Ai ngờ ông vừa mới buông bát xuống thì dì Tịnh đã mang lên cho một hộp ngó sen.
Lâm Giáng liền đi lấy đĩa bày ra, dì Tịnh đứng một bên hỏi Lâm Giáng: “Nghe mẹ con nói, con có bạn trai rồi à?”
Lâm Giáng hơi ngẩn ngơ, thẹn thùng cười cười, bảo vâng.
“Trời ạ, vậy mà Thẩm Yến nhà tôi vẫn chưa tìm được!” Dì Tịnh đẩy vai Từ Danh Quyên, cười than vãn.
Ông nội nghe xong thì cười: “Dì Tịnh nhà nó này, nói thực lòng thì tôi vẫn thích A Yến nhà cô hơn, vừa đẹp trai nhân cách tốt, lại còn cầu tiến. Quan trọng nhất là hai nhà chúng ta cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, hiểu rõ nhau.”
Từ Danh Quyên liền trách móc: “Bố, chúng ta đừng nhọc tâm chuyện của bọn trẻ nữa.” Nói rồi lại liếc Lâm Giáng một cái, “Con nhóc này, tự nó khác có tính toán.”
Nghe vậy dì Tịnh liền cười: “Nhưng bọn trẻ chúng nó khác tự có quyết định, từ lúc Thẩm Yến dọn ra ngoài sống, mười ngày nửa tháng mới về nhà một chuyến, tôi cũng chẳng biết cả ngày nó bận bịu cái gì nữa.”
Từ Danh Quyên “ai yo” một tiếng: “Chắc không phải là có bạn gái rồi đấy chứ?”
“Cái này thì sao mà tôi biết được?” Dì Tịnh cười, lại nhìn Lâm Giáng, “A Giáng, con với nó thân nhau, có biết gần đây nó làm gì không?”
Lâm Giáng nghe hỏi vậy thì liền cảm thấy nhức đầu, cô mím môi, không thể không qua loa lấy lệ nói: “Dạo này con cũng rất bận, sau này con sẽ để ý cậu ấy, rồi do thám tình báo cho dì biết.”
Dì Tịnh vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều Từ Danh Quyên ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim cũ “Chuyển giác gặp tình yêu”, Lâm Giáng và Thẩm Yến nhắn tin với nhau, đối phương trả lời rất chậm.
Hơn năm giờ, Lâm Giáng hẹn Thẩm Yến ở Haidilao, đúng lúc ấy Từ Danh Quyên cũng định tới nhà hàng, vậy nên chở cô cùng ra ngoài.
Lúc đó là sáu giờ mười năm phút chiều.
Giang Vi Phong cùng lúc hoàn thành bộ ảnh đầu tiên.
Vì để chụp được “cảm giác mong manh dễ vỡ” và “cảm giác mơ màng” như bên thương hiệu yêu cầu, họ phải đổi tổng cộng ba chủ đề, nhóm người mẫu cuối cùng đang lấp ló sau tấm phim trong suốt, ánh đèn chiếu tới năm sáu loại ánh sáng khác nhau, rực rỡ sắc màu hắt lên người.
Lúc chụp ảnh, người mẫu và anh đều rất tập chung, vậy nên đã hoàn thành công việc với hiệu quả cũng như chất lượng cao.
Cảnh cuối này cũng không bị lãng phí, Cố Tường giục anh đăng bài lên weibo suốt một tuần nay rồi, đúng lúc dùng ảnh này luôn cũng được.
Đăng bài lên weibo xong, anh định cất điện thoại đi, nhưng không biết làm sao lại lấy ra chụp một tấm selfie, anh mở wechat lên, tìm đến khung chat được ghim lên đầu có chữ J, rồi nhấn nút gửi qua.
Xong xuôi hết mọi thứ anh mới hồi thần, sau đó phát hiện bên cạnh mình có người đang đứng.
“Buổi tối anh có bận gì không?” Triệu Tư Ý vân vê ngón tay, cúi đầu gọi anh.
Giang Vi Phong nghe vậy thì ung dung ngáp một cái: “Bạn gái tôi buổi tối muốn gọi điện video với tôi.”
Cô gái như mắc nghẹn một lúc, ngây người mất một giây, sau đó nhanh chóng hồi phục lại trạng thái ban đầu: “Bạn gái anh quản anh rất chặt nhỉ?”
Giang Vi Phong nghe vậy liền vui vẻ: “Cô nghĩ nhiều rồi, là tôi bám dính cô ấy.”
Anh nói xong thì định rời đi, trước khi nhấc bước còn lạnh lùng cười liếc cô ta một cái, không quên khách sáo một câu: “Về nghỉ ngơi đi.”
Triệu Tư Ý lịch sự cười đáp lại, không ai nhìn thấy móng tay cô ta đã đâm sâu vào lòng bàn tay rồi.
Ở một thành phố khác, khói tỏa nghi ngút, hương thơm tràn ngập.
Lâm Giáng mở điện thoại lên, nhìn thấy khung chat ghim trên đầu có tin nhắn chưa đọc, cô mở ra xem, là một bức ảnh selfie giơ tay số hai của anh.
Lâm Giáng lập tức bật cười, sau đó liền dùng điện thoại chụp một tấm ảnh đang nhúng đồ trong nồi lẩu gửi cho anh.
“Gửi cho Giang Vi Phong à?”
Lâm Giáng ngước mắt lên thì thấy Thẩm Yến đang yên lặng nhìn mình, cô đặt điện thoại xuống, gắp một miếng thịt bò viên lên ăn, mượn động tác trên tay để che giấu vẻ mặt, nói: “Đúng rồi.”
Thẩm Yến trầm mặc không nói tiếp nữa.
Lâm Giáng ho khan một tiếng, cười nói: “Sao nào, cô bạn gái nhỏ của cậu không gửi tin nhắn cho cậu à?”
Thẩm Yến ngập ngừng: “Mình để chế độ im lặng rồi.”
Trong lúc nhất thời Lâm Giáng không biết phải tiếp lời như thế nào.
“Mấy hôm nữa mình sẽ đến nhà cô ấy ăn cơm.” Thẩm Yến rót một cốc nước chanh, đưa cốc lên miệng nhìn cô.
Lâm Giáng mặt không biểu tình “ồ” một tiếng, tiếp tục nhàn nhã vớt thịt lên ăn.
Thẩm Yến nuốt một ngụm nước, đặt cốc xuống rồi lại hỏi: “Cậu gọi mình ra đây chỉ là để ăn thôi à?”
“Dì Tịnh bảo lâu lắm rồi cậu chưa về nhà.” Lâm Giáng chăm chú nhìn nồi lẩu.
Thẩm Yến “ừ” một tiếng: “Dạo này mình hơi bận.”
Lâm Giáng không tỏ vẻ gì mà chỉ gật đầu, sau đó lại bắt đầu tập trung đánh chén thịt bò và rau xanh, cô không đáp lời nữa.
Thẩm Yến vớt một miếng bò viên tiết niệu* lên ăn, cắn miếng đầu tiên nước trong viên thịt liền bắn ra, khiến anh bị bỏng, nhưng may mà nhờ có miếng bò viên nóng này làm bỏng mới kéo được cảm xúc của anh trở lại.
*Bò viên tiết niệu: Là một loại bò viên thả lẩu của Trung Quốc, khi cắn nước ở trong sẽ tứa ra ngoài.
“Cậu ta… có tốt với cậu không?” Thẩm Yến hỏi.
Lâm Giáng rót cho anh một cốc nước, nói: “Tốt.”
Thẩm Yến uống một ngụm nước: “Vậy thì tốt.”
Lâm Giáng nghe xong, cánh tay gắp đồ ăn hơi ngừng lại, cười: “Vậy cô ấy thì sao? Tính cách tốt không?”
Thẩm Yến hơi ngây người, dường như là đang suy nghĩ đáp án, lại guống như là đang xem xét có nên nói ra đáp án thực lòng không, cuối cùng anh chỉ đáp một câu: “Không biết nữa.”
Lẩu cà chua và lẩu tê cay trước mặt đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, hơi nóng phả ra xung quanh, có một mùi hương thơm phức khiến cho người ta thèm thuồng sộc vào sống mũi.
Lâm Giáng giảm độ lửa xuống nhỏ hơn, yên lặng nhìn Thẩm Yến mấy giây, sau đó cô cười thật trầm: “Thẩm Yến, mình gặp Trình Vân Xuyên rồi.”
Thẩm Yến hơi khựng lại, không cẩn thận làm rơi đôi đũa.
Nhân viên phục vụ của Haidilao vẫn luôn luôn nhiệt tình, vừa nhìn thấy có người rơi đũa, không đợi Thẩm Yến cúi xuống nhặt mà đã đưa tới một đôi mới, cuối cùng còn nhặt đôi đũa cũ lên nói vài câu khách sáo rồi mới rời đi.
Thẩm Yến vô cùng cảm ơn sự xuất hiện của nhân viên phục vụ, chỉ ngắn ngủ một phút nhưng cũng đủ để cho anh bình tĩnh lại.
“Thực ra, mình cũng gặp cô ta rồi.” Thẩm Yến nói, anh nhìn sắc mặt của Lâm Giáng, “Cô ta vậy mà vẫn ở bên cạnh Trương Tuấn Đào, nhưng phiền nhất là Kiêu Kiêu vẫn không hề hay biết tới chuyện này, nhìn thấy cô ta còn vui vẻ thân thiện đi tới chào hỏi, tưởng rằng cô ta chỉ là học trò của bố mình.”
Thẩm Yến lại ngập ngừng một lát: “Cô ta… kết bạn wechat với mình, muốn nhờ mình giúp cô ta liên hệ với cậu, cô ta nói… nguyện ý làm chuyện mà năm đó chưa làm.”
Trong lòng Lâm Giáng dâng lên một thứ cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời, lúc này cô chỉ nhìn thấy miệng Thẩm Yến hết đóng lại mở, nhưng những lời kia gắn lại với nhau sao lại lạ lùng đến thế.
Hình như trong lòng có thứ gì đó đổ ập xuống.
Giống hệt đáy nồi lẩu cay nóng đột nhiên lật ngược lại, trong lòng cô bốc khói nóng bừng như thiêu như đốt, nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết phải điều chỉnh từ đâu.
“Thẩm Yến.”
Lâm Giáng buộc bản thân phải nghe hết lời anh nói rồi mới gọi tên anh.
Thẩm Yến lập tức im lặng, khuỷu tay anh chống trên mặt bàn, vẫn luôn nhìn cô, anh thấy tròng mắt của cô gái trước mặt trong veo, hệt như có ngọn lửa đang cháy rực ngoài vũ trụ.
“Thẩm Yến, cậu yên tâm, mình sẽ nghĩ cho kỹ.”
Cô trầm mặc mấy giây sau đó mở miệng nói chuyện, cô nhàn nhạt cười, tiếp theo cầm đũa lên gắp nấm linh chi nâu trong nồi.
Hai người đều im lặng không ai nói chuyện nữa, nghiêm túc tập trung ăn. Đưa mắt nhìn khắp nơi, hình như cũng chỉ có duy nhất hai người bọn họ dùng tiết tấu lúc ăn món tây để ăn lẩu.
Cuối cùng gắp đến đáy nồi, Thẩm Yến đã no rồi, nhưng Lâm Giáng vẫn đang tiếp tục ăn. Hôm nay cô mặc một chiếc áo cổ tròn, lộ ra hai đường xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, Thẩm Yến nhìn thấy ánh mắt liền tối lại: “Sao cậu ăn nhiều thế mà không thấy béo lên tẹo nào vậy?”
Lâm Giáng nghe vậy thì cười: “Lời này của cậu nói trước mặt mình thì được, nếu không lại gây thù chuốc oán với người khác đấy.”
Thẩm Yến mím môi cười, yên lặng nhìn cô ăn cơm.
Hình như cô thật sự rất đói, nhét từng miếng to vào mồm, thậm chí còn phát ra tiếng nhai đồ ăn trong miệng. Nhưng ánh mắt cô lại trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào một nơi không xác định, không có chút cảm xúc nào, nếu không phải cô đang không ngừng gắp đồ ăn thì sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng cô chỉ đang thẫn thờ ngồi đó.
Thẩm Yến cảm thấy khoảnh khắc ấy như chững lại, trong lòng anh hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng vẫn không tìm được một từ chính xác để hình dung tâm tình của bản thân, cuối cùng mãi một lúc sau mới tìm được một từ thỏa đáng: Đau lòng.
Lời anh muốn nói vẫn sống động bên miệng, nhưng anh khựng lại rồi cầm đũa lên, gắp hết mì và thịt viên còn sót lại trong nồi lẩu bỏ hết ra bát, bắt bước cô ăn từng miếng lớn.
Lâm Giáng “này” một tiếng, nói: “Sao cậu lại giành đồ ăn thế? Đến cả bên lẩu cay cũng không tha?”
Thẩm Yến hắng giọng: “Mình vẫn không ăn nhiều bằng cậu đâu!”
Lâm Giáng nửa ngày không đáp lại, cuối cùng chỉ chề môi nhẹ “hừ” một tiếng.
Lúc đó là giữa mùa hè.
Thời tiết mùa hè ở Bắc Kinh nóng như hun đốt, vừa oi bức lại khô rát.
Mồ hơi rơi xuống chẳng mấy chốc đã bốc hơi hết, cũng như rất nhiều chuyện trong lòng, bị nung nóng lên rồi bị lãng quên.
Giang Vi Phong từ Bắc Kinh trở về chưa được mấy ngày lại phải thu dọn hành lý tiếp tục lên đường.
Hôm anh đi Thanh Thành đổ mưa lớn, anh nói nhất định không cho Lâm Giáng xuống dưới tiễn, Lâm Giáng giả vờ ngoan ngoãn nằm ngủ, đợi anh đóng cửa liền đi chân trần ra ban công đứng nhìn theo anh từ phía xa.
Mưa bị gió thổi hắt lên ban công, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, trên da vừa ướt vừa lạnh. Chẳng mấy chốc anh từ tòa nhà đi ra, bởi vì tòa nhà rất cao nên cô chỉ nhìn thấy chiếc ô của anh, tròn tròn trông giống như một chiếc lá bèo. Lúc anh sắp đi tới điểm mù của mắt dường như phát giác ra được ánh mắt của cô, anh đột nhiên dừng lại, nghiêng chiếc ô đi rồi ngước đầu vẫy tay với cô.
Lâm Giáng vội nhón đôi chân trần lên huơ huơ tay, cười thật tươi nhìn anh.
Cô vẫy tay liên tục ba năm giây, lòng bàn tay cô đột nhiên rung lên, cô xoay chiếc điện thoại đang cầm trong tay lên nhìn, ánh sáng màn hình đang sáng lấp lóe, cô nhấn vào phím nghe, giọng người đàn ông đầy vẻ biếng nhác: “Sao anh lại cứ có cảm giác tội lỗi thế nhỉ?”
“Sao vậy anh?” Giọng của cô bị gió cuốn lấy.
“Đứng nhìn em từ góc này, không khác gì đứa trẻ bị bỏ rơi.” Anh cười xấu xa.
Trong lòng Lâm Giáng ngứa ngáy sau đó liền hắt xì một cái: “Không phải chứ…”
Anh không tiếp tục trêu đùa cô nữa: “Quay vào đi, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Lâm Giáng bừng tỉnh nhận ra lúc này anh vẫn còn đang đứng giữa màn mưa, tim cô đập mạnh, gần như dùng tốc độ ánh sáng đi về phòng. Sau đó cô nhìn qua lớp rèm cửa, hình như người đàn ông vẫn dõi ánh mắt theo cô, cô liền thu ánh mắt lại, nói: “Tạm biệt.”
Không muốn nhìn anh dầm mưa nữa.
Giang Vi Phong hễ đi Bắc Kinh, là Lâm Giáng lại trở về trạng thái cuộc sống nhạt như nước sôi trước đây.
Không nóng không lạnh, bình thường, không có ý tưởng mới.
Trừ việc lên lớp ra, cô cơ bản đều ở trong nhà mày mò viết kịch bản radio, sau khi ký hợp đồng có rất nhiều chuyện trở nên phức tạp hơn, không tính đến bản thảo của nền tảng, thì còn phải lo liệu cả tài khoản công chúng nữa, như vậy vẫn chưa là gì, cô chỉ vừa mới mở tài khoản weibo chính thức, sau này còn phải lo thêm cả tài khoản douyin, toutiao các thứ.
Tháng bảy sắp kết thúc, biên tập viên gọi điện tới bàn chuyện phát sóng chuyên mục radio trực tiếp và vấn đề mở rộng phạm vi quảng bá, yêu cầu cô đến Bắc Kinh một chuyến.
Trước khi đi một ngày cô còn gọi điện thoại với Giang Vi Phong, anh hỏi cô hôm sau làm gì, cô liền nói dối rằng hẹn đi xem live house* với Chu Uyển, anh còn dặn dò cô không được về muộn quá.
*Live house: Một nơi biểu diễn âm nhạc trực tiếp quy mô nhỏ.
Giang Vi Phong cúp máy xong thì nói chuyện với đạo diễn, đạo diễn rút một điếu thuốc ra rồi đưa cho anh, sau đó hai người cùng châm lửa.
“Vợ của cậu?” Đạo diễn cười.
Giang Vi Phong cong khóe môi cười: “Đúng vậy.”
Đạo diễn lại hỏi: “Có đẹp không?”
Sắc mặt Giang Vi Phong không thay đổi, nói: “Còn phải hỏi?”
Đạo diễn lập tức vui vẻ: “Vậy cậu còn để vợ ở nhà, không lo à?”
Giang Vi Phong nhớ lại bức ảnh chụp nồi lẩu mà cô gửi mấy hôm trước, sau khi phóng to lên, anh liền nhìn rõ cánh tay của người đàn ông đối diện. Anh chỉ cười mà không nói.
“Có điều, cô ấy chắc cũng không yên tâm về cậu mới đúng, cậu đẹp trai không kém bất kỳ nam minh tinh nào trong giới đâu.” Đạo diễn gõ gõ điếu thuốc cho tàn rụng xuống, “Tôi thấy không ít cô gái trong đoàn làm phim bình thường rất thích nói chuyện riêng với cậu đâu.”
Giang Vi Phong cười một tiếng: “Đạo diễn nói quá rồi.”
“Làm gì có, với khuôn mặt này của cậu, tôi mà là con gái thì cũng sẽ động lòng xuân thôi.” Đạo diễn cười, “Chắc vợ cậu quản cậu nghiêm lắm nhỉ? Trước kia khi tôi còn làm chương trình thời sự, có không ít bất đồng trong tình cảm, đều là do vợ quản chặt quá nên mới xảy ra chuyện. Nhưng phụ nữ mà ai chẳng dính người, vừa mới bận tối mặt tối mũi xong chưa cả kịp thở, thế là không trả lời tin nhắn của vợ, bà ấy liền lạnh nhạt với tôi ngay…”
Giang Vi Phong hít một hơi thuốc thật sâu, yên lặng nghe đạo diễn nói chuyện.
Buổi tối anh gọi điện cho Lâm Giáng, vừa mới mở miệng liền hỏi: “Em không sợ anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à?”
Lâm Giáng đang bôi serum lên mặt, nghe thế thì ngừng lại: “Em không nghĩ tới…” Sau đó cô từ từ nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Anh sẽ như vậy à?”
Giang Vi Phong “hừ” một tiếng, ấn ấn huyệt thái dương: “Thế mà còn phải nói, em quản anh lỏng lẻo quá.”
Động tác tay của Lâm Giáng ngừng lại, cô không nói gì nữa.
Giang Vi Phong gọi cô một tiếng: “Sao không nói chuyện nữa?”
Lâm Giáng nhẹ nhàng bật cười: “Vậy sau này em phải quản anh nghiêm hơn.”
Cuộc điện thoại này càng khiến Lâm Giáng kiên định muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Sau khi đến Bắc Kinh, cô tới công ty gặp nhân viên ở đó trước, tiếp đó mở mấy cuộc họp nhỏ, buổi tối chương trình bắt đầu phát sóng, hơn ba giờ có một lần livestream phải thực hiện.
Lúc cô xong xuôi mọi việc thì đã hơn bảy giờ rồi, cô dựa vào địa chỉ quay phim của anh mà lúc trước cô dò hỏi được rồi đi đến đó, khi đến nơi gọi cho Cố Tường thì đã hơn chín giờ rồi, mà lúc đó Giang Vi Phong còn chưa xong việc.
Việc quay đúng lúc đến phân đoạn cuối cùng, vài người cộng tác tâm sự với nhau, chung quy thì đều là mấy lời nói nửa phần thật nửa phần giả, Giang Vi Phong lười phải nghe, anh tìm một góc đẹp chụp mấy tấm ảnh, rồi đứng một bên đợi đạo diễn hô cắt.
Sau đó lúc đạo diễn hô cắt, có người nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của anh.