người nào đó vừa nghe có thể rời khỏi nơi giống như nhà giam này thì lập tức phi xuống giường, không nói hai lời đã muốn dẫn Dạ Tuyết Ninh rời đi, nhưng mà khi cúi đầu nhìn một thân quần áo bệnh nhân của mình, hành động trước đó liền trì hoãn.
“Em đợi chút, anh đi thay quần áo.”
Dạ Tuyết Ninh khẽ gật đầu, một giây sau liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi xa.
“Vậy anh đi giúp cậu ta làm thủ tục xuất viện.” Tiếng Thiệu Duy Thành trầm trầm vang lên bên tai, Dạ Tuyết Ninh lại khẽ gật đầu.
Phút chốc, xung quanh cô trở nên thật yên tĩnh. Cô giơ tay vuốt lại những sợi tóc rơi vãi giữa trán, một thoáng, cô đột nhiên nhớ tới Lô Trí Hùng, mấy ngày nay chỉ lo quan tâm đến Vĩ Phong, cô suýt nữa đã quên ngày đó Lô Trí Hùng đã giúp cô rất nhiều, cô nên hướng anh ấy nói tiếng cảm ơn. Chỉ là, không ngờ cô vừa nghĩ, cơ hội đã đến nhanh như vậy.
“Tuyết Ninh…”
Dạ Tuyết Ninh nhíu mày, cảm thấy giọng Lô Trí Hùng hơi khàn khàn.
“Trí Hùng, anh bị bệnh sao?” Dạ Tuyết Ninh men theo âm thanh của Lô Trí Hùng mà tiến về phía trước.
Lô Trí Hùng vừa thấy cô di chuyển thì lo lắng bước nhanh tới, nâng tay muốn đón lấy hai cánh tay cô trên không trung, tiếc rằng anh ta làm không được.
Dạ Tuyết Ninh thấy tay trái mình bị giữ chặt, cô liền đứng lại, lo lắng dùng tay còn lại tìm kiếm gò má anh ta, vuốt nhẹ.
“Trí Hùng, anh làm sao vậy, sao lại có cảm giác gầy thế này?”
Lô Trí Hùng không né tránh cái đụng chạm của cô, cũng như không có ý trả lời. Nếu như cô trông thấy bộ dạng lúc này của anh ta, chắc chắn sẽ không chỉ nói như vậy.
Bởi vì sao ư? Bởi vì hiện tại, trông anh ta thật thê thảm.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào bên trong qua cửa sổ phòng bệnh, những sợi nắng vàng đáp nhẹ trên người anh ta đã không còn tìm thấy hào quang sáng chói trước đây nữa mà chỉ thấy một người đàn ông bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, ngay cả đôi đồng tử sáng như bảo thạch cũng bị mái tóc màu hạt dẻ che khuất, trên khuôn mặt đã từng đẹp trai chỉ để lộ ra chiếc mũi cao cùng những sợi râu mọc lổm nhổm, bộ quần áo may thủ công vừa người dường như đã bị rộng hơn.
Anh ta đã không nhận ra bản thân trở nên thế nào sau bao ngày vùi dập mình ở quán bar nếu như Dạ Tuyết Ninh đã không nói:
“Trí Hùng, anh uống rượu?”
Mùi rượu nồng nặc tới vậy sao?
Lô Trí Hùng cúi đầu ngửi quần áo mình, quả nhiên thật nặng mùi, lại trông thấy hai hàng mày thanh tú của cô vì khó chịu mà nhíu chặt, trong lòng anh ta nhói lên, hấp tấp buông Dạ Tuyết Ninh ra, dùng tay vỗ mạnh vạt áo trước ngực như muốn gội rửa sạch mình nhưng dù có làm thế nào, mùi rượu trên người anh ta cũng không biến mất được, càng như vậy anh ta lại càng cảm thấy quẫn bách, hoảng loạn hơn.
Nghe thấy tiếng “bộp bộp” từ trên người Lô Trí Hùng phát ra, Dạ Tuyết Ninh bất an nắm lấy tay anh ta, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Trí Hùng, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Lô Trí Hùng hơi sững sờ mà ngừng tay, ánh mắt nhìn cô có chút xuất thần.
Phải rồi, anh tới tìm cô để làm chuyện quan trọng.
“Tuyết Ninh, đi theo anh một lát.”
“Nhưng…” Cô hơi do dự: “Thôi được rồi.”
Cô ra ngoài, rất nhanh sẽ quay lại, để Vĩ Phong đợi một lúc chắc sẽ không sao.
Dạ Tuyết Ninh đã nghĩ, Lô Trí Hùng chỉ dẫn cô đi đâu đó trong bệnh viện, không nghĩ tới anh ta lại đưa cô ra bên ngoài.
Bên tai có tiếng xe cộ vang lên rõ ràng, trong lòng Dạ Tuyết Ninh có chút gấp, cô sợ phải để Vĩ Phong đợi lâu.
Lô Trí Hùng dường như nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh ta cười khổ, ánh mắt đượm buồn nhìn dòng xe qua lại lườm lượm.
“Tuyết Ninh, chúng ta làm một giao dịch đi?” Bên trong thanh âm bình thản ẩn dấu sự nuối tiếc. Chẳng qua Dạ Tuyết Ninh không đoán ra được, anh ta đang hối tiếc cái gì, là thứ anh ta muốn đem ra trao đổi với cô sao? Mặc kệ, cô sẽ không cùng anh ấy giao dịch, tuy nhiên, nó cũng không đại biểu cô không tò mò.
“Anh muốn giao dịch cái gì?”
Lô Trí Hùng di chuyển tầm mắt dừng lại trên người Dạ Tuyết Ninh, bên trong đó có mãn nguyện, có buồn bã, có nuối tiếc, có rất nhiều cảm xúc xáo trộn nhưng sau cùng chỉ còn thấy tĩnh lặng như mặt nước.
Khóe môi anh ta chậm rãi cong lên, che giấu sự mong chờ nơi tiếng nói: “Em để anh hôn em một cái, anh giúp em hoàn thành một tâm nguyện.” Anh giúp em từ nay về sau có thể nhìn thấy người em yêu.
Câu nói sau cùng, Lô Trí Hùng đè nó lại trong cổ họng mà không nói ra.
Một trận gió thật lớn bất ngờ nổi lên không báo trước, một chiếc lá bị gió thổi tạt qua sườn mặt cô, một chiếc lá vàng nhẹ nhàng đáp đất, một câu nói thốt ra từ miệng người anh ta yêu: “Anh biết nguyện vọng của em là gì sao?”
Lô Trí Hùng không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười. Đột nhiên, anh ta giơ tay giữ chặt gáy cô, cánh môi nặng nề áp xuống, cũng như lúc nó tới, đến nhanh cũng đi nhanh.
Đến khi Dạ Tuyết Ninh kịp phản ứng, trong đầu cô chỉ còn đọng lại câu nói cuối cùng của Lô Trí Hùng là “anh yêu em” và một tiếng “rầm” lớn.
Dạ Tuyết Ninh ngây ngốc đứng dưới tán cây ngô đồng, nghe âm thanh hoảng loạn của những người đi đường.
Tuy cô mù, nhưng tai cô không điếc.
Một cô gái đứng bên cạnh nhìn cô đồng cảm, quan tâm hỏi: “Cô này, người đàn ông ban nãy đi cùng cô hình như muốn tự tử, tôi đã giúp cô gọi xe cứu thương rồi, cô có muốn qua đó nhìn một chút không?” Hình như biết mắt cô không nhìn thấy, người nọ tốt bụng nói: “Tôi dìu cô qua đấy.”
Dạ Tuyết Ninh như nghe thấy trong lòng mình có thứ gì bị rơi vỡ, ngay sau đó những giọt nước mắt đua nhau chảy ra.
Người nọ nhìn thấy hai vai cô run run, cho rằng cô quá đau lòng mà không dám tiếp nhận sự thật này, nên lúc nhìn thấy cô đứng bật dậy, điên cuồng nắm chặt tay mình, muốn mình dẫn cô qua chỗ người yêu đang nằm, người nọ liền có chút do dự, sợ cô không giữ được bình tĩnh rồi ngất xỉu, vậy thì không tốt.
Dạ Tuyết Ninh vẫn khóc không ngừng, kiên trì giữ chặt người trước mặt không buông, nói với giọng cầu xin: “Đưa tôi qua đó, làm ơn, đưa tôi qua đó đi mà!”
“Ninh nhi, ngoan, đừng làm phiền người khác, anh đưa em qua đó.”
Dạ Tuyết Ninh nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, sau đó cả người cô rơi vào vòng tay của người ấy, sau đó nữa, cô được anh bế lên, hình như, thật sự muốn đưa cô tới chỗ Lô Trí Hùng.
Người nọ im lặng nhìn hết một loạt những cảnh này, đột nhiên cô ấy thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Vừa được Vũ Vĩ Phong thả xuống, Dạ Tuyết Ninh lo lắng thử gọi tên “Lô Trí Hùng”, bất quá dù gọi thế nào, cũng không có tiếng người trả lời cô, tay cô tìm được trên mặt anh ta, thử vuốt ve qua lại, nhưng rồi cô chết lặng, bàn tay run rẩy không dám tin những gì mình vừa cảm nhận được.
Lô Trí Hùng… chết rồi?
Không còn hơi thở nữa.
Anh ấy… chết rồi!
Vũ Vĩ Phong đau lòng ôm lấy cô, thương tâm lau đi nước mắt trên mặt cô, lắng nghe cô nỉ non tên một người đàn ông khác, anh lần đầu tiên không hề cảm thấy khó chịu.
Nửa tiếng trước.
Vũ Vĩ Phong từ trong phòng tắm bước ra, nhíu mày nhìn căn phòng không một bóng người trước mặt. Đột nhiên, điện thoại trong túi quần anh rung lên, là có tin nhắn?
Vũ Vĩ Phong buồn bực lấy điện thoại ra, mở lên xem.
“Tuyết Ninh giao cho anh, tôi tạm thời có thể yên tâm. Hiện tại, cô ấy đang ở cùng tôi, bọn tôi đang ở công viên gần bệnh viện, anh tới rồi dẫn cô ấy về đi.”
Vũ Vĩ Phong vừa đọc xong thì lại có một tin nhắn mới đến, anh không do dự lập tức mở ra.
“Trước đây tôi có làm giám định qua, giác mạc của tôi hoàn toàn phù hợp với cô ấy nhưng lúc trước có nói gì cô ấy cũng không chịu dùng của tôi, bây giờ tốt rồi, có thể dùng rồi… Từ nay về sau, chỉ đành nhờ anh chăm sóc cô ấy, tuyệt đối không được làm cô ấy tổn thương, nếu không có làm lệ quỷ, tôi nhất định không tha cho anh!”
Trước đó, anh còn cảm thấy tức giận, nhưng khi đọc xong tin nhắn, anh đã sững sờ, đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại thật lâu.
Cậu ta vậy mà…
“Ninh nhi, đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho đứa bé…” Vũ Vĩ Phong nói tới đây mới nhận ra người trong lòng mình sớm đã khóc tới ngất đi.
“Ninh Nhi?”
Sắc mặt anh khẽ biến, vội vàng bế cô trở lại bệnh viện, vừa đi vừa không ngừng gọi tên cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!