Đối Với Chàng, Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Tất Cả!
CHƯƠNG 3: CƠM CHUỘC LỖI.
“Tịnh Tịnh, nàng hối hận rồi sao?”
“ÔI mẹ ơi! Chàng làm ta giật cả mình”. Không hiểu chàng từ đâu chui ra, rồi lại còn đứng lù lù trước mặt tôi nữa. Cái con người này lúc nào cũng im lặng, đi ma không biết, về quỷ không hay. Thật đáng sợ! Vừa nãy Vương Khang có nói cái gì đó mà tôi lại giật mình, nên tôi đành hỏi lại: “Mà chàng nói gì ta nghe không rõ?”
“Nàng muốn mời cơm ta để xin lỗi chuyện lúc nãy mà sao lại chưa có cơm? Thật không thành tâm gì cả!”.
Cái tên này điên thật rồi, tự nhiên bất ngờ đến đây rồi nói toàn mấy lời lẽ tôi nghe hoàn toàn không hiểu. Sao tự nhiên lại cơm nước rồi xin lỗi cái gì ở đây? Tôi nghĩ hắn đói quá nên hóa dại, chắc tên này lại làm việc quên ăn đây mà, nên quay sang nhìn chàng một cách nghiêm túc.
“Chàng muốn ăn cơm thì có thể đến nhà bếp kêu hạ nhân chuẩn bị cho chàng, ở chỗ ta không có cơm đâu”. Nói xong, tôi lại nằm xuống và đắp chăn ngủ tiếp. Tối qua tôi bị mất ngủ vậy mà bây giờ chàng còn đến đây lảm nhảm cái gì không biết. Muốn ngủ một giấc cũng không yên!
“Nàng dậy cho ta, chính nàng mời ta đến để ăn cơm chuộc lỗi, vậy thái độ như thế này là sao?”. Vương Khang đùng đùng khéo tôi ngồi dậy, nói một tràng vào mặt tôi. Không thể hiểu nổi con người này đang nói cái gì nữa. Cơm chuộc lỗi? Trời! Có điên tôi mới làm vậy. Thật không thể chịu đựng được tên này nữa rồi. Ba máu sáu cơn tôi liền gào một trận vào mặt hắn: “Ai nói với chàng là ta muốn làm cơm chuộc lỗi? Ta không có lỗi việc gì ta phải làm vậy. Chàng đừng có mà mơ”.
Mặt Vương Khang đỏ gay gắt, có vẻ như đã bị tôi chọc cho tức điên lên rồi. MÀ thôi kệ tự dưng đến phòng tôi làm gì, tôi chưa cầm chổi đuổi chàng đi là còn may rồi.
“Mời tiểu thư và công tử dùng cơm ạ”. Vĩnh Nhi từ ngoài vào bê một mâm cơm rất thịnh soạn. Đến lúc này đầu tôi đang rối lại càng rối thêm. Muội ý không thấy tôi đang cãi nhau với hắn sao mà còn bê cơm lên. Không lẽ muốn tôi nghẹn chết chắc. Tôi liền chạy ngay là chỗ Vĩnh Nhi, kéo muội ấy ra ngoài. “Muội đang làm cái gì vậy”.
Vĩnh Nhi cầm tay tôi mà nói: “Tiểu thứ à, muội đang giúp tỷ đó. Mau hòa giải với công tử đi”.
Rồi xong, lần này tôi biết kiếm chỗ nào chui bây giờ, xấu mặt không chịu được. Vĩnh Nhi làm vậy thà giết tôi đi còn hơn. Nhỡ chàng lại tưởng tôi dễ bắt nạt lần sau lại đến kiếm chuyện tôi biết sống sao! Tôi khóc không ra nước mắt mà nhìn mặt muội ấy than thở: “Vĩnh Nhi à, muội làm vậy là hại ta rồi!”
Muội ấy cười cười, rồi vỗ vai tôi: “Tiểu thư, chúc tỷ may mắn!”. Nói xong Vĩnh Nhi liền chạy đi nơi khác, bỏ lại tôi với mớ hỗn độn và “con quái vật” sau lưng.
“Giờ tính sao đây có nên vào không? Tại sao mình phải sợ chàng? Mình đâu có làm gì sai. Đúng, nên vào và giải quyết nhanh gọn, tránh dây dưa”. Tôi dũng mãnh bước vào trong như người dũng sĩ chuẩn bị tiểu diệt một con hổ lớn.
“Có chút hiểu lầm ở đây, là Vĩnh Nhi gọi chàng đến chứ không phải ta. Nên chàng về nghỉ ngơi đi nha. Nhưng mà chàng yên tâm ta sẽ trừng phạt muội ấy”. Tôi cười xòa cho qua chuyện, hy vọng
Vương Khang hiểu lời tôi nói mà về cho chứ tôi rối lắm rồi. Giờ chỉ muốn đánh một giấc cho quên sự đời.
“Ta đã cất công đến đây rồi tại sao ta phải về. Đằng nào nô tì của nàng cũng rọn cơm lên rồi, chúng ta vẫn nên ngồi ăn thì tốt hơn. Tránh phí phạm”. Vương Khang vừa nói vừa ngồi vào bàn ăn một cách tự nhiên. Ơ rõ ràng tôi mới là chủ của nơi này cơ mà. Đường đường là công tử của Tống phủ mà cư xử chẳng lịch sự chút nào!
Tôi đến kéo tay chàng đứng dậy, nhất quyết không thể để chàng ăn cơm chỗ mình được. “Chàng về phòng đi, ta không muốn ăn cơm cùng chàng”. Vương Khang mà ở đây thêm một giây nào nữa chắc tôi ngột thở chết mất. Vì thế nên đuổi chàng càng sớm càng tốt.
“Nàng là thê tử của ta, tại sao ta không thể ăn cơm cùng nàng?”. Chàng nhìn ta một cách khó hiểu. Chắc chắn lại muốn chọc tôi đây mà, có bao giờ chàng tốt với tôi được chút nào đâu chứ. Tôi mới nhìn chằm vào Vương Khang mà hét vào mặt chàng: “Ăn cơm với chàng để ta nghẹn chết à?”. Nhìn mặt Vương Khang là tôi đã muốn bức bối rồi huống chi là ăn cơm.
Đúng là ngày về Tống phủ tôi chưa ăn cơm riêng với chàng bao giờ, nếu có ăn chỉ ăn chung với phụ thân và mẫu thân. Nhưng mà tôi cũng chẳng cần thiết lắm, chàng cũng đâu muốn ở bên cạnh tôi, không nên gưỡng ép thì sẽ tốt hơn. Nhưng hôm nay tự nhiên chàng lại giở trứng, tôi đã nói rõ ràng là tôi không muốn ăn cơm cùng chàng nhưng tên này thật cứng đầu. Làm cách nào cũng không chịu đi. Tại muội cả đấy Vĩnh Nhị ạ! Tôi thầm ngán ngẩm.
Chàng cầm đũa lên, từ từ gắp thức ăn bỏ vào miệng. “Nàng nghẹn là việc của nàng, miễn sao ta thấy ngon là được”.
“Chàng…”. Tôi uất ức mà cứng họng lại, không nói được câu nào, biết ngay là chàng đến đây sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp mà. Thật là, bây giờ chỉ muốn đấm cho một trận. Ở Bắc Mạt đâu có ai dám đụng tới tôi chứ, nếu không tôi sẽ bảo cha cho ngựa kéo lê khắp thảo nguyên cho đáng đời.
Tôi đang mải nghĩ linh tinh, Vương Khang liền khéo tay tôi ngồi xuống ghế, gắp thức ăn vào bát tôi. “Ăn đi, nói ít thôi”. Chính chàng là người đến gây sự trước giờ lại kêu tôi nói nhiều là sao? Đồ không biết xấu hổ! Cũng được thôi, tôi nhịn, nhưng không có nghĩa là tôi sợ chàng. Mà nói nhiều chỉ tổ mỏi mồm. Tôi cầm bát cơm lên rồi lùa một đống vào mồm, đến nỗi không thể nhai nổi nữa rồi. Nhưng mà thói quen rồi, không thể sửa được. Cứ mỗi lần tôi tức cái gì là tôi lại ăn một cách vô tội vạ, nói chính xác hơn là một con hổ bị bỏ đói lâu năm.
“Khụ…khụ…khụ…”. Toi rồi, toi rồi! Sặc cơm rồi! Làm thế nào bây giờ, không lẽ giờ nôn trước mặt chàng? Không được như vậy thì xấu hổ lắm. Đang lúc luống cuống thì bỗng có một chén nước chìa ra trước mặt tôi, tôi liền nhanh tay cầm lấy nó, mà uống như chết khát. Cảm tạ trời đất con được cứu rồi!
“Đỡ chưa? Lần sau ăn uống từ từ thôi, ta có ăn hết phần của nàng đâu mà lo”. Chàng vừa làu bàu vừa xoa lưng cho tôi. Kể ra thì chàng cũng không đáng ghét lắm, cũng coi như là có tình người. Tôi ngại ngùng quay sang nhìn Vương Khang: “Cảm ơn…”
“Ừ, ngày mai ta lên Kinh thành rồi, lần này đi phải một tháng ta mới trở về, nàng không phải lo ta đến đây nữa đâu”. Chàng lại đi, lần nào cũng vậy. Chỉ về nhà một ngày nhưng lại đi một tuần, bây giờ lại một tháng. Chàng cũng đâu muốn ở nhà cùng thê tử bướng bỉnh như tôi. Tuy rằng, chúng tôi gặp mặt là lời qua tiếng lại, nhưng chỉ tôi mới biết khi chàng đi tôi nhớ chàng nhiều đến nhường nào. Lúc nào cũng tự an ủi lòng mình rằng việc quốc sự là trên hết, một đại thần triều đình như chàng xa nhà lập công báo quốc là điều đương nhiên. Dù sao tôi cũng quen rồi!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!