Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo
Gửi thời thanh xuân không ngừng dằn vặt, không thể an ổn của chúng ta
Hãy ghi nhớ tất cả những người ta từng gặp, những chuyện ta từng biết.
Nhân lúc còn trẻ,
Hãy viết ra tất cả những chuyện từng khiến ta cảm động, những lần ta từng cố gắng.
Nhân lúc còn nhớ rõ,
Hãy nắm tay, hãy ôm người ta yêu thật chặt.
Nhân lúc còn tình cảm,
Hãy cứ tiếp tục những năm tháng thanh xuân dằn vặt.
Nhân lúc còn nhiệt huyết,
Phải có một tuổi trẻ không ai có
Mới đáng tính là đã sống.
—————————-
Luôn có một người như vậy, một mực ở bên bạn vào những thời khắc bạn đau buồn nhất, bất lực nhất, cho dù có nhìn thấy bộ mặt ủ rũ nhất, chân thực nhất, bất kham nhất của bạn, cũng sẽ không rời đi khi bạn mất ngủ, sẽ cố gắng thức cùng bạn đến tận 4, 5 giờ sáng để trò chuyện. Bạn suy nghĩ về vô số người, vô số tình huống, lại không hề nghĩ tới chuyện người luôn bên bạn sẽ thích bạn, không hề biết rằng người đó mãi chẳng chịu mở lời là vì sợ sẽ đánh mất bạn.
Luôn có một quãng thời gian bạn là fan cuồng nhiệt của một người. Bạn yêu thích người đó, muốn biết tất cả mọi chuyện về người đó, dù chỉ là một chút tin đồn thôi cũng có thể khiến bạn đứng ngồi không yên. Bạn sẽ khắc ghi mỗi câu mỗi từ người ấy noi trong lòng. Bạn ủng hộ mọi quyết định của người ấy mặc cho quyết định đó sai lầm hay đúng đắn, bạn ở bên khi người ấy đau buồn, có điều người ấy lại chưa bao giờ tin rằng bạn thích người ấy, thế nên bạn quyết định ở bên bảo vệ người ấy dưới danh nghĩa là người bạn thân thiết nhất.
Luôn có một mùa hạ như thế, sáng rực trong hồi ức đến mức bạn không muốn nhớ lại, thế nhưng bạn càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ. Bạn tham dự hết liên hoan chia tay này đến liên hoan chia tay khác, mặc sức tưởng tượng về cuộc sống hạnh phúc trong bốn năm tương lai. Kết quả thì sao, kết quả là bầu trời ngày tốt nghiệp năm ấy dần lặng lẽ biến mất,lớp học năm ấy, con người năm ấy cũng không biết đã đi đâu, thứ được gọi là thời gian cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Vì thế, chúng ta định nghĩa những chuyện ấy bằng một từ – Thanh xuân.
Cậu bạn CL và cô bạn gái đã tan tan hợp hợp suốt mấy năm, đến mức những người ngoài cuộc như chúng tôi cũng thấy lạ ngại thay. Hai người họ đã trải qua đủ mọi chuyện, bố mẹ dù có không đồng ý cũng phải thỏa hiệp rồi, ba năm xa cách cũng đã trôi qua, thậm chí đến cả việc lăng nhăng với “người thứ ba” cũng đã trải qua nốt. Vậy mà đến khi chúng tôi ai nấy đều nghĩ hai người họ rốt cuộc cũng có thể ổn định và tiến tới hôn nhân, thì họ lại chia tay.
Chúng tôi vốn luôn không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi nếu chúng tôi không nhắc đến, cậu bạn kia cũng sẽ không chủ động đề cập. Cho đến một ngày bạn bè tự tập, nhắc đến chủ đề nọ, CL mới nói một câu :” Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi. “
Nghe thật hời hợt, thế nhưng ai cũng có thể nhận ra nỗi đau ẩn sau câu nói ấy.
Tôi nhìn cậu ta, đột nhiên nghĩ : Dằn vặt lâu như thế nhưng rốt cuộc lại chẳng có kết quả, liệu có đáng không?
Thời tiết càng ngày càng lạnh, giữa cuộc sống càng lúc càng trở nên xô bồ, chuyện cũ lại yên lặng dị thường, dù không ai nhắc đến nữa, nhưng nó lại không chịu ngồi yên ngoài cuộc.
Về sau, một người bạn chung của chúng tôi xuất ngoại, dù thực ra cậu ta hoàn toàn không cần phải ra nước ngoài. Hoàn cảnh ra đình rất tốt, sự nghiệp học tập cũng ổn, cậu ta vốn chẳng khác nào “con nhà người ta” ,thế nhưng cậu ta lại kiên quyết muốn tới Pháp.
Lúc đầu, chẳng ai trong đám chúng tôi hiểu cậu ta nghĩ gì, sau này mới nghe cậu ta nói, ” Trước đây còn nhỏ, chúng ta không thể nào tự quyết việc gì, dù vậy cũng chẳng có gì đáng tiếc, bởi trong quãng thời gian ấy, chúng ta không biết lựa chọn. Còn bây giờ, chúng ta đã trưởng thành, đã có thể tự đưa ra quyết định rồi, thế mà chúng ta lại do dự. Tớ không muốn phải tiếc nuối, tớ muốn tới Pháp, thế nên tớ sẽ đi. “
Nghe nói quãng thời gian đầu tiên, cậu ta đã sống rất vất vả, nhưng giờ thì ổn cả rồi. Cậu ta đã học xong thạc sĩ, chuẩn bị học Lên tiến sĩ chuyên ngành Kiến trúc. Cho đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn khó có thể tưởng tượng ra cảnh cậu bạn ấy đeo kính nghiêm túc chăm chỉ học hành.
So với người bạn ấy, thanh xuân của tôi xem ra thật tầm thường. Tôi cũng giống như rất nhiều người khác, đem lòng yêu mến một bạn nữ xinh xắn trong lớp dù chẳng dám thổ lộ. Tôi cũng không thích học nhưng lại cố tỏ vẻ là một học sinh ngoan chăm chỉ học hành, tôi cũng sẽ nhịn ăn nhịn tiêu, gom góp tiền để mua một quyển tạp chí bóng rổ… Tôi cứ trải qua cuộc sống bình thường chẳng có gì đặc biệt như thế, nhưng vẫn ôm ấp giấc mơ thay đổi thế giới.
Một buổi tối nọ, khi nói chuyện với tôi, CL có hỏi tôi vì sao không kiếm một cô gái. Tôi nói, vì kết cục của mấy người các cậu đều bi thảm, tớ không muốn phải trải qua nỗi buồn như các cậu đâu. Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi mới đáp :” Lư Tư Hạo, như vậy không giống cậu. Không phải cậu sợ dằn vặt Sao? Không phải cậu sợ nhất là tiếc nuối đó sao? Vì sao mới thoáng một cái, cậu đã khiến chính mình phải thất vọng rồi?”
Sau một quãng trầm mặc, tôi lại nhớ đến câu hỏi thoáng qua trước đây: Dằn vặt như thế, liệu có đáng không? Lập tức tôi nghe thấy một giọng nói khác vọng tới từ đáy lòng: Đáng chứ..
Trần Tín Hoành nói, thanh xuân là tay nắm tay ngồi trên một đoàn tàu hỏa không thể quay đầu. Cao Bá Đao nói, thanh xuân chẳng qua là một lần ước mơ, thế nhưng ai cũng muốn trải qua thêm lần nữa, trong “Thế Giới điên cuồng*” ( Một bài hát của nhóm Mayday) cũng có nói,thanh xuân là bát nước đã hắt đi, chúng ta mặc sức lãng phí, rồi lại hết sức hối hận.
Lúc nào cũng thức đến 3 giờ sáng để làm vội bài tập ngày mai, lúc nào cũng bùng tiết cuối để ra sân vận động theo trái bóng rổ lăn mãi không ngừng, lúc nào cũng lôi kéo người bạn thân uống say ngồi cùng những khi đau lòng, lúc nào cũng sẽ yêu thích một người tha thiết đến mức không hề cầu mong sự hồi đáp, lúc nào cũng sẽ không ngừng tổn thương rồi lại không ngừng đứng dậy, cảm thán bản thân hết thuốc chữa cũng không chịu hối cải.
Cũng giống như cậu bạn Đi học Kiến trúc kia, cậu ta nói mình đang còn trẻ, cậu ta nói mình muốn tự do vậy nên cậu ta đã làm được.
Thanh xuân là một đám trẻ con ngốc nghếch chẳng biết trời cao đất dày cứ thế liều mạng xông lên rồi vấp ngã, thanh xuân là dù thừa biết câu thoại tiếp theo,ta vẫn sẽ không khỏi cảm động, thanh xuân là ngay khi bạn gần như đã cạn kiệt dũng khí, lại có người nói với bạn rằng đừng sợ, cứ xông về phía trước.
Có lẽ ba năm sau, mười năm sau, ba mươi năm sau hồi tưởng lại, chúng ta sẽ cảm thấy mình của những năm tháng đó thật ấu trĩ, thế nhưng chỉ khi nào trải qua những năm tháng Thanh Xuân giày vò Ấy, chúng ta mới hiểu được hóa ra hạnh phúc đến từ chính những điều nhỏ bé mà đáng quý đó.
Bao nhiêu người sẽ tình nguyện dành những năm tươi đẹp ấy để bầu bạn bên một người vô danh tiểu tốt như bạn? Bao nhiêu người có thể bao dung tất thảy những hồ đồ và ương bướng của bạn mà không một lời oán trách?
Trong những tháng ngày thoạt trông tầm thường lại tưởng như vô tận ấy ,bởi có những con người này bầu bạn và những dấu ấn khắc ghi trong thời thanh xuân, những năm tháng ấy mới không trở nên lãng phí.
Hoặc có lẽ nên nói rằng, chính vì gặp gỡ các cậu, tớ mới có được những năm tháng ấy.
Đột nhiên tớ lại thấy buồn cười, may mà chúng ta gặp nhau, tớ mới biết được thế nào là giày vò. Bởi đám bạn đáng lo như các cậu, tớ mới trải qua một tuổi xuân không cách nào yên ổn, nhưng cũng chính bởi có những tấm gương nỗ lực thực hiện mộng tưởng của các cậu tớ mới không ngừng tiến bước về phía ước mơ.
Trước đây có lúc tớ từng nghĩ, nếu như không Quen biết với đám “bạn xấu ” như các cậu, những ngày tháng của tớ sẽ trôi qua như thế nào đây. Có thể sẽ rất an nhàn, cũng có thể sẽ còn điên cuồng hơn cả hiện tại, thế nhưng tớ của bây giờ đã không còn nghĩ đến những giả thiết như thế nữa.
Chính vì có đám “bạn xấu ” không rượu thịt không vui, không trêu chọc nhau không thoải mái như các cậu tớ mới có được những năm tháng ấy, tớ mới trở thành tớ của bây giờ. Thanh Xuân Phức tạp đến thế, tớ không hiểu và cũng không muốn hiểu, là tàn khốc, là tươi đẹp, là nuối tiếc, hay là điên cuồng, tớ đều không bận tâm. Bởi tớ đã thấy những điều quý báu nhất, trải qua những năm tháng quý giá nhất rồi.
Vậy thì trước khi đầu hàng cái thế giới điên cuồng này, chúng ta hãy điên cuồng thêm một lần nữa nhé, tớ vẫn còn một giấc mơ lớn lao muốn thực hiện, tớ vẫn còn một đám chiến hữu, thế nên chẳng còn gì đáng sợ cả.
Điều giết chết chúng ta nhất định là sự tầm thường và tĩnh mịch.
Từng ngày, từng đêm qua đi, những dòng văn đã viết, những cuốn đã đọc, những người từng Quen, những nơi từng đặt chân mà không hề biết tên, tất thảy những giày vò của thuở thiếu thời sẽ dần dần xây đắp nên tương lai mà bạn muốn có.
Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra, thực ra tất cả đều đã có dấu hiệu từ trước.
Hi vọng về già hồi tưởng, chúng ta sẽ có một thời thanh xuân ta có thể tự hào. Không, về già hồi tưởng, chúng ta nhất định sẽ mỉm cuời tự hào về thanh xuân ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!