Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo - Những điều từng khiến bạn đau đã không thể tổn thương bạn nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
841


Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo


Những điều từng khiến bạn đau đã không thể tổn thương bạn nữa


Đợi đến khi đi hết đoạn đường ấy,
Quay đầu lại, bạn sẽ nhận ra khung cảnh hai bên đường đã có chút đổi khác.
Đã từng cảm thấy có những chuyện không thể vượt qua
Có thể chỉ vì chúng ta quá ương bướng , không chịu thay đổi,
Có thể chỉ vì chúng ta đã quá quen với những thói quen không nên quen thuộc.
Thế nhưng những vết thương ấy rồi cũng dần khép miệng.
Rồi sẽ đến một ngày tất cả đều qua đi.
Tiền đề duy nhất chính là bạn phải tự mình đi hết con đường đó.
Cứ thế tiếp tục hành trình.
————————–
               Cuộc đời càng tàn nhẫn, bạn càng nên kiên cường. Những chuyện khiến bạn đau khổ ở hiện tại, qua một thời gian, quay đầu nhìn lại bạn sẽ thấy chúng chẳng có gì ghê gớm nữa. Sở dĩ bạn cảm thấy những chuyện đau lòng nặng nề đến thế, là bởi bạn không đủ từng trải.Mỗi khi cảm thấy đau lòng đừng ngại nói với chính mình, đây chính là thời cơ để mình lột xác.
              Mười bảy tuổi, 
          Bất kì tiểu thuyết nào cũng đều miêu tả mười bảy là độ tuổi tươi đẹp nhất, chỉ có điều lúc này,bạn lại cảm thấy những điều viết trong sách đều thật vớ vẩn. Ngoài việc đối mặt với áp lực lên lớp, bạn còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, ví như khi bạn  đột nhiên xảy ra xung đột, những nhóm bạn ngờ vực bạn vô căn cứ, thêm vào đó,cô gái bạn thích lại chẳng thèm nhìn bạn lấy một lần.
           Dù rằng ngày nào cũng sắp kín việc, sáng sớm cũng phải rời giường lúc 6h , thế nhưng bạn lại ôm điện thoại nói chuyện cùng bạn bè tới tận khuya. Bạn thử gửi tin nhắn cho cô gái mình thích, bất ngờ thay, người ấy lại trả lời. Trời đất ơi, bạn không thể hình dung nổi bản thân đã vui mừng đến mức nào, bạn đắn đo ba bốn bận rồi lại gửi cho người ấy một tin nhắn nữa.
            Chỉ mới năm phút chưa nhận được tin nhắn trả lời, bạn lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Bạn sẽ bắt đầu mượn những cái cớ như ” nhất định cậu ấy đang bận nên chưa đọc tin nhắn” để an ủi bản thân. Năm phút nữa lại trôi qua, ban cảm thấy năm phút ấy dài dằng dặc chẳng khác gì tiết Vật lý. Vì thế , bạn đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng, để sau có thể giả vờ vô tình nhìn thấy tin nhắn của người kia. Đặt chế độ im lặng song, bạn liền hối hận, bạn nhận ra mình vốn không thể để yên điện thoại một bên và không nhìn nữa, bạn như thể một bệnh nhân mắc chứng ” ám ảnh cưỡng chế”, mới qua mười giay đã lại kiểm tra điện thoại.
             Cuối cùng, bạn cũng đợi được  tin nhắn của người đó, dù tin nhắn ấy có cực kì đơn giản, bạn vẫn có cảm giác trút được gánh nặng, trái tim cũng muốn bay bổng lên trời.
            Ngày hôm sau bạn dậy thật sớm mở điện thoại ra nhấm nháp lại cảm giác ngày hôm qua, rồi lại cảm thấy ngày hôm nay nhất định sẽ là một ngày tốt đẹp. Không ngờ, chẳng biết là may mắn hay là xui xẻo, bạn lại gặp người ấy ngay trước cửa lớp. Người ấy mỉm cười chào hỏi bạn, bạn ngượng ngùng cười cười, ngốc nghếch đến nỗi chẳng biết nói gì mới phải. Bạn thầm nghĩ : Mình biết ngày hôm nay sẽ là ngày may mắn mà. Lần chạm mặt ấy đã khiến bạn vui vẻ cả một ngày.

               Những ngày sau đó, một người vốn luôn biếng nhác như bạn lại dậy sớm mỗi ngày. Mẹ bạn lấy làm lạ nhưng vẫn tấm tắc khen, khoonng biết rằng ” đồng hồ báo thức’ của cậu chính là người ấy. Mỗi lần bước vào cổng trường bạn đều nhìn đồng hồ ngó tây mong chờ lần ” gặp mặt  tình cờ” giữa hai người, nhưng khi người ấy xuất hiện bạn lại giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
             Mười chính tuổi,
           Ngày hè năm ấy, bạn thi đại học được thành tích rất tốt,nhưng cô ấy thì lại thi trượt. Thấy người ấy đau lòng bật khóc, không hiểu sao ban cũng khóc theo. Bạn nghĩ , có lẽ hai người sẽ phải tới hai  thành phố khác nhau, về sau có muốn gặp mặt cũng thật khó  khăn, nỗi buồn thi trượt đại học cũng dần phai nhạt khi thời gian trôi qua. Bạn đột nhiên nhận ra, những điều bạn phải đối mặt không chỉ có thành tích thi đại học, mà đó là chuyện ” mỗi người một ngả”
        Trong buổi liên hoan thầy cô, khi các thầy cô đều đã uống day túy lúy,bạn chợt phất hóa ra những con người bình thường trông nghiêm túc đến đáng ghét này lại có thể dễ thương đến thế. Giaos viên Ngữ văn uống say còn nói một câu thế này: ” Các bạn nam đang ngồi đây , thích bạn nữ nào thì hãy nhanh chóng thổ lộ đi, muộn rồi là không còn cơ hội nữa đâu”. Có trời mới biết, lúc nghe thấy lời ấy, bạn muốn lao ngay đến trước mặt cô ấy, nói với cô ấy một câu “Tớ thích cậu” đến nhường nào.
            Trong bữa chia tay bạn bè , dưới sự cổ vũ của đám chiến hữu, bạn cuối cùng cũng nói câu ” Tớ thích cậu” với cô ấy. Cô ấy đột nhiên bật khóc, ngay lúc bạn còn không biết phải làm sao, cô ấy đã nói, “Vì sao cậu không nói sớm, tớ cũng thích cậu mà”
        Lần đầu tiên hai người nắm tay, lần đầu tiên hai người xem phim, lần đầu tiên hai người hò hẹn, lần đầu tiên hai người trao nụ hôn , bạn đều nhớ rõ ràng,chỉ có điều, sự ra đời của nhiều đôi tình nhân cũng giống như đặc sản của mùa hè ly biệt vậy, mùa hè trôi qua, tình yêu cũng mất.
          Ngày nhận được thư báo nhập học, bạn mới biết hóa ra bạn và người ấy vẫn có thể tới cùng một thành phố. Lúc đó , bạn đã nghĩ, đây nhất định là duyên trời định của đôi mình, hai người chính là cặp đôi trời sinh, bạn sẽ không bao giờ buông tay cô ấy.
           Ngày hè ấy, biết bao lần bạn và người bạn chỉ có uống say rồi cùng ngồi ôm đầu khóc lớn, cùng kể về những năm tháng bên nhau,  cùng nói về những ước mơ nhất định phải thực hiện . Bạn nói mình phải đi du lịch rất nhiều nơi, cậu ấy vỗ vỗ đầu bạn nói về sau mỗi khi đến một miền đất mới bạn phải gọi điện cho cậu ấy đầu tiên.
             Tất nhiê, cũng trong mùa hè năm ấy, các bạn đã lên kế hoạch đi thật nhiều , nhưng cuối cùng chỉ có thể tới được vài nơi vì thời gian không cho phép. Lúc ấy, bạn đã nghĩ, chẳng sao cả, kiểu gì say này chẳng có thời gian và cơ hội. Không ngờ, đến tận hôm nay, bạn vẫn không thể tới được những nơi bạn muốn đi. Có điều, trong mùa hè ấy, bạn đã làm được thật nhiều điều trước đây bạn không làm được, đi xem concert của Châu Kiệt Luân, sau đó trải qua một mùa hè tìm kiếm tự do.
                        Hai mươi mốt tuổi.
                 Quãng thời gian đại học quan một nửa, tình yêu của bạn và cô ấy cũng kéo dài được hai năm. Trường của bạn và cô ấy ở hai đầu thành phó, nhưng một tiếng ngồi xe không hề khiến bạn cảm thấy xa xôi, cô ấy cũng có suy nghĩ y như thế. Cứ có thời gian là các bạn gặp mặt, có lúc là cô ấy đến trường bạn, có lúc bạn đến trường cô ấy, thế nhưng hai người chẳng hề thấy mệt mỏi, trước giờ chưa từng cho khoảng cách là vấn đề.
          Mỗi ngày, hai người sẽ gọi điện cho nhau suốt một tiếng đồng hồ, cứ như thế chuyện kể mãi không hết, nói mãi không xong. Những ngày cô ấy đến tháng, đàn ông con trai như bạn lại giúp cô ấy đi  mua bvs. Mật khẩu QQ và Renren của bạn, cô ấy đều biết cả, bạn cũng cảm thấy mình chẳng có gì cần che giấu. Cô ấy cũng có một trang blog riêng tư ghi lại từng chút chuyện dù là nhỏ nhất của hai bạn, mật khẩu là ngày kỉ niệm hai bạn chính thức quen nhau.
           Đám anh em thân thiết biết bạn có một người bạn gái, cô bạn thân của cô ấy cũng tương tự, mọi người đều nói hai bạn là đôi tình nhân tiêu chuẩn, sau hai năm đại học, cặp đôi yêu nhau từ cấp ba cũng chỉ còn hai bạn mà thôi. Hai bạn nhìn nhau mỉm cười, lòng tràn đầy ngọt ngào. Hai bạn đã bên nhau lâu đến vậy mà vẫn cảm thấy nồng nàn như hồi mới yêu.
             Bạn của khi ấy, cho rằng hai người chắc chắn sẽ không chia tay, cô ấy cũng cảm thấy bạn là người đàn ông cuối cùng của dời mình. Bạn và người bạn đó vẫn duy trì liên lạc, mỗi đợt nghỉ đông nghỉ hè, cả hai vẫn còn có thể cùng nhau chơi bóng rổ, cùng ăn bữa cơm . Bạn cảm thấy quan hệ của hai người không hề trở nên xa lạ chỉ vì hai năm đại học.
                           Hai mươi hai tuổi.
                  Bạn kết thúc năm thứ ba đại học , bắt đầu chào đón một nề nếp sinh hoạt mới.
                  Cảm giác của bạn về mùa hạ vẫn không hề thay đổi,thế nhưng cảm xúc giữa hai bạn đã có chút đổi khác rồi. Ngày hôm ấy, bạn vẫn tiễn cô ấy đến dưới tòa nhà kí túc xá theo lệ cũ rồi nói với cô ý câu:”Anh yêu em, ngủ ngon nhé” . Cô ấy sững lại một thoáng rồi cũng đáp :”Chúc ngủ ngon, em cũng yêu anh.”
               Sau khi quay về kí túc xá bạn đột nhiên nhạn ra, lúc nói với cô ấy lời yêu, bạn chẳng hề rung động. Thời gian các bạn gọi điện cho nhau cũng càng ngày càng rút ngắn, rõ ràng chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã cảm thấy chẳng còn đề tài gì để nói nữa rồi.  Thực ra bạn cũng chẳng bận gì, cúp điện thoại rồi cũng chỉ ngẩn người mà thôi, cô ấy cũng vậy, thế nhưng hai bạn lại chẳng biết nên kể gì nữa, chỉ đành  nói một câu yêu thương rồi cúp máy.
             Bạn bỗng cảm thấy thật đáng sợ, vì sao câu “Anh yêu em” lại  biến thành câu kết khi hai người chẳng còn chuyện gì để nói thêm?Cuộc điện thoại hàng ngày của hai người càng ngày càng giống như một nghĩa vụ. Trước đây bạn cảm thấy câu ” Anh yêu em” nói bao nhiêu lần cũng không đủ, cứ như thể bạn sở hữu một tình yêu không ngôn từ nào đủ diễn tả,nay bạn chỉ hi vọng được nói ra để kết thúc cho nhanh.
             Rõ ràng đầu điện thoại kia vẫn là người ấy, thế nhưng bạn lại cảm thấy có chút khác xưa.Tranh cãi giữa hai bạn càng ngày càng ít, sự rung động cũng chỉ còn hiếm hoi, chỉ có điều nếu tách nhau ra lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
            Bạn không ngừng hồi tưởng lại những tháng ngày hai người ở bên nhau, vậy là chẳng thế nói rõ được sự thay đổi xuất hiện từ bao giờ. Tất thảy mâu thuẫn của hiện tại đều bị bạn hóa giải thành hồi ức,bạn tự nói với chính mình,chẳng qua đây chỉ là chút khó khăn trong quá trình yêu đương thôi,qua rồi là mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như trước.
            Cô ấy vẫn đúng giờ đăng ảnh của hai bạn vào album, trong bức ảnh, hai bạn vẫn trông thật ngọt ngào. Đến một ngày nọ, khi mở album ra một lần nữa, bạn lật xem từng bức ảnh của rất lâu về trước, rồi một mình ngẩn ngơ.
           Về sau bạn không vào album đó nữa,không phải bởi mật khẩu thay đổi,mà vì bạn chẳng còn muốn xem nữa rồi. Cho dù có mở album ảnh ra, những thứ bạn muốn tìm đã không còn trong đó.
                       Hai mươi ba tuổi.

                 Lễ tốt nghiệp đến một cách đột ngột,bạn vẫn chưa chuẩn bị gì, vốn cảm thấy chuyện tốt nghiệp vẫn còn xa xôi lắm, thế nhưng rốt cuộc bạn vẫn đành phải chào đón kì nghỉ hè cuối cùng của thời sinh viên rồi.
                Một năm này bạn trải qua rất nhiều sự kiện, nhưng có thể là bởi sắp phải bước chân vào xã hội, bạn chẳng thể nào hăng hái nổi. Cũng có thể có quá nhiều bạn bè xích mích, có quá nhiều tình nhân chia ly, hết ví dụ này đến ví dụ khác khiến bạn hoảng sợ
               Giaay phút gặp cô ấy trước cổng trường,bạn cảm thấy như thể đã quay trở lại cái ngày hai người gặp gỡ lần đầu ấy, như tất cả đều chưa từng thay đổi. Lúc bạn còn đang ngẩn ngơ, cô ấy vỗ vỗ vai bạn,hỏi bạn đang nghĩ gì. Bây giờ, bạn mới nhận ra những giấu tích thời gian đã để lại trên hai người, tuy rằng chẳng ai nhìn thấy, thế nhưng ta vẫn có thể cảm nhận những vết mòn đó. Những gì thay đổi đều đã thay đổi cả rồi.
            Bạn đã chẳng còn là cậu nhóc xốc nổi năm ấy phải mượn  cơn say, lấy hết dũng khí mới dám thổ lộ tình cảm,cô ấy không còn ngây thơ như năm ấy,mà đã trở nên ngày càng xinh đẹp, ngày càng hiểu chuyện đời, thế nhưng bạn lại càng lúc càng không hiểu được ánh mắt của cô ấy. Thực ra , chẳng phải cô ấy vẫn vậy sao? Cô ấy vẫn sẽ ngồi xe bus hơn một giờ đồng hồ để tới chỗ bạn, có điều những chờ mong trong tim lại mỗi lúc một vơi đi. Cô ấy thậm chí còn không nhớ lần sinh nhật trước của bạn, mãi đến khi nhìn thấy lời nhắc điện thoại, cô ấy mới giật mình.
            Về sau, cô ấy nhớ đến những lời bạn từng nói trước đây:” Thực ra chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm bên nhau như thế, chuyện có yêu hay không đã không còn  quan trọng nữa rồi.” không biết vì sao cô ấy lại nhớ lời nói nửa đùa nửa thật khi đó của bạn một cách rõ ràng đến thế.Cô ấy hiểu rõ rằng trong ngữ cảnh đó, điều bạn muốn biểu đạt không phải như vậy, thế nhưng cô ấy vẫn không ngừng ngẫm nghĩ về câu nói này.
             Đột nhiên, các bạn đều cảm thấy mơ hồ,mơ hồ về tương lai, mơ hồ về tình cảm. Cuối cùng bạn vẫn chọn cách nói với cô ấy:” Hay là chúng ta tách ra một thời gian đi” . Cô ấy nhìn bạn rồi đáp “Ừ, như vậy cũng tốt”.  Vì thế, hai bạn chụp chung một tấm ảnh cuối cùng trong trường. Mỉa mai thay, trong bức ảnh đó, hai bạn vẫn ngọt ngào tình cảm giống như trước đây.
              Hôm đó, sau khi về lại kí túc, bạn không kìm nổi mà bật khóc.Khóc xong, bạn lại không biết mình khóc cho tình cảm của hai người,hay là khóc cho chính một bản thân đã thay đổi nữa.
            Vẫn cùng năm ấy,cậu bạn trí cốt đã lâu không liên lạc lại gọi cho bạn.Cậu ta nói, hiện tại cậu ta đang ở sân bay, sắp sửa bay sang Nhật Bản. Bạn cười lấy lệ rồi nói với cậu ta, tuyệt lắm. Cúp điện thoại rồi bạn bỗng cảm thấy  chán chường, rốt cuộc, người đứng tại vị trí mình ao ước muốn đến nhất, lại không phải là mình.
                                Hai mươi tư tuổi.

            Dù mới chỉ qua có  một năm, nhưng bạn lại cảm thấy mình đã trưởng thành với tốc độ nhanh chưa từng có. Bạn đột nhiên trở nên trầm lắng hơn,lòng bạn cũng không còn chút gì yêu thương hoặc giận hờn với người đã bỏ bạn mà đi nữa.
            Tựa như không yêu đương nữa, cuộc sống trở nên bình lặng hơn, nhưng lại không hề buồn chán, dù ngày nào cũng giống ngày nào, thế nhưng bạn lại học được cách an tĩnh sống một mình.Bạn không còn cảm thấy cô đơn là một việc gì đáng xấu hổ nữa, ngược lại còn cho rằng, cô đơn cũng rất ổn.Tuy rằng bận rộn chẳng đi được đâu, nhưng hay ở chỗ là tự do tự tại.
            Bạn vẫn còn cảm thấy khá ịt mờ nhưng bạn không còn cảm thấy phiền não vì mấy điều ấy nữa. Sống một mình quen rồi cảm thấy rất tốt, dù cũng có lúc cô đơn muốn tìm nơi dựa dẫm. Nhưng rồi lại tự nói, không sao đâu, nỗ lực sống mỗi ngày là được. Có những khi vẫn sẽ nhớ người con gái từng ở bên mình, thế nhưng bạn đã không còn quá cố chấp muốn tìm hiểu cuộc sống dạo gần đây của cô ấy nữa. Đã qua là đã qua, đặt những người  đã từng yêu nơi đáy lòng,lúc ngoảnh đầu nhìn lại sẽ học được cách nở nụ cười để mọi chuyện trôi qua. Vốn hai người gặp được nhau đã là một chuyện không dễ dàng.Chia tay rồi, trong lòng cũng lên giữ lấy sự cảm kích.
            Trong năm này, cha mẹ cũng bắt đầu thúc giục bạn yêu đương. Bạn nói với họ, chờ con chút nữa, chờ thêm chút nữa.
                            Hai mươi lăm tuổi.

             Hai mươi lăm tuổi, bạn ngẫu nhiên gặp lại người bạn gái cũ tại quán cà phê mà bạn hay tới. Bạn nhận thấy, cô  ấy càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng chín chắn , nhưng đã không còn là cô gái bạn thích trước đây nữa rồi.
               Bạn rốt cuộc cũng gặp người bạn trai hiện tại của cô ấy,hóa ra đối phương cũng không phải quá bắt mắt. Bạn thấy cô ấy đang sống rất tốt, trong lòng cũng chẳng hề lăn tăn, ngược lại còn thấy mừng cho cô ấy.Cuối cùng bạn cũng hiểu, hóa ra trước đây bạn đã đánh giá bản thân mình quá cao. Thực ra, vắng bạn rồi, cô ấy vẫn có thể sống thật tốt.
             Lúc nào cũng vậy, trong mơ mơ hồ hồ, bạn gặp được một người, sau đó vì người ấy mà ” chui đầu vào rọ”  rất nhiều năm. Thời gian qua đi, quay đầy nhìn lại, thực ra chỉ là bạn cố chấp yêu người đó mà thôi.
            Cô ấy mỉm cười quan sát bạn, cô ấy hỏi bạn sao lại bắt đầu uống cà phê thế, trước nay không phải không uống cà phê sao? Bạn nói với cô ấy, lâu thế rồi, khẩu vị cũng phải thay đổi chứ, bây giờ cảm thấy cà phê rất phù hợp với mình. Cô ấy nhìn bạn rồi bật cười, bạn cũng nhìn cô ấy rồi mỉm cười đáp lại. Cô ấy giới thiệu người bạn trai hiện tại của mình, rồi quay người bước ra khỏi quán cà phê, hai người đều chẳng nghĩ tới việc hỏi thăm cách thức liên lạc của đối phương.
            Năm này, cuối cùng công việc của bạn cũng đã thuận buồm xuôi gió, bạn trở thành kiểu người mình mong muốn, quen ngồi trong văn phòng đã khiến bạn quên đi cảm giác đổ mồ hôi là như thế nào.
           Thanh xuân của các bạn đã bị cuộc sống vùi lấp như thế, rồi vào những đêm tĩnh lặng không người,bạn nhớ lại những ngày đấu khẩu liên miên trong phòng kí túc, những tháng ngày nhờ bạn cùng phòng điểm danh rồi đem cơm về cho mình, những tháng ngày thường xuyên trốn tiết, ngày đêm đảo lộn,những tháng ngày lãng phí tiền bạc của bố mẹ rồi lại kêu la túng thiếu. Bạn cũng vẫn nhớ một cách chi tiết cái ngày tỏ tình với cô ấy, bạn cảm thấy mình của khi ấy thật ngốc nghếch,thế nhưng dẫu ngốc nghếch cũng thật đáng giá.
            Sau đó bạn bỗng nhiên bật cười, những năm tháng đeo tai nghe tìm cảm giác tự do lại có thể giống một ảo giác đến thế.
          Rốt cuộc, bạn nhận ra, con người dám yêu dám hận, bạn cũng đã chết trong mùa hè năm đó rồi. Thế nhưng, dù có là vậy, nhưng cũng chẳng có gì đáng tiếc, có lẽ điểm kết của con đường trưởng thành chính là sự trầm lắng và cuối cùng chuyển hóa thành sự bình tĩnh.Cũng giống như một câu hát của Trần Tín Hoành:”Thanh xuân chính là tay nắm tay ngồi trên một đoàn tày không thể quay đầu,rồi sẽ đến một ngày chúng ta già đi , không cảm thấy tiếc nuối là ok rồi.”
         Chính vì đã đánh mất quá nhiều trong quá trình, bạn mới hiểu được cách trân trọng những gì đang có ở hiện tại.Chính vì đã trải qua những việc đó, đi qua một đoạn thanh xuân như thế, bạn mới có thể thật sự trưởng thành, thực sự chín chắn, không còn bất an, không còn suy tính thiệt hơn,và trở thành một con người tốt đẹp hơn trước.
           Có lẽ rồi sẽ đến một ngày, chúng ta đều nhận ra những điều chúng ta hoài niệm thật ra chính là chính mình thuở ban sơ ấy.Có những hồi ức khi nhớ lại, ta cảm thấy biết bao tươi đẹp, nhưng thực ra vào chính thời điểm đó,ta cũng phải trải qua cảm giác đau khổ vô bờ. Hồi ức tươi đẹp chỉ vì khi nhớ lại, ta đã mỹ hóa chúng mà thôi.
          Có những người quen biết để rồi biệt ly,đó chính là toàn bộ ý nghĩa trong cuộc gặp gỡ giữa hai người.Có thể cô ấy chỉ để lại cho bạn một bóng hình,có thể cô ấy đã ở bên cạnh bạn cả tuổi thanh xuân, chính vì có những điều đó, đến khi nhớ lại,sự ấm áp ấy mới thành động lực cho ta tiến về phia trước.
           Có lẽ rất lâu, rất lâu về sau nữa, khi gặp lại cô ây, bạn sẽ nói rằng:” Cảm ơn em, đã cùng anh trải qua một quang thời gian đẹp tươi đến thế”
            ” Tuy rằng hai ta chẳng cùng nhau đi hết con đường vậy nhưng như thế đã rất tuyệt rồi.”
           

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN