Giang Vi Phong nhân lúc studio đang thay đổi bối cảnh liền ra ngoài hút điếu thuốc.
Giang Vi Phong mở điện thoại lên, thấy Lâm Giáng đăng bức ảnh bó hoa cẩm tú cầu trên vòng bạn bè, anh nhấn thích rồi sau đó thoát ra ngoài, đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Cuộc trò chuyện mới nhất là anh chuyển khoản cho cô, cô không nhận, sau đó anh gửi mấy đoạn voice chat rất dài cho cô.
Đoạn voice chat đó cụ thể là nói những cái gì thật ra anh không còn nhớ rõ nữa, buổi trưa anh mệt quá nên chợp mắt một lúc, kết quả nhất thời lại mơ thấy cô, lúc tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ anh ngây người rất lâu, cũng thất vọng rất lâu.
Anh ngồi trên đầu giường một lúc sau đó nhận được tin nhắn wechat của cô, rồi không biết làm sao anh lại gửi cho cô một đoạn voice chat dài nữa.
Không biết rằng sau khi cô nhận được sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng tự anh cảm thấy không dám tin rằng bản thân mình thế mà lại có thể nói nhiều như vậy.
Phải nói thế nào nhỉ, cuộc tình này, anh nguyện túy sinh mộng tử*.
*Túy sinh mộng tử: chết trong chiêm bao, đắm mình vào giấc mộng đó.
Còn chưa đâu vào đâu, anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ, đằng sau có người gọi tên anh.
Huyệt thái dương của Giang Vi Phong khẽ giựt, anh không quay đầu lại.
Người kia cũng không để bụng, vòng vo mãi cuối cùng đi đến trước mặt anh, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Giang Vi Phong gật đầu, dập tắt tàn thuốc: “Cô không vào chuẩn bị à?”
Triệu Tư Ý vuốt tóc: “Không vội, lần này hết nhóm thứ ba mới đến em.”
Giang Vi Phong lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nói: “Vậy tôi vào trong chuẩn bị đây.”
“Giang Vi Phong.” Triệu Tư Ý vội gọi anh lại, “Ừm… Mấy năm nay anh vẫn tốt chứ?”
Giang Vi Phong lẽ ra định rời đi, nhưng lúc này ánh mắt lại xẹt qua tia sáng, anh đổi chủ ý, dừng bước chân, tiếp đó quay đầu lại, cười: “Vẫn tốt, cũng vẫn vậy thôi.”
Triệu Tư Ý bị nụ cười của anh hút hồn một lát, nghe anh tiếp tục nói: “Thì chính là… yêu đương làm việc sống như một người bình thường.”
Câu nói rất ngắn, nhưng không khó để bắt được trọng điểm.
Triệu Tư Ý như rơi vào hầm băng.
Giang Vi Phong không rảnh để quan tâm tới cảm nhận của người đằng sau, anh đi vào trong studio tiếp tục bận rộn với công việc của mình, cho đến khi chụp xong nhóm thứ nhất, nghệ sỹ đi chỉnh sửa lại trang phục, Lillian đưa cho Giang Vi Phong một cốc nước, Cố Tường lại từ nơi khác xông đến: “Lúc nãy tôi nhìn thấy Triệu Tư Ý đi vào, hai mắt đỏ ngầu luôn.”
“Cố Tường.” Giang Vi Phong gọi tên Cố Tường, trong giọng nói ngập mùi uy hiếp, nhưng trên mặt anh vẫn treo nụ cười, “Cậu rảnh lắm à?”
Cố Tường lại một lần nữa đưa tay lên làm động tác khóa miệng.
Hôm đó, cả đoàn làm phim vô cùng bận rộn, thời gian trôi vô cùng chậm chạp.
Buổi tối những người trong đoàn làm phim cùng tụ họp ăn cơm, trong đoàn có rất nhiều người trẻ tuổi, cộng thêm việc ngày hôm sau là bắt đầu quá trình quay chụp rồi nên không bị ràng buộc bởi mấy thứ kỳ lạ như văn hóa trên bàn rượu.
Nhưng sự việc lại xảy ra ngay lúc bữa cơm sắp kết thúc.
Trợ lý đưa mấy người mới đến kính rượu đạo diễn, không biết là ai nhiều chuyện nói, “Không công bằng mà, thợ chiếu sáng và nhiếp ảnh gia đều ngồi ở bàn này, sao lại chỉ kính rượu mỗi đạo diễn chứ.”
Nghe thấy lời này, trợ lý vội bảo mấy người mới kính rượu một vòng bàn.
Giang Vi Phong ngồi ở vị trí thứ hai bên phải đạo diễn, đến lượt anh thì mấy cô gái đã uống đến mức choáng váng rồi.
Triệu Tư Ý kính rượu, say đến nỗi lúc nói chuyện cũng không rõ chữ: “Giang… Nhiếp ảnh gia Giang, tôi đã xem tác phẩm của anh rồi, chụp rất đẹp, lần chụp ảnh này nhờ anh chiếu cố nhé.”
Cô ta nói xong, cắn cắn môi sau đó uống cạn ly rượu.
Giang Vi Phong nhìn thấy cô ta nốc rượu, lực bất tòng tâm mà vẫn phải giả vờ tươi cười, con ngươi anh thâm trầm, vừa cười vừa uống cạn chỗ rượu còn sót lại trong ly, tiếp đó vừa lịch sự vừa khách sáo đáp lại một câu:
“Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc trong bổn phận của mình.”
“Cậu không thể uyển chuyển hơn một chút à?”
Buổi tối Cố Tường nhớ lại câu Giang Vi Phong nói lúc Triệu Tư Ý kính rượu anh, vỗ đùi đôm đốp: “Triệu Tư Ý nghe xong lời này của cậu, tay run suýt chút nữa thì đánh đổ cả rượu ra đấy.”
Lillian bên cạnh đang lật xem lịch trình làm việc của ngày hôm sau, nghe vậy thì hết sức kinh ngạc: “Sếp và Triệu Tư Ý?”
Lời vừa nói ra, liền bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Giang Vi Phong liếc cho ngậm miệng.
Mới ngày đầu tiên mà đã bận đến mức tối mặt tối mũi thế này rồi, quan tâm đến cảm xúc của bản thân còn khó thì làm gì còn hơi sức đâu mà để ý đến tâm tình của người khác?
Giang Vi Phong về đến khách sạn đã là mười một giờ đêm rồi.
Đáng lẽ ra anh định gọi điện thoại cho Lâm Giáng, lúc anh mở cuộc gọi thoại cho Lâm Giáng nhưng nghĩ ngợi một chút lại thôi, sau đó gõ một hàng chữ gửi cho cô.
J: Em ngủ chưa?
Nào ngờ cô trả lời trong nháy mắt: Ngủ rồi.
Giang Vi Phong cười, lại đáp: Nằm mơ mà vẫn gửi được tin nhắn cho anh à?
Trong đêm khuya, căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ có duy nhất vài tia sáng của đèn đường xuyên qua ô cửa kính rọi vào trong phòng, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, chiếu bừng khuôn mặt trắng trẻo lại dịu dàng của Lâm Giáng, cô nhìn thấy nội dung tin nhắn liền cười, nhanh chóng gõ trên bàn phím điện thoại mấy con chữ.
J: Hệ thống tự động trả lời.
Sau khi gửi xong, Lâm Giáng lăn một vòng trên giường, không biết tại vì sao, nghĩ đến việc được cùng anh trêu đùa như vậy là cô lại không nhịn được vui vẻ.
Hai giây sau, tiếng chuông cuộc gọi của wechat bỗng nhiên vang lên, rung bần bật khiến cho Lâm Giáng vội ngồi dậy khỏi giường.
Rõ ràng biết là anh không nhìn thấy mình nhưng Lâm Giáng vẫn chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo, sau đó mới cất tiếng: “Alo?”
“Là hệ thống tự động nghe nhận sao?” Giang Vi Phong cười.
Lâm Giáng cong mắt cười tươi, tiếp lời anh: “Ngài đoán đúng rồi, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Giang Vi Phong “Ừm” một tiếng, như là đang suy xét: “Vậy cô giúp tôi chuyển lời cho Lâm Giáng, bảo cô ấy rằng người yêu của cô ấy giao cho cô ấy một nhiệm vụ, hy vọng cô ấy mỗi ngày đều đi ngủ sớm một chút, tiện thể nằm mơ về anh ấy.”
Lâm Giáng nghe vậy thì cố giữ cho trái tim không đập mạnh: “Ầy, buồn nôn quá, còn lâu tôi mới chuyển lời.”
“Cái cô người máy này, còn làm kiêu cơ đấy?” Giang Vi Phong trêu cô.
“Ai ya thôi được rồi không đùa nữa.” Lâm Giáng liền đầu hàng.
Giang Vi Phong bật cười thành tiếng: “Sao giờ này còn chưa ngủ? Chẳng phải đã nói là không được thức khuya rồi sao?”
Lâm Giáng thở dài một hơi: “Chậc, đã biết còn cố hỏi.”
“Ồ…” Giang Vi Phong cố ý kéo dài giọng nói, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nhớ anh đến nỗi mất ngủ luôn?”
“Còn lâu nhé!” Lâm Giáng “ai ya” một tiếng, cô căng thẳng không biết nên khóc hay nên cười đây, “Em chỉ đang đợi anh gọi cho em thôi.”
Lời vừa nói ra, Giang Vi Phong lại bật cười vui vẻ.
Lâm Giáng lúc này mới cảm thấy bất thường, cô cắn môi, hận bản thân ngu ngốc tự đào hố chôn mình.
“Được rồi, em mau ngủ đi, không được phép thức khuya nữa.” May là Giang Vi Phong không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Lâm Giáng ổn định lại hơi thở, biết rằng hôm nay anh chắc chắn rất mệt, bèn nói: “Được, anh cũng mau nghỉ ngơi đi.”
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Giang Vi Phong đột nhiên gọi tên cô: “Lâm Giáng.”
“Hả?”
“Ngủ ngon nhé.” Anh nói.
Lâm Giáng ngây người, giương cao khóe môi: “Ngủ ngon.”
Hạ tuần* tháng sáu.
*Hạ tuần: Mười ngày cuối của tháng.
Thanh Thành liên tiếp đổ mưa, còn Bắc Kinh lại nắng gắt.
Lâm Giáng và Giang Vi Phong xa cách hai nơi, anh sẽ tranh thủ những lúc rảnh rỗi ít ỏi để gọi cho cô, kể từ đó điện thoại của cô không lúc nào để chế độ im lặng.
Ngày ba mươi tháng sáu rơi vào thứ sáu, buổi tối sau khi tan lớp Lâm Giáng đi xuống dưới lầu, lúc chào tạm biệt với mấy em học sinh trùng hợp gặp được Trịnh Bình đến tìm cô giáo Thành.
Trịnh Bình muốn mời Lâm Giáng đến nhà ăn cơm, Lâm Giáng ngượng ngùng nào dám nhận lời, nói rằng đợi Giang Vi Phong trở về sẽ cùng anh đến thăm.
Cô giáo Thành cũng đã biết chuyện của Lâm Giáng và Giang Vi Phong từ lâu rồi, liền khen hai người rất xứng đôi, cuối cùng còn càu nhàu về Thành Minh Hạo mấy câu, ghét bỏ anh cứ bôn ba bên ngoài, không chịu tìm bạn gái.
Ba người đứng dưới lầu nói chuyện một lúc, Lâm Giáng mới vội bắt xe trở về nhà.
Sau đó Từ Danh Quyên gọi điện tới cho Lâm Giáng, nói rằng ông ngoại cứ nhất định đòi về nhà, việc ở nhà hàng bận không dứt ra được nên đành sai cô đưa ông cụ về.
Lúc Lâm Giáng đi vào nhà, ông ngoại đã sắp xếp xong đồ đạc rồi, đặt hết vào trong một chiếc balo cỡ vừa.
Lâm Giáng hỏi: “Có chuyện gì thế ông ngoại? Ông ở đây cảm thấy không thoải mái sao?”
Ông ngoại không có ý định che giấu: “Không có nơi nào thoải mái bằng nhà của mình cả, ông ở đây sắp ngộp chết rồi, mấy người bạn già ở nhà cũng nhớ ông gần chết, lão Lý với lão Thái gọi điện thoại cho ông mấy lần rồi kìa!”
Lâm giáng chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng hỏi: “Vậy ông còn nhẫn tâm vứt lại ông nội của con một mình ở đây chịu sự quản thúc của con gái ông à?”
Nghe thấy lời này, ông nội liền đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh ngoài ban công: “Ông già này vốn là người nhẫn tâm như thế à? Ông nói cho con biết, ông ta vừa mới khỏi được vài ngày đã muốn đi lăn lộn tiếp kìa, bảo là muốn đi sang Thái xem người chuyển giới!”
“Này này này? Ông nói phét thế lão Lâm! Sao lại vạch trần người ta thế?” Ông ngoại cực kỳ hoảng sợ, sau đó giận dỗi như một đứa trẻ, “Tôi biết ngay là ông cá cược thua liền giận cá chém thớt lên tôi mà!”
Ông nội nghe xong, giọng nói cũng cao lên mấy phần: “Ai thèm giận cá chém thớt! Là tự ông ồn ào đòi cá cược còn gì, tôi không rảnh mà cùng ông đem hạnh phúc của cháu gái mình ra để cá cược đâu nhé!”
“Hai ông cá cược?” Vẻ mặt Lâm Giáng hoang mang tột độ.
“Sao ông lại lôi chuyện này ra để cắn ngược tôi thế?” Ông ngoại chống eo, hình như sắp cãi nhau với ông nội thật rồi, “Chẳng phải ông bảo Lâm Giáng thích Thẩm Yến rồi sao? Tôi bảo người Lâm Giáng thích là Tiểu Giang thì ông lại cãi nhau với tôi?”
“Tôi… Tôi không có!” Ông nội kiên quyết phản đối!
“Ông! Ông đổi trắng thay đen!” Ông ngoại tức giận thật rồi, “Buổi trưa lần trước Thẩm Yến mang cơm đến nhà cho chúng ta, chính là do ông gọi đến còn gì! Còn có lần trước Lâm Giáng đưa ông đến công ty của Lâm Vĩ tham quan, chẳng phải chính ông là người gọi điện cho thằng bé tới đưa sao? Còn cả…”
“Trời ơi, đau tim quá!” Ông nội thấy ông ngoại kiêu căng thắng thế không áp ảo được thì liền ôm ngực, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Lúc này ông ngoại mới ngừng lại.
Hai ông cụ cãi qua cọ lại, khiến Lâm Giáng mệt chịu không nổi.
Cô an ủi vỗ về ông nội trước, sau đó đưa ông ngoại về nhà, dọc đường tiếp tục nghe ông ngoại kể khổ.
Vậy nên người ta mới nói người già không khác gì đứa trẻ, đều phải dỗ dành.
Ngày mùng ba Giang Vi Phong kết thúc công việc, mùng bốn sẽ trở về, Lâm Giáng khoanh một vòng tròn đỏ nổi bật trên cuốn lịch.
Khoảng thời gian này, anh bận cô cũng bận.
Học sinh được nghỉ hè, thời khóa biểu của lớp học cũng thay đổi, buổi sáng từ thứ hai đến thứ năm đều có tiết, cộng thêm chuyên mục hợp tác với “Thính Kiến” gần như đã xong, mấy hôm nay cô vẫn luôn lên ý tưởng cho bản thảo tiếp theo, sau đó ghi âm. Bên chuyên mục sắp xếp cho cô một biên tập viên chuyên đối chiếu công việc, đối phương rất kính nghiệp tận tâm, có lúc Lâm Giáng không quyết định được xem bản thảo nên phối với bài nhạc nào, phải đổi đi đổi lại mấy lần, biên tập viên thường tăng ca để biên tập xong rồi gửi lại cho cô nghe thử.
Buổi trưa hôm đó Lâm Giáng và biên tập viên gửi voice chat cho nhau, cô đang lấy nước trong cửa hàng Starbucks ở trung tâm thương mại.
Bỗng nhiên có người gọi cô lại.
Lâm Giáng quay đầu, cô hơi hoảng hốt, cho đến khi đối phương lại gọi cô một lần nữa: “Lâm Giáng, đến đây ngồi đi.”
Khoảng cách của hai người chỉ có hai ba bước chân nhưng Lâm Giáng không tài nào nhấc chân lên nổi.
Cô đứng im tại chỗ, nắm chặt dây đeo của túi xách, cứng ngắc cười: “Tôi không qua đó ngồi được rồi, tôi lấy đồ xong là phải đi luôn.”
Trình Vân Xuyên nghe cô nói vậy thì hơi ngập ngừng một lát rồi đứng dậy: “Lâm Giáng, cậu đang trốn tránh tôi?”
“Tôi không có.” Lâm Giáng vội phủ nhận, lúc cô buột miệng nói ra câu này cảm thấy bản thân mình lộ liễu quá, sau đó cô liếm môi, cười nói: “Lát nữa tôi còn có việc bận.”
Trình Vân Xuyên nghe vậy thì nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng, đáy mắt chất chồng sự tự giễu và tẻ ngắt, nhưng ngữ khí nói chuyện lại rất mạnh: “Cậu trốn tránh tôi cũng đúng thôi, cậu thuần khiết dũng cảm biết bao, là tôi không xứng.”
Lâm Giáng nghe thấy lời này vẫn cố chấp cuộn chặt tay thành nắm đấm, nhìn lớp trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không che đậy nổi quầng mắt xám xịt của người phụ nữ trước mặt, mặt Lâm Giáng vẫn trấn tĩnh: “Cậu hiểu lầm rồi.”
“Vậy sao, vậy chúng ta kết bạn wechat đi?” Trình Vân Xuyên nặn ra một nụ cười hết mức rực rỡ.
Nụ cười này khiến Lâm Giáng phải toát mồ hôi lạnh, may thay đúng lúc này đến lượt cô lấy nước, cô giả vờ trấn định: “Tôi phải đi trước đây.”
Lâm Giáng nhận nước xong, đi ra đến cửa, Trình Vân Xuyên xách túi gọi cô lại đằng sau: “Đi đâu thế? Tôi tiễn cậu.”
Bước chân Lâm Giáng hơi khựng lại, cô quay đầu, nhìn không rõ biểu cảm của Trình Vân Xuyên, sau đó cô nheo mắt lại: “Không cần đâu.”
Nghe vậy, Trình Vân Xuyên nghiêng nghiêng đầu, hình như đang cười. Cô ta không sốt ruột cũng không hoảng loạn đi đến đứng chắn phía trước Lâm Giáng, vẫn duy trì nụ cười xán lạn đó trên môi, nhưng lại khiến người khác thấy vô cùng khó chịu: “Trương Tuấn Đào nói, khoảng thời gian trước hình như nhìn thấy cậu…” Nói rồi, cô ta nâng mắt quan sát phản ứng của Lâm Giáng, rồi lại chầm chậm nói, “Ở Vạn Đạt.”
Sắc mặt Lâm Giáng thoắt cái trở nên trắng bệch.
Rõ ràng thời tiết đang lên tới tận ba mươi tám độ, nhưng cô lại cảm thấy khí lạnh đang bao quanh thân mình, sức lực của cả người đều bị rút sạch.
Đã đến mức này rồi!
Lòng Lâm Giáng căm thù phẫn nộ, nhưng cô lại bình tĩnh.
Lâm Giáng vững tâm, trước khi lên tiếng cô nở một nụ cười: “Trình Vân Xuyên, vừa nãy có một câu cậu nói đúng rồi, quả thật cậu không thuần khiết dũng cảm bằng tôi.”
Lời này của cô không khác gì mặt trời thiêu đốt, Trình Vân Xuyên rõ ràng không ngờ đến Lâm Giáng sẽ nói như vậy, cả ngời cô ta cứng lại, lùi về sau nửa bước.
Lâm Giáng không buồn bận tâm đến cảm xúc của cô ta, cô lại nói tiếp, giọng nói lạnh lẽo nhưng vẫn nhân từ: “Đừng tiếp tục chìm sâu xuống nữa.”
Lâm Giáng nói xong câu này, không tiếp tục đứng lại nữa, cô quay người rời đi.
Trình Vẫn Xuyên vẫn chết lặng đứng đó, không nhúc nhích, nước mắt lăn dài trên mặt.
Xung quanh người qua người lại, dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát, đánh giá cô ta, qua một lúc có một cô gái mười bảy mười tám tuổi đưa cho cô ta một chiếc khăn giấy.
Cô gái nói: “Chị gái, đồ trang điểm có tốt đến mấy cũng không giữ nổi nếu chị cứ khóc như vậy đâu.”
Trình Vân Xuyên đưa tay sờ lên khuôn mặt đã trang điểm tỉ mỉ của mình, cười ngây ngốc, cô ta càng cười nước mắt càng tuôn.
Thành phố tấp nập, xe cộ như thoi đưa, người người vội vã chen chúc nhau trên đường.
Bên ngoài mặt trời rất gay gắt, Lâm Giáng ngồi trong xe điều hòa mát lạnh, nhưng mồ hôi vẫn thấm ướt đẫm áo sau lưng, cô ép bản thân không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhưng không chỉ đầu óc cô hỗn loạn mà đến cả cơ thể cô cũng không nghe lời, bụng cô bắt đầu nhói đau.
Cô cố nhịn đau về đến nhà, lúc này mới biết mình đến tháng.
Từ nhỏ Lâm Giáng đã bị đau bụng kinh, trước kia cô đi khắp thế giới, chỉ có duy nhất những ngày đến kỳ sẽ ngừng lại nghỉ ngơi. Sau khi về đến Thanh Thành, Từ Danh Quyên đưa cô đi khám Trung y, mấy tháng nay cô vẫn uống thuốc đều đặn, sau khi điều chỉnh lại thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
Nào ngờ lần này lại bị đau như cũ.
Giống như có người cầm con dao đâm mạnh vào bụng cô vậy, đau đến mức dạ dày cũng co rút liên tục, sau khi uống thuốc giảm đau mà vẫn không có tác dụng, cô lại chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra. Dày vò một hồi lâu, lúc này thuốc giảm đau mới phát huy tác dụng, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều, nhưng cảm xúc và sức lực của cô đã sớm kiệt quệ rồi, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa liên tục.
Lâm Giáng cố gắng chống người đứng dậy đi mở cửa, sau khi mở cửa nhìn rõ người đến là ai, cả người cô đều phát ngốc.
Cô vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một trận mắng ập xuống đầu:
“Lâm Giáng! Con làm cái gì thế? Gọi điện thoại không nghe, wechat cũng không trả lời?!”
Từ Danh Quyên nữ sỹ gầm gừ trong họng, trực tiếp làm đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang cách đó mười mét sáng lên, khiến cho tia ngái ngủ cuối cùng còn sót lại trong đầu Lâm Giáng cũng tiêu tan hoàn toàn.
“Mẹ Lâm, chị đừng sốt ruột, chẳng phải con bé vẫn đang yên ổn hay sao, giờ chị đã yên tâm chưa.”
Người nói là Trịnh Bình, càng khiến Lâm Giáng ngạc nhiên hơn: “Cô Trịnh, sao cô cũng đến đây?”
Trịnh Bình nhìn Từ Danh Quyên, rồi lại nhìn sang Lâm Giáng, nhẹ nhàng cười: “Tại vì Vi Phong nói rằng gọi điện thoại cho cháu không được, nên lo lắng…”
Lâm Giáng nghe xong thì mắt liền đỏ rực, tim liền mềm nhũn như nước.
Bên này Từ Danh Quyên cũng đã nguôi giận hơn nửa, nghe Trịnh Bình nói vậy thì ngượng ngùng nói: “Thật là ngại quá, khiến cho hai người lo lắng rồi.”
“Hôm nay con đến kỳ đèn đỏ nên có chút mệt mỏi, thế là ngủ quên mất.” Lâm Giáng cảm thấy rất áy náy, vội nói: “Bây giờ đã mấy giờ rồi ạ, cô Trịnh đến đây bằng gì vậy?”
“À, Giang Hà lái xe đưa cô đến, nếu cháu không sao vậy cô về đây, ông ấy đang chờ bên dưới.” Trịnh Bình cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Giáng.
Từ Danh Quyên thấy Trịnh Bình chuẩn bị đi, lại xin lỗi thêm mấy câu nữa, nói muốn xuống dưới cùng Trịnh Bình.
Trước khi đi cũng không quên mục đích đến đây, nhắc nhở Lâm Giáng là ngày mai Lâm Vĩ đi công tác về, bảo cô nhớ về nhà ăn cơm. Nói xong còn càm ràm bắt cô chịu khó uống nước đường đỏ, đừng động lạnh. Lúc Từ nữ sỹ nói những lời này, ngữ khí vẫn còn tức giận nhưng không ảnh hướng đến sự ấm áp của nó. Đi đến cửa thang máy rồi lại thò nửa người ra, nhắc nhở cô: “Đừng quên gọi điện cho Tiểu Giang đấy nhé.”
Làm sao mà Lâm Giáng quên được.
Việc đầu tiên sau khi Lâm Giáng đi về phòng là gọi điện cho Giang Vi Phong, còn đối phương ngay hồi chuông đầu tiên reo lên đã lập tức nghe máy.
Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng như nước, Lâm Giáng ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: đã hơn mười một giờ rưỡi rồi.
Giọng người đàn ông vang lên trong loa điện thoại, âm thanh dịu dàng và an tâm truyền tới, rất nhanh đã khiến Lâm Giáng bình tĩnh lại, Ibuprofen* có thể giảm đau về mặt thể xác, còn giọng nói của anh lại có tác dụng như thuốc giảm đau tâm hồn, còn hiệu quả hơn cả Ibuprofen.
*Ibuprofen: Ibuprofen là một loại thuốc giảm đau được sử dụng để điều trị cho nhiều loại đau nhức khác nhau.
Giang Vi Phong đứng trên ban công, chiếc gạt tàn anh cầm trên tay phải có đến hai mươi chiếc đầu lọc thuốc rồi.
Chiếc đèn neon phía xa xa chớp nháy, anh ngẩng đầu nhìn không thấy ngôi sao, nhưng trong lòng anh bất giác yên tâm hơn nhiều.