Một lúc nữa tôi lại phải đi thỉnh an phụ thân và mẫu thân, việc đó ngày nào cũng phải làm đều như cơm bữa. Những lần trước hầu hết tôi toàn phải đi thỉnh an một mình, bởi Vương Khang đâu có ở nhà. Thời gian Vương Khang ở trong triều và ngoài trận chiến còn nhiều vạn lần hơn thời gian ở cạnh tôi. Có lúc chàng đi lâu đến nỗi tôi còn quên mất sự tồn tại của chàng trong cuộc sống của tôi.
Tôi lạch bạch từng bước chậm chạm đến gian nhà chính, vừa đến cửa đã thấy hai vị phụ mẫu ngồi ở đó rồi. Và bên cạnh họ là…Tống Vương Khang. Hôm nay chàng đã về, bây giờ tôi không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Bởi có về thì chàng cũng đâu có ngó ngàng đến tôi. Tôi nhìn chàng và chàng cũng nhìn tôi, liệu chàng có vui khi thấy tôi không hay chỉ thấy chán ghét và tẻ nhạt? Tuy không nói ra nhưng tôi thực sự nhớ rất chàng. Nhưng chắc chàng thì không.
“Nàng còn định đứng ngoài đó đến khi nào? còn không mau vào thỉnh an. Đồ chậm chạp!”. Lời nói của Vương Khang đã làm đứt mạch suy nghĩ, tôi vội vàng luống cuống chạy vào trong. Thực ra, người lớn trong nhà đều rất thoái mái và đối xử tốt với tôi, rất nhiều lần tôi đến thỉnh an trễ họ cũng chưa bao giờ trách phạt, vậy mà tôi chỉ đứng đờ một lúc thôi chàng đã hằn giọng lên với tôi rồi. Thật sự chàng không ưa tôi mà!
Vĩnh Nhi bưng chén trà đến, tôi và Vương Khang liền cầm chén trà lên, quỳ uống bưng chén qua đầu.
“Thỉnh an phụ thân, mẫu thân”.
“Nào đứng lên đi”. Phụ thân vừa dứt lời tôi và Vương Khang liền đứng dậy và đứng ngay ngắn. Thật dườm dà! Ngày nào cũng vậy kiến tôi chỉ muốn chán chết! Đúng là chỉ có Bắc Mạt của tôi là thoải mái hơn nhiều.
“Khang Nhi à, lần sau con đừng hằn học với Tịnh Tịnh”. Mẫu thân “đại nhân” lên tiếng bảo vệ tôi. Trong Tống phủ này chắc chỉ bà là thương tôi nhất, chẳng bao giờ buông lời mắng chửi tôi cả. Tống Vương Khang liền nhìn bà biện minh: “Mẹ à, con đâu có hằn học nàng ấy”. Rõ ràng là chàng khó chịu với tôi giờ lại biện minh. Có phải mắt tôi mù đâu mà tôi không thấy điều đó chứ! Thấy chàng nói vậy tôi liền đáp trả chàng lại một câu, làm sao có thể nhịn được!
“Mẫu thân, rõ ràng là chàng có thành kiến với con mà cứ tỏ ra mình vô tội”.
“Nàng thôi đi, ai bảo lúc nào cũng chạp chạp như rùa, chỉ làm người khác cảm thấy bực mình”. Vương Khang cũng không kém cạnh liền quay sang mà hét vào mặt tôi một cái. Tên này thật đúng không phải đàn ông mà, nhịn tôi một chút thì có làm sao! Tôi ứ khẩu nên đành quay sang thanh minh với mẫu thân.
“Người xem, chàng ý ghét con mà còn nói là không phải!”.
Đến lúc này cả hai vị phụ mẫu đều lắc đầu bất lực với chúng tôi. Phụ thân đành lên tiếng: “Thôi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, về nghỉ ngơi đi. Nhưng phải luôn nhớ cho ta một điều, đã là phu thê phải chung sống hòa thuận như vậy phúc khí mới đến”.
Tôi và Vương Khang ngừng cãi nhau. Tôi vốn định hỏi chàng có đến chỗ tôi ăn cơm không nhưng bây giờ chàng có muốn đến thì tôi cũng sẽ đuổi đi. Vương Khang và tôi như lửa với nước, không thể dung hòa được. Sống như vậy đúng là chắc khác nào tự dày vò nhau.
Thấy tôi sa sầm mặt mày Vình Nhi liền rót cho tôi cốc nước, tôi uống một mạch hết ngay tức khắc, cảm giác bực tức trong người cũng bớt đi nhiều.
“Tiểu thư, tỷ bớt giận, chắc tại công tử mới đi chiến trận về mệt nên mới cáu gắt”. Vĩnh Nhi vừa nói vừa xoa lưng tôi. Nhưng thực tôi tức không thể chịu được mà, tôi chưa đụng gì đến chàng mắc mớ gì phải cáu với tôi?. Đúng là tôi điên thật rồi nên lúc đầu mới nhớ chàng.
“Thôi muội đừng biện minh cho con người ấy nữa, vốn dĩ người ta là vậy, chứ mệt mỏi cái nỗi gì”
“Tiểu thư, muội nghĩ tỷ vẫn nên hòa giải với công tử thì hơn”.
Vĩnh Nhi cố gắng khuyên nhủ tôi đừng giận hắn ta, nên giảng hòa nọ kia, nhưng thực sự tôi không thể nuốt nổi cái tính cục cằn của hắn. Không hiểu là muội ấy phe tôi hay phe người nữa.
“Muội hâm vừa thôi, việc gì phải hòa thuận với hắn, nếu mà chiến tranh lạnh thì càng tốt”.
Tôi thấy rõ vẻ mặt bất lực của Vĩnh Nhi, muội ấy không nói gì thêm nữa liền đi ra ngoài. Giờ chỉ còn lại tôi một mình trong phòng. Tôi chán chường nằm ườn ra chiếc giường thân yêu, chỉ có nó mới giúp tôi thư giãn hơn. Tôi biết Vĩnh Nhi muốn tốt cho tôi nhưng không thể hòa giải được, như thế thì bẽ mặt lắm!. Trước giờ tôi chưa từng nhận thua ai bao giờ, kể cả tôi có sai cũng sẽ cố chấp cho nó là đúng. Tôi là con người kì cục như vậy đấy!
“Tịnh Tịnh, nàng hối hận rồi sao?”
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!