Đợi Gió - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Đợi Gió


Chương 42


Một lúc lâu, cả hai người đều im lặng không có động tĩnh gì.

Lại qua một lúc nữa, Giang Vi Phong đứng dậy tắt đèn, mở nhạc lên, rồi quay về chỗ cũ nằm xuống.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào từng góc nhỏ, thủy tinh trên đèn phản chiếu thành những bông hoa, ánh sáng của bóng tối bên khung cửa sổ và khúc xạ của thủy tinh phảng phất như màu hổ phách của thời gian, chiếu lên khuôn mặt hai người.

Lâm Giáng nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Bài gì thế?”

Giang Vi Phong nói: “Moon River.”

“Nghe hay ghê.” Giọng anh khi nói tiếng Anh vẫn dễ nghe như vậy.

Bài hát tiếng Anh này rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có hai phút, bài phát tiếp theo là “Màn đêm xanh thẳm” của Thai Triệu Mẫn.

“Sao trên tường phòng anh không có dán poster vậy?” Lâm Giáng quay mặt hỏi Giang Vi Phong, “Em nhớ là mấy người mê bóng rổ như các anh, thường thích dán poster của Iverson hoặc Kobe Bryant trên tường mà.”

Giang Vi Phong nghe vậy thì chau mày: “Vậy sao, nhưng anh có thích chơi bóng rổ đâu.”

Lâm Giáng ngây người: “Nhưng anh chơi rất giỏi mà.”

Sân bóng rổ trong ký ức của cô, không bao giời thiếu bóng dáng của anh. Có lúc cô còn mượn cớ xuống cửa hàng tiện lợi để đi qua sân bóng, nhưng mỗi lần hễ có anh là lại có biết bao nữ sinh khác tụ tập ở đó, thỉnh thoảng anh vào một quả, tiếng gào thét lại vang dội khắp nơi.

Thành tích thể dục của anh tốt, chơi bóng rổ cũng giỏi, là chuyện mà gần như bất kỳ nữ sinh nào cũng biết.

“Tàm tạm, trình độ cũng chỉ có vậy, giỏi hơn Thẩm Yến một chút xíu mà thôi.” Giang Vi Phong nhìn vẻ thờ ơ hời hợt.

Cả người Lâm Giáng đều ngây ra.

Anh cảm nhận được, sau đó liền cười, ghé gần tới bên cạnh cô: “Ban nãy, tại sao em lại tức giận.”

“Còn không phải là vì anh… no chết em rồi.” Lâm Giáng lầm bầm một câu, tức giận như một đứa trẻ.

Làm cho Giang Vi Phong cười thành tiếng: “Ra là vậy…”

Lâm Giáng nóng mặt, biết ngay là anh lại đang cười nhạo mình, cô vội chuyển chủ đề: “Vậy anh và chú Giang nói gì với nhau thế?”

Giang Vi Phong quay mặt nhìn cô, không nói chuyện.

Nhưng vào lúc Lâm Giáng thực sự cho rằng anh không định trả lời cô, anh lại nghiêng người đổi một tư thế khác nằm trên giường, rúc mặt vào hõm vai cô, gác tay lên người cô: “Ông ấy còn nói gì được nữa, khen anh có mắt nhìn.”

Lâm Giáng bị hơi thở của anh khiến cho ngứa ngáy, có lẽ vì thế nên cô mới cười, nghĩ một chút rồi nói: “Có phải chúng ta hơi vội vàng không?”

“Ừm…” Anh thừa nước đục thả câu, lại ghé người sát cô hơn, “Sao lại nói thế?”

“Chúng ta mới ở bên nhau chưa được bao lâu, mà em đã đến nhà anh rồi.” Lâm Giáng giống hệt một chú cún nhỏ.

Giang Vi Phong hôn lên tóc cô: “Giờ em mới nghĩ đến vấn đề này có phải là hơi muộn rồi không?”

Nói rồi, Giang Vi Phong ngừng một chút, Lâm Giáng ngẩng đầu, đợi anh tiếp tục nói:

“Không nên tính thời gian kiểu thế.” Anh rất nhẫn lại giải thích với cô, “Kể từ lúc động lòng, anh đã nên đưa em về nhà ra mắt rồi, thế nên em nói xem em để anh đợi bao lâu rồi?”

Mắt Lâm Giáng nong nóng, tim cô cũng như ngừng đập.

Lúc này, hơi thở của cô dần chậm lại, thoáng chốc lại trở nên nhanh hơn.

Vốn dĩ tình yêu là thứ vượt qua cả thời gian mới đúng, Lâm Giáng nào còn tâm tư tính đến vấn đề này?

Cô nghĩ thầm trong lòng, bên này, ai ngờ Giang Vi Phong gác cánh tay lên người cô.

Lâm Giác lập tức hoảng hốt, chân tay luống cuống không biết làm gì, cô nắm loạn lấy cánh tay anh, cố gắng đẩy anh ra: “Nhanh quá rồi.”

Anh cười: “Còn chưa đến lúc nhanh mà.”

Lâm Giác tức khắc hiểu ý của anh, cô ngại ngùng cắn chặt môi: “Sao con người anh lại thế này chứ?”

Giọng anh giống như đang ngái ngủ, lại giống như bị tiếng nhạc xen lẫn: “Nếu như cứ được nằm thế này mãi đến địa lão thiên hoang thì tốt biết bao.”

“Ai muốn nằm cùng anh chứ.” Lâm Giáng ngượng ngùng trả lời, giọng nói nhỏ tí.

“Em nói xem, lúc còn trẻ nằm ở đây nghe nhạc, đến lúc bảy tám mươi tuổi rồi đến cả lật người cũng khó, vẫn nằm ôm nhau nghe nhạc như thế này, lúc ấy tâm trạng có khác không nhỉ.” Giang Vi Phong thì thầm nói.

Lâm Giáng không ngờ đến anh đột nhiên lại hỏi như vậy, nghiêm chỉnh như vậy khiến cô ngẩn ngơ, có dòng khí ấm áp ngang qua ngực cô, Lâm Giáng nhịn không được dựa gần vào anh: “Tâm trạng không giống, nhưng người thì vẫn vậy.”

Cũng giống như ánh trăng mỗi ngày đều không giống nhau, nhưng vầng trăng thì vẫn là vầng trăng đó.

Phát hết một bài hát, anh bèn kéo cô đứng dậy bật đèn lên, thần sắc của cô bị anh thu hết vào đáy mắt.

Sắc xuân không hề che đậy, sự ngượng ngập không nhạt đi, nhưng lại rất bình yên.

Anh sờ lên mặt cô, nói: “Em yên tâm.

Lâm Giáng yên lặng nghe anh nói tiếp.

“Em không đồng ý, anh sẽ không làm bừa đâu.” Anh nói.

Lâm Giáng phát hiện, dạo gần đây cô thật sự rất hay đỏ mặt, nghe anh nói xong mặt cô lại dần dần phiếm hồng.

Khuôn mặt đỏ như cà chua của cô cứ như vậy suốt dọc đường về nhà.

Lâm Giáng lấy chiếc gương nhỏ trong túi sách ra soi nhìn sắc mặt của mình, hỏi Giang Vi Phong: “Vừa nãy cô Trịnh hai người họ không nhìn ra đấy chứ?”

Giang Vi Phong nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt cô, rồi mới nói: “Không chắc.”

Lâm Giáng ngơ ngẩn mất mấy giây, nhìn lúm đồng tiền như có như không trên mặt anh, sau đó “chậc” một tiếng, cô cười.

Dọc đường về nhà, cô và Giang Vi Phong trò chuyện cùng nhau.

Đi gần đến Vạn Đạt, Lâm Giáng bỗng nhiên muốn ăn vải, bảo Giang Vi Phong dừng xe để cô xuống mua.

Cô nhìn trái cây tươi ngon mà thèm thuồng, hỏi ông chủ, giờ đã tối muộn rồi vải bán rẻ hơn chút được không. Ông chủ dùng tiếng địa phương nói rằng không mặc cả, lại bảo vải mà cô cầm trên tay đều là hàng tươi mới nhập về hồi chiều.

Kinh nghiệm sống của Lâm Giáng nghèo nàn, không nhìn ra được rốt cuộc ông chủ có đang lừa mình hay không, chỉ đành giả vờ chọn chọn lựa lựa, mất một lúc rồi cô mới bảo lấy cho cháu một chút.

Lúc tính tiền xong thì gặp được Thẩm Yến.

Lâm Giáng xách túi hoa quả, đứng ở sạp sầu riêng, Thẩm Yến đứng ở sạp trái cây bổ sẵn, còn cô gái đằng sau anh thì đứng ở sạp vải mà Lâm Giáng đứng ban nãy.

Lâm Giáng nghĩ một chút, sau đó đi qua, gọi một tiếng: “Thẩm Yến.”

Cô gái kia quay đầu lại trước Thẩm Yến.

Ánh mắt Lâm Giáng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau với cô gái kia, đánh giá lẫn nhau.

Sau đó Thẩm Yến vô ý chen người vào, chắn tầm nhìn của bọn họ, anh quay mặt nhìn cô, nói: “Trùng hợp thế.”

Lâm Giáng không tiếp lời, mà nhìn cô gái kia, cười hỏi: “Bạn gái của cậu à?”

Thẩm Yến bất ngờ nghen họng, sau đó mới gật đầu: “Đúng vậy, chưa giới thiệu với cậu nhỉ, đây chính là Trương Kiêu Kiêu mà lần trước mình đã kể với cậu.” Anh cười, nhưng ý cười chưa đến đáy mắt, “Kiêu Kiêu, đây là… hàng xóm kiêm bạn từ nhỏ của anh, Lâm Giáng.”

Lúc đó Lâm Giáng tưởng rằng chữ “Kiêu” trong Trương Kiêu Kiêu là chữ “Kiều”, còn cho rằng con người cô ấy cũng như cái tên, khuôn mặt có chút ngây thơ lại nhu mì. Mái tóc cô ấy thẳng mượt được buộc đuôi ngựa, lúc không cười nhìn giống hệt nữ chính tinh nghịch trong bộ phim “Thơ ngây”, cười lên lại có cảm giác thanh thoát của một cô gái tinh tế, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Trong khi đó, cô thấy Trương Kiêu Kiêu cũng giơ tay lên nhìn như chú mèo Thần tài, vẫy tay chào Lâm Giáng: “Em chào chị.”

Lâm Giáng cười nhẹ, gật đầu nói: “Vậy mình không làm phiền hai người nữa, mình về trước đây.”

Thẩm Yến không hỏi gì thêm, mà chỉ nói: “Được.”

Miệng Trương Kiêu Kiêu vẫn treo nụ cười mong manh xinh đẹp đó: “Tạm biệt chị.”

Lúc Lâm Giáng ngồi vào trong xe, Giang Vi Phong đang nghe điện thoại, nghe giọng thì là Cố Tường, Lâm Giáng biết Cố Tường là người đại diện của anh, sau đó cô yên tĩnh ngồi đợi anh nói chuyện điện thoại xong.

Lâm Giáng nhớ lại khuôn mặt của Trương Kiêu Kiêu, bất giác cảm thấy rất quen mắt, nhưng không tài nào nhớ ra được đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Cô thu lại tâm tư, chậm rãi bóc vỏ hai quả vải, cô thử ăn một quả trước, cảm thấy rất ngọt liền đem quả còn lại đút vào mồm Giang Vi Phong.

Giang Vi Phong hơi ngây người, sau đó mới cúi đầu cắn lấy quả vải.

“Không cẩn thận” m.út phải đầu ngón tay cô.

Lâm Giáng lúng túng, dùng khẩu hình nói một câu “lưu manh”, sau đó không thèm để ý đến anh nữa.

Dường như mùa hè năm nay nóng hơn so với mùa hè năm ngoái, mới thượng tuần* tháng sáu thôi, mà ánh mắt trời gắt đến nỗi có thể nướng chín được con người.

*Thượng tuần: 10 ngày đầu của tháng.

Ngày mười một tháng sáu Lâm Giáng nhận được hợp đồng của “Thính Kiến”, hôm sau là thứ hai, sau khi cô tan lớp liền tới phòng in ở bên cạnh để scan văn kiện. Tiếp đó lại tới bưu điện gửi một bản khác qua đó.

Xong xuôi tất cả, cô đứng dưới gốc cây trước cửa đợi Giang Vi Phong tới đón.

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến: Khi nào cậu rảnh, chúng mình gặp mặt đi?

Thẩm Yến trả lời trong tức khắc: Gần đây có vụ án hơi khó nhằn…

Lâm Giáng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Cô nhìn bàn phím điện thoại xóa câu vừa nhập đi, một chiếc xe Lexus dừng lại trước mặt cô.

Lúc mới đầu Lâm Giáng nghĩ rằng đó chỉ là taxi hoặc xe nào đó đến bắt chuyện nên cô không ngẩng đầu nhìn mà chỉ lùi về phía sau, nào ngờ cửa kính của chiếc xe hạ xuống, có người gọi chính xác tên của cô.

“Lâm Giáng.”

Lâm Giáng bất ngờ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy người nọ, con ngươi của Lâm Giáng thoáng chốc co lại.

“Trình Vân Xuyên.”

Đây chẳng phải là lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm xa cách, Lâm Giáng lại nhìn đến chiếc áo sơ mi màu môi của người phụ nữ trước mặt, cô bỗng nhiên nhớ đến cái liếc nhìn vội vã của mình buổi chiều hôm ở trung tâm thương mại, lúc đó cô còn cho rằng bản thân mình bị hoa mắt.

“Đã lâu không gặp, hình như cậu chẳng thay đổi gì cả.” Trình Vân Xuyên nhàn nhạt cười, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Giáng.

Lâm Giáng nghe vậy thì cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên trên miệng đã nở nụ cười: “Còn cậu thì xinh đẹp hơn trước rồi.”

“Cậu khách sáo rồi.” Trình Vân Xuyên đưa tay vuốt tóc, thở ra một hơi dài, hỏi: “Cậu đang đợi ai à?”

Lâm Giáng gật đầu, nhìn thấy trên cổ tay cô ta có một vết xước xanh tím.

Trình Vân Xuyên dường như phát hiện ra cô đang nhìn cổ tay mình, liền bỏ tay xuống: “Không cẩn thận nên bị xước đó.”

Ánh mắt Lâm Giáng trấn tĩnh, trả lời lại một chữ “ừ”.

“Ừm… Có thể kết bạn wechat với cậu không?” Trình Vân Xuyên hỏi.

Lâm Giáng nhất thời tưởng rằng mình nghe nhầm, cô lặng lẽ ngẫm lại lời cô ta trong lòng, ổn định lại tâm trạng, rồi cô nói: “Xin lỗi.”

Trình Vân Xuyên nghe cô nói vậy thì yên lặng nhìn cô chằm chằm, mấy giây sau mới lên tiếng, chỉ là sau đó không cố chấp nữa, hào phóng cười nói: “Không sao, vậy có duyên thì lại gặp.”

Lợi ích của người trưởng thành chính là như vậy, vạch ranh giới rõ ràng, tiến lùi có chừng mực.

Nhưng vì sao.

Lâm Giáng lại cảm thấy khó chịu như đang mắc xương trong họng.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Giáng nghĩ ngợi rồi kể chuyện mình gặp Trình Vân Xuyên cho Giang Vi Phong nghe.

Giang Vi Phong đang tráng miệng bằng kem sau bữa trưa, anh không phải ứng gì.

Lâm Giáng chu chu môi, cũng bắt chước anh ăn kem.

Anh thấy vậy liền cụp mi thuận mắt cười lên.

Đúng là oan gia.

Ăn cơm xong Giang Vi Phong trở về công ty.

Còn Lâm Giáng thì về thành Hương Giang.

Từ Danh Quyên gọi mấy cuộc điện thoại giục cô về nhà, cô thực sự không trốn tránh được nữa, biết rõ đó là họng súng nhưng vẫn phải liều chết đâm vào.

Lâm Giáng về đến nhà, Từ Danh Quyên liền không xem tivi nữa, bà kéo cô vào phòng ngủ, khiến ông ngoại và ông nội đưa mắt khó hiểu nhìn nhau.

Từ Danh Quyên tự mình xách chiếc ghế trong phòng Lâm Giáng ngồi xuống, khoanh hai tay trước ngực dù bận mà vẫn nhàn nhìn cô.

Lâm Giáng lập tức sợ hãi, chỉ đành kể đầu đuôi ngọn ngành cho bà nghe: “Con và Giang Vi Phong đang yêu nhau.”

Từ Danh Quyên nghe xong không có biểu tình gì nhiều, nhẹ nhàng gật đầu hỏi: “Yêu nhau bao lâu rồi?”

“Hai mươi hai ngày ạ.” Lâm Giáng đáp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN