Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 75: Giải quyết mối họa cuối cùng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 75: Giải quyết mối họa cuối cùng.


Gần giữa trưa, ánh nắng chói chang của ngày hạ có xu hướng chiếu thẳng đứng, căn phòng phẫu thuật nào đó được mở ra, một bệnh nhân ngồi trên xe lăn được y tá đẩy vào phòng phục hồi.

Người bệnh này dáng dấp tương đối nhỏ nhắn, từ khi xuất hiện cho đến lúc ngồi trên giường, cô luôn duy trì tư thế cúi thấp đầu, mái tóc ngắn ngang vai buông xõa, che lấp đường nét của khuôn mặt, lại làm đặc biệt thêm đôi mắt đang nhắm chặt dưới tầng lớp vải trắng phủ lên.

Cô ngồi hướng mặt vào góc tường, đứng sau lưng cô là một người đàn ông trung niên, anh ta mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn giống như bác sĩ, người này không phải ai khác, chính là kẻ đột nhiên biến mất không lâu trước đây, Cố Tây Thành.

Anh ta tháo khẩu trang xuống, đưa cho vị y tá đứng bên cạnh. Sau đó, hai tay Cố Tây Thành đút gọn trong túi quần, dư quang liếc qua một gốc cây trong khuôn viên An Hòa, ánh mắt lóe lên một tia sáng, rồi anh ta nhìn cô gái trên giường bệnh, cười và nói: “Dạ Tuyết Ninh, tôi đảm bảo sau một tháng nữa tháo băng, mắt cô sẽ nhìn lại được. Trường hợp của cô không tính là nguy hiểm, cô có thể về nhà dưỡng bệnh hoặc chọn ở bệnh viện theo dõi.”

Dạ Tuyết Ninh khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.

Cố Tây Thành có cảm giác, bản thân đang độc thoại, anh ta ngượng ngùng gãi mũi: “Nếu cô không có gì cần hỏi, vậy tôi đi gọi Vũ Vĩ Phong vào đây với cô.”

Tựa hồ đoán trước Dạ Tuyết Ninh sẽ lại im lặng, Cố Tây Thành cũng không chờ cô gật đầu liền dẫn mọi người rời đi. Nhưng mà anh ta mới rời đi không lâu, trong phòng Dạ Tuyết Ninh bỗng xuất hiện một bóng người.

Đối phương là nữ giới, mặc cả thân màu đen lạnh lẽo, đứng ở bên cạnh cửa sổ còn đang mở. Cô ta có mái tóc dài buông xõa, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi chai cùng màu đã cũ, vành mũ bị kéo thấp, mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo dài ngằn ngoèo lồi như một con rắn rết.

Sau khi đóng cửa sổ lại cẩn thận, cô ta không tiếng động bước đến giữa phòng, hai mắt ghim chặt vào tắm lưng của người đang ngồi trên giường bệnh, đột nhiên cô ta rất muốn phá lên cười.

Ông trời quả thật rất bất công, ban cho bên cạnh Dạ Tuyết Ninh nhiều người tốt như vậy, thậm chí không tiếc tính mạng, để hiến giác mạc cho cô, còn bên cạnh cô ta, không có lấy một mống. Cô ta không can tâm, để người may mắn như vậy tồn tại trước mắt mình!

Theo luồng suy nghĩ, ánh mắt người phụ nữ dần trở lên nguy hiểm , cảm xúc chi phối khiến vết sẹo trên má trái cô ta trông thật dữ tợn. Cô ta nắm chặt hai tay làm các khớp xương gồ lên và hàm răng cô ta nghiến lại, không thể nghi ngờ, người phụ nữ này đã có sát tâm.

“Dạ Tuyết Ninh, tôi hận cô chết đi được!”

Cô ta đè nén thanh âm, rít lên. Thế nhưng người ngồi trên giường từ lúc bắt đầu cho tới giờ vẫn luôn làm một hành động cúi đầu, dường như biết trước cô ta sẽ xuất hiện, không có ngạc nhiên cũng không sợ hãi như cô ta nghĩ.

Người phụ nữ không can tâm lôi từ trong túi áo khoác ra một khẩu súng, từng bước tiến về phía giường bệnh. Cô ta cho rằng, Dạ Tuyết Ninh đang giả vờ bình tĩnh, chắc chắn là như vậy.

“Dạ Tuyết Ninh, cô biết tôi là ai chứ?” Người phụ nữ cười gằn, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi chỉ vu oan cô một lần, anh ta liền hủy đi gương mặt tôi, phế mất của tôi một cánh tay. Tôi yêu anh ta có kém gì cô, tại sao anh ta lại chọn cô mà không phải tôi? Tại sao lại tuyệt tình với tôi như vậy?” Cô ta giống như vừa khóc vừa cười, vẻ mặt thống hận, con ngươi đỏ hoe: “Dạ Tuyết Ninh, cô có biết không, cô rất may mắn, cô có gia đình, có những người quan tâm cô, còn tôi thì không, tới một người cũng không có, cô đã có nhiều thứ như vậy, tại sao cứ phải tranh giành Phong với tôi? Là các người đã đẩy tôi vào đường cùng, khiến tôi trở nên như ngày hôm nay. Tôi biết, bản thân sẽ không trốn được sự truy bắt của Vũ Vĩ Phong, nhưng dù có chết, tôi cũng phải kéo cô đi cùng, tôi sẽ để anh ta hiểu, thế nào là sống không bằng chết.”

Câu nói cuối cùng, cô ta gần như rít qua từng kẽ răng. Ngay sau đó, người phụ nữ giơ súng, đặt ngay bên cạnh thái dương của Dạ Tuyết Ninh. Cô ta có chút khó hiểu, đã tới giờ khắc này, tại sao Dạ Tuyết Ninh vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng không sao, điều đó không quan trọng, chỉ cần giết được Dạ Tuyết Ninh, cô ta không để ý chút phản khác cuối cùng của con mồi có hay không.

Người phụ nữ cười sung sướng, tiếng cười của cô ta rất quỷ dị: “Dạ Tuyết Ninh, tạm biệt.” Dứt lời, người phụ nữ dùng lực bóp cò súng, nhưng cô ta đã không ngờ…

“Xem ra, phải để cô thất vọng rồi, Mạc tiểu thư.” Cùng với âm thanh vang lên là tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ. Đau đớn trên tay khiến cô ta đánh rơi khẩu súng.

Không sai, người tới là Mạc Vĩnh Lam. Hai mắt cô ta mở lớn, vẻ mặt vô cùng khó tin nhìn người trước mặt. Đó không phải là khuôn mặt cô ta căm hận ngày đêm, đó không phải là Dạ Tuyết Ninh.

Mạc Vĩnh Lam kích động khiến các gân xanh trên người nổi lên, cô ta không ngừng lắc đầu: “Sao có thể, tôi đã theo dõi Dạ Tuyết Ninh nhiều ngày, sao có thể không phải là Dạ Tuyết Ninh? Sao có thể chứ? Liên Hoa, cô đã giấu cô ta ở đâu? Tôi phải giết cô ta. Tôi phải giết Dạ Tuyết Ninh!”

Liên Hoa giơ tay tháo băng bịt mắt xuống, sau đó nhìn Mạc Vĩnh Lam, cô ta có cảm giác, Mạc Vĩnh Lam có gì đó không được bình thường.

“Cô cho rằng, cô còn có cơ hội đó sao? Lãm, đem Mạc Vĩnh Lam trói lại cho tôi.” Tiếng nói vừa dứt thì trước cửa bệnh viện xuất hiện một tốp người. Đi đầu là Vũ Vĩ Phong. Sau khi anh ra lệnh, Lãm liền nhanh chóng đi lên, thô bạo đè Mạc Vĩnh Lam xuống đất, hắn từ tay của thuộc hạ lấy sợi dây thừng, quấn thật chặt xung quanh người cô ta.

Dường như một kế hoạch đã được sắp xếp, trên mặt Liên Hoa không có bất ngờ nào, sau khi Lãm chế trụ được Mạc Vĩnh Lam, cô ta bước tới đứng sau lưng Vũ Vĩ Phong, mắt Liên Hoa nhìn Mạc Vĩnh Lam hơi nheo lại, không chút do dự nói lên suy nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy, cô ta có chút gì đó không được bình thường, giống như thần kinh vậy.”

Được Liên Hoa nhắc nhở, Vũ Vĩ Phong lại càng quan sát Mạc Vĩnh Lam cẩn thận hơn. Quả thật, cô ta rất kì quái. Chỉ có lúc anh tiến vào, Mạc Vĩnh Lam trông thấy anh thì bất ngờ, sau đó liền cười một mình, tựa như đang chìm đắm trong thế giới của bản thân.

“Dạ Tuyết Ninh, tao phải giết mày, tao sẽ uống máu ăn tim mày, tao có súng, tao giết mày, giết mày, ha ha.”

Mạc Vĩnh Lam không ngừng lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi. Vẻ mặt sung sướng đó, giống như cô ta đã thật sự giết được Dạ Tuyết Ninh.

“Thật sự bị điên rồi?” Vũ Vĩ Phong nói với vẻ mặt nghi ngờ. Có lẽ, tiếng nói của anh khá to làm ảnh hưởng đến thế giới của Mạc Vĩnh Lam, khiến cô ta đang chìm đắm trong sự giết chóc của bản thân bỗng nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Vũ Vĩ Phong, cô ta liền ngoác miệng, bất quá, nụ cười của cô ta không những không khả ái mà vặn vẹo, cùng vết sẹo trên mặt khiến nó trông thật đáng sợ.

“Phong, anh tới rồi à? Em đã giết chết Dạ Tuyết Ninh rồi, từ giờ anh là của em, anh là của một mình em, ha ha.” Vừa nói, Mạc Vĩnh Lam vừa bò tới bên chân Vũ Vĩ Phong, cô ta dùng gương mặt lồi lõm của mình cọ qua lại vào ống quần của anh.

Vũ Vĩ Phong nghe thấy từ “giết chết Dạ Tuyết Ninh” sớm đã tức giận, đến khi bị Mạc Vĩnh Lam động chạm, anh rốt cuộc nhịn không nổi, giơ chân đạp cô ta ngã ra sàn. Bất luận Mạc Vĩnh Lam có bị thần kinh hay không, dám nguyền rủa bảo bối của anh, cũng đừng mong được sống yên ổn.

“Hừ, không phải bị điên sao, vậy đem nhốt vào trại tâm thần đi, cho người trông chừng thật chặt, tôi muốn xem xem, cô ta điên thật hay giả.”

Nói rồi, Vũ Vĩ Phong xoay người rời đi. Chắc giờ này, Dạ Tuyết Ninh đã được đưa ra phòng phẫu thuật, anh muốn đến nhìn bảo bối của mình, không thèm ở đây dây dưa với một kẻ điên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN