Đôi đũa lệch - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Đôi đũa lệch


Chương 10


Từng hạt mưa rơi tí tách, rả rích khiến lòng con người ta tự nhiên trùng xuống một cách vô cớ. Linh Lan đứng trong hiệu sách nhìn ra phía ngoài đường, vài người thưa thớt đi nhanh ngoài kia. Nó ngán ngẩm nhìn cơn mưa chưa có dấu hiệu tạnh lẩm bẩm một mình:
– Ông trời tạnh mưa đi ông. Con không muốn tắm mưa về nhà đâu.
Bất chợt một giọng nam quen thuộc vang lên:
– Anh vừa nghe thấy có người nói muốn tắm mưa à?
Giật mình ngoảnh lại nó thấy anh Duy Khương đứng ngay sau lưng nó rồi. Linh Lan xua tay phản biện:
– Em đâu có nói vậy đâu ạ. Em bảo là không muốn mà.
Anh bật cười vì nó thật thà quá mức. Thấy khuôn mặt xì ra của nó khiến Duy Khương càng buồn cười hơn. Anh đưa bàn tay to lớn của mình xoa nhẹ mái tóc Linh Lan, nó đơ mất 5 giây, cảm giác thật lạ khi tay anh chạm vào mái tóc. Một cảm giác khó tả.
Duy Khương đặt chiếc ô nhỏ màu vàng vào tay nó:
– Cái này sẽ giúp em không bị tắm mưa.
Nó đưa mắt tròn xòe nhìn anh:
– Anh cho em mượn ô rồi anh về như thế nào. Hay anh có sở thích tắm mưa.
– Nhà anh gần đây thôi. Đợi ngớt mưa anh sẽ về sau. Trời sắp tối rồi, mấy bé dễ thương như em dễ bị bắt cóc lắm đấy nên cứ cầm ô về trước nhé.
Nó nghe mấy lời hù doạ kèm theo cái khuôn mặt nguy hiểm của anh thì bật cười:
– Chẳng ai thèm bắt cóc đứa xấu như em đâu mà. Thôi em về trước nha. Tạm biệt anh.
Linh Lan đưa tay lên vẫy chào tạm biệt Duy Khương bước ra khỏi cửa tiệm. Nó bước nhanh trên con đường ra trạm xe buýt chiếc ô màu vàng nổi bật giữa màu ảm đảm của phố phường một chiều mưa. Trong lòng Linh Lan len lỏi vài tia nắng ấm áp.
.. ..
Sau khi vượt gió mưa, nó trở về nhà với đống hoạ cụ vừa mua lúc chiều. Giờ thì Linh Lan đang nằm ườn thây ở ghế sô pha, miệng đang nhấm nháp miếng snack khoai tây, xem bộ phim ngôn tình đầy ngọt ngào. Nam chính từ phía sau đưa cánh tay ôm trọn lấy nữ chính. Bỗng nhiên màn hình tivi chuyển cảnh hai con đười ươi đang bắt giận cho nhau. WHAT THE… Nó đần người, thì ra là thằng em trai giời đánh. Trong lúc sơ suất mà nó lấy điều khiển từ khi nào và chuyển kênh thế giới động vật. Linh Lan vận hết nội công dùng đôi chân ngắn của mình đạp thằng Hoàng liên hoàn cước:
– Thằng ranh bật lại kênh cũ mau. Mấy tuổi rồi còn xem đười ươi bắt giận. Đừng chọc chị điên, không te tua đấy.
Hoàng ngồi bình thản vì dù bà chị có đạp cỡ nào thì đôi chân ngắn cũng không tới chỗ cậu ngồi. Mặt Hoàng đầy khiêu khích:
– Em lại sợ chị quá cơ. Hộ em cái. Cừu non lại cứ ra oai hoá sói dữ.
Trong lúc thằng em khốn nạn đang đắc chí cười ha hả thì nó bật dậy:
– Chú em làm em trai chị hơi lâu rồi đấy.
Dứt câu Linh Lan lao tới dùng combo ” túm tóc tạt tai tát tới tấp” để trị thằng giặc giời. Bị bất ngờ tấn công, Hoàng đưa tay ôm đầu phòng ngự gào to:
– Chị lại lên cơn đấy à. Mẹ ơi cứu con. Chị đánh con sắp nhập viện vào khoa chấn thương chỉnh hình rồi.
Gấu mẹ vĩ đại vẫn đang chuyên tâm vào công việc nấu nướng nhưng đến mức đinh tai nhức óc thế này thì không thể chịu đựng được. Bà dừng tay tắt bếp, quay người bước ra phòng khách trên tay vẫn cầm chiếc muỗng to bự chà bá. Với tư cách trưởng ban hoà giải, mẹ nghiêm giọng ban lệnh:
– Cả hai có 1 phút để bắt tay hoà bình trước khi bị tống ra ngoài cùng đống quần áo và không có bữa tối nào cả.
Chiếu chỉ ra ban đứa nào dám cãi. Mặc dù đang hăng máu lắm nhưng cả hai vẫn phải diễn màn kịch hoà bình thế giới. Dáng mẹ vừa vào trong bếp thì cuộc chiến giành điều khiển lại được tiếp tục trong im lặng.
Tinh … Tiếng chuông cửa vang lên Linh Lan dừng lại hất mặt ra phía cửa ra hiệu cho thằng Hoàng đi ra mở cửa. Hoàng miễn cưỡng đứng dậy vì cu cậu cũng chẳng muốn tốn sức với trận chiến tỷ đệ tương tàn. Trước khi ra mở cửa Hoàng không quên ghim nó:
– Lười như hủi.
Cánh cửa mở ra, là Thanh Phong. Gặp chúng đồng đội Hoàng khoác vai Phong hồ hởi cùng đi vào nhà. Linh Lan thấy Thanh Phong bước vào thì cau mày tự nhủ ” lại thêm một tên đáng ghét nữa”. Đặt hộp thức ăn lên bàn Thanh Phong lễ phép cất lời:
– Mẹ cháu có chút kim chi, bảo cháu mang qua nhà bác dùng một ít ạ.
Như gặp được idol, bà Vân tươi cười:
– Ôi Thanh Phong đấy à, quý hoá quá. Bác cảm ơn. Mà lúc chiều có thấy bố mẹ cháu lại chuẩn bị đi công tác đấy hả?
– Vâng. Khi nãy bố mẹ vừa ra sân bay. Chắc phải tuần sau mới về.
– Thôi ở nhà bác ăn cơm cho vui. Bác nấu sắp xong rồi. Cháu ra kia ngồi chơi với cái Lan với thằng Hoàng đi.
Thanh Phong nhìn ra phía Linh Lan, nó từ nãy hóng hớt câu mời của mẹ, lại nhìn trúng Thanh Phong đang nhìn mình, nó liền trợn mặt đe doạ ngầm:
– Về nhà cậu mà ăn cơm. Nhà tôi hết gạo rồi. Không tiếp.
Thanh Phong như muốn chọc điên nó. Cậu cười lễ phép đáp lại lời mời của bà Vân:
– Bác nói vậy thì cháu cũng xin phép ở lại ăn bữa cơm với nhà mình.
– Cháu qua đây cả tuần cũng được.- Mẹ Vân hồ hởi.
Nghe đến đây thì nó tự hỏi bản thân ” hình như tên đáng ghét mới đúng là con của gia đình này”. Thanh Phong ra ngoài phòng khách ngồi xuống cạnh Hoàng. Nó nhướng mày liếc xéo Phong một cái. Thanh Phong tất nhiên là thừa sức nhìn ra, cậu vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng thản nhiên của mình để chọc tức cô bạn nhỏ.
Nó ngồi xuống, cầm bát cơm nóng trên tay. Cảnh tượng lúc này nó thấy nó như người vô hình. Mẹ gắp thức ăn liên tục cho bạn hàng xóm Thanh Phong, còn nó thì bị ăn rổ bơ tổ tướng. Thôi thì tự thân vận động, Linh Lan đang ăn ngon lành thì mẹ Vân hỏi Phong :
– Thế Phong năm nay có chứng lớp với Linh Lan nhà bác không.
Nó sặc cơm, chỉ cần Thanh Phong nói một câu ” Vâng” thôi là tiếp theo là một bài ca tâng bốc nâng Phong lên một tầm cao mới mà nó nghe muốn phát điên. Nào là ” Linh Lan nhà bác may mắn lắm mới được chung lớp với cháu” rồi là ” cháu để ý con bé nhà bác hộ bác nhé” và cả ” con nhìn Phong mà học hỏi ngày chỉ biết ăn với ngủ không được nước gì” vân vân và mây mây. Thanh Phong nhìn nó đầy ẩn ý, Linh Lan liếc mắt nhìn cậu ý muốn nói” cậu cứ thử nói xem”. Phong mỉm cười đáp lời bà Vân:
– Dạ cháu được xếp cùng lớp với Linh Lan và ngồi cùng bàn với nhau.
Linh Lan lườm Thanh Phong lần nữa, thách cậu ta giờ thì cậu ta nói thật. Khoan đã! Nó nuốt nước bọt chợt nhớ ra vụ đâm xe, giờ Phong phun ra thêm câu chuyện ấy nữa thì thôi, bữa cơm có lẽ sẽ rẽ sang một hướng khác. Nó lại một lần nữa nhìn Phong nhưng lần này là ánh mắt năn nỉ” làm ơn đừng có nói vụ đâm xe giữa tôi và cậu, tôi không kiên nhẫn được nữa đâu”.
– Bác Vân. Giọng nói trầm của Thanh Phong cất lên làm nó giật thột và rồi cậu chốt câu:
– Ngày mai cháu có thể qua nhà bác ăn cơm được không. Mấy món bác nấu ngon quá.
– Lúc nào cháu quá cũng được. Khách sáo vậy làm gì – bà Vân cười vui vẻ.
Thằng Hoàng tiếp lời mẹ:
– Anh qua ở với em luôn cũng được. Ăn cơm nhà cả tuần cũng ok.
Linh Lan lén đưa chân đạp nhẹ Hoàng một cái đe doạ:
– Anh hàng xóm thì quý thế, chị gái ăn có một miếng snack thì gào mồm lên.
Mẹ Vân dường như biết rằng hai đứa con yêu của mình sắp chiến tranh nên bà lại làm trưởng ban hoà giải dẹp loạn. Linh Lan không thèm động tới thằng em giặc giời nữa. Mặc kệ ông bạn ăn ké kia, ta nên tập chung vào ăn thôi. Cãi nhau lườm nhau mất bữa ngon thôi. Nó gắp thêm một miếng sườn nữa. Công nhận cơm mẹ nấu lúc nào cũng ngon nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN