Đơn Phương Kết Hôn
Chương 30: Chương 30
Ăn xong rồi thì phải đi tắm, tắm xong còn sấy tóc.
Chẳng biết khi nào mới dùng tới điện thoại.
Hạ Tri Thu nghĩ chốc lát rồi đưa hắn dây sạc, tay không trở về phòng.
Ba giờ sáng.
Công ty giải trí Hằng Tiêu nằm ngay trung tâm thành phố A, đèn đuốc sáng trưng.
Mạnh Lâm nằm bò trong phòng họp trên tầng cao nhất của công ty, trên tay đủ các loại giấy tờ công việc.
Đa phần đều liên quan đến lịch trình của Lý Úc Trạch, ngoài ra còn có lời mời cho các kịch bản hay chụp tạp chí, chương trình phỏng vấn.
Mấy lời mời này tháng nào cũng chất thành đống, Mạnh Lâm sẽ phụ Trần Quỳnh thu dọn và đưa một số đưa Lý Úc Trạch xem, sau đó hắn tự chọn nhận hợp đồng nào rồi bắt đầu công việc mới.
Trần Quỳnh là quản lí của Lý Úc Trạch, năm nay ba mươi bảy tuổi, là một phụ nữ quyền lực có tiếng trong ngành.
Nhưng dù là một “nữ cường” có năng lực giỏi đến đâu cũng không chịu nổi việc dưới trướng có một tên khiến người ta bất an như Lý Úc Trạch.
Lúc này chị Quỳnh mặc một bộ vest già dặn, vừa đắp mặt nạ vừa nghe điện thoại.
“Không phải tôi không coi chị là bạn bè, nhưng chị biết đó, tôi nào có bản lĩnh bắt cậu ta đi làm.
Hơn nữa chị cũng đâu xa lạ gì chuyện cậu ta kén chọn kịch bản, một năm nhận vỏn vẹn hai bộ phim à…!Nè, đừng nhắc với tôi vụ Tôn Đạo có được không? Người ta mời mòn mỏi năm sáu năm, nể mặt nhận một lần cũng có gì quá đáng đâu…!Không không, Gameshow thì càng không được! Trước giờ cậu ta không thích tham dự náo nhiệt.”
Chị Quỳnh nói xong, dựa lưng vào ghế xoay, vỗ nhẹ lên mặt.
Chẳng biết bên kia nói câu gì, đột nhiên chị nhíu mày, nhìn qua Mạnh Lâm.
Kinh nghiệm làm việc của Mạnh Lâm quá phong phú, như thể có mắt trên trán, không cần nhìn Trần Quỳnh vẫn cảm nhận được ánh mắt đối phương.
Cho nên cậu ta ngồi thẳng dậy, bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Trần Quỳnh kiên nhẫn lắng nghe, cười nói: “Không sao hết.
Sau này bớt nghe chồng kể mấy tin vỉa hè đi”.
Chị Quỳnh nói xong thì từ tốn cúp điện thoại, nheo mắt hỏi Mạnh Lâm: “A Trạch gặp tai nạn trên phim trường à?”
Mạnh Lâm vội đáp: “Có bị gì đâu.
Chị nghe ai đồn đó?”
“Không bị gì?” – Trần Quỳnh gỡ mặt nạ xuống, lên giọng hỏi – “Chị nghe từ vợ của người quay phim trong đoàn kể đấy! Chú nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong công ty, Mạnh Lâm sợ nhất hai người.
Dĩ nhiên một người là Lý Úc Trạch, người còn lại là Trần Quỳnh.
Nhưng nếu so sánh, cậu ta vẫn thân cận với Lý Úc Trạch hơn.
Tuy anh nhà nhìn dữ quá nhưng thật ra là một người rất tốt.
Cho nên nhiều lúc xảy ra chuyện, cậu ta sẽ giúp hắn giấu đi.
Mà đương nhiên dù không giấu thì Trần Quỳnh cũng chẳng làm gì được Lý Úc Trạch.
Nhưng thôi thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, anh nhà cũng chẳng muốn nghe chị ấy cằn nhằn.
Nhưng giờ phút này Mạnh Lâm vẫn quyết định bán đứng.
Trong lòng nói câu xin lỗi hắn, sau đó nói thật với Trần Quỳnh: “Vốn cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì đâu, chỉ là lúc quay phim bị thương chút đỉnh, đã xử lí cả rồi.”
“Bị thương?” – Trần Quỳnh hỏi – “Bị ở đâu?”
Mạnh Lâm thành thật khai báo: “Toàn thân xây xác nhẹ, cánh tay thì nghiêm trọng hơn xíu.”
Chị Quỳnh cau mày: “Sao bị vậy?”
Mạnh Lâm nói: “Mấy hôm trước lúc chạy tiến độ có một số động tác khó.
Đạo diễn vốn tính cho ảnh chờ đóng thế quay giùm.
Cảnh đó phải do ảnh và đóng thế quay chung mới được, nhưng hôm đó đóng thế xin nghỉ, ảnh thì đang gấp nên tự quay luôn.
Đáng lẽ là không có gì đâu nhưng do tổ đạo cụ không chuẩn bị kỹ càng, thiết bị gặp trục trặc nên mới…” – Mạnh Lâm chưa nói xong thì điện thoại vừa cúp máy lại reo lên lần nữa.
Chị Quỳnh nhìn qua dãy số lạ, không muốn bắt máy nhưng đối phương kiên trì gọi lại lần hai.
Biết chuyện, Trần Quỳnh thấy rất phiền lòng.
Lúc bắt máy đã muốn nổi khùng, nhưng nghe giọng nói hóa ra lại là Lý Úc Trạch?
Hắn nói được làm được, đã bảo Hạ Tri Thu là sẽ gọi công ty báo bình an thì thật sự gọi điện cho quản lí, thông báo mình về nhà an toàn.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tri Thu thức dậy đúng giờ.
Gần đây cậu ngủ rất ít, mỗi ngày đến một giờ cố định nào đó là không ngủ được nữa.
Trùng hợp thay Lý Úc Trạch cũng đã về.
Cậu làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu nấu hai chén cháo cá, chiên thêm hai quả trứng vàng ươm.
Tưởng Lý Úc Trạch ngủ lâu hơn chút nữa nhưng không ngờ hắn cũng xuống lầu.
Hôm nay hắn thay một bộ đồ ở nhà dài tay, mớ tóc lỉa chỉa trước trán còn chưa cắt tỉa, chẳng biết tìm đâu ra cái băng đô, cài mớ tóc đó ra sau đầu.
Lý Úc Trạch xuống chụp ảnh cho Hạ Tri Thu.
Đầu tiên trả điện thoại cho cậu, kêu cậu dọn dẹp bộ nhớ, xóa hết mấy tấm hôm qua đi.
Yêu cầu này hoàn toàn không quá đáng, xét cho cùng thì hai ba trăm tấm selfie vô dụng chiếm rất nhiều dung lượng.
Hắn đợi cậu xóa xong rồi cùng ăn cơm, sau đó bắt đầu đánh giá tạo hình và trang phục.
Dường như Lý Úc Trạch rất có kinh nghiệm chụp ảnh.
Nhưng Hạ Tri Thu lúc này chẳng có tạo hình gì đáng kể.
Sáng sớm nay, cậu chẳng làm gì ngoài đánh răng rửa mặt.
Vốn tưởng đây là chuyện đơn giản, nhưng thấy Lý Úc Trạch nghiêm túc như vậy, cậu cũng bị lây theo.
Còn hỏi hắn chỗ nào chưa ổn? Có cần đi rửa mặt lại không?
Lý Úc Trạch cẩn thận quan sát Hạ Tri Thu nửa ngày, cuối cùng đưa hai ngón tay ra kéo chiếc áo phông cổ tròn của cậu, nói: “Đổi cái áo sơ mi đi.”
Hạ Tri Thu lại làm theo, mấy phút sau đã thay một chiếc áo sơ mi trắng.
Trông áo sơ mi khá gọn gàng và sạch sẽ, hàng cúc trên cùng có thể che được cái cổ trắng nõn.
Hắn cực kỳ hài lòng về tạo hình này, sau đó kêu cậu đứng trước mặt, tìm góc chụp tốt rồi ấn nút.
Không thể phủ nhận rằng kỹ thuật chụp ảnh của Lý Úc Trạch rất giỏi.
Rõ ràng đều đứng trước ống kính nhưng hiệu ứng hắn chụp ra như có một luồng sáng nhẹ trên người Hạ Tri Thu.
Hai người bận rộn một hồi, cuối cùng chụp được bảy, tám bức.
Lý Úc Trạch để cậu chọn ra một bức đăng weibo, vừa định quay lên lầu ngủ lại thì Hạ Tri Thu vội chụp lấy cổ tay lúc hắn vừa xoay người.
Hắn dừng bước, ngay cả tiếng thở cũng chậm hơn.
Hạ Tri Thu không chú ý ánh mắt đối phương, cậu cuối đầu xuống xắn tay áo hắn lên, phát hiện cánh tay quấn mấy vòng băng trắng.
“Tay anh sao vậy?”, Hạ Tri Thu sững sờ, cả người trở nên căng thẳng.
Lý Úc Trạch không ngờ băng bó kín vậy mà cậu ấy vẫn phát hiện.
Hắn nhẹ rút cánh tay ra, cười nói: “Không sao, va chạm xíu mà.”
“Sao lại va chạm đến nỗi này? Nghiêm trọng lắm ư? Lúc quay phim xảy ra tai nạn sao?”, trong lúc nhất thời Hạ Tri Thu quên đi việc phải giữ khoảng cách, ánh mắt cậu ngập tràn lo lắng.
Lý Úc Trạch bắt gặp đôi mắt trong sáng kia, im lặng nhìn một lúc, rồi xoa tóc cậu: “Không sao thật mà.”
Lại sợ cậu lo lắng không thôi nên lia mắt sang nhà bếp, chuyển hướng chú ý: “Tôi vừa chụp ảnh cho em, trưa nay có muốn đãi món gì không?”
Hạ Tri Thu vẫn nhìn đăm đăm cánh tay hắn, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lý Úc Trạch ngẫm nghĩ, bắt đầu chọn món: “Tôi muốn ăn…!đậu hủ Tứ Xuyên.”
“Cá phi lê áp chảo sốt rượu*”
“Còn có…”
“Thịt viên chiên giòn.”
___________________
*糟溜鱼片: một món địa phương nổi tiếng của Sơn Đông (ẩm thực Sơn Đông).
Thịt cá mềm, tươi ngọt, dậy mùi thơm, được các thực khách sành ăn ưa chuộng.
[Edit thật sự không rõ về món này cho lắm.
Thành thật xin lỗi!!].
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!