Đơn Phương Kết Hôn - Chương 29: Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Đơn Phương Kết Hôn


Chương 29: Chương 29


Lúc tắt điện thoại Lý Úc Trạch vẫn còn trên phim trường, tính là hôm nay về thì có lẽ tối mới tới thành phố A.
Hạ Tri Thu hỏi mấy giờ tới nơi nhưng không nhận được câu trả lời chính xác.
Dù Lý Úc Trạch bảo không cần đợi, Hạ Tri Thu vẫn trở về nhà, thu dọn sơ sơ hành lý rồi nấu một nồi canh sườn.
Trên đường cậu có ghé qua siêu thị.

Đến nhà, cậu lấy mấy thứ hết hạn trong tủ lạnh đem đi bỏ và lấp đầy lại tủ.
Lâu không ở, cả căn nhà đóng một lớp bụi mỏng.
Rõ ràng Lý Úc Trạch không quay lại đây trong thời gian Hạ Tri Thu đi vắng.
Không biết trước đây hắn dọn dẹp như thế nào?
Nhưng với khả năng chăm sóc bản thân kia, có lẽ đều do Mạnh Lâm dọn giùm.
Hạ Tri Thu vừa nghĩ miên man vừa xuống nhà vệ sinh tầng một lấy giẻ rồi lau từng ngóc ngách trong nhà.

Lúc mới chuyển đến cậu cũng có dọn vệ sinh nhưng không kỹ lưỡng như hôm nay.
Đồ đạc trong nhà Lý Úc Trạch không nhiều, ngày thường ngoài việc hút bụi thì không còn gì nữa.
Nhưng lần này đi vắng mấy tháng nên cần dọn kỹ hơn.
Hạ Tri Thu nhớ hồi cấp ba cậu từng dọn phòng cho hắn.

Nhờ cơ hội đó mới phát hiện một bí mật nhỏ không ai biết của Lý Úc Trạch.
Tính hay quên.
Thoạt nhìn là người gọn gàng đẹp đẽ nhưng sau lưng thường hay quên đồ.
Thỉnh thoảng là cây bút, đôi khi là giấy thi, có lần còn làm mất cả ví tiền.

Hạ Tri Thu và hắn tìm thật lâu mới biết hóa ra chúng nằm trong tủ bếp.

Cũng chả hiểu sao ví tiền lại bị ném vào đó được.

Cuối cùng, do hết cách, Lý Úc Trạch đề nghị Hạ Tri Thu để lại cho hắn một bức ảnh.
Hạ Tri Thu không hiểu, hỏi hắn lấy làm gì?
Hắn bảo để vào ví tiền trấn trạch.
Chỉ là không rõ rốt cuộc hắn có để trong cái ví đó thật hay không? Qua ngần ấy năm, chắc cũng làm mất luôn rồi.
Nghĩ tới đây, lúc Hạ Tri Thu chỉnh gối trên sô pha thì tiện tay chạm vào khe hở giữa ghế.
Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cậu tìm được đôi khuy măng sét nạm kim cương và một chiếc đồng hồ đắt tiền không biết thương hiệu từ trong khe hở.
Ngoài ra, những đồ vụn vặt còn bị ném tứ tung ở các ngóc ngách.
Cửa thư phòng cũng mở tung, mấy tập hồ sơ còn niêm phong nằm chổng chơ trên bàn.

Nom mấy thứ này đều là vật quan trọng, đáng ra phải nằm trong két an toàn.

Thế nhưng két an toàn hiện tại còn đang mở toang hoác, hệt như một đồ vật trưng bày.
Hạ Tri Thu lau bụi trên bàn xong, đổi máy hút bụi rồi đi từng bậc từng bậc dọc theo cầu thang.

Lúc đi ngang phòng Lý Úc Trạch, cậu muốn vào dọn sơ qua, nhưng vừa nắm lấy tay nắm cửa liền gạt bỏ ý định.
Không phải cậu có chấp niệm sâu về sự riêng tư, dẫu sao lúc dọn vệ sinh cũng không nghĩ đến vấn đề đó đầu tiên mà chỉ muốn phơi chăn cho hắn nhân lúc mặt trời chưa lặn.
Nhưng không ngờ cửa phòng ngủ của Lý Úc Trạch đã khóa.
Hạ Tri Thu đẩy tay nắm cửa xuống lần nữa, xác định nó bị khóa lại.
Thật kỳ lạ! Tại sao kẻ không thèm khóa két sắt lại đi khóa cửa phòng ngủ?
Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, nhìn đống đồ giá trị mới gom được ở dưới lầu, không đoán nổi trong phòng hắn còn có gì đáng giá hơn.
Nếu đã không thể mở, cậu cũng chẳng cưỡng cầu.
Dọn dẹp xong tầng hai, cậu vào bếp cắt mấy củ sen cho vào nồi hầm.
Món canh sườn vẫn cần đợi thêm chút nữa.
Cậu vặn nhỏ lửa, lấy di động ra rồi ngồi vào bàn ăn, suy nghĩ nên viết gì cho bài weibo đầu tiên.
Đăng bài giới thiệu sơ về bản thân, có nhảm quá không nhỉ?
Hay là kèm theo một tấm ảnh? Ảnh phim hay ảnh tự chụp? Hạ Tri Thu cảm thấy khó xử nên gửi tin nhắn cho Từ Tùy, anh ta khuyên nên chọn ảnh tự chụp, như vậy thân thiện hơn.
Một giờ ba mươi phút sáng.
Lý Úc Trạch về tới nhà.
Hắn mặc áo khoác đen, tóc dài hơn chút.
Cũng không hề thông báo trước với Hạ Tri Thu.

Giờ này muộn lắm rồi, có lẽ cậu đã đi ngủ từ sớm.

Hắn đẩy cửa, quả nhiên trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Đèn nhà bếp và phòng khách vẫn sáng.
Lý Úc Trạch để hành lý ở cửa, chuẩn bị thay giày thì nghe tiếng “soạt”, Hạ Tri Thu mặc đồ ngủ, đứng dậy từ khoảng trống giữa sô pha và bàn trà, nói: “Mừng anh về nhà.”
Một chân Lý Úc Trạch còn chưa đặt xuống đất, nửa chiếc giày vẫn treo trên chân.

Hắn nhìn cậu, rồi nhìn đến ghế sô pha trống không, hỏi: “Em ở đâu chui ra vậy?”
Hạ Tri Thu nói: “Thảm.”
Hắn “ờ” một tiếng, lúc nãy còn rón rén thay giày, giờ thì lạnh lùng tàn nhẫn ném thẳng giày sang một bên, lại hỏi: “Em làm gì trên thảm?”
Hạ Tri Thu trả lời: “Điện thoại hết pin, ngồi đây có thể sạc”.

Thảm nằm gần ổ cắm hơn, dây sạc không đủ dài nên cậu đành chịu thiệt thòi ngồi đây.
Lý Úc Trạch bắt trọng điểm, cau mày chất vấn: “Tại sao em phải vừa sạc vừa chơi điện thoại?”
Hạ Tri Thu vội đáp: “Không có chơi.

Anh Từ Tùy kêu tôi đăng một bức selfie lên weibo.

Nhưng mà không biết chụp thế nào nên nghiên cứu nãy giờ.”
Lý Úc Trạch nhìn cậu hai giây, thay giày xong rồi bước tới, nói: “Để tôi xem.”
Đúng lúc Hạ Tri Thu muốn tham khảo ý kiến, cậu rút dây sạc, đưa điện thoại qua, “Chụp nhiều tấm lắm nhưng không biết tấm nào được”, cậu rất thận trọng với việc lần đầu đăng weibo.

Không phải là vấn đề hình tượng mà chỉ sợ chụp quá qua loa, không thể hiện đủ sự tôn trọng với người hâm mộ.
Lý Úc Trạch cầm điện thoại nhấp vào album ảnh, trượt mấy cái lên trên cùng.

Liếc qua thời gian, thấy cậu chụp hai ba trăm tấm trong gần ba bốn tiếng đồng hồ.

Lúc đầu còn tương đối tự nhiên, mấy tấm sau biểu cảm dần cứng đơ, có một tấm chính diện mặt ngáo ngơ ngay sát ống kính, lâu lâu có thay đổi góc chụp nhưng cũng không khá hơn là bao.
Tuy mặt vẫn đẹp nhưng làm gì có diễn viên nào đăng ảnh selfie kiểu này.
Huống hồ…

Lý Úc Trạch nheo mắt đánh giá quần áo Hạ Tri Thu đang mặc một phen.
Cậu mặc đồ ngủ bò con chẳng biết mua từ năm nào, họa tiết đen trắng, cổ áo hơi rộng, lộ cần cổ trắng ngần.
“Tôi thấy…!mấy tấm đầu cũng ổn…”
“Không ổn.” – Lý Úc Trạch nghiêm nghị nói – “Em có thấy nhân vật công chúng nào chụp hình vầy chưa?”
Còn hù rằng: “Nếu đăng mấy tấm này, chắc chắn Từ Tùy sẽ mắng em.”
Hạ Tri Thu cũng biết mình chụp không đẹp, chớp mắt nói: “Vậy để tôi chụp lại lần nữa”.

Cậu nói rồi định lấy di động lại, Lý Úc Trạch thản thiên giơ tay lên chút khiến cậu bắt hụt.

“Có cần chụp ngay hôm nay không? Giờ đã muộn rồi.”
Hạ Tri Thu nói ngày mai cũng được.

Thật ra cậu cũng không muốn chụp nhiều ảnh như vậy, chủ yếu là ngồi đợi Lý Úc Trạch không có chuyện làm nên lấy ra chụp, ai dè càng chụp càng nhiều, kết quả càng tệ.
Lý Úc Trạch nói: “Vậy để ngày mai tôi chụp cho.”
Cậu cũng có ý định này, thấy hắn xoay người bỏ đi, liền nói: “Anh ăn cơm chưa? Tôi nấu chút canh.”
Hắn chưa ăn nên rẽ sang nhà bếp.
Hạ Tri Thu bới cho hắn một chén, nhìn điện thoại di động không lên tiếng, chợt nghe Lý Úc Trạch nói: “Tối nay em có dùng điện thoại không?”
Hạ Tri Thu đáp: “Chắc không đâu.”
Lý Úc Trạch: “Vậy cho tôi mượn chút.”
“Tối nay về trễ thế này, cần báo bình an cho công ty mới được.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN