Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo - Tuổi xuân ai cũng có một ngã rẽ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1305


Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo


Tuổi xuân ai cũng có một ngã rẽ


Nếu hiện tại bạn đang bước trên một ngã rẽ chẳng thấy tương lai,
Hãy nhớ, nhất định phải tiếp tục hành trình.
Chỉ khi nào bạn đi qua ngã rẽ ấy,
Bạn mới biết được điều mình mong muốn.
Không ai có thể giúp đỡ bạn,
Bạn chỉ có thể dựa vào chính mình,
Nhưng ngay khi tất cả đã biến mất,
Thì vẫn còn tương lai nơi này.
————————————-
                1.
      Người bạn A nọ yêu thầm một cô gái suốt sáu năm mà chẳng có kết quả, nhưng điều khiến bọn tôi bất bình nhất là cậu ấy chẳng bao giờ chịu cho bạn gái kia biết tình cảm của mình. Nhưng cậu ấy nói không sao cả, một ngày nọ khi nhớ về bạn nữ ấy, cậu ấy đã nhận ra mình chưa từng hi vọng cô ấy sẽ xuất hiện trong tương lai của bản thân, thế nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, cậu ấy vẫn sẽ thích cô gái ây.
      Yêu thầm có một ưu điểm, đó là bạn có thể nhớ rõ một cách kì lạ từng hành động, từng nụ cười của người ấy trong rất nhiều năm.
        Không phải tất cả mọi câu chuyện đêug có Happy Ending, thế nhưng không phải tất cả những câu chuyện không có Happy Ending đều vô nghĩa. Cho dù một ngày kia, bạn nhớ về người đã từng khiến bạn mộng mơ về tương lai của hai người nhưng lại chưa từng có mặt trong cuộc sống của bạn, cũng đừng cảm thấy những điều mình đã làm là uổng phí. Gặp đúng người vào đúng thời điểm chỉ là lời nói nhảm, gặp đúng người vào sai thời điểm, ấy mới là “thanh xuân”.
                     2.
         Trước kia người bạn B nọ từng tới Tây Tạng một mình. Cho dù hiện tại “Tây Tạng” chẳng khác gì một danh từ phổ biến, thế nhưng bọn tôi vẫn không thể giấu nổi sự khâm phục của mình. Gap year* của cô ấy bắt đầu một cách vô cùng hoành tráng, khi chuyến đi ấy kết thúc, cô ấy nói trước giờ mình chưa từng kiên trì đến thế, bình tĩnh đến thế, có điều cô ấy chợt nhận ra, lần này mình không thể bỏ dở giữa chừng nữa. Cô ấy nói, lần này, cô ấy phải lấy hết sự kiên cường từ trước tới nay của mình, bù đắp cho tất cả nhưng lần dang dở.
         Cô ấy nói được, và cũng đã làm được.
          Mà trước khi trở thành con người độc lập nhường ấy, cô ấy đã phải trải qua một lần thất bại trong tình cảm. Bố mẹ hai bên đã đồng ý, lễ đính hôn cũng đã tổ chức, thế nhưng nam chính lại đột nhiên lật lọng. Tôi không muốn bình luận gì cả, chỉ thấy tiếc thay cô ấy.
         Chỉ có điều không ai trong đám bọn tôi có thể ngờ rằng cô ấy sẽ quay trở lại với hình tượng độc lập mạnh mẽ đến thế. Cô ấy nói mình đã trao tặng cho người kia một phần quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình rồi, ngày tháng về sau cô ấy không muốn phung phí vì người đó nữa.

                         3.
       Không lâu trước đây, người bạn M cũng là du học sinh đã hỏi tôi, mỗi khi ở sân bay, điều gì thường khiến cậu xúc động nhất. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi đáp, đó là khi nhìn thấy nỗi buồn thương ly biệt của du học sinh. Cậu bạn ấy khẽ lắc đầu, bảo rằng điều khiến cậu ta cảm động nhất là dù trước đây, du học sinh đó có cuộc sống như thế nào, tính cách ra sao một khi đã bước chân qua cửa hải quan, cho dù lệ có đẫm hàng mi, người đó cũng sẽ không quay đầu.
         Kể cả những người đã buồn bã đến độ bật khóc thành tiếng cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại, không bao giờ để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt bố mẹ.
          Để rồi tháng Sáu hằng năm, biết bao người sẽ từ những chân trời xa xăm quay trở về với vùng đất thân thuộc. Tôi đã từng nghĩ, vì sao chúng ta luôn đi một vòng lớn như thế lại quay trở về vạch xuất phát?  Vì sao rõ ràng hai người yêu thương ta nhất trên thế giới này đã ở ngay bên ta rồi, ta lại vẫn cứ muốn rời xa họ?
          Sau này tôi mới hiểu ra, như mọi người thường nói, người ta phiêu bạt chẳng qua là để một ngày nào đó không cần phiêu bạt nữa, để có thể đủ sức bảo vệ người thân yêu. Chỉ khi nào ta đã trải qua những giày vò ,những điều tưởng chừng như tốn công vô ích như vậy, ta mới hiểu được ý nghĩa của sự khởi đầu.
                       4.
        Trước nay, tôi không bao giờ cho rằng mình là một người đáng tin cậy. Chuyện tình cảm của tôi thì lận đận, sách của tôi viết thì không ai đọc, lại luôn lấy danh nghĩa đen  lịch để độc bước, độc hành tới rất nhiều nơi. Mỗi lần nhìn ngắm trần nhà ở một nơi xa lạ, tôi mới lại nghic tới gia đình, mỗi lần tôi bỏ lỡ một người, tôi mới nhận ra tôi đã sai lầm ở đâu. Tôi từng nghic, vì sao tôi lại phải dằn vặt bản thân đến thế, bì sao tôi phải bất ổn đến thế.
        Một phần của trưởng thành là như vậy đấy, bạn không ngừng nói lời tạm biệt với những điều thân quen, không ngừng chia xa với những người thân thuộc, làm những việc trước này chưa làm, yêu một người dù có thể sẽ chẳng đi đến đâu. Ở một giai đoạn nào đó, đặc biệt là khi bạn đã cô đơn quá lâu, trái tim bỗng thật nhạy cảm, bạn sẽ coi yêu thích thành tình yêu, coi một phút giây là vĩnh cửu. Vậy nhưng nếu không dằn vặt như vậy, bạn sẽ chẳng biết thứ mình thực sự muốn có là gì.
          Rất nhiều người đã nói với tôi những câu kiểu như “chi bằng không gặp gỡ” ,thế nhưng tôi lại cho rằng gặp gỡ chính là duyên phận. Rất nhiều người chỉ vì jam muốn quá nhiều nên kết quả mới chẳng được gì. Có thể gặp gỡ, có thể thân thiết, có thể đồng hành một đoạn đường đã rất tuyệt rồi. Cuộc đời vốn là tập hợp của những cuộc chia ly, nếu không biết chân trọng mỗi lần gặp gỡ, cuộc đời kia sẽ thật ngắn ngủi, nếu sau mỗi lần chai cách đều muốn quên lãng đối phương, ước rằng đôi bên “chi bằng không gặp gỡ “,cuộc đời này lại trở nên quá dài.
       Tuổi xuân của ai cũng có một nhã rẽ, chẳng người nào có thể thay bạn đi hết con đường aya, thế nhưng tương lai vẫn luôn ở đó.
         Tôi đã viết trong “Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể”:Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể, cùng bạn đi tới ngày bạn tìm thấy lối ra, đến ngày bạn có thể toả sáng. Cũng từng có người để lại lời nhắn cho tôi, rằng dã đọc văn của tôi ba năm rồi, đột nhiên cũng cảm thấy thời gian trôi nhanh như gió thoảng. Còn tôi, tôi chỉ hy vọng bạn sẽ không cảm thấy bao năm đã trôi qua uổng phí.
       Vì thế hôm nay, tôi lại muốn nói một câu: Nguyện sẽ có người cùng bạn phiêu du bốn bể, nếu không có, nguyện bạn có thể trở thành vầng dương của chính mình.
        Nguyện bạn có thể trở thành vầng dương của chính mình.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN