Đọc Truyện Mẹ Kế
Phần 97: Thực tại phũ phàng
Nhưng thứ mà tôi thực sự quan tâm là chủ nhân của nó, Hứa Cẩn Phác! Cậu ấy..là ba của con tôi!
À, suýt nữa thì quên mất, tôi còn chưa tặng quà cho cậu ấy, hay là nhân cơ hội này đưa cho cậu ấy luôn.
Món quà này thực ra tôi vẫn luôn mang theo bên người, bây giờ tôi sẽ qua đó đưa cho cậu ấy.
Vượt qua đám đông phía trước, hiện tại tôi chỉ cách vị trí xe của Hứa Cẩn Phác khoảng mười bước chân, quả thực có chút căng thẳng, tôi chính là đang suy nghĩ xem khi gặp cậu ấy nên có biểu cảm nào mới phải, và nên nói gì cho hợp lý.
Thế nhưng vẫn chưa kịp nghĩ ra thì tôi đã đứng chỗ xe của cậu ấy, bây giờ cho dù tôi có muốn thoái lui cũng không kịp nữa rồi.
Đã vậy, đành tùy cơ ứng biến thôi!
Chậm rãi lấy vào một hơi thật sâu, sau đó tôi mới vươn tay gõ nhẹ lên cửa xe, nhưng phải đợi đến nửa phút sau thì cửa kính mới hạ xuống.
Hiện ra trước mắt tôi là góc nghiêng đẹp như tạc tượng của người đàn ông, là mày rậm, là mũi thẳng, là môi cong, là ánh mắt đã cướp đi bao trái tim của các cô gái, trong đó có tôi.
“Có việc gì?” Giọng nói người đàn ông cất lên kéo thần trí tôi trở về thực tại, chỉ là thực tại này có chút phũ phàng.
Tôi tự nhủ sẽ không để ý tới những thứ đó. Đường Khả Khả, hãy dũng cảm lên nào!
“Anh à, em có thể vào trong nói chuyện với anh một lát không?” Tôi cố tỏ ra thật tự nhiên khi nói ra mấy lời này, nhưng hai chân cứ không ngừng run lên.
“Ừm.” Hứa Cẩn Phác không nhìn tôi, nói rồi lập tức nâng kính lên.
Tôi đã nói không để ý thì sẽ không để ý. Được rồi, bắt đầu việc chính thôi.
Sau khi đã ngồi vào trong xe, việc đầu tiên tôi làm chính là đưa hộp quà đến trước mặt cậu ấy: “Em có cái này muốn tặng anh!”
“Để ở đó đi!”
Tôi khẽ mím môi: “Anh không muốn mở ra xem sao?”
“Không.” Từ đầu cuối, cậu ấy đều không nhìn tôi.
Tôi cảm thấy da mặt mình cũng dày quá rồi. Nhưng dù sao cũng đã lỡ rồi, lần này tôi nhất định phải cho cậu ấy thấy được tình cảm của mình.
“Phác, em muốn được ở bên cạnh anh, hay là chúng ta..bắt đầu lại có được không?” Mặc dù có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng tôi cũng nói ra được, bởi vì tôi không muốn tình trạng này cứ như vậy tiếp diễn, cái tôi muốn chính là một đáp án cụ thể.
Chỉ cần Hứa Cẩn Phác nói không cần thì từ nay về sau, tôi cam đoan sẽ không làm phiền đến cậu ấy thêm một giây một phút nào nữa.
Khi nghe tôi hỏi cây này, Hứa Cẩn Phác liền hướng ánh mắt về phía tôi, tôi không cảm nhận được một sự vui vẻ nào từ trong đôi mắt ấy, thậm chí còn có chút khinh rẻ.
Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy? Cậu ấy đã hết yêu tôi rồi sao?
Đúng lúc này, Hứa Cẩn Phác đột nhiên cười lạnh một tiếng, tôi không hiểu cho lắm, thẳng đến khi cậu ấy mở di động lên rồi đưa nó cho tôi: “Em tự xem đi!”
Thứ mà Hứa Cẩn Phác muốn cho tôi xem chính là một bức ảnh, trong ảnh xuất hiện một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi đối diện với nhau bên trong một quán cà phê, tôi khẽ nhíu mày, đây không phải là tôi và Trương Kiệt sao?
Chụp ở góc độ này, trông chúng tôi chẳng khác gì..đang hôn nhau.
Hoá ra cậu ấy vì bức ảnh này cho nên mới không muốn bắt đầu lại với tôi sao?
“Phác, cái này em có thể giải thích.” Tôi khẽ nắm lấy tay áo của Hứa Cẩn Phác, thành khẩn nói. Hy vọng cậu ấy có thể nghe tôi giải thích.
“Anh không muốn nghe.” Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên thật lạnh lẽo: “Lúc ở sở cảnh sát, anh không phải đã nói rõ với em rồi sao?”
Tôi cảm thấy hô hấp của mình lúc này có chút nặng nề, cậu ấy như vậy chính là muốn cắt đứt với tôi sao?
Nếu cậu ấy đã thẳng thắn như thế, tôi còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây chứ?
Một lần nữa, tôi hít thở thật sâu để lấy can đảm.
“Được. Vậy từ nay, chúng ta..nước sông không phạm nước giếng.”
Giữa chúng tôi, thực sự, đã không còn gì để nói. Thôi thì cứ giải thoát cho nhau, tuy có chút đau đớn, nhưng một lần..là đủ rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!