Đợi em...Đợi đến hoa cũng tàn! - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Đợi em...Đợi đến hoa cũng tàn!


Chương 1


*Có những người vừa gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể nào thân thiết.*
– Đạo Tình – Chu Ngọc

————————————-

Nước Nga vĩ đại. Đất nước có một nền lịch sử, văn hóa lâu đời. Đất nước của những cánh rừng taiga trải dài mênh mông trong tuyết trắng, những câu chuyện cổ tích, những làn điệu dân ca, dân vũ nổi tiếng. Đất nước của những di sản nguy nga, những tác phẩm nghệ thuật bất hủ, những anh hùng dựng nên lịch sử và nghệ sĩ thiên tài.

Mùa thu vàng, tuyết trắng, cá vobla hay những hàng bạch dương ngút tầm mắt, đấy là những gì khi nhắc đến nước Nga, những thứ đó quá đỗi thân thuộc trong ký ức của biết bao nhiêu thế hệ đã từng có thời gian gắn bó với xứ sở Bạch dương này.

Tọa lạc bên cạnh dòng sông Moscow, một dinh thự rực rỡ theo lối kiến trúc Baroque thời xưa vẫn bình thản hiên ngang, mặc cho những tòa nhà lộng lẫy, đồ sộ theo phong cách hiện đại lừng lững soi bóng xuống dòng sông. Nhưng không vì thế mà lu mờ, ngôi dinh thự lại trở nên đặc biệt hơn, kì diễm hơn và mang một chút gì đó không khí cổ kính ở các thời thập niên.

Bởi vì đặc trưng của kiến trúc Baroque là hình oval và hướng đến “sự kịch tính” (dramatize), cho nên đòi hỏi phải có sự tỉ mỉ, chi tiết và cầu kỳ xuất hiện hầu như ở tất cả mọi nơi, từ nét uốn lượn của những dãy tường dài đến cái góc nhỏ khuất cao trên trần của ngôi dinh thự.

Bên trong đại sảnh,…

*Rầm*

Cô gái lồm cồm ngồi dậy, cất giọng khàn khàn, gương mặt tức giận vì thế đã đỏ ửng lên “Bà cố tình?”

Người con gái kia tên là Lariana, hiện tại đã 20 tuổi, xuất thân từ một thiên kim tiểu thư thế hệ sau thuộc dòng dõi Kaisa. Đó là một gia tộc đứng đầu trong việc khai thác và chế biến khoáng sản chủ yếu là khí tự nhiên, một trong những tài nguyên đứng đầu thế giới. Chính vì thế, Kaisa có địa vị rất vững chắc trong lĩnh vực chính trị và kinh tế. Hiện đang cai quản một Đảng Cộng Sản quyền lực và phổ biến nhất trong dân chúng.

Ai biết được trong một dòng tộc có máu mặt như thế, lại thường xuyên đàn áp, ức hiếp, cố gắng khống chế một cô gái. Có lẽ bởi vì cô là kết tinh của một tình yêu đầy ngang trái, không nhận được sự chấp thuận cũng như ủng hộ từ mọi người. Là kết quả của một mối tình xuyên quốc gia, luôn vấp phải sự cấm kị của những người ở dòng sông Moscow.

Người đàn bà cười khinh khỉnh, “Ồ tiểu thư tự mắt nhìn thấy sao? Nếu không thì không nên đổ lỗi cho người khác như thế, thật là không xứng với cái danh của mình chút nào.”

Vâng, phải nói như thế nào nhỉ? Bà ta là vợ sau của ông ngoại cô, có nghĩa là mẹ kế của mẹ cô, vậy thì cô phải gọi là bà ngoại kế rồi! Gọi bằng hai tiếng “bà ngoại” thật sự không xứng đáng với người đàn bà độc ác đó, lại càng bất kính, không tôn trọng người bà đã khuất của cô. Tuy nhiên họ hàng ai cũng gọi là mợ, bởi vì bà ta không đủ già để gọi là “bà” hoặc “lão phu nhân” (trừ cô).

“Có xứng hay không đó là việc của phận tôi thấp hèn, không đến lượt lão phu nhân cao quý kia phán xét. Mà nói thẳng ra, bà cũng chẳng có tư cách đó đâu.”

Sau khi thả nhẹ nụ cười khinh, cô tránh không hạ mình trước mặt bà ta, cúi gom các quyển sách lại, dù luôn bị ức hiếp nhưng cô cũng không có hiền lành mà chịu đựng đâu.

“Aa…buông ra.” Cô giương đôi mắt căm hờn về phía bà ta. Do mải mê gom sách không để ý, nên bà ta cố ý dùng chân mà dẫm mạnh lên bàn tay của cô, khiến nó rỉ máu.

“Sống trên đời nên biết thân biết phận của mình, phải biết thức thời. Không giết không có nghĩa là sợ. Bởi trừ diệt ngươi là chuyện dưới đẳng cấp của ta.”

Mỗi cái nghiến răng của bà ta là một lần lực ở dưới chân tăng lên. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm đó, lập tức dừng việc dẫm lên tay cô, bà ta cúi xuống mở miệng tốt bụng…

“Trời ơi con sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế? Để ta giúp con.”

“Giả tạo!” Cô tức giận ôm lấy bàn tay của mình mà hét lớn.

“Con đừng như vậy, ta muốn giúp con mà.” Bà ta vội chộp lấy cánh tay cô. Nữa, đúng là thối tha!!

“Buông! Cút!”

Phản xạ tự nhiên liền đẩy bà ta ngã lăn ra đất, cô tự mình gom lấy rồi đứng dậy. Nhưng vừa quay đầu, chưa kịp bước đi thì…

*Bốp*

Một cú vả thật mạnh rơi xuống má trái của cô, nhất thời như muốn ngã nhào xuống nhưng trong tâm trí cô không cho phép ngã quỵ trước người nào trong dòng tộc này, cho nên cô cố gắng dồn mọi lực để đứng vững.

Sau khi vả cô, người đàn ông vòng ra đằng sau, dìu con đàn bà thối kia lên “Càng bỏ qua cho ngươi ngươi càng quá đáng phải không? Ngay cả mợ ngươi người cũng ra tay?”

“Đừng mà lão gia, đừng tức giận, cũng đừng trách con bé. Là do ta, do ta trước đó không tốt.”

“Hứ” – cô nhếch nhẹ môi -“Đừng trưng ra bộ mặt thánh thiện đó, hỏng cả đôi mắt xinh đẹp của tôi, càng khiến tôi phát tởm. Còn ông, cái tát này vì người ngoài mà bắt tôi phải gánh chịu, ok tôi sẽ khắc sâu.”

Nói đoạn, cô ôm chồng sách ngoảnh mặt bước đi về phía bậc thang, chả thèm đối hoài gì ở phía sau dù cho có người đang không ngừng la hét. Cái không khí kinh tởm này làm cho người khác đừng gần cũng cảm thấy khó chịu liền nhanh chóng muốn thoát ra, huống chi là người trong cuộc.

——————————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN