Đợi Gió - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Đợi Gió


Chương 46


Ngày mùng bốn tháng bảy, buổi sáng Giang Vi Phong tới đài tuyền hình đối chiếu sản phẩm với đạo diễn một lần nữa, anh ngồi chuyến bay ba giờ chiều, từ Bắc Kinh bay về Thanh Thành.

Máy bay hạ cánh lúc năm giờ, Lâm Giáng đến sớm trước một tiếng để đợi anh, vì để cho anh dễ nhìn thấy, cô còn cố ý mặc một bộ váy liền màu đỏ rượu.

Giang Vi Phong quả nhiên không phụ lòng mong đợi của cô, trong lúc cô còn đang đưa mắt dáo dác khắp nơi để tìm anh thì anh đã nhìn thấy cô trước rồi.

Kể từ giây phút nhìn thấy cô, ánh mắt của anh không hề dời khỏi cô nửa chút.

Giang Vi Phong đi thẳng tới chỗ Lâm Giáng, đứng thẳng người trước mặt cô, anh im lặng ngắm nhìn ánh mắt của cô gái trước mặt từ không xác định chuyển thành chắc chắn, sau đó liền biến thành vui mừng, rồi từng chút một trở nên ngượng ngùng.

Từng chút biến hóa nhỏ này quả nhiên khiến anh mềm lòng, Giang Vi Phong cong cong khóe miệng, hỏi: “Sao nay mặc đẹp vậy?”

Lâm Giáng mím môi, ngước mặt lên, cô không cười mà ngượng ngập đáp anh bằng một câu: “Vì để hợp với anh.”

“Ái dà dà, từ xa tôi đã nhìn thấy cả một thân đỏ rồi, còn đang ngẫm nghĩ xem đó là vị mỹ nữ nào cơ, thì ra là Lâm Giáng à.” Cố Tường đứng bên cạnh cực kỳ kích động, đi đến phía trước Giang Vi Phong, chỉ vào Lâm Giáng, cười vui vẻ, “Các vị, mỹ nữ mà mọi người nhìn thấy đây chính là vợ của Phong ca của chúng ta, cũng chính là chị dâu của mọi người đấy.”

Dứt lời, mấy chàng trai phía sau liền cười ồ lên gọi một tiếng: “Chào chị dâu.”

“Thì ra chị dâu đẹp như thế này.” Trong đoàn đội có một cô gái, lúc này cả gan đứng lên phía trên cùng, cười hì hì nhìn Lâm Giáng.

Lâm Giáng lại chăm chú nhìn bông hoa tai màu xanh lam trên tai cô ấy đến xuất thần, cô nhớ lại trước đây trong xe Giang Vi Phong cũng từng có một chiếc hoa tai như vậy, giống hệt với đôi bông tai mà cô gái đang đeo, cô lập tức nhận ra người trước mắt mình, có lẽ đây chính là Lillian.

Lâm Giáng ngại ngùng vuốt vuốt tóc, cô cười.

“Nhìn đủ chưa?” Giang Vi Phong thay Lâm Giáng giải vây, anh liếc mắt nhìn Cố Tường, “Cậu không cần về công ty nữa à!”

Cố Tường “xì” một tiếng, đáp “xấu xa”, rồi lại cười với Lâm Giáng: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, chúng tôi đi cất thiết bị trước đây.”

Lâm Giáng cười nói: “Mọi người vất vả rồi, tạm biệt.”

Xe của Giang Vi Phong vẫn để dưới hầm gửi xe, trước khi anh đi lấy xe còn cố tình than đói với cô, Lâm Giáng bèn đến quầy Pizza Hut mua bánh hamberger và pizza. Nhưng lúc anh trở lại đã phát hiện trên tay cô ngoại trừ hamberger và pizza thì còn nhiều thêm một que kem.

Giang Vi Phong lái xe đến bờ sông cách sân bay không xa, nhưng dọc đường ánh mắt đều sầm lại, ngay cả lúc Lâm Giáng đút gà chiên bột cho anh ăn anh vẫn là vẻ mặt lành lạnh đó, hình như đang giận dỗi.

Năm phút sau, chiếc xe vững vàng dừng lại bên bờ sông đối mặt với bóng hoàng hôn.

Lâm Giáng dường như đã cảm nhận được gì đó, cô nhìn que kem trong tay rồi lại đưa mắt nhìn Giang Vi Phong. Cuối cùng cô cắn răng nói: “Vậy được rồi, em không ăn là được chứ gì.”

Giang Vi Phong nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn cô: “Ngọt ghê nhỉ.”

“Anh đây là cho em ăn, hay là không cho em ăn?” Lâm Giáng không hiểu.

“Cái kia của em hết chưa?” Giang Vi Phong hỏi.

Lâm Giáng đỏ mặt, ho khan một tiếng: “Vẫn chưa.”

“Thế mà còn ăn đồ lạnh? Bụng em không đau à? Sẹo liền cái là quên mất đau luôn à?” Giang Vi Phong liên tiếp hỏi ba câu chí mạng, cuối cùng Lâm Giáng muốn độn thổ cho xong luôn.

“Anh hung dữ thế.” Lâm Giáng phồng má, cúi đầu không nhìn anh.

Giang Vi Phong thấy dáng vẻ này của cô, nhìn rất ngốc, lại còn có chút đáng thương, trong lòng bất giác dâng lên một loại cảm xúc khó hình dung, anh hỏi: “Muốn ăn lắm à?”

Lâm Giáng nhanh như chớp ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lẩm bẩm: “Không ăn nữa!”

“Anh có một cách.” Giang Vi Phong nói vậy, Lâm Giáng tỏ vẻ không tin ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhàn nhã cười, “Anh làm cho kem nóng lên rồi cho em ăn.”

“Nóng lên?” Lâm Giáng giống hệt đứa trẻ đang nghe người lớn kể chuyện, cảm thấy câu chuyện của anh rất thần kỳ, “Vậy chẳng phải sẽ tan hết sao?”

Giang Vi Phong thâm sâu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không đâu.”

Sau đó, Lâm Giáng dán chặt mắt nhìn anh cắn một miếng từ que kem đang chảy ngậm vào miệng.

Ý nghĩ đầu tiên xẹt qua não Lâm Giáng đó là mình bị chơi một vố rồi, không ngờ người này lại dám cướp đồ ăn như vậy, cô liền mắng anh một câu: “Đồ lừa đảo.”

Giây tiếp theo, có người chặn lời nói của cô lại.

Anh hôn lên môi cô.

Hương vani mang theo sự mát lạnh và ngọt ngào, cứ như vậy trượt theo cuống lưỡi của anh quấn quýt nơi đầu lưỡi cô, có chút bơ dính lại trên mép cô, lại bị anh bất động thanh sắc l.iếm sạch.

Lâm Giáng mê mẩn.

Cô nhắm mắt lại không dám động đậy, bởi vì chú nai nhỏ trong lòng lại bắt đầu dùng sừng cọ vào cô, đâm vào khiến tim cô “thình thịch thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài.

Cô nhớ đến một câu:

Đồng cam cộng khổ.

Ánh mặt trời buổi chiều tà xuyên qua kính xe chiếu vào phủ lên người anh, cô bị anh hôn cả người liền trở nên mềm như một vũng nước.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giang Vi Phong buông cô ra, chỉ thấy cô đang nhắm tịt mắt, anh bèn cười, “Vẫn còn nhiều lắm, không ăn hết?”

Lâm Giáng nghe vậy thì trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng trả lời lại: “Lưu manh!”

Cô cứ như vậy không mặn không nhạt mắng anh một câu, trong lòng Giang Vi Phong lại cảm thấy hệt như cô đang gãi ngứa cho anh vậy, chọc anh trầm giọng cười thành tiếng.

Sau đó Giang Vi Phong không đùa nữa, cùng cô ngồi trong xe ngắm mặt trời lặn phía Tây, ngắm làn sóng dập dờn lấp lánh trên mặt sông, ăn hamberger và pizza, hai người trò chuyện với nhau.

“Trước kia, em từng ăn buffet ở Toronto, cái loại kem Häagen-Dazs kia mặc dù nhìn thì ngon, nhưng mà một người cầm một chiếc cốc giấy nhỏ, mỗi lần chỉ được lấy một cái.” Lúc Giang Vi Phong ăn xong miếng cuối cùng của que kem, Lâm Giáng quay mặt lại nói.

Giang Vi Phong bèn hỏi: “Còn chưa hỏi em, trước kia vì sao lại đi khắp nơi mấy năm không về như vậy?”

Khi Giang Vi Phong đề cập đến vấn đề này, Lâm Giáng vừa mới lấy điện thoại ra chụp phong cảnh bên ngoài cửa kính xe, cô nghe thấy anh hỏi bàn tay liền run lên, vì vậy mà bức ảnh bị rung mờ tới mức không nhìn rõ thứ gì.

Cô bỏ điện thoại xuống, l.iếm l.iếm môi: “Chỉ là ham chơi thôi.”

Giang Vi Phong quay mặt qua, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô: “Em không phải người ham chơi.”

Lâm Giáng nghe vậy thì đưa mắt nhìn anh, cười: “Sao em lại không thể là một người ham chơi được?”

Giang Vi Phong đưa tay vén lọn tóc rơi trước ngực cô ra phía sau: “Lâm Giáng.”

Anh chỉ gọi tên cô một tiếng, Lâm Giáng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với anh.

“Khoảng thời gian mấy năm nay giữa chúng ta chỉ toàn là chỗ trống, có những chuyện em không kể anh vĩnh viễn sẽ không biết được, nói thực lòng anh không thích cảm giác xa cách bấp bênh giữa hai người khi xa cách một khoảng thời gian và không gian như vậy.” Anh nói như vậy, giọng nói không chút dao động, “Những chuyện đó, anh sẽ đợi đến khi em kể cho anh nghe, bất luận là lúc nào cũng được.”

Lâm Gáng nghe anh nói xong, sợi dây cung trong lòng suýt chút nữa thì đứt làm đôi.

Cô lặng nhìn mặt sông ngoài cửa kính, dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn nhuốm lên sắc hồng nhạt, nhìn giống như đang say rượu.

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình đã sai rồi.

Giang Vi Phong không phải thứ ánh sáng lấp lánh huyền ảo mơ hồ, anh là làn nước mát lành khiến người khác nguyện đắm chìm trong đó, là ngọn lửa mà những con thiêu thân nguyện lao vào, là ngọn gió thuận lợi phiêu diêu tự tại.

“Này.” Lâm Giáng nói nhỏ, gọi anh bằng giọng nói mang theo chút tủi hờn mà chính cô không phát hiện ra.

“Hửm?” Giang Vi Phong định lái xe rời đi, tay đặt trên vô lăng.

“Em cảm thấy…” Cô ngập ngừng một chút, rồi lại lấy hết dũng khí, “Em cảm thấy em nhất định phải trịnh trọng hỏi anh một lần, rốt cuộc vì sao anh lại thích em?”

Giang Vi Phong đưa tay sờ cằm dưới, cười: “Câu hỏi này hơi khó.”

Lâm Giáng bắt lấy cánh tay anh: “Ừm… thì anh cứ nói đi?”

“Vậy tại sao em lại thích anh?” Giang Vi Phong nghĩ một chút, sau đó ghé người tới sát cô, đảo khách thành chủ.

Lâm Giáng mím chặt môi, không bày ra biểu tình gì, nhưng Giang Vi Phong vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của cô, bàn tay đang nắm cánh tay anh của cô hơi dùng sức mạnh hơn.

“Thật ra…” Lâm Giáng đưa mắt nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng cúi thấp đầu, nhìn ra hướng khác, lúc cô cất tiếng ngữ khí rất nhanh, dường như là đang ép bản thân phải hạ quyết tâm…

“Em chính là 38.6 độ C.” Cô nói như vậy.

Khóe môi đang cười của Giang Vi Phong nháy mắt liền cứng lại, chân tình trong lòng cuồn cuộn, không ngừng dâng lên cảm xúc không rõ.

Anh nhìn cô, nhìn qua đỉnh đầu cô, nhìn thấy phía xa xa có chú chim vỗ cánh phành phạch liệng qua bầu trời, nhưng không để lại chút dấu vết nào.

Cô gái bên cạnh anh vẫn yên lặng.

Sau đó anh nâng mặt cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Đầu tiên là môi lưỡi hòa quyện, sau đó từ khóe mắt tới chân mày, rồi lại từ gò má tới khóe môi, anh đem mùi hương của mình từng chút từng chút một vương lên cô.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.*

*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số: Đây là một câu thơ trong bài “Thước Kiều Tiên” của Tần Quán. Có thể hiểu: Câu thơ trong bối cảnh đêm Thất Tịch, Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, hai người vượt qua gió vàng sương ngọc, bao khó khăn để đến bên nhau, gặp nhau dù chỉ một chốc lát nhưng lại yêu nhau hơn biết bao cặp vợ chồng bên nhau lâu dài nhưng lại bằng mặt không bằng lòng dưới trần thế. Giang Vi Phong và Lâm Giáng cũng vậy, dù xa cách bao lâu nhưng khi gặp lại họ vẫn một lòng hướng về nhau.

Không biết đã hôn bao lâu, anh buông cô ra, ánh mắt hai người chạm phải nhau.

Lâm Giáng dời ánh mắt ra chỗ khác trước, cô vô cùng ngượng ngùng: “Anh không có gì muốn hỏi em à?”

Nào ngờ Giang Vi Phong lại nhẹ nhàng cười: “Anh đều biết rồi.”

Lần này đến lượt Lâm Giáng ngây người.

“Anh biết cả rồi?” Cô ngây ngốc hỏi anh.

Anh quay đầu nhìn cô, dùng lòng ngón tay cái chà sát khóe môi cô một chút: “Nếu không thì lúc em trở lại, vì sao anh cứ phải hết lần này đến lần khác tiếp cận em làm gì?”

Lâm Giác ngờ nghệch nhìn góc nghiêng của anh, sau đó cô liền bật cười, vừa cười vừa âm thâm rơi lệ, rồi cô lại âm thầm lau đi, không để anh phát hiện.

Giang Vi Phong lái xe về nội thành.

Ráng chiều phía xa xa dần dần lặn mất, đèn dọc hai bên đường bỗng nhiên sáng lên, lúc dừng xe lại, Giang Vi Phong dùng một tay châm thuốc, màu cam của đốm lửa trên đầu điếu thuốc giống hệt như màu của đèn đường.

Lâm Giáng dọn dẹp mấy chiếc túi đựng đồ vừa mới ăn xong, tiện tay đặt túi đóng gói đồ ăn sang một bên, sau đó hai tay mắm chặt lấy dây an toàn, âm thanh lúc nói chuyện với anh càng nhẹ nhàng hơn: “Không đi à?”

Nhưng Giang Vi Phong không vội vàng, con ngươi mắt âm trầm nhìn tay phải của cô: “Thực ra còn một chuyện nữa, anh vẫn chưa nói cho em.”

Lâm Giáng nghe vậy bèn nhìn vào mắt anh, vẻ mặt nghi hoặc.

Chỉ nghe thấy anh ung dung cười: “Dây an toàn, kỳ thực không phải hỏng… như thế này, lập tức có thể tháo ra được.” Nói rồi, cô thấy anh nhẹ nhàng đẩy chiếc khóa ẩn sang trái rồi lại đẩy lên trên, sau đó ấn nút bấm tháo dây an toàn, quả nhiên lập tức tháo được dây an toàn ra.

Lâm Giáng há hốc miệng một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng cô đành nhận thua, chỉ nói một câu: “Đồ đáng ghét.”

Sau đó bèn mở cửa hậm hực bước xuống xe.

Lời này của cô chính là ý trên mặt chữ, nhưng lọt vào tai Giang Vi Phong lại giống như đang nũng nịu hờn dỗi, anh cười rồi cùng cô bước xuống xe.

Ánh đèn ở bãi đỗ xe rất sáng, bóng của anh đổ xuống chân cô.

Hai người chầm chậm đi về nhà.

Cơn gió mùa hè yên lặng thổi, ngày tháng sống động và náo nhiệt.

Lần này sau khi trở lại, không biết có phải do một số chuyện đã được làm rõ hay không, nên khoảng cách của hai người lại gần hơn một chút.

Giang Vi Phong càng trắng trợn có nhà nhưng không ở, mà cứ chạy khắp nơi trong nhà Lâm Giáng.

Thoạt đầu cô thấy không tự nhiên cho lắm, nhưng sau đó thấy anh rất thật thà ngoan ngoãn, bèn ngầm đồng ý mọi chuyện.

Buổi chiều Lâm Giáng không bận, cơ bản đều làm ổ trong phòng viết bản thảo, thu âm. Bình thường phải đến tối Giang Vi Phong mới từ bên ngoài trở về, anh thường mang về cho cô mấy món ngon, giống như hôm nay, anh mua món gà rán nổi tiếng của tiệm ăn trên đường Hồng Kông và bia.

Sau khi Giang Vi Phong trở về, anh đi tắm trước, Lâm Giáng ngồi trên ghế sô pha đối diện với máy chiếu tìm phim, có lúc anh tắm xong ra ngoài mà cô vẫn chưa tìm được phim, thường thì lúc đó hai người sẽ chọn đại một bộ phim cũ rồi cùng nhau xem.

Lần này Lâm Giáng mở bộ “Ông bà Smith”.

Cô thích nhất là đoạn mở đầu khi hai vợ chồng nhà Smith phải lòng nhau.

Có một phân cảnh là lúc hai người họ đang khiêu vũ, uống rượu. Sau khi cuộc vui qua đi, kèn nhạc ngừng hát, mà lúc này ngoài trời đổ mưa, người phụ nữ ngồi trên bọc của người đàn ông, hai người cùng uống một chai rượu.

Trong lòng Lâm Giáng, cảnh phim đó là mỹ học, bất luận là từ góc độ nhiếp ảnh hay là nhìn từ góc độ tình cảm đều như vậy. Mưa rơi, ướt tóc, có một chút hỗn độn, đêm mơ hồ, rượu ái muội… cho dù không xem nội dung tiếp theo, cũng đoán được tiếp theo bọn họ thế nào cũng sẽ làm những chuyện không dành cho trẻ em dưới mười tám tuổi.

Đúng lúc phim chiếu đến cảnh này thì Giang Vi Phong vừa sấy tóc xong đi ra ngoài.

Anh đứng đằng sau ghế sô pha, khoanh hai tay trước ngực nhìn màn hình, thần sắc đen tối, Lâm Giáng cảm nhận được dường như đang có ánh mắt nóng như lửa đốt ở đằng sau, sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của anh.

“Em đang thả thính anh đấy à?”

“Còn lâu nhé.” Lâm Giáng quay người lại không thèm để ý đến anh.

Giang Vi Phong bước tới phía trước mấy bước, bàn để dụng cụ bên kia truyền tới tiếng chuông điện thoại, anh đành quay lại cầm điện thoại lên.

Sau đó vừa gõ chữ vừa ngồi xuống cạnh Lâm Giáng, một tay ôm lấy vai cô, một tay vẫn tiếp tục gõ chữ. Hình như anh rất bận, không tiếp tục mấy suy nghĩ xấu xa nữa, khi Lâm Giáng nhận ra điểm này, cô liền khen thưởng đút một miếng gà rán vào miệng anh.

Phim chiếu được khoảng nửa tiếng, trong câu chuyện ông Smith phát hiện ra thân phận của bà Smith vợ mình, cùng lúc đó bà Smith cũng đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình máy tính với ánh mắt sắc lẹm, nhạc đệm đến hồi dồn dập, trước khi người đàn ông quay mặt lại, Giang Vi Phong mới cất điện thoại đi.

“Anh ta thua rồi.” Anh chăm chú yên lặng nhìn màn hình một lát, đột nhiên lên tiếng.

“Tại sao?” Lâm Giáng hỏi.

“Không nói cho em biết.” Anh úp úp mở mở.

Lâm Giáng hừ một tiếng không thèm để ý đến anh nữa.

Qua một lúc, Giang Vi Phong lại nhận được một cuộc gọi, anh đi ra ban công nghe máy, hai phút sau lại bước vào, nói với cô: “Lâm Giáng, ngày mai anh lại phải ra ngoài rồi.”

“Lại có lịch trình chụp hả?”

“Ừ.” Anh đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Không nỡ xa anh?”

Lâm Giáng đổi tư thế ngồi khác, tóc cô rũ xuống, che mất mặt của cô: “Không đâu.”

Anh nhướn mày vén tóc của cô lên, cười: “Đáp án này không đúng, đổi cái khác đi?”

Cô giơ tay định đẩy tay anh ra, nhưng lại bị anh nắm lại, Lâm Giáng hoàn toàn đầu hàng, cô im lặng nhích người gần về phía anh, dựa vào người anh, xong rồi cô mới lên tiếng: “Ngược lại của không đâu.”

Giang Vi Phong lập tức cứng người, sau đó mới từ từ đưa tay ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng bao lấy cánh tay cô.

Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói cũng vậy: “Lâm Giáng.”

Anh gọi cô như vậy khiến Lâm Giáng cũng mềm lòng đáp “Ừm” một tiếng.

“Hôn nhau đi.” Anh nói.

Lúc này bộ phim đang chiếu đến cảnh quan trọng, người đàn ông hỏi người phụ nữ: “Khi chúng ta vừa mới quen nhau, em đã nghĩ như thế nào?”

Người phụ nữ trả lời: “Anh nói trước đi.”

Người đàn ông cười nói: “Anh đã nghĩ em giống như một buổi sáng Giáng sinh.”

Lâm Giáng âm thầm nhẩm lại lời thoại của nhân vật nam trong lòng: “I thought you looked like Christmas morning.”

Cô gật đầu, nhưng không nói “được”, mà mạnh dạn ôm lấy cổ anh rồi hôn lên.

Giang Vi Phong ngây người, sau đó càng hôn sâu hơn.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Giang Vi Phong đã phải bay chuyến sớm cho kịp giờ. Lúc ấy Lâm Giáng còn đang say giấc nồng, trước khi anh đi còn không dám lật người hôn cô.

Lần này xuất phát đi Bắc Kinh là để chụp trang trong của tạp chí, chụp ảnh cho minh tinh quảng cáo sản phẩm nào đó. Thời gian thông cáo không lâu, chỉ mất khoảng một ngày, anh không thích rườm rà nên chỉ đưa theo Lillian và một người mới vừa tốt nghiệp xong, lúc đến nơi chụp ảnh người mẫu vẫn còn đang hóa trang ở khách sạn cách đó không xa.

Giang Vi Phong đứng đợi một lúc, lát sau trợ lý người mẫu đi tới cười gọi anh: “Thầy Giang, trùng hợp quá, chương trình tống nghệ đầu tiên mà Tư Ý nhà chúng tôi tham gia là do anh chụp, cuốn tạp chí đầu tiên cũng do anh phụ trách, có duyên quá đi mất nhỉ?”

Giang Vi Phong hơi cau mày.

Không nằm ngoài dự đoán, đằng sau trợ lý xuất hiện một người, cô ta vừa cười vừa chào hỏi anh: “Thầy Giang, chào anh, tôi là Triệu Tư Ý, chắc anh vẫn nhớ tôi chứ.”

Giang Vi Phong hời hợt nhìn người phụ nữ trước mắt.

Sau đó lạnh nhạt nói: “Chụp ảnh trước đi.”

Anh đi lướt qua cô ta, bên người Triệu Tư Ý liền thoảng qua một làn gió, tóc của cô ta bị cơn gió này thổi bay lên, môi Triệu Tư Ý hơi nhếch lên thành một độ cong khó thấy.

Lâm Giáng ngủ đến mười giờ mới tỉnh.

Cô ôm chiếc gối, ánh mắt lờ đờ nhìn khắp một lượt phòng ngủ, không biết vì sao trong lòng bỗng cảm thấy trống trải, đến tận lúc cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy trên kệ của chậu rửa mặt có chiếc bàn trải đánh răng màu xám, lúc này cô mới ý thức được có gì đó đã thay đổi.

Cô chuẩn bị đơn giản một chút sau đó về nhà, dọc đường tài xế cứ phát đi phát lại bài “Si tâm tuyệt đối”, không biết là ông ấy đã phải chịu nỗi đau tình cảm gì.

Lâm Giáng về nhà liền đem chuyện này kể với Từ Danh Quyên, tay bà đang cầm thìa, múc hết cháo sườn trong hộp giữ nhiệt ra, nghe thấy vậy liền cười: “Mẹ nhớ đến một bài hát.”

Lâm Giáng hỏi: “Bài nào ạ?”

Từ Danh Quyên nhìn cô một cái, rồi cười: “Bạch nguyệt quang.”

Mỗi người đều có một câu chuyện đau lòng của riêng mình, muốn trốn tránh nhưng lại giấu đầu hở đuôi.

Lâm Giáng hỏi: “Mẹ cũng có chuyện à?”

Từ Danh Quyên chỉ cong môi cười mà không nói gì, bà đặt bát xuống rồi đi gọi ông nội, ông cụ vẫn đang làm tổ trong phòng gọi điện thoại video với ông ngoại, ông ngoại thấy trong màn hình Từ Danh Quyên đẩy cửa bước vào liền gọi bà: “Mau qua đây chào mẹ con một tiếng đi.”

Từ Danh Quyên tiến đến gần xem, trước ngực ông cụ đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi mới tinh, mở ra chính là chiếc ảnh đã ố vàng của người mẹ quá cố của bà.

Bà có chút nghẹn ngào do xúc động, nhưng vẻ mặt vẫn như thường: “Chơi chơi chơi, bố chỉ biết chơi suốt ngày thôi, mẹ con mà biết bố cứ chạy nhảy khắp nơi như thế, tối nay nhất định sẽ báo mộng về mắng bố cho mà xem. Thôi được rồi, giữa trưa rồi bố đừng phơi nắng nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý an toàn đấy!” Nói rồi bèn cúp điện thoại.

“Đợi ngày nào đó sức khỏe của ta tốt lên, thân thể nhanh nhẹn hơn, ta cũng sẽ ra ngoài dạo chơi.” Ông nội từ lúc ra khỏi phòng ngủ thì luôn mồm lẩm bẩm.

Từ Danh Quyên đặt bát xuống phía trước ông, nói: “Bố ăn cơm trước đi đã.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN