Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo
Nghĩ quá nhiều về chuyện xưa , sẽ dễ đắm chìm trong quá khứ
Những chuyện đã Qua, những người đã đi,
Dẫu dốc sức nhớ cũng không quay lại được thuở ban đầu.
Thế nhưng hồi ức dần rực rỡ theo tháng năm,
Quá khứ cầm chân, không cho bạn thoát.
Đúng vậy.
Quá khứ tươi đẹp đến thế,
Hiện tại lại quá thảm thương
Thế nhưng, khi bạn chìm đắm trong hồi ức,
Bạn sẽ bỏ lỡ từng người từng người một
Bạn quên đi ngày quan trọng nhất -ngày hôm nay.
Vì thế,
Phải luôn luôn nỗ lực trong hiện tại
Coi hồi ức là nguồn sức mạnh
Để tiếp tục bước đi vững vàng hơn.
———————
Bộ phim “Titanic” được công chiếu lần đầu tiên vào năm 1997.
Năm đó tôi còn chưa học xong tiểu học nên không đi xem “titanic”,cũng không thể hiểu một con thuyền lớn đã đắm cả trăm năm trước có sức hấp dẫn gì. Tôi của khi ấy là “Digital Monster *” và Châu Tinh Trì, cũng thích cả việc sưu tập thẻ bài và chơi bi cùng đám bạn thân, rồi cứ thế chào đón Thế kỉ 21
(* một thương hiệu truyền thống của Nhật Bản gồm đồ chơi nuôi thú ảo, Anime, trò chơi điện tử, phim và bộ tập thẻ trò chơi. Ở đây tác giả nói đến sản phẩm hoạt hình Digital monster.)
Cho mắt đã tới năm 2012 ,cái năm được người Maya tiên đoán sẽ có ngày tận thế. Khi ấy phim của Châu Tinh Trì đã không còn thường xuyên xuất hiện, Digital Monster cũng đã đến hồi kết, trải qua những Vinh quang sau cuối rồi bị vùi lấp bởi dòng thời gian cuồn cuộn. Đám bạn năm xưa đã mất liên lạc từ lâu, dù thông tin bây giờ đã phát triển hơn bao giờ. Năm ấy, weibo đưa tin tất cả các loại thực phẩm đều có độc, tất cả những người xa lạ đều không đáng tim, hoa cúc không chỉ dùng để trà nữa. Có lúc tôi đã nghĩ, có lẽ 2012 đích thực là ngày tận thế cũng nên.
Hai năm này, điều mang tính cộng đồng duy nhất lại là bộ phim về một con tàu đắm, về mối tình vĩnh hằng của Jack và Rose, bộ phim đã hấp dẫn hết thế hệ này cho đến thế hệ khác . Tôi xem “Titanic “lần đầu tiên khi đã học cấp ba, khi trong nhà cũng đã có chiếc ti vi đầu tiên. Tôi xem phim hết ba giờ đồng hồ,sau đó không khỏi vui mừng vì đã không xem quá sơm, tôi của năm 1997 sẽ không thể nào hiểu nổi bộ phim này.
Cũng giống như “Titanic”, “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” và “Tương ái” cũng phủ nên mình một chiếc áo choàng xưa cũ,xuất hiện ở các rạp chiếu phim lớn, kể lại cho chúng ta nghe những câu chuyện ái tình, vẽ ra trước mắt ta những kết cục riêng biệt. Mà chúng ta, những người rõ ràng đã biết thừa kế cục là gì,lại vẫn cứ cảm động không thôi về những điều ấy.
Bởi những điều bộ phim kể còn có câu chuyện của chính chúng ta , còn có mười lăn năm quá khứ chúng ta đã từng ly biệt, đã từng yêu hận,đã từng sống.
Mười lăm năm qua đi trong chớp mắt Jack và Rose vẫn sống trên màn bạc ,còn chúng ta thì đã rời bỏ con người mình xa xưa từ khi nào chẳng hay,tình yêu ,tình bạn cũng dần dần đổi khác. Nói như vậy không khỏi có chút đáng buồn,vì tựa như mọi sự đều đã thay hình đổi dạng ,bốn chữ “cảnh còn người mất” cũng hiển hiện một cách chân thực nhất. Sau đó, điều khiến ta buồn nhất lại là, chính chúng ta mới là kẻ thay đổi nhiều nhất trong cái sự mang tên “cảnh còn người mất” kia.
Những đứa trẻ đã xem “Doraemon”, “Digital Monster”, “Slamdunk” mà trưởng thành như chúng ta đều từng ước ao mình có một chiếc túi bảo bối , có một con thú ảo, có năng lực xoay chuyển tình thế trên sân bóng rổ, đều từng tưởng tượng mình có một chiếc chong chóng tre và một cánh cửa thần kỳ, đều từng lặng lẽ làm những chuyện khiến cô gái mình thích vui vẻ giống như “Sakuragi” *(Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Slamdunk)
Thế nhưng về sau thì sao? Cũng không còn “về sau” nữa.
Tôi từng tự cho bản thân mình là người sống dưới lòng đất, từng tự cho rằng mình thật khác biệt , vậy mà lớn hơn một chút, toi lại cảm thấy trước kia mình thật ngốc nghếch. Có điều về sau , tôi lại nhận ra kì thật cố chấp cũng không phải điều gì tồi tệ. Vì thế, mỗi lần đứng trước một giao lộ, tôi đều lựa chọn thẳng tiến về phía trước,chẳng bao giờ rẽ ngang. Tôi luôn tự nói với chính mình, hãy làm những việc mình yêu thích, hãy yêu những người mình muốn yêu, phải tin tưởng vào trực giác, phải tin tưởng vào người đang ở trước mặt,thế nhưng không ngờ , sau quá trình trưởng thành đầy va vấp, tôi lại chỉ còn dám tin vào thời gian.
Thời thanh xuân ấy, bạn đã từng yêu ai, ai đã từng yêu bạn? Có phải bạn cũng từng cho rằng ình che đậy thật giỏi,chẳng có ai nhận ra tình cảm và những mật mờ kia, có phải mỗi khi nghe thấy tên cô ấy, trái tim bạn lại loạn nhịp, có phải bạn cũng đã từng giả bộ thờ ơ lướt qua bên cạnh cô ấy, chỉ hi vọng cô ấy sẽ liếc nhìn bạn một lần?
Thời thanh xuân ấy, bạn đã từng ở bên ai, ai đã từng ở bên bạn? Tôi cũng đã từng nhớ nhung những tháng ngày ấy, tháng ngày có đônngs bài tập làm ãi chẳng xong,tháng ngày cùng đám chiến hữu phàn nàn về thức ăn của nhà trường, tháng ngày cùng nhau tham gia đại hội thể thao , cùng nau lên lớp,cùng nhau khóc cười,dù mệt mỏi và gò bó tới đâu cũng vẫn tràn trề hi vọng.
Cuối cùng đến một ngày,bạn phát hiện mình có đến hàng trăm hàng nghìn người theo dõi trên weibo, bạn có đến hàng trăm hàng nghìn người bạn tốt ở trường, trong danh bạ cũng lưu đến mấy trăm số điện thoại của bạn bè,thế nhưng khi bạn cần lại chẳng biết gọi cho ai. Những đêm thức trắng, khoảnh khắc ngắm nhìn bình minh tươi đẹp, bạn không biết có ai sẽ chia sẻ những niềm vui và những nỗi buồn cùng mình.
Càng trưởng thành lại càng cô đơn, đó tựa như là bài học mà bất cứ thế hệ nào cũng phải trải qua.
Từng lớp từng lớp người không ngừng vươn lên trong dòng thời gian cuồn cuộn, dần dần vứt bỏ con người trước đây. Cũng giống như lời thoại trong bộ phim “5cm/s” , tình cảm một thời thân thiết là thế, cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết.
Bạn rõ ràng biết tình tiết trong bộ phim ” Titanic” 3D sẽ chẳng có gì thay đổi. Bạn chẳng hứng thú gì với kĩ thuật 3D, cũng thuộc lòng những đoạn đối thoại kinh điển, thế nhưng thứ bạn muốn xem lại chính là những tình cảm đã khiến bạn cả động trước đây, cũng như những kí ức vô cùng đáng quý. Cho dù biết rõ đó chỉ là những kí ức vô cùng đáng quý. Cho dù bạn biết rõ đó chỉ là chiêu trò của nhà kinh doanh, thế nhưng bạn lại can tâm tình nguyện bỏ tiền ra mua vé.
Con người luôn như vậy, còn nắm trong tay lại chẳng bao giờ biết quý trọng, đến khi mất đi rồi mới hối hận khôn nguôi. Chúng ta không thôi tưởng nhớ quãng thời gian trôi qua, bỏ tiền ra mua vé xem từng phần phim, đau lòng vì mỗi lần lỡ làng hoặc chia ly , thế nhưng chúng ta không ngờ rằng chính mình đang phung phí ngày hôm nay, cái ngày rồi cũng sẽ biến thành quá khứ không thể nào quay lại.
Thừa nhận đi, dù bạn có nhớ nhung ngày mưa ấy, phòng học ấy da diết, thế nhưng quãng thời gian đó cũng đã một đi không trở lại, bầu không khí tĩnh lặng tựa nước chảy ấy, ánh nắng mặt trời chiếu bên khung cửa hiên nhà ấy, cũng đã biến mất. Tình êu rồi sẽ lại đến, thế nhưng nhân vật chính sẽ không phải là người đã từng xuất hiện trong thời thanh xuân của bạn.
Khẩu vị một thời của chúng ta có thể thay đổi,ca sĩ chúng ta từng cuồng nhiệt hâm mộ thuở thiếu niên đã không còn cất tiếng ca, đến cả chiếc ti vi thuở trước chúng ta cứ về nhà là bật cũng đã bị bỏ quên từ lâu. Bao chuyện xảy ra ngày hôm nay, mai này cũng chỉ là một bức ảnh cũ mà thôi. Những điều hiện tại bạn muốn ghi tạc một đời, có thể không bao lâu nữa, bạn sẽ quên đi. Cũng như bài hát bạn đã từng yêu thích điên cuồng,rồi cũng sẽ đến một ngày, bạn không còn nghe nữa.
Những bóng hình mà tôi từng yêu mến nay đã thất lạc khỏi dòng hồi ức, mọi người đang ở đâu rồi? Liệu mọi người có thỉnh thoảng nhớ đến những năm tháng đã từng bên nhau khi xưa? Những hoài nệm và kí ức biến mất nơi chân trời, tán lạc khắp tứ phương vẫn luôn được chôn giấu trong tim kia, có chăng cũng sẽ nhớ đến những điên cuồng vào buổi chiều hôm ấy/ Tình yêu trong hồi ức à, mi có đứng lại đợi? Mi vẫn còn chờ đợi cái người trong kí ức chứ?
Vậy người mà bạn từng yêu mến thì sao, liệu bạn có quên mất không? Những quãng thời gian đã qua nữa ? Qúa khứ tựa như người con gái đẹp , thế nhưng còn có thể làm gì được đây? Nàng thoắt ẩn chợt hiện chỉ để đả kích cuộc sống hiện tại không như ý của bạn mà thôi.
Đúng vậy, cuộc sống hiện tại thật không như ý, nhưng đây không phải là độ tuổi chúng ta mong mỏi đến nhất trong quá khứ sao? Khi mới mười tuổi chưa hiểu được sự đời, điều bạn ước ao nhất chẳng phải là quãng đời tuổi hai mươi đó sao, độ tuổi bạn muốn đạt tới nhất chẳng phải chính là hiện tại hay sao? Vậy thì bạn của hiện tại rốt cuộc đang than thở điều gì thế?
Vì sao chúng ta lại không ngừng nhớ nhung quá khứ? Những điều tốt đẹp trong cuộc đời chẳng thể nào tái tạo, dù là cùng một bộ phim điện ảnh được chiếu lại vào mười lăm năm sau. Nghĩ quá nhiều về chuyện xưa sẽ dễ đắm chìm trong quá khứ. Nếu như bạn cứ mãi dùng những kí ức trong quá khứ để an ủi bản thân hiện tại, thì về sau, bạn làm sao để có thể đối mặt với cuộc sống càng lúc càng không như ý đây? Nếu đã hai mươi tuổi rồi mà bạn vẫn muốn có cuộc sống như thuở mười lăm vậy đến khi bạn bốn mươi tuổi, bạn phải dùng điều gì để bổ khuyết cho cuộc đời mình bây giờ?
Hãy dùng việc hồi tưởng , hãy dừng việc hối hận đi. Những hoàng hôn ấy, những chạng vạng ấy, những thanh xuân ấy, những ngày mưa ấy, khi cần hổi tưởng khi cần xuất hiện, sẽ tự nhiên xuaatr hiện trong tâm trí bạn. Những người đã từng yêu, những người từng bỏ lỡ, những tình bạn đi xa, tất thảy sẽ nằm yên trong một góc trái tim bạn, ngẫu nhiên nhớ đến, sẽ khiến banj cảm thấy bạn và thế giới này đang chuyển động theo những quy luật hoàn toàn khác biệt.
Thực vậy, những người đã tu thành chính quả cũng sẽ có llucs nhớ lại quãng thời gian ngày xưa . Nhưng họ và chúng ta khác ở chỗ , mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, họ sẽ mỉm cười thật ung dung, dù hồi ức ấy có đẹp đẽ có đáng quý đến nhường nào. Và cũng chính bởi quá khứ đáng trân trọng, họ mới càng nỗ lực tiếc tục hành trình để có thể nắm giữ hiện tại quý báu.
Gía trị tần tại của ngày hôm qua. chính là để ngày hôm nay có ý nghĩa hơn.
Vì sao chúng ta lại có hồi ức? Vì sao chúng ta lại phải hồi tưởng? Là để trong những phút giây cô đơn nghĩ lại quá khứ sẽ cảm nhận hiện tại khôn cùng, là đẻ ăn năn hối hận những điều mình đã làm thuở ấy,hay là để nhớ lại những điều quý báu khi xưa, gợi nhớ lại con người và ước mơ của bạn thuở ấy, từ đó biến hồi ức thành dũng khí để bạn có thể dũng cảm tiếp tục bước đi?
Biến hồi ức thành sức mạnh, ấy mới là giá trị tồn tại của hồi ức.
Vì sao chúng ta lại có quá khứ? Là bởi chúng ta có hiện tại.
Chúng ta có hiện tại, là bởi chúng ta cần phải tiếp tục sống sao cho tốt đẹp hơn.
Xin hãy tiếp tục bảo vệ những điều bạn đã từng kiên định tiin tưởng, những tình cảm đã từng khiến bạn cảm động, những ước mơ đã từng rực rỡ. Dừng tay tiện vứt bỏ những điều ấy,nếu không tương lai trong những đên dài, bạn sẽ cảm thấy đau lòng biết mấy vì chỉ có thể lưu giữ những điều ấy trong hồi ức mà thôi.
Đừng bao giờ ngừng cố gắng trong thực tại. Nếu bạn không thể khiến ngày hôm nay có ý nghĩa hơn ngày hôm qua, vậy thì ngày mai rốt cuộc còn tác dụng gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!