Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 74: Không còn là kẻ mù nữa (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 74: Không còn là kẻ mù nữa (2)


Cúi đầu nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng, Vũ Vĩ Phong thoáng mỉm cười. Sau đó, anh cẩn thận bế Dạ Tuyết Ninh lên, sải những bước vững vàng hướng về phòng ngủ chính. Có lẽ, khi được bồng trên cao, biên độ bấp bênh khiến cô có chút khó chịu nên cặp mày nhỏ mảnh nhíu thật chặt, phải đến khi được thả xuống mặt giường êm ấm, trên mặt cô mới xuất hiện vẻ thỏa mãn.

Vũ Vĩ Phong ngồi xuống đầu giường, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai của Dạ Tuyết Ninh ra sau tai, ánh mắt anh ôn nhu, cử chỉ cẩn thận, dường như tất cả sự lãnh đạm và quyết tuyệt trước kia đã bị hòa tan triệt để.

Vài phút trước, Vũ Vĩ Phong vừa kết thúc một cuộc điện thoại. Hải Nam Xuyên nói với anh, Dạ Tuyết Ninh đang mang thai, nếu dùng thuốc rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Không thể phủ định, Vũ Vĩ Phong đã do dự. Cô là bảo bối của anh, hơn ai hết, anh chỉ muốn cô chữa lành đôi mắt, mỗi lần đứng trước mặt anh đều thật toàn vẹn. Nhưng nếu anh nói với cô điều này, cô nhất định sẽ trách anh ích kỉ, suy cho cùng đó cũng là con của anh.

Ngón tay Vũ Vĩ Phong lướt dần xuống gò má Dạ Tuyết Ninh, đi kèm với chút thương tiếc là ít ỏi run rẩy.

Bên trong Uyển Nguyệt có cây ngô đồng, trên cây ngô đồng có một tổ chim. Chim mẹ ngoái đầu nhìn các con của mình, sau đó cất cánh bay đi mất. Vào khoảnh khắc, nhánh cây bị động lực làm rung nhẹ, đâu đó có chiếc lá vàng theo gió đậu trên bệ cửa sổ đang mở, dường như Vũ Vĩ Phong cũng vừa mới quyết định xong một chuyện nào đó.

Dựa theo kế hoạch đã lên, cuộc phẫu thuật sắp xếp vào ngày kia. Trước đó một ngày, Vũ Vĩ Phong cho gọi Thiệu Duy Thành đến, hai người ở trong thư phòng đến chiều tối mới ra.

Rốt cuộc, ngày đặt lịch hẹn với bệnh viện An Hòa cũng tới.

Vũ Vĩ Phong dậy rất sớm, anh tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho Dạ Tuyết Ninh. Món ăn không quá cầu kì nên chuẩn bị xong rất nhanh.

Anh đặt đĩa trứng rán cuối cùng lên bàn, đầu hơi ngửa nhìn đồng hồ treo tường, lát sau anh khẽ mỉm cười, nhấc chân hướng về dãy cầu thang.

Vũ Vĩ Phong hơi dùng sức xoay tay đấm cửa, không ngoài dự đoán nhìn thấy bảo bối của anh vẫn còn đang ngủ say. Cô nằm thẳng, hai tay đặt quy củ trên bụng, so với hai năm trước, thật sự là thay đổi không ít.

Vũ Vĩ Phong không nhịn được gõ nhẹ sóng mũi cô, dịu dàng nói: “Ninh Nhi, dậy nào.”

Đáp lại Vũ Vĩ Phong, chỉ có một tiếng “ưm” khe khẽ. Anh có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy, cô i như một con lợn con vậy.

“Tuyết ninh, dậy thôi.”

Cơ hồ bị âm thanh bên tai quấy nhiễu nên khi Vũ Vĩ Phong lần thứ ba gọi cô, cuối cùng Dạ Tuyết Ninh cũng bị làm tỉnh.

Trông thấy cô dụi mắt, Vũ Vĩ Phong vội vàng vươn người để đỡ cô, sau khi Dạ Tuyết Ninh dựa vào lồng ngực Vũ Vĩ Phong, anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô. Thật lòng mà nói, anh thích người phụ nữ của mình có mái tóc dài hơn, nhưng điều đó không quan trọng miễn là cô thích.

“Ăn sáng xong, anh đưa em đến bệnh viện.” Vũ Vĩ Phong đặt lên trán Dạ Tuyết Ninh một nụ hôn rồi mới nói.

Dạ Tuyết Ninh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nghe câu được câu không cũng gật đầu.

Nhìn thấy người trong lòng mắt lại muốn nhắm chặt, anh không nhịn được bật cười, cốc đầu cô mắng yêu: “Con heo lười.” Rồi anh bế Dạ Tuyết Ninh vào nhà vệ sinh. Vũ Vĩ Phong đặt cô trên nắp bồn cầu, sau đó giúp cô nặn kem đánh răng, nhưng người nào đó thật không phối hợp chút nào, nhẫn tâm để anh độc thoại. Vũ Vĩ Phong cảm thấy vô vàn bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình tới giúp cô vệ sinh cá nhân.

Lúc Vũ Vĩ Phong và Dạ Tuyết Ninh cùng xuất hiện dưới lầu đã là nửa tiếng sau. Cô ngồi trước bàn ăn, đầu cúi thấp, hai má ẩn hiện những áng mây hồng rất khả nghi.

Về phần Vũ Vĩ Phong, anh ăn tương đối ít, thời gian chủ yếu chỉ nhìn Dạ Tuyết Ninh, nếu không có cuộc điện thoại của Thiệu Duy Thành, sợ rằng anh đã quên hôm nay là ngày gì.

“Vĩ Phong, em ăn xong rồi.” Dạ Tuyết Ninh đặt dĩa xuống, bình tĩnh nói.

Vũ Vĩ Phong cười nhẹ nhàng, anh đứng dậy vòng qua bàn, ý đồ muốn ôm cô đi.

Dạ Tuyết Ninh thấy xấu hổ, cô đẩy nhẹ lồng ngực anh, nói: “Không cần, em muốn tự đi.” Tuy nhiên, lời nói của cô vô hiệu.

Từ ánh mắt cho đến nụ cười của Vũ Vĩ Phong đều toát lên sự vui vẻ, anh cúi đầu nhìn bảo bối của mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Em nhẹ như vậy, anh có thể bế em đi cả đời.”

Dạ Tuyết Ninh thừa nhận, cô bị thuyết phục rồi, bị lời tỏ tình của Vũ Vĩ Phong đánh bại. Nhiều năm đi qua, cô vẫn luôn coi anh là điểm sáng duy nhất, không tự chủ được mà nghe theo anh vô điều kiện.

Dạ Tuyết Ninh vùi mặt vào áo khoác của Vũ Vĩ Phong, hai má cô ửng hồng, thấp thoáng thấy khóe môi đang cong lên.

Dường như nhìn ra tâm trạng của Dạ Tuyết Ninh, Vũ Vĩ Phong bật cười, đồng thời chân bước đi.

Từ Uyển Nguyệt đến bệnh viện An Hòa không quá xa, nhưng do Vũ Vĩ Phong lái xe rất chậm, nên lúc hai người tới, vẻ mặt của Thiệu Duy Thành đã đen như đít nồi.

Hắn vắt chéo chân ngồi ở ghế chờ, nhìn người vừa bước vào cười mỉa mai: “Tôi nói này hai bạn trẻ, tính phúc dù quan trọng tới đâu, thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất.”

Mặt Dạ Tuyết Ninh “bùm” cái đỏ ửng. Viện trưởng ngồi bên cạnh Thiệu Duy Thành cũng không kìm được dùng nắm đấm che miệng ho hai tiếng. Bất quá, da mặt Vũ Vĩ Phong tương đối dày, không chỉ không xấu hổ mà còn rất đắc ý nói: “Quan trọng như nhau.”

“Xin hỏi các vị, có còn muốn phẫu thuật không?” Cố Tây Thành từ trong một căn phòng nào đó đi ra, khi nhìn thấy cảnh này, anh ta không nhịn được mà lên tiếng, rốt cuộc cũng làm mọi người quay về chủ đề chính. Hơn nữa, cẩu lương ăn không ngon, anh ta cũng không muốn làm cẩu đâu.

Sau sự xuất hiện của Cố Tây Thành, không lâu sau, Dạ Tuyết Ninh được đẩy vào phòng phẫu thuật, đứng ca là bác sĩ Hải Nam Xuyên, còn Cố Tây Thành thì không biết đã bỏ đi đâu mất.

Vũ Vĩ Phong nửa ngồi nửa quỳ trước bàn mổ của Dạ Tuyết Ninh, anh dịu dàng cầm lấy một tay cô, âm thanh trầm khàn đan xen lo lắng: “Ninh Nhi đừng sợ, thay giác mạc sẽ không đau.”

Một tay kia, Dạ Tuyết Ninh vụng về di chuyển trên mặt Vũ Vĩ Phong, biết anh vì cô mà lo lắng, Dạ Tuyết Ninh vừa thấy vui vẻ lại thấy buồn cười: “Đây chỉ là tiểu phẫu, em không sợ.”

“Tôi phải bắt đầu rồi, Vũ tổng, phiền anh ra ngoài chờ cho.” Hải Nam Xuyên đứng một bên nãy giờ, không chịu được buộc phải nên tiếng. Cuộc tiểu phẫu này, bất quá chỉ gần một tiếng là xong, thế nhưng quá trình chuẩn bị của hai người này quá lâu, đã giết của anh ta mất nửa buổi sáng rồi. Nếu còn chờ nữa, anh ta cho rằng mình trực tiếp bỏ qua ăn trưa nhảy qua ăn tối mất.

Biết Vũ Vĩ Phong tính tình bá đạo, Dạ Tuyết Ninh cũng có chút ngượng ngùng, cô vội đẩy nhẹ tay anh, nói nhỏ: “Vĩ Phong, anh ra ngoài trước đi.”

Dạ Tuyết Ninh không nhìn được sắc mặt của Vũ Vĩ Phong, càng không thể trông thấy biến hóa trên đó. Anh im lặng một lúc, sau đó hơi gật đầu: “Được, anh ở ngoài chờ em.”

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Hải Nam Xuyên bước đến trước bàn phẫu thuật, trong tay anh ta là một ống tiêm nhỏ, cẩn thận từng chút tiêm cho cô.

Dạ Tuyết Ninh nghe rõ ràng giọng anh ta vang lên trên đỉnh đầu mình.

“Người dài dòng như vậy, không hiểu sao cô lại thích được.”

Dạ Tuyết Ninh bất giác mỉm cười, trong đầu cô lần lượt lướt qua hình ảnh của hai mươi lăm năm qua, trong một giây lơ đãng, cô nói: “Có lẽ, vì anh ấy là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi chào đời.”

Đồng tử của Vũ Vĩ Phong thu trọn ánh sáng đỏ vào trong đáy mắt, đứng trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng anh thoáng dao động.

“Tôi có chút đồng cảm với đứa con của hai người rồi đó.” Thiệu Duy Thành đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đột nhiên hắn thở dài nói.

Vũ Vĩ Phong quay lưng về phía Thiệu Duy Thành, hai tay anh nắm chặt, ánh mắt thoáng qua một tia không đành lòng nhưng giọng nói lại có chút lạnh nhạt.

“Đứa trẻ của Vũ Vĩ Phong tôi sẽ không yếu đuối như vậy. Cứ cho thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm tôi nuôi nó cả đời.”

Thiệu Duy Thành không biết nên khóc hay nên cười, hắn đành đổi đề tài nói chuyện.

“Phía bên kia, cậu có muốn đi nhìn một chút?”

Vũ Vĩ Phong quay đầu nhìn bạn tốt, sau một hồi yên lặng, anh cũng gật đầu. Thế là, hai người đàn ông hướng về một căn phòng phẫu thuật khác đi tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN