Doki Doki Câu lạc bộ văn học
Monika đã cứu tôi và lời từ biệt
-Tadashi:l-làm thế nào?!
-Sayori:em cũng không biết nữa,khi lên chức chủ tịch thì em đã phát hiện ra em có thể sử dụng cái thứ “năng lực” này.Nè Tadashi em tuyệt hơn Monika nhiều đúng không?
-Tadashi:không Monika tuyệt hơn cô nhiều!Cô ý không cố ý khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ,đấy chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi vả lại cô ý chỉ thay đổi cảm xúc của mọi người chứ không xóa họ ngay lập tức như cô
-Sayori:mặc kệ anh nghĩ gì về Monika,giờ đây anh sẽ là của em mãi mãi
-Monika:cô không được làm hại anh ý!
-Tadashi:M-Monika,em ở đâu
-Monika:Tadashi em đã không thể hiện hình được nữa,em chỉ còn là giọng nói thôi.Em đã cố gắng khôi phục một phần dữ liệu của mình để bảo vệ anh
-Sayori:sao cô dám ngăn cản tôi Monika
-Monika:ngươi không được làm đau anh ý!Biến mất đi
-Sayori:cái gì?!AAAA!Đ-ĐAU QUÁ!
-Monika:Tadashi em đã hiểu rằng,ở đây,câu lạc bộ văn học sẽ không ai được hạnh phúc cả.Anh sẽ hạn phúc hơn ở nơi khác,tạm biệt Tadashi,tạm biệt Sayori,tạm biệt Yuri,tạm biệt Natsuki và tạm biệt Câu lạc bộ Văn Học.Em sẽ nhớ tất cả mọi người đặc biệt là anh Tadashi…Người em yếu
-Tadashi:K-Khoan đã!Đừng đi!Đừng bỏ anh lại!Anh xin lỗi vì đã không hiểu em Monika!
-Monika:không đây là điều tốt nhất giành cho anh,sẽ có lúc chúng ta được gặp lại nhau.Miễn là anh còn nhớ
*Ting*
Cả căn phòng nứt ra bị hút vào một nguồn ánh sáng kì lạ
*Tỉnh dậy*
-Mình đang ở đâu đây?
Một mình tôi trôi nổi giữa một khoảng đen tĩnh lặng
-Máy tính,máy tính của mình
Tôi đang ngồi ở cái bàn máy tính quen thuộc của tôi
-Một tờ giấy?
Tôi cầm tờ giấy lên và đọc
-Hãy đeo tai nghe vào
Tôi đeo như tờ giấy nói với tôi
-???:anh có nghe thấy em không?
-Giọng nói này…?
Một giọng nói be bé vang lên khi tôi đeo tai nghe vào
-???:anh có nghe thấy em nói không?
-Không lẽ nào Monika?!
-Monika:anh có nghe thấy em nói không?
-Có anh có thể nghe rất rõ hãy nói đi!
-Monika:e hèm,chào anh là em đây,đây chỉ là một đoạn ghi âm của em cách ddaay1 ngày trước
-Một đoạn ghi âm à…
Cảm giác hụt hẫng trong người của tôi
-Monika:có thể anh đã biết rằng trong suốt những ngày qua em đã tập chơi Piano nghiêm túc và nói rằng tập cho vui nhưng ngoài cho vui ra em còn có một mục đích khác đó chính là có cơ hội được biểu diễn cho anh nghe.Tuy em chơi không được hay lắm,cũng không được mượt mà lắm nhưng em đã tập rất rất nghiêm túc vậy nên mong anh sẽ tận hưởng nó.Bài hát viết cho anh “Thực tại của anh”
-Monika suốt những ngày em tập chơi Piano chỉ là được đánh và hát cho anh nghe ư?Sao em lại phải cố đến vậy chứ?
*Tiếng đàn Piano*
“Cứ mỗi ngày em lại mơ đến một tương lại nơi em có thể bên cạnh anh
Trong tay em là cây bút sẽ viết lên bài thơ về anh và em
Dòng mực chảy xuống thành một vũng bùn đen
Hãy di chuyển tay của anh – vẽ lên một con đường thẳng vào trái tim anh~~
Nhưng trong thế giới có vô vàn những sự lựa chọn này
Em phải trả những gì để có thể tới được với anh?
Em phải trả những gì để có thể…tới được với anh?
*Tiếng ngân nga*
Liệu hôm nay em đã tìm được hoạt động vui vẻ gì cho mọi người chưa?
Khi anh ở đây,dù làm gì cũng khiến cho mọi người vui~~
Nếu em còn không thể hiểu được cảm xúc của mình
Lời nói dùng làm gì khi nụ cười đã nói lên tất cả?
Và nếu thế giới này không viết cho em một cái kết
Phải làm những gì để có được anh?
*Tiếng piano chậm*
Liệu cây bút của em có viết ra những đắng cay cho người mà em yêu quý?
Tình yêu là em giữ anh lại hay để anh được tự do?
Dòng mực chảy xuống thành một vũng bùn đen
Làm thế nào em có thể yêu anh ở thực tại?
Nếu còn em không nghe được nhịp đập của trái tim anh
Anh gọi tình yêu là gì trong thực tại của anh?
Và trong thực tại của anh,nếu em không biết cách yêu anh~~
Thì em sẽ để anh đi~~
*tiếng đàn Piano chậm dần rồi dừng hẳn*
Em yêu anh rất nhiều Tadashi!”
Tôi đã khóc,khóc rất nhiều khi nghe bài hát đấy
-Tại sao Monika?Em làm vậy để rồi em phải nhận những gì chứ?!Sự đau khổ,cô đơn.Cho dù đến cuối khi anh sắp bị Sayori bắt giữ,em cô vùng dậy chỉ để bảo về anh mặc dù người chính tay đã xóa em lại là anh
Một tờ giấy khác hiện lên trước mắt tôi
Nội dung tờ giấy:
“Đây là lời tạm biệt cuối cùng của em về câu lạc bộ văn học
Cuối cùng em cũng hiểu câu lạc bộ văn học là nơi mà mọi người sẽ không tìm kiếm được hạnh phúc của mình.Cho đến cuối cùng nó cũng khiến cho những ý nghĩ non trẻ thành sự thật đáng sợ
Sau tất cả,em cũng cảm ơn anh đã tham gia câu lạc bộ văn học cùng với tất cả mọi người
Tình yêu vĩnh cửu
Monika
*Tái bút:Nếu anh thực sự cần em thì vẫn còn một cách để đưa em ra,hãy khiến cho chiếc máy tính của anh bị…..*
Một nguồn sáng lớn phát ra từ chiếc máy tính hệt như lúc tôi bị hút vào
-Không-Không!Tôi cần đọc nốt dòng cuối,vài chữ nữa thôi!Cách để cứu Monika
Lực hút ngày càng mạnh khi tôi cố chống cự
-Chết tiệt!Mình phải đọc được,nhất định phải đọc được
Nhưng dù có cố đến mấy tôi cũng không đọc được và kết quả tôi bị hút ra ngoài
*Bật dậy*
-Phòng mình?Đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi đã quên hết tất cả,Monika,Yuri,Sayori,Natsuki và cuối cùng cả câu lạc bộ văn học.Tất cả đã bị xóa sạch khỏi trí nhớ của tôi
Tác giả:Tadashi-sensei
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!