Bộ phim “Cướp biển vùng Caribbean 5” vẫn đang công chiếu, Lâm Giáng không có quá nhiều hứng thú đối với thể loại phim này, Vương Giai Thiến lại xem đến say mê, ăn hết hơn một nửa hộp bắp rang bơ.
Bộ phim kết thúc, hai cô nàng đi lên tầng bốn mua trà sữa bằng cầu thang cuốn, lúc xếp hàng Vương Giai Thiến đi ra chỗ khác nghe điện thoại, còn Lâm Giáng thì như đang đối mặt với kẻ địch nhìn chằm chằm vào tin nhắn như nổ tung mà Từ Danh Quyên vừa mới gửi cho cô, đối phương cứ hỏi mãi “Con với cậu bạn họ Giang kia rốt cuộc là có chuyện gì thế?“, không cần đoán cũng biết là ông ngoại cô lại bép xép rồi.
Lâm Giáng giả vờ như không nhìn thấy, đưa tiền cho nhân viên rồi xách lấy trà sữa.
Lâm Giáng uống vị xoài bưởi, còn vị của Vương Giai Thiến tên dài quá nên cô không nhớ.
Lúc xuống dưới tầng, hình như tâm trạng của Vương Giai Thiến rất tốt, nói rằng vừa mới hợp tác thành công với bộ phận quảng cáo của App nào đó, tiết kiệm được mười phần trăm phí tuyên truyền.
Cuối cùng còn không quên quan tâm cô: “Cậu ký hợp đồng với “Thính Kiến” chưa?”
Không nhắc đến Lâm Giáng cũng sắp quên luôn rồi.
“Ký rồi, bàn bạc với biên tập viên nhiều lắm, cũng gọi điện thoại vài lần rồi, sau đó hợp đồng được gửi từ Bắc Kinh tới đây, chắc khoảng mấy hôm nữa là đến.”
Vương Giai Thiến nghe xong, vội nói: “Bạn của tôi giỏi quá đi.”, còn om sòm đòi cô phải đãi khách.
“Sao lại bắt mình đãi khách chứ? Cậu bàn việc hợp tác quảng cáo thành công thì không đáng ăn mừng à?” Lâm Giáng còn lâu mới rơi trúng cái bẫy này.
“Xin đấy, chuyện của cậu đáng chúc mừng hơn chuyện của mình nhiều!”
Hai cô gái giống hệt như mấy thiếu nữ trung học thích cãi cọ trêu đùa nhau, “cãi” hăng đến mức không thể tách ra.
Mãi cho đến khi có chiếc ô tô bíp còi với bọn họ.
Nghe thấy tiếng, Lâm Giáng và Vương Giai Thiến đều chuyển ánh mắt nhìn dáo dác tìm nơi phát ra tiếng còi, Tần Chiếu mặc một thân tây trang, chắc chắn là vừa đi xã giao về, một cánh tay đang chống trên cửa xe, nhoài người ra gọi hai cô.
“Hai chị em tốt các em mà cũng cãi nhau cơ à?” Tần Chiếu hỏi.
“Chị em tốt nên mới cãi nhau, có đúng không?” Vương Giai Thiến ngồi vào ghế phụ lái, xoay cả người lại làm nũng với Lâm Giáng, rõ ràng không để tâm đến chuyện ban nãy.
Lâm Giáng cố làm ra vẻ, nghi hoặc mở to mắt: “Ai thế? Ai thèm làm chị em tốt với cậu? Trong xe này làm gì còn ai khác nhỉ.”
Làm cho Tần Chiếu cười ha ha: “Được rồi được rồi, chuyện mời khách này để anh đảm nhiệm được chưa? Lâm Giáng em thích ăn cái gì?”
Qua kính chiếu hậu, Lâm Giáng nhìn thẳng vào mắt Tần Chiếu, đối phương cũng đang nhìn cô, trong mắt là ý cười sỗ sàng trắng trợn, nhưng không biết vì sao lại khiến cô xẹt qua một tia trốn tránh.
“Anh có ý gì thế!” Lời nói của Vương Giai Thiến cản ánh mắt của Tần Chiếu lại, “Anh chỉ mời cô ấy thôi à?”
Tần Chiếu hơi liếc nhìn phía sau, ánh mắt rất nhanh đã dời đi chỗ khác, cười hi hi nắm lấy tay Vương Giai Thiến: “Anh còn chưa nói xong mà, các em nhất định phải đi, gọi thêm cả Chu Uyển nữa, đảm bảo các em sẽ được ăn no.”
“Thế thì còn được… Nhưng mà không cần anh mời đâu, tiêu tiền của anh, thì cũng khác gì tiêu tiền của em.” Vương Giai Thiến đằng hắng một tiếng, giọng điệu nũng nịu.
…
Lâm Giáng nghe hai người ngồi trước anh tung em hứng, âm thầm nghịch điện thoại.
Cô mở wechat lên, bên trên có tin nhắn chưa đọc, cô liền nhấn vào.
J: Đến nhà chưa? Phim có hay không?
Lâm Giáng không biết tại sao bản thân lại lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô trả lời: Sắp đến rồi. Hay lắm ạ.
Giang Vi Phong đang có cuộc họp.
Trương Ích Gia vẽ một hình mũi tên trên bảng trắng, dò soát lại nội dung một lần nữa, đưa ra cơ sở lý luận cho mọi người rồi phân công nhiệm vụ.
Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên “Reng” một tiếng rung lên, mọi người đều nhìn về phía Giang Vi Phong, mặt anh không có cảm xúc gì nhiều, hất hất tay tỏ ý mọi người cứ tiếp tục, sau đó cầm điện thoại lên xem.
J: Sắp đến rồi. Hay lắm ạ.
Khóe môi anh bất giác cong lên, trả lời lại: Đợi điện thoại của anh.
Mấy hành động của anh hoàn thành nhanh chóng trong vòng không quá mười giây.
Đợi đến lúc anh hồi thần, ánh mắt của tất cả mọi người bỗng đâu đều nhìn chằm chằm vào anh.
“Nếu trên mặt tôi có chữ, thì mọi người cứ tiếp tục nhìn.” Giang Vi Phong khoanh hai tay trước ngực, quay mặt nhìn bảng trắng.
Trương Ích Gia cười trêu đùa: “Cây vạn tuế nở hoa rồi à?”
Vừa dứt lời, mấy người ngồi dưới đồng loạt cười ồ lên.
“Sai rồi!” Người cười to nhất là Cố Tường, hô to: “Giang ca đây là hoa đã có chủ! Lấy đâu ra mà cây vạn tuế nở hoa chứ, có biết dùng từ không vậy?”
“Anh có biết dùng từ không vậy? Đây gọi là cỏ đã có chủ*.” Có người đập đập vào cánh tay Cố Tường.
*Cỏ đã có chủ: Mang ý nghĩa giống như “hoa đã có chủ”, nhưng khác ở chỗ nó dùng để chỉ những người đàn ông, những chàng trai có vẻ ngoài nổi bật, đẹp trai trong lòng đã có ý trung nhân.
Giang Vi Phong nhìn mấy người kia đang ăn nói linh tinh, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh nhạt nghiêm túc không bày ra quá nhiều cảm xúc, chỉ trầm mặc như vậy mà không thèm phản ứng lại, khiến cho mấy người đang vô tâm vô phế cười đùa kia cũng từ từ phát giác ra bầu không khí bất thường. Sau đó cả phòng họp to lớn lập tức yên tĩnh lại.
Giang Vi Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, anh thấy lịch trình chi tiết của công việc cơ bản đã quyết định xong rồi, liền thu dọn đồ đạc đứng dậy rời đi.
Không biết anh làm sao lại nhớ lại từng người cười cợt trêu chọc anh trong phòng họp ban nãy.
Anh chợt khẽ trầm giọng cười một tiếng.
Người ta nói một nụ cười có thể trẻ đi mười tuổi, Giang Vi Phong vui vẻ, yêu đương thực sự có thể kéo dài tuổi thọ đấy nhỉ.
Lúc anh gọi điện cho cô, trên miệng luôn treo nụ cười.
Tần Chiếu đưa Lâm Giáng về chung cư trước, chẳng mấy chốc đã đến nhà cô. Anh ta dừng xe bên lề đường, Lâm Giáng bước xuống xe chào tạm biệt hai người kia thì chợt có điện thoại gọi đến.
Cô không nghĩ ngợi gì mà nhấn nút nghe máy, vừa đi qua đường vừa nghe anh nói: “Anh định được lịch công việc rồi. Ngày 23 bắt đầu khai công, chia làm hai đợt ghi hình, đợt thứ nhất thông cáo đến ngày mùng 3 tháng 7.”
Anh điềm đạm nói, không kể to nhỏ, Lâm Giáng cũng chăm chú lắng nghe.
Hai người nói chuyện dọc đường Lâm Giáng lên nhà, lúc chuẩn bị cúp điện thoại còn lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn là anh ngắt máy trước.
Anh nói: “Đằng nào tối anh cũng mang đồ ăn khuya về cho em.”
Lâm Giáng đáp: “Được.”
Nói chuyện điện thoại với Giang Vi Phong xong, Lâm Giáng nhớ đến Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ, từ trước đến nay Lâm Vĩ mỗi lần đi công tác cũng vậy, lúc ngồi ăn cơm ông sẽ nói hết với Từ Danh Quyên rằng mình đi công tác ở đâu, gặp những ai, khi nào thì trở lại. Từ Danh Quyên bèn thản nhiên trả lời lại, còn không quên dặn ông mang theo bộ quần áo nào, phối với cà vạt màu gì.
Sự thực là, khói lửa bình phàm, những cặp vợ chồng bình thường trong cuộc sống, hầu hết không hay bày tỏ tình yêu bằng lời nói, nhưng vẫn có thể nói cho người khác biết thế nào là hạnh phúc theo một cách khác.
Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ chính là như vậy.
Trịnh Bình và Giang Hà cũng không ngoại lệ.
Ngày Lâm Giáng đến nhà Giang Vi Phong ăn cơm, cô chuẩn bị rất lâu, nhưng loay hoay cả nửa ngày cuối cùng cũng chỉ trang điểm nhẹ.
Sau đó Giang Vi Phong lái xe đến đón cô, nhưng Lâm Giáng vẫn lo rằng mình trang điểm quá đậm, cô căng thẳng suốt dọc đường.
Nhà Giang Vi Phong nằm ở một tiểu khu có vị trí rất tốt.
Lâm Giáng vừa bước đến cửa liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Giang Vi Phong đưa tay mở cửa, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, hai vị trưởng bối đã một trước một sau chạy ra từ phòng bếp, trên tạp dề là hai con gấu trúc đáng yêu giống hệt nhau.
“Cháu xem cháu kìa, đến không là được rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?” Hai người còn đồng thanh nói một câu giống hệt nhau.
Xem ra đây đại khái là lời dạo đầu của tất cả mọi người khi lần đầu tiên con dâu đến ra mắt.
Lâm Giáng đặt mấy hộp quà sang một bên, liền nói: “Cháu không mang gì nhiều đâu ạ, hai bác đừng khách sáo.”
Mấy người khách khí nói mấy câu, Trịnh Bình vào bếp trông đồ ăn, Lâm Giáng bèn theo Giang Vi Phong vào nhà ngồi.
Giang Hà định đi rót nước thì bị Giang Vi Phong cản lại, anh nói rằng cô không thích uống cái này, sau đó anh đi vào lấy hai lon cocacola từ tủ lạnh ra, bật nắp đặt vào lòng bàn tay cô.
Trong lúc ấy, Lâm Giáng đưa mắt quan sát khắp căn phòng.
Nhà của Giang Vi Phong trang trí kiểu gia đình Trung Quốc điển hình, phòng khách ấm áp trang nhã lại sạch sẽ, trên vách tường treo bốn bức tranh hoa mai, lan, trúc, cúc màu sắc cổ điển, trong chiếc tủ đặt sát bức tường được bày rất nhiều đồ bằng ngọc, san hô đỏ và đồ trang trí bằng gỗ đàn hương. Vị trí sát cửa sổ còn có một bức bình phong, đằng sau là trà kỷ dùng để pha trà.
Lâm Giáng uống hai hớp cocacola, nhỏ giọng nói với Giang Vi Phong: “May là em không mua rượu tây mang đến đây.”
Giang Vi Phong cười: “Chai rượu Mai Đài kia của em, nói thật ra thì…” Còn khiến bố anh khó uống hơn cả rượu tây.
Lâm Giáng hỏi: “Gì thế?”
“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy áp lực quá, sau này kết hồn rồi thì biết nuôi cô tiểu thư này thế nào đây.” Giang Vi Phong cười không nghiêm chỉnh.
Lâm Giáng lấy khuỷu tay khẽ huých anh.
“Ăn cơm thôi.”
Trịnh Bình bưng một đĩa đồ xào đặt lên bàn ăn, rồi đi gọi hai người đến ăn cơm, vừa nói xong, đúng lúc nhìn thấy nắm đấm của Lâm Giáng thụi vào ngực Giang Vi Phong, nhất thời thất thố, cười nói: “Có phải dì gọi không đúng lúc rồi không?”
Lâm Giáng nào chịu nổi lời này, mặt cô bất giác phiếm hồng, vội đứng dậy đi giúp Trịnh Bình lấy bát đũa.
Bữa cơm đó ăn cũng không được tự nhiên.
Hai vị trưởng bối rất tốt, không có kiểu hỏi cô hết cái này đến cái nọ giống như cô tưởng tượng.
Nhưng vấn đề lại xảy ra ở Giang Vi Phong…
Giang Vi Phong ngược lại rất thành thật, anh luôn im lặng ngồi cạnh cô ăn cơm, từ tốn nhai đồ ăn, dáng vẻ giống như không hề có hứng thú với cuộc nói chuyện giữa cô và hai vị phụ huynh.
Nhưng mỗi một câu “ăn nhiều một chút, đừng khách sáo” của anh và Trịnh Bình nói, Giang Vi Phong đều không nói không rằng gắp thêm đồ ăn vào trong bát của cô. Hai người ngồi đối diện mặt mày vui vẻ xem cảnh tượng này, còn không ngừng khích lệ cô “đừng chống đũa như thế, cứ ăn tự nhiên như ở nhà đi”.
Cuối cùng khiến cho dạ dày Lâm Giáng no đến mức không đứng thẳng lên được.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, Lâm Giáng nói muốn giúp Trịnh Bình rửa bát, kiên trì tranh phần một lúc thì bà không khách sáo nữa.
Lúc đứng trong phòng bếp, Trịnh Bình không muốn để cho Lâm Giáng động tay vào nước, sau đó bèn để cô lau khô mấy chiếc bát đĩa đã được rửa sạch. Trịnh Bình thản nhiên nói chuyện với cô: “Cuối cùng thằng bé cũng theo đuổi được cháu rồi.”
“Cháu không biết đâu, Vi Phong thằng bé rất hiếm khi muốn ta quan tâm đến chuyện của nó, càng đừng nhắc đến việc giúp đỡ, nhưng cháu là ngoại lệ.” Động tác rửa bát trên tay Trịnh Bình không ngừng nghỉ, “Nó thật sự rất để tâm đến cháu.”
Bàn tay lau bát của Lâm Giáng hơi ngừng lại: “Anh ấy nhờ cô giúp ạ?”
“Thằng bé vẫn chưa nói với cháu à?” Trịnh Bình nói, đồng thời quay mặt cười với cô, “Cô đoán ngay là nó không nhắc đến mà.”
Trịnh Bình rửa xong chiếc bát cuối cùng, rồi lại rửa đến đũa: “Cái khác thì không nói, nhưng mà địa chỉ nhà cháu là nó nhờ ta nghe ngóng đấy.”
Lâm Giáng sững người tại chỗ.
Cô mím chặt môi, nửa ngày không tìm thấy giọng nói của bản thân, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cô vội ngẩng đầu, kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
Bóng đèn trong phòng màu cam nhạt, chiếu lên thân ảnh hai người, tạo ra cảm giác quyến luyến đến lạ.
Lâm Giáng giúp Trịnh Bình dọn dẹp trong phòng bếp, còn Giang Vi Phong theo Giang Hà ra phòng khách tưới nước cho mấy chậu hoa.
Qua một lúc sau, cả hai bên đều xong việc, Giang Vi Phong dẫn Lâm Giáng lên phòng anh ngồi.
Phòng ngủ của Giang Vi Phong không lớn, đồ vật rất đơn giản, chỉ có giường, tủ quần áo và một chiếc bàn không được tính là to lắm, nhưng lại có rất nhiều đồ chơi mang đậm chất của con trai, ví như ván trượt và bóng rổ đều được xếp gọn một chỗ.
Giang Vi Phong đóng cửa lại, đi đến đằng sau Lâm Giáng, ôm chặt lấy cô.
Dường như chỉ có ôm chặt như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương một cách chân thực nhất.
Tim Lâm Giáng tê dại.
“Vừa nãy em nói chuyện gì với dì Trịnh thế?”
Nghe anh hỏi như vậy, nhưng cô không có ý định trả lời anh.
Trên người Lâm Giáng có một mùi hương rất dễ chịu, khiến cho anh vô cùng lưu luyến, anh ghé gần xuống hít thật sâu, nhắm mắt lại sến súa cười, thong dong nói: “Tim em đập thật nhanh.”
Lâm Giáng bị anh bọc trong lòng không dám cử động, nghe anh nói vậy càng ngại ngùng, vội gỡ anh ra.
Đi về phía trước mấy bước, ngồi xuống mạn giường, lúc này cô mới nhỏ giọng rầm rì nói: “Anh còn tâm trạng mà trêu đùa em à.”
Lời vừa nói ra, đến lượt Giang Vi Phong ngẩn người ngơ ngác: “Em sao vậy?”
Anh đứng im tại chỗ nhìn cô, ai ngờ cô lại quay mặt trừng mắt nhìn anh: “Anh tự nghĩ đi.”
Cái liếc mắt này ngập ý nũng nịu.
Giang Vi Phong vui vẻ, đi qua ngồi xuống cạnh cô, vươn cánh tay dài ra giữ lấy cô: “Để anh nghĩ xem…” Anh cố ý làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Ai ya, anh không nghĩ ra. Hay là anh bồi thường cho em nhé? Ừm…Bồi thường bằng thịt được không?”
Lâm Giáng giơ tay nện cho anh một cái, nhưng lại bị anh nhanh mắt giữ lại được, anh thuần thục đẩy cô ngã xuống giường.
“Giang Vi Phong.” Cô bị anh đ.è xuống, trong đầu Lâm Giáng trống rỗng mất một giây, giây tiếp theo cô thoáng chốc hiểu ra hoàn cảnh của bản thân mình, cực kỳ bị động, bị ánh mắt thăm dò lại mang ý dụ dỗ của anh từ trên cao nhìn xuống. Sau đó, cô gọi tên anh.
Lại sau đó nữa, anh thực sự ngừng lại rồi.
“Không đùa nữa.” Giang Vi phong nói, lật người nằm xuống bên cạnh cô.