Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo - Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
564


Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo


Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể


“Bầu bạn” là một từ quan trọng nhường nào trong sinh mệnh mỗi người,
Chúng ta sinh ra đã là người cô độc,
Chúng ta sẽ gặp hết người này đến người khác,
Chỉ có điều chẳng thể biết ai sẽ là người ở lại tới tận mai kia.
Thực ra chúng rta đều hiểu rõ điều này,
Vậy nên ta mới hết mức trân trọng những người nguyện vì mình mà dừng bước.
Thực sự trân trọng người mà ta có thể nói
“Này, đoạn đường tiếp theo, chúng ta cùng chung bước nhé.”
—————————————————-

              Một tối nọ, tôi nhận được email từ một người bạn, cậu ta hỏi tôi cách nhanh nhất để thoát khỏi nỗi cô đơn. Tôi nghĩ một hồi mà cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, bởi trước nay, tôi cũng chưa bao giờ thoát khỏi được nỗi cô đơn cả. Tôi chỉ có thể quen dần với nó, tựa như quen với bộ phận trên cơ thể.

             Thực ra, những con người phiêu bạt nơi đất khách đều rất vất vả, cậu bạn này cũng giống như tôi hồi mới tới Úc , bạn bè thì ít, môi trường lạ lẫm, ngày nào cũng loanh quanh hai điểm đến một tuyến đường: trường học-nhà, nhà-trường học. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi lại cảm thấy trả lời như vậy thật vô nghĩa, vì thế tôi đáp:” Chúng ta đã đi quá xa, xa tới nỗi chúng ta quên mất lý do xuất phát.Có những lúc, tớ cảm thấy chán nản cuộc sống đến mức khó có thể tiếp tục, thế nhưng cuối cùng không thể không bái phục khả năng chịu đựng của con người. Cho dù ngày hôm nay có đau khổ gian nan thế nào, ngày mai cũng sẽ đến như ước định.Thứ mang tên “niềm tin” cũng thế, ngày hôm nay tớ có mịt mờ băn khoăn đến đâu, rốt cuộc  tới cũng vẫn sẽ trải qua cuộc sống tớ mong muốn.”
             Mấy ngày trước, nơi tôi ở đổ một trận mưa to, tôi vừa “làm ổ” trong nhà , vừa chiêm nghiệm về đủ loại vấn đề. Vui nhất vẫn là lúc huyên thuyên tán dóc cùng bạn bè đã lâu không gặp. Cho dù cách xa đã lâu, bạn bè cũng không cảm thấy xa lạ chút nào. Chỉ có lúc này tôi mới cảm nhận được, khoảng cách chẳng phải vấn đề gì to tác. Nếu có người sẵn sàng ở bên bạn chia sẻ những khi vui mừng cũng như bất hạnh, thì cho dù hiện tại bạn có đang một mình, cho dù đôi bên cách trở ngàn dặm, bạn cũng vẫn có cảm giác như hai người đang gần bên tâm tình.
             Nếu có người sẵn sàng đi cùng bạn, ở bên bạn lúc bạn khó khăn nhất, hạnh phúc nhất, dễ bị phụ lòng nhất, vậy thì tương lai , dù người đó có thay đổi ra sao, người đó có còn là người bạn thân  nhất của bạn hay không, bạn cũng sẽ chẳng thể nào cắt đứt với người đó được. Kể cả sau cùng có chia ly hay trở thành người lạ, bạn cũng vẫn cảm kích người đó trong lòng, bởi có rất nhiều thời điểm, trò chuyện là món quà ấm áp và tươi đẹp biết bao.
           Bạn biết rõ không ai có thể hiểu giấc mơ của bạn ngoài chính bản thân bạn, nhiều lúc sẽ cảm thấy mình như người cô độc bước trên dây, thế nên bạn mới càng thấm thía sự quan trọng của một lời cổ vũ, càng thấy hiểu những người sẵn sàng nuôi mộng cùng bạn hiếm có và đáng quý trọng đến nhường nào.
           Khi còn trẻ, chúng ta luôn bị những cảm xúc xa lạ, những nỗi cô đơn và phiền não không tên quấy nhiễu, đồng thời cũng không dễ dàng chấp nhận an phận, vậy nên chúng ta mới cương quyết rời nhà, theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Tuy ta sẽ thường cảm thấy thanh xuân thật khổ sở, tình yêu chẳng có kết quả, thế nhưng, đây đều là những điều không thể tránh khỏi. Nào có ai không mang vài vết sẹo dưới lớp quần áo kia? Nào có ai không từng chịu tổn thương trong quá khứ? Nào có mấy ai có được một tuổi trẻ yên bình?
        Khi thực sự phải lăn lộn phiêu bạc, bạn sẽ nhận ra khía cạnh khó khăn nhọc nhằn của cuộc sống, nhưng đó không phải là do bạn có suy nghĩ cam chịu, mà đó là sự bình thản ôn hòa bạn dần tích lũy được trong quá trình trưởng thành. Bạn cần phải bị tổn thương, bị trối bỏ, bạn mới có thể trở nên kiên cường hơn, biết trân quý hơn những gì đang có. Bạn cần phải đến những miền đất xa, với hành trang chẳng có gì ngoài chính bản thân mình. Có nhiều lúc, ý nghĩa của một cuộc hành trình không nằm ở việc bạn đã chụp được bao nhiêu bức ảnh, mua được bao nhiêu đồ lưu niệm, đi đến được những đâu, mà nằm ở việc đã bao lần bạn trải qua những khoảnh khắc điên cuồng, bạn có thể nhìn thấy một bản thân khác biệt không, bạn đã tìm thấy một người bạn muốn chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn rồi chứ.
        Thực ra tổn thương cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, mấu chốt là sau khi vấp ngã, bạn có thể một lần nữa đứng dậy hay không. Bạn là người như thế nào không thể hiện qua việc bạn vấp ngã bao nhiêu lần, mà quyết định bởi việc bạn có thể đứng dậy bao nhiêu lần.
          Cuộc sống không có nhiều lý do đến thế. Có thể mấy năm sau quay đầu nhìn lại, bạn sẽ phát hiện , hóa ra những thay đổi của mình lại đến từ những chuyện thoại trông thật nhỏ bé không đáng để tâm. Đến lúc đó, giấc mộng thực ra đã nằm trong lòng bàn tay, bạn có thực hiện hay không, nó đều vẫn sẽ ở đó, bởi bạn đã tìm thấy một bản thân tốt đẹp nhất rồi. Cho dù thế giới này thực sự điên cuồng, cho dù sau cùng, tôi chỉ là một người vô tích sự, tôi cũng thấy chẳng có gì to tát. Tôi chỉ biết mình đã nỗ lực hết sức, hơn nữa tôi thực sự cảm nhận được, có rất nhiều người đã cùng tôi cố gắng vì những giấc mộng khác nhau.
         Ngày đó xem ” Mary và Max” (bộ phim hoạt hình dựa trên một câu chuyện có thật về hai nguuwoif bạn qua thư kỳ lạ- một cô bé tám tuổi cô độc sống ở Melbourne và một người đàn ông bốn mươi tư tuổi béo phì sống ở New York. Bộ phim muốn truyền tải thông điệp về sự không hoàn hảo và điều mà sự không hoàn hảo ấy sẽ làm được khi chúng ta có bạn bè.) , đến đoạn đối thoại cuối cùng, đúng như dự đoán tôi đã rất xúc động. “Bác tha thứ cho cháu bởi cháu không phải người hoàn hảo, cháu không phải và bác cũng thế, nhân vô thập toàn, kể cả những người vứt rác bừa bãi trước cửa nhà chúng ta.Khi còn trẻ, bác đã từng muốn trở thành bất cứ ai khác, trừ bản thân bác. Bác sĩ Bernard Hasselhoff nói, nếu như bác sống trên một hòn đảo hoang, bác phải vừa thích ứng với cuộc sống một mình. Chỉ mình bác… với những cây dừa; ông ấy còn nói bác sẽ phải chấp nhận toàn bộ con người mình , bao gồm cả những khuyết điểm. Chúng ta không thể lựa chọn những khuyết điểm của mình, chúng là một phần của chúng ta, và chúng ta phải chấp nhận chúng. Song chúng ta có thể chọn bạn bè, và bác rất mừng khi đã lựa chọn cháu.Cuộc đời là một con đường dài, có người có cuộc đời bằng phẳng, mà cũng có người giống như bác đây, trên đường đầy rẫy những vết nứt, vỏ chuối và đầu lọc thuốc lá. Con đường của cháu cũng gần giống như bác , nhưng chắc không nhiều vết nứt như thế đâu. Đến một ngày nào đó, hy vọng con đường của bác cháu mình sẽ giao nhau. Tới lúc đó, chúng ta có thể chia sẻ với nhau một lon sữa đặc. Cháu sẽ là người bạn tốt nhất của bác. Cháu là người bạn duy nhất của bác.”
            Tôi khắc ghi trong lòng mỗi câu nói của bạn, cất giữ từng lần mọi người cổ vũ tôi trong một album. Tôi lưu giữ quá khứ bạn với tôi ở nơi sâu thẳm vĩnh viễn. Tôi biến mỗi lời bạn nói thanhf những nốt nhạc rung ngân, mang bên mình phiêu du. Cuộc sống có thể thật khó khăn, nhưng nếu có người ở bên cùng sẻ chia, sự ngọt ngào ấy khiến chúng ta cam tâm tình nguyện tiếp tục chịu đựng những khổ nhọc ấy. Những vất vả , cô đơn, buồn khổ trong hiện tại rồi cũng sẽ qua, sớm hay muộn, tất cả mọi câu chuyện đều sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
             Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể, cùng bạn đi tới ngày bạn tìm thấy lối ra, đi đến ngày bạn tỏa sáng rực rỡ.
          

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN