Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo - Thiếu chắc chắn và Thật yên ổn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
613


Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo


Thiếu chắc chắn và Thật yên ổn


So với việc lo lắng về tương lai,
Thà rằng bạn hãy cố gắng trong hiện tại,
Trên con đường này, 
Chỉ có phấn đấu mới đen lại cho bạn cảm giác an toàn
Đừng dễ dàng gửi gắm ước mơ của mình cho bất cứ ai, cũng đừng quá để tâm đến những lời xì xào bên tai,
Bởi tương lai là của chính bạn,
Chỉ có chính bạn mới có thể tạo cho bản thân cảm giác an toàn nhất.
Đừng quên những việc mình có ý định làm,
Đừng quên những vùng ẫn cđất mình muốn đến,
Dù có khó khăn ra sao,
Dù có xa xôi thế nào,
Dù có “thiếu chắc chắn” đến đâu đi chăng nữa.
—————————————–

                                                                           1.
                      Tôi có một người bạn đã yêu đến bảy năm nhưng rồi vẫn chia tay . Lúc đó, trông cậu ta chẳng khác gì bình thường cả, bọn tôi đều tưởng rằng cậu ta không quá để tâm đến chuyện này, mãi cho đến một ngày nọ, cậu ta uống say rồi bỗng bật khóc rất lâu. Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu ta nói với tôi một câu rất hoa mỹ rằng:” Thực ra trên thế gian này, chẳng có đoạn tình cảm nào không đầy lỗ hổng.”
                       Thế giới này toàn là yêu quái.
                      Còn nhớ trước đây, trên Renren có một đoạn nhật ký rất nổi tiếng, nội dung ra sao tôi đã quên quá nửa, nhưng lại nhớ như in một câu này. Về sau, tôi đã dùng câu này trong văn của mình:Tên gọi khác của thanh xuân chính là “uổng phí” . Cho dù bạn đã trải qua quãng thời gian “uổng phí” này thế nào, là hoang phí hay trân trọng, đợi đến sau này nhớ lại, bạn đều sẽ cảm thấy mình làm không đủ tốt. Cũng giống như khi bạn rất thích một người nào đó, nhưng bạn lại hiểu hai người không thể đi đến tận cùng, mà điều đáng sợ nhất lại là dù bạn biết rõ điều này, bạn vẫn chẳng cách nào thay đổi.
                    Tôi từng thảo luận vẫn đề này với mẹ của mình. Bà nói, rõ ràng biết không thể ở bên nhau mà vẫn còn muốn yêu đương, đúng là quá thiếu chắc chắn. Tôi nói, không sao ạ,, dù bây giờ có ngã đau, con vẫn có thể tiếp tục đứng lên.
                                   
                                                                          2.
                       Hôm nay, Nhiên Thư đột nhiên nói chuyện với tôi. Cô ấy nói:”Mai sau, cậu sẽ chọn người cậu thích hay là chọn người thích cậu?” Tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn chẳng biết trả lời ra sao. Tôi vốn cho rằng với cá tính của mình, tôi nhất định sẽ đáp là chọn người mình thích,rồi chêm thêm một câu mỹ miều kiểu như “Tớ chưa bao giờ sợ yêu nhầm, chỉ sợ chưa từng yêu thôi” gì đó.
                      Không ngờ rằng, tôi lại lưỡng lự.
                     Chọn một người tôi thích thì sợ tổn thương, sợ thiếu chắc chắn;chọn một người thích tôi sẽ rất yên ổn, thế nhưng lại lo bản thân không cam lòng.
                       Cô ấy nói, tuổi tác đã rành rành ra trước mắt rồi,trốn tránh cũng chẳng xong, có lẽ vẫn nên chọn người thích mình thì hơn, biết đâu sẽ hanh phúc. Cô ấy nói, trước đây, cô ấy cảm thấy ước mơ quan trọng hơn tất thảy, một lòng mong học thạc sỹ, thế nhưng bây giờ lại chẳng còn muốn gì nữa, chỉ mong được về nhà sớm một chút, không muốn phải mệt nhọc, không muốn làm một người con gái mạnh mẽ, muốn kiếm bừa một công việc ổn định, cưới một ông chồng ổn định, rồi có một gia đình ổn định, thế là xong.
           
                                                                    3.
                        Sau khi xuất bản cuốn sách đầu tiên, tôi thường nhận được rất nhiều lời nhắn trên phương tiện khác nhau, vấn đề không nằm ngoài việc làm sao để thoát khỏi cô đơn, làm sao để nắm giữ tương lai, làm sao để đối diện với ước mơ, có điều tôi đều không biết phải trả lời sao cả. Mãi cho đến một ngày đầu năm, tôi ngồi chạy bản thảo tới tận 4 giờ sáng, đến khi tắt máy tính, mắt đã díp lại nhưng tôi lại đột nhiên hiểu ra một điều: Sẽ đến một ngày những người thích bạn không còn thích bạn, những điều bạn nắm giữ cũng vuột khỏi tay, những mộng tưởng bạn muốn thực hiện có lẽ vốn bất khả thi, những điều từng tưởng rằng quan trọng vô cùng cũng không còn quan trọng nữa.
                        Nhưng thật ra những chuyện này cũng không có gì to tác , rất nhiều năm sau, khi bạn nghĩ lại một lần nữa, điều duy nhất khiến bạn cảm thấy chân thực và đáng tự hào, là mình đã ngẩng đầu ưỡn ngực , mạnh mẽ bước đi trên con đường nhân sinh.
                         Có lẽ trước giờ, tôi chẳng cách nào thoát khỏi thứ mang tên “cô đơn”, chẳng cách nào nhìn rõ mọi chuyện mang tên “tương lai”, cũng không biết vì sao mình lại phải cố gắng theo đuổi ước mơ đến thế, có điều , tôi vẫn cứ làm. Cũng giống như việc nói cho bạn biết kết cục của bạn và người ấy ngay từ khi mới bắt đầu, bạn hẳn sẽ đáp không sao cả, tôi biết mà, nhưng tôi vẫn sẽ yêu cô ấy, và cũng vẫn sẽ xoay người rời đi. Chỉ cần là tôi, tôi nhất định sẽ yêu cô ấy, chính là như vậy.
                       Tôi thà để người ngoài nghĩ mình là Transformers, nghĩ mình là bách độc bất xâm, thà đeo mặt nà không biết mệt mỏi, cũng không muốn để người ta thấy mình  đau buồn gục ngã. Tôi không thích việc oán hận, bởi tôi biết chẳng ai thích nghe những lời oán than cả.
                               
                                                                            4.
                         Cho đến nay, mẹ vẫn hay đùa tôi,”Con xem con đi, yêu đương không chắc chắn, viết sách chẳng ai đọc, đến nơi chẳng ai biết, đúng là lập dị.” Cha mẹ luôn cảm thấy tôi của hiện tại vất vả quá, giờ giấc lộn xộn, muốn đưa tôi về làm việc ở một công ty gần nhà. Thực ra tôi chưa từng cân nhắc việc này, làm việc ở đó vừa gần nhà vừa thuận tiện, hơn nữa chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, vậy mà tôi vẫn cứ từ chối. Đúng vậy, có thể viết sách là thiếu chắc chắn, thế nhưng tôi thấy đâu có sao. Phần thưởng của sáng tác chính là bản thân quá trình sáng tác, phần thưởng của vẽ tranh chính là bản thân quá trình vẽ tranh, phần thưởng của ca hát cũng chính là bản thân  quá trình ca hát. Nếu  con người có thể được làm những điều mình thích, sao đó lại không phải là một phần thưởng cơ chứ?
                             Có một khoảng thời gian, tôi dành hai tiếng đọc sách mỗi ngày, nếu không rảnh, tôi sẽ đọc hai mươi phút trước khi đi ngủ, còn nếu là cuối tuần, tôi có thể đọc hết luôn một cuốn. Giair quyết đề tài một lần không được, tôi sẽ viết hẳn hai mươi nghìn chữ rồi lược bớt. Viết được một bài văn hay là nhờ may mắn, nhưng nếu muốn tiếp tục viết, sự cố gắng chính là yếu tố quyết định. Có nhiều lúc, thế giới đối xử với bạn thế nào tùy thuộc vào thái độ xử sự của bạn với thế giới, chẳng có gì đáng để than thở cả.
                            Tôi có một người bạn cứ đến 8 giờ tối mỗi ngày là phải xem phim, sau đó uống chút rượu vang, bàn chuyện trên trời dưới bể, để đến đúng 11 giờ là lên giường đi ngủ. cậu bạn sống ở tầng trên thì sáng nào cũng dậy từ 5 giờ để chạy bộ, còn tôi, lúc đó vẫn đang thức.
                           Ai trong chúng ta đều có một nhịp sống của riêng mình, rồi chúng ta cứ bị cuốn theo , không cách nào thay đổi .

                                                                        5.
                           Tôi không biết có phải rất nhiều người cũng sẽ phải đối diện với lựa chọn giống như tôi không. Thực ra đại đa số thời điểm, cho dù lựa chọn thiếu chắc chắn hay thật yên ổn , chúng ta cũng đều phải đối mặt với một vấn đề quan trọng vấn đề này chung quy cũng chỉ gói gọn trong bốn từ mà thôi- “cảm giác an toàn”.
                             Sau này tôi mới hiểu ra, so với việc lo lắng về tương lai, thà rằng bạn hãy cố gắng trong hiện tại. Trên con đường này, chỉ có phấn đấu mới đem lại cho bạn cảm giác an toàn. Đừng dễ dàng gửi gắm ước mơ của mình cho bất cứ ai, cũng đừng quá để tâm đến những lời xì xào bên tai, bởi tương lai là cảu chính bạn, chỉ có chính bạn mới có thể tạo cho bản thân cảm giác an toàn nhất. Đừng quên những việc mình định làm, đừng quên những vùng đát mình muốn đến, dù có khó khăn ra sao, dù có xa xôi thế nào, dù có ” thiếu chắc chắn” đến đâu đi chăng nữa.
                           Khi bạn do dự, thế giới này sẽ trông thật rộng lớn, khi bạn dũng cảm đặt bước chân đầu tiên, thế giới này lại nhỏ bé vô cùng. Đến một ngày  nọ, khi bạn đã trở thành những người mà mình mong muốn, ai còn dám chất vấn lựa chọn của bạn là ” thiếu chắc chắn” nữa? Khi đã trở thành một con người tốt hơn, bạn nhất định sẽ gặp được những người tốt hơn. Bạn là ai, bạn sẽ gặp được những người như vậy.
                        Điều quan trọng là, cho dù lựa chọn thế nào, bạn cũng không phụ chính trái tim minhd.Cũng giống như tôi đã viết ở trên đấy: Rất nhiều năm sau, khi bạn nghĩ lại một lần nữa, điều duy nhất khiến bạn cảm thấy chân thực và đán tự hào , là mình đã ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mẽ bước đi trên con đường nhân sinh.

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN