Đối Với Chàng, Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Tất Cả! - CHƯƠNG 4: BÁNH MÈ ĐEN.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Đối Với Chàng, Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Tất Cả!


CHƯƠNG 4: BÁNH MÈ ĐEN.


Ngày mai là Tết Trung thu rồi – Tết của đoàn viên. Ngày mà cả gia đình sum họp lại bên nhau. Tôi nhớ gia đình tôi ở Bắc Mạt cứ tới dịp Lễ Tết này thường lên núi Thiên Sơn ngâm mình trong dòng suối nước nóng, gạt bỏ hết bụi trần để tế thần Trăng, cầu cho một vụ mùa bội thu. Sau đó, tất cả mọi người sẽ cùng nhau ngồi lại ăn bánh, uống trà và trò chuyện tới tận đêm khuya.
Có lẽ năm nay cũng vẫn vậy, mọi người vẫn quây quần đông đủ ở trên ngọn núi ấy và vui vẻ với nhau, chỉ là…thiếu tôi thôi! Tôi ước mình có thể quay lại cái thời gian ấy, để tôi được đón cái Tết ềm đềm bên cha và a nương. Nhưng vì tình yêu với người ta mà bỏ lại quê hương liệu có đáng?
“Lạc Tịnh, ngươi thật bất hiếu”
Tôi thực sự rất nhớ họ! Thực sự nhớ lắm! Gia đình nhỏ của tôi ơi! Tôi muốn quay về có được không? Tây Kinh lạnh lẽo này có phải gia đình của tôi không? Tôi có đang thấy hạnh phúc không? Đến giờ vẫn là câu hỏi lớn trong tôi.
Đang mải chìm đắm trong sự suy tư, bỗng nhiên có giọng nói lanh lảnh làm tôi chợt tỉnh.
“Tiểu thư, tỷ đoán xem muội có gì cho tỷ đây?”. Là Vĩnh Nhi, mặt muội ý hí hửng, chạy về phía tôi. Đằng sau còn giấu thứ gì đó. Xem ra có gì đó thú vị đây!
Mùi này…rất quen, nó thơm một cách lạ thường, thực sự rất giống…
“Không lẽ là…”. Tôi chắn chắn chính là nó rồi! Loại bánh mà tôi ưa thích nhất – Bánh mè đen.
“Đúng vậy, là nó”. Vĩnh Nhi đưa đĩa bánh đến trước mặt tôi. Đôi mắt tôi sáng rực lên, không kiềm chế được cầm chiếc bánh lên mà cắn một miếng rõ to. Ngọt thật! Hương mè thoảng thoảng qua mũi tôi, một mùi hương thật nhẹ nhưng lại vương vấn thật lâu. Đúng vị này rồi! Cái vị mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Thật hạnh phúc làm sao!
Từ ngày đến Tây Kinh tôi đâu còn được ăn bánh mè đen nữa. Chẳng một ai ở đây biết làm cả, họ thật kém cỏi!
Nhưng mùi vị này thực sự rất giống của a nương, thực sự quá giống! Không ngờ tôi có thể lại được nếm lại nó thêm lần nữa. Bất giác nước mắt tôi lã chã rơi xuống, tôi mím chặt đôi môi cố gắng kìm lại, nhưng tại sao vậy? Tại sao nước mắt cứ rơi xuống không ngừng thế này?
“Tiểu thư, tỷ khóc sao?”.
“Không ta đâu có khóc, chỉ là vui quá mà thôi!”. Tôi vội lau nước mắt còn vương trên trên khuôn mặt mà nhìn muội ấy cười gượng.
Tôi thẫn thờ nhìn lên Mặt Trăng mà lòng thấm đượm nỗi buồn. “Vĩnh Nhi, muội xem Trăng đêm nay sáng quá, không biết ở Bắc Mạt Trăng có sáng như vậy không?”
“Trăng ở Bắc Mạt còn sáng hơn nơi đây rất nhiều, tỷ nhớ không vào những đêm trăng sáng chúng ta thường cùng nhau dạo phố, cùng nhau ngắm trăng. Thật tuyệt làm sao!” Đôi môi muội ấy nở nụ cười thật hạnh phúc làm sao! Nếu Vĩnh Nhi không cùng ấy tôi đến nơi này có lẽ nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn nhiều. Nếu không phải đến đây với tôi có lẽ muội ấy sẽ được lo hương hỏa cho cha mẹ rồi.
“Vĩnh Nhi, muội nhớ Bắc Mạt lắm đúng không? Đều tại ta không tốt, vì ta mà muội phải chịu khổ rồi”
“Tiểu thư, chỉ cần được bên cạnh tỷ là muội hạnh phúc rồi”. Vĩnh Nhi nắm đôi bàn tay tôi mà mỉm cười dịu dàng.
Hạnh phúc của Vĩnh Nhi là được bên cạnh tôi. Vậy…hạnh phúc của tôi là gì?

Bầu trời này xa quá! Bắc Mạt và Tây Kinh cùng chung dưới bầu trời của Tử Hy quốc, vậy tại sao hai nơi lại cách xa nhau thế này? Chỉ là một nơi phía Bắc, một nơi phía Tây nhưng tại sao nhớ nhà lại không thể về? Giờ cách duy nhất có thể giúp tôi gần gia đình hơn đó là viết thư.
Đều đặn mỗi tháng tôi đều gửi thư về nhà một lần để hỏi thăm sức khỏe mọi người và tình hình gia đình và cũng để tôi giải khuây nỗi nhớ. Mỗi bức thư là một câu chuyện của tôi, tôi thường kể cho họ nghe về cuộc sống hàng ngày. Dù tôi có không ổn đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ viết là: “con sống rất tốt”. Bởi tôi không muốn mọi người phải lo lắng cho tôi đâu.
Tôi ngồi xuống chiếc chiếp sập, nhẹ nhàng cầm chiếc bút lông lên và viết một cách nắn nót lên tờ giấy dó:
“Gửi cha, a nương, các huynh đệ tỷ muội yêu quý của con! Con rất nhớ mọi người. Cả nhà có khỏe không? Ở đây con sống rất tốt, mọi người trong Tống gia đều rất quý con. Và Vương Khang chàng ấy cũng rất yêu con. Ngày mai là Tết Trung thu rồi, đêm nay trăng nơi đây cũng sáng nhưng Tịnh Tịnh đoán trăng nhà mình còn sáng hơn nhiều? Cả nhà lại lên núi Thiên Sơn chứ? Sẽ rất vui nếu con cũng ở đó! A nương biết không, hôm nay Vĩnh Nhi đã làm bánh mè đen cho con đấy! Muội ấy làm thực sự rất giống với của a nương. A nương người nhớ con không? Còn Tịnh Tịnh thì rất nhớ người! Tịnh Tịnh rất khỏe xin mọi người đừng lo lắng và hãy bảo trọng sức khỏe”.
Lại khóc nữa rồi, sao lần nào cũng như vậy? Tôi đâu phải đứa con gái yếu đuối thế đâu! Phải mạnh mẽ lên, mình là một nữ hán tử mà. Nhưng dù có dặn lòng mình không được như thế, nhưng tại sao cảm xúc lại không nghe theo?
Tôi nhẹ nhàng cuộn bức thư vào rồi lấy sợi tơ hồng buộc hình con bướm quay bức thư và đưa cho Vĩnh Nhi để gửi đến lão Lý.
“Vĩnh Nhi, đưa cho lão Lý giúp ta”.
“Vâng, tiểu thư”.
Lão Lý tên thật là Lý Hán, lão là quản gia đôn đốc tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Tống phủ. Nghe nói lão đã làm việc ở Tống gia từ bé nên mọi việc qua tay lão đều được giải quyết êm đẹp. Lão Lý cũng là người hầu thân cận của phụ thân nên mọi cơ sự trong nhà lão đều nắm rất rõ. Từ lúc đến đây ấn tượng của tôi về lão Lý đó là tốt bụng. Lão luôn giúp đỡ mọi người chẳng bao giờ phân biệt đối xử cả. Nên tất nhiên từ kẻ hầu người hạ đến các vị trưởng bối trong Tống gia mọi người đều quý lão.
Mỗi lần cần gửi thư về Bắc Mạt tôi đều nhờ lão giúp. Lúc đầu nhờ lão gửi cũng thấy ngại bởi lão đã rất nhiều việc rồi, nhưng nhờ nhiều đâm ra thành quen tôi nên tôi cũng không thấy ái ngại nữa, mà lâu cũng không thấy nhờ lão gửi thư thì lão lại hỏi. Lão Lý phải chuyển và nhận thư giúp tôi nhiều đến nỗi mà tưởng như sắp trở thành người đưa thư của tôi rồi! Nhiều lúc cũng thấy tội cho lão nhưng tôi biết nhờ ai bây giờ! Tuy tôi đến Tây Kinh đã được ba năm rồi nhưng đến một người bạn tốt tôi cũng không có, ngoài Vĩnh Nhi thì tôi chả biết chơi với ai. Thật đơn độc!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN