Đối Với Chàng, Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Tất Cả!
CHƯƠNG 4: BÁNH MÈ ĐEN.
Bầu trời này xa quá! Bắc Mạt và Tây Kinh cùng chung dưới bầu trời của Tử Hy quốc, vậy tại sao hai nơi lại cách xa nhau thế này? Chỉ là một nơi phía Bắc, một nơi phía Tây nhưng tại sao nhớ nhà lại không thể về? Giờ cách duy nhất có thể giúp tôi gần gia đình hơn đó là viết thư.
Đều đặn mỗi tháng tôi đều gửi thư về nhà một lần để hỏi thăm sức khỏe mọi người và tình hình gia đình và cũng để tôi giải khuây nỗi nhớ. Mỗi bức thư là một câu chuyện của tôi, tôi thường kể cho họ nghe về cuộc sống hàng ngày. Dù tôi có không ổn đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ viết là: “con sống rất tốt”. Bởi tôi không muốn mọi người phải lo lắng cho tôi đâu.
Tôi ngồi xuống chiếc chiếp sập, nhẹ nhàng cầm chiếc bút lông lên và viết một cách nắn nót lên tờ giấy dó:
“Gửi cha, a nương, các huynh đệ tỷ muội yêu quý của con! Con rất nhớ mọi người. Cả nhà có khỏe không? Ở đây con sống rất tốt, mọi người trong Tống gia đều rất quý con. Và Vương Khang chàng ấy cũng rất yêu con. Ngày mai là Tết Trung thu rồi, đêm nay trăng nơi đây cũng sáng nhưng Tịnh Tịnh đoán trăng nhà mình còn sáng hơn nhiều? Cả nhà lại lên núi Thiên Sơn chứ? Sẽ rất vui nếu con cũng ở đó! A nương biết không, hôm nay Vĩnh Nhi đã làm bánh mè đen cho con đấy! Muội ấy làm thực sự rất giống với của a nương. A nương người nhớ con không? Còn Tịnh Tịnh thì rất nhớ người! Tịnh Tịnh rất khỏe xin mọi người đừng lo lắng và hãy bảo trọng sức khỏe”.
Lại khóc nữa rồi, sao lần nào cũng như vậy? Tôi đâu phải đứa con gái yếu đuối thế đâu! Phải mạnh mẽ lên, mình là một nữ hán tử mà. Nhưng dù có dặn lòng mình không được như thế, nhưng tại sao cảm xúc lại không nghe theo?
Tôi nhẹ nhàng cuộn bức thư vào rồi lấy sợi tơ hồng buộc hình con bướm quay bức thư và đưa cho Vĩnh Nhi để gửi đến lão Lý.
“Vĩnh Nhi, đưa cho lão Lý giúp ta”.
“Vâng, tiểu thư”.
Lão Lý tên thật là Lý Hán, lão là quản gia đôn đốc tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Tống phủ. Nghe nói lão đã làm việc ở Tống gia từ bé nên mọi việc qua tay lão đều được giải quyết êm đẹp. Lão Lý cũng là người hầu thân cận của phụ thân nên mọi cơ sự trong nhà lão đều nắm rất rõ. Từ lúc đến đây ấn tượng của tôi về lão Lý đó là tốt bụng. Lão luôn giúp đỡ mọi người chẳng bao giờ phân biệt đối xử cả. Nên tất nhiên từ kẻ hầu người hạ đến các vị trưởng bối trong Tống gia mọi người đều quý lão.
Mỗi lần cần gửi thư về Bắc Mạt tôi đều nhờ lão giúp. Lúc đầu nhờ lão gửi cũng thấy ngại bởi lão đã rất nhiều việc rồi, nhưng nhờ nhiều đâm ra thành quen tôi nên tôi cũng không thấy ái ngại nữa, mà lâu cũng không thấy nhờ lão gửi thư thì lão lại hỏi. Lão Lý phải chuyển và nhận thư giúp tôi nhiều đến nỗi mà tưởng như sắp trở thành người đưa thư của tôi rồi! Nhiều lúc cũng thấy tội cho lão nhưng tôi biết nhờ ai bây giờ! Tuy tôi đến Tây Kinh đã được ba năm rồi nhưng đến một người bạn tốt tôi cũng không có, ngoài Vĩnh Nhi thì tôi chả biết chơi với ai. Thật đơn độc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!