Đông Của Tôi
Chương 2
“Anh, có chị muốn hỏi đường đi đèo Lập Tuyên.” Cô bé nhún nhảy trước mặt người đàn ông, cột tóc đuôi ngựa đằng sau đung đưa.
Người đàn ông cúi đầu xuống, thứ tiếp theo Lâm Tuyền nhìn thấy sau bóng lưng là hàng mi rất dài và sống mũi thẳng tắp, cực kì có khí vị nam tính.
Nắng gắt, bụi bặm, xuất hiện một người như này, cảm giác như cưỡi gió, cưỡi núi mà đến.
Không gian bốn bề yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, người kia mở miệng, thanh âm trầm thấp tựa tiếng lá rừng xào xạc ban đêm: “Chị nào?”
Lâm Tuyền ngạc nhiên.
So với cô em gái nói giọng phổ thông bị ngọng, tiếng phổ thông của anh ta lại cực kì chuẩn xác, không hề có một chút khẩu âm địa phương nào, như thể là người từ phía dưới lên đây sinh sống.
Cô nheo mắt lại, quan sát anh ta kĩ hơn.
Quần áo anh chỉ là loại đơn giản sơ sài, áo phông quần bò bạc màu, bên dưới đi đôi giày thể thao đã sờn rách, cánh tay áo chỉ dài đến nửa bắp tay, lộ ra những đường nét vạm vỡ, săn chắc. Làn da anh ta cũng giống như bao người dân khác ở đây, sẫm màu nhuốm mùi sương gió, tóc húi cua đen nhánh.
Không xuất chúng, thế nhưng hơi thở tồn tại rất riêng biệt.
“Chị này.” Cô bé chỉ vào Lâm Tuyền đang đứng trong cửa hàng.
Người đàn ông xoay người nhìn vào bên trong, đúng lúc chạm phải ánh mắt dò xét của Lâm Tuyền nãy giờ. Cô đội mũ, nửa đôi mắt bị vành mũ che khuất, ngược lại anh ta không có thứ gì che chắn, toàn bộ đôi đồng tử đen và sáng cứ thế bị cô nhìn trọn.
Hai người mắt đối mắt, Lâm Tuyền không né tránh, anh ta thì chỉ gật đầu xem như chào hỏi, khách khí giữ khoảng cách.
“Anh trai em biết hết tất cả đường để lên bản, để anh ấy chỉ cho chị!” Cô bé tự hào khoe khoang với cô.
Lâm Tuyền nhấc chân cầm đồ đi ra ngoài cửa.
Đến gần, cô ngửi được hương xà phòng thanh dịu toả ra tứ phía, ngọn nguồn chính là từ trên người đàn ông đang cầm dây thừng buộc với xe ba gác.
“Cô muốn lên bản làm gì vậy?” Anh hỏi
Lâm Tuyền phát hiện mình chỉ đứng đến ngực người này, ánh mắt anh ta rất nghiêm chỉnh, không hề có ý tứ sâu xa gì.
Cô chả che giấu: “Tôi là giáo viên tình nguyện.”
“À.” Người nọ không lấy gì làm ngạc nhiên, vòng tay cuộn dây thừng lại: “Nếu đi xe ô tô thì đúng là phải qua đèo Lập Tuyên. Từ thị trấn đi thẳng lên một cây số, đến ngã ba thì rẽ bên phải, đi tới khi nào thấy biển đèo Lập Tuyên, xuống chân đèo rẽ trái lên lối mòn. Tuy nhiên mấy ngày trước vừa có mưa nên đường rất khó đi, xe ô tô mà đi thẳng lên thì sẽ bị lún, tôi khuyên cô nên đi tới khi nào thấy tấm biển của bản thì nên dừng lại, xuống đi bộ.”
“Đi bộ có xa không?” Cô hỏi.
Anh không trả lời cụ thể, chỉ nói: “Bằng đường đi từ đầu trấn đến cuối trấn.”
Lâm Tuyền: “Không còn đường nào khác à?”
“Có đường đi dễ hơn nhưng chỉ xe nhỏ mới lên được, ô tô không đi nổi.”
“Xe nhỏ là xe nào?”
“Xe máy.”
“À.”
Nhậm Đông Nghê hạ mí mắt, cuộn xong đống dây thừng thì cất ra sau xe, ngay bên cạnh mấy củ cà rốt vừa mới nhổ còn bám đất: “Nếu cô không có xe máy thì qua đèo Lập Tuyên là đường đi tốt nhất, thế nhưng nên đi nhanh chút, dự báo nói chiều nay có khả năng có mưa, lúc đó thì không lên được bản nữa đâu.”
Lâm Tuyền hướng mắt lên trời, nắng muốn đổ lửa, thế mà có thể có mưa?
“Cảm ơn anh nhé.” Cô đưa tay kéo mũ xuống để ngăn mặt trời rọi vào mắt, nở nụ cười hoà nhã.
Nhậm Đông Nghê gật đầu: “Không có gì.”
Lâm Tuyền cầm băng vệ sinh và thuốc lá rời khỏi được mấy bước, tai vẫn nghe thấy cuộc đối thoại loáng thoáng ở đằng sau.
“Anh, chị ấy là giáo viên tình nguyện đó, nãy em nhìn lén trông chị ấy xinh lắm!”
“Thì sao?”
“Em cảm giác anh đứng cạnh chị ấy trông rất hợp đôi!”
“Thế thì có nên mở quầy xem bói không?”
“Anh! Chỉ biết trêu em!”
“…”
Nhậm Đông Nghê bật cười, dù tiếng cười rất nhẹ nhưng lọt vào tai Lâm Tuyền ở phía xa, nó lại biến thành một nốt dương cầm thật thấp làm cô sởn da gà.
Sởn da gà theo kiểu cả tâm lẫn tình đều nhộn nhạo.
“…”
Mẹ kiếp!
…
Lâm Tuyền đi được một trăm mét thì gặp anh Bằng. Anh Bằng quệt mồ hôi trên trán, mắt bị nắng rọi vào đến nỗi nhăn tít lại.
“Mấy người hàng nước không biết đường, chắc phải đi hỏi chỗ khác.”
“Tôi hỏi được rồi.” Cô nói.
Lâm Tuyền thuật lại đầy đủ lời mà người đàn ông ở cửa hàng tạp hoá nói.
Anh Bằng nghe xong gật đầu lia lịa: “Thế thì đi luôn đi. Tôi nghe nói thời tiết trên này dở dở ương ương lắm, người ta bảo mưa chắc là sẽ mưa thật đấy.”
“Ừ.”
Lâm Tuyền buộc túi đồ lại nhét vào trong balo, bình tĩnh cất bước theo sau anh Bằng trở lại quán mì để gọi Lý Thăng và Hiểu Khanh.
Hiểu Khanh ăn xong, Lý Thăng trả tiền rồi bọn họ tiếp tục lên đường.
Xe lăn bánh, khói bụi cuồn cuộn như thảm sương mù, phủ một bức màn đỏ thẫm lên tầm mắt.
Lâm Tuyền ngồi bên trong nhìn đăm đăm ra bên ngoài, Hiểu Khanh hỏi cô đang ngắm gì, cô trả lời rằng đang đo xem từ đầu trấn đến cuối trấn là bao xa.
“Tầm hơn một cây số thôi, thị trấn này nhỏ mà.” Anh Bằng trả lời.
Lâm Tuyền gật đầu, không nhìn nữa mà kéo mũ xuống, ngả ra sau ghế.
Anh Bằng theo lời Lâm Tuyền chỉ dẫn đi tới đèo Lập Tuyên, rời khỏi thị trấn.
Đi càng xa, trước mắt chỉ là một mảnh rừng rậm bao phủ, đất đá ngoằn nghèo khắc nét theo đường từ chân núi lên tới tận ngọn, một màu đỏ cam lừ lừ tựa ánh hoàng hôn xuống biển. Mộc miên bị bỏ lại phía sau, rừng thông rậm rạp mạnh mẽ đưa tay vươn thẳng lên trời, hiên ngang, thẳng tắp, giống một kẻ ngoan cố chẳng bao giờ biết đến hai chữ “khuất phục”.
Xe ô tô ngược gió mà đi, Lâm Tuyền ngửi được một mùi hương.
Mùi quế.
Rất thơm, rất nồng, không khác gì tiêm một mũi kích thích vào khứu giác.
Xe đi hết đèo Lập Tuyên, rẽ trái vào một lối mòn nhỏ, con đường gồ ghề đất đá khiến thân xe chao đảo như ngồi trên tàu lượn.
Hiểu Khanh bám vào tay nắm, mặt nhăn nhó: “Đường ở đây xóc thật đấy, gặp phải ngày mưa thì không biết như nào nữa.”
Người Lâm Tuyền nghiêng ngả theo thân xe, cô bấu vào thành ghế, chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống, lăn vào gầm.
Anh Bằng vất vả điều chỉnh vô lăng, xe rung rầm rập, xóc nảy, mọi người gần như không thể ngồi vững trên ghế. Phóng mắt ra ngoài, xuyên qua những thân cây, len lóc đi theo đường sáng, thấy được cả đất rừng phía Bắc hoang dại, choáng ngợp.
Bản Tam Lục nằm sâu trong rừng, xung quanh có cả một cánh rừng chắn đỡ như bức tường thành ngăn cách với thế giới bên ngoài. Hết đường rừng, để lại cả khoảng không bốn bề mênh mông, đường đất dựng thẳng đứng, khung cảnh trống vắng xác xơ.
Ngay khi thấy hai chữ “Tam Lục” sứt sẹo trên một bảng sắt gỉ đen, Lâm Tuyền lên tiếng: “Dừng ở đây là được rồi.”
Anh Bằng lập tức đạp phanh, bánh xe lằn xuống đất.
“Đường bên trong đi khó, anh không chen xe ô tô vào được đâu.”
Hiểu Khanh ngơ ngác: “Vậy bây giờ chúng ta phải đi bộ vào sao?”
“Ừ.” Lâm Tuyền cúi người nhặt mũ trong gầm.
“Đi thôi, không xa đâu.” Lý Thăng luôn là người động viên, mở cửa xuống xe trước.
Bốn người xuống xe, đúng như người đàn ông kia nói, trời mưa nên đường rất xốp, đứng bình thường thôi đã lún phân nửa bàn chân, xe mà đi vào chắc chắn sẽ không leo nổi.
“Đi sát vào những thân cây để bám vào khỏi trượt ngã.” Anh Bằng dỡ vali cùa mọi người xuống rồi cận thận dặn dò.
Xong việc, anh Bằng gãi đầu gãi tai cười: “Hôm nay chỉ có thể đưa mọi người đến đây, dẫu sao mong mọi người lên đây làm giáo viên tình nguyện sẽ dạy dỗ được bọn trẻ một cách tốt nhất…vì chúng đáng thương lắm! Tôi không phải người văn hay chữ tốt gì, chỉ nói được thế này thôi.”
“Bọn em sẽ làm tròn trách nhiệm mà.” Lý Thăng cười tít mắt: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Không có gì đâu.” Anh xua tay.
“Đến đây bọn tôi tự đi được rồi, anh mau về đi kẻo lúc về đến thành phố lại muộn.” Lâm Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
“Vậy tôi đi nhé, có gì cứ liên lạc, tôi giúp được sẽ giúp!”
Anh Bằng vẫy tay chào tạm biệt, sau đó lên xe rời khỏi đường mòn.
…
Xe đi rồi, chỉ còn lại ba người đứng trơ trọi giữa bốn bề mênh mông, Hiểu Khanh rùng mình: “Chị Tuyền, bây giờ chúng ta chỉ cần đi thẳng lên thôi à?”
“Ừ.” Lâm Tuyền kéo dây đeo balo, nhấc vali đi về phía trước: “Yên tâm, tôi đã bảo với trưởng bản đúng ba rưỡi mà không thấy chúng ta là phải đi tìm rồi.”
“Bây giờ mấy giờ rồi chị?” Lý Thăng hỏi.
“Hai giờ bốn lăm.”
Thấy Lâm Tuyền đã đi, hai người phía sau liền đi theo cô.
Đúng là con đường quá khó đi, giẫm nhẹ thôi mà gần như lún cả chân xuống, tựa như đang đi vào hố cát lún có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào. Ba người chật vật một lúc thì ống quần đã dính đầy bùn, đường còn xa, vừa dốc vừa gồ ghề.
Cho dù là giữa trưa hay xế chiều, bản Tam Lục luôn nằm trong khói sương mờ, Lâm Tuyền nheo mắt mãi mới có thể nhìn thấy một góc mái ngói bám đầy rêu xanh nằm giữa làn mây. Cô bám vào một cành cây khô, đạp chân nhón lên, ngôi nhà bé nhỏ kia mới hiện lên nửa phần rõ ràng.
“Sắp đến rồi.” Lâm Tuyền bảo hai người đằng sau.
Hiểu Khanh bị tụt lại phía sau đang được Lý Thăng giúp đỡ, Lâm Tuyền bảo hai người chờ ở đó, rồi cô vứt hành lí lại, vất vả đi lên trên.
…
“Xin lỗi vì không tiếp đón mọi người chu đáo, làm mọi người khổ rồi.” Sau khi Lâm Tuyền gọi người giúp đỡ, trưởng bản xuống giúp đưa hành lí và hai người còn lại lên.
Trưởng bản là một người đàn ông trạc ngoài sáu mươi, da ngăm đen, răng vàng ố, tóc chuyển màu muối tiêu. Ông mời ba người vào nhà uống trà, Hiểu Khanh mệt đến vã mồ hôi nên không khách sáo uống hết cả một cốc nước.
“Tôi đã bảo hiệu trưởng sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi, gần trường lắm, đi bộ có năm phút là đến thôi.” Ông thở dài: “Đợt vừa rồi thiếu giáo viên nên nhiều em bỏ học quá, bây giờ sang kì học mới chúng tôi đang cố vận động từng nhà cho các em đi học, tuy nhiên vẫn chưa khả quan lắm.”
Lâm Tuyền đứng trước cửa dỏng mắt nhìn các ngôi nhà rải rác xung quanh, hỏi: “Trong bản tổng cộng có bao nhiêu hộ gia đình?”
“Tính cả xa lần gần thì gần năm mươi hộ, mỗi nhà có ba bốn em đang trong độ tuổi đi học. Tiếc là trên này hoàn cảnh sống khó khăn, có em đi học được vài buổi đã nghỉ để đi làm lụng, nhà trường khuyên mãi vẫn chưa có tiến triển gì.” Trưởng bản ngồi trên chiếc giường làm từ tre, đôi mắt đục hấp háy buồn phiền.
Lý Thăng ngồi ở chiếc ghế gỗ tự đóng, nhoẻn miệng cười: “Ngài đừng lo, bọn tôi sẽ cố hết sức để khuyên lũ trẻ đi học. Dẫu sao thì ba bọn tôi đến đây cũng vì mong muốn đem tri thức tới mà!”
Trưởng bản gật gù: “Cảm ơn mọi người nhiều. Tôi và hiệu trưởng cũng có tuổi rồi, cố nhiều năm qua không thành, kính nhờ sự giúp đỡ của ba người.”
Ngồi uống nước một lúc thì hiệu trưởng chạy tới, trưởng bản liền đứng lên nhiệt tình giới thiệu.
Hiệu trưởng tên Trần Dậu, sáu mươi hai tuổi, là một người đàn ông mập mạp thấp bé, gương mặt hiền lành, phúc hậu.
Gặp nhau, ông bắt tay từng người một, nồng nhiệt nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo thế đâu! Chú đừng như vậy bọn cháu ngại lắm!” Lý Thăng vỗ vai hiệu trưởng.
Hỏi ra mới biết, hiệu trưởng là người từ thị trấn lên đây, mở trường mở lớp đều tự thân bỏ tiền rồi vận động bọn trẻ đi học. Ông không có vợ cũng không có con, tất cả tâm huyết đều dành cho trường.
Bản Tam Lục không lớn cũng chả bé, thế nhưng mỗi gia đình lại cách nhau xa quá, đi lại bất tiện, bọn trẻ mà muốn đi học sẽ phải dậy từ sớm để đến trường, thế nên nhiều em mới chọn từ bỏ để đỡ vất vả. Hiệu trưởng nói mấy năm trước đã cố gắng dành dụm tiền xây kí túc xá cho lũ nhỏ, tiếc là kinh phí không đủ, làm đơn xin chính quyền thì không nhận được phản hồi, tất cả mọi thứ đều thành công cốc.
Hiểu Khanh nghe xong thấy thương quá, hỏi han hiệu trưởng cả một hồi về việc xây kí túc xá. Lý Thăng thì nói chuyện với trưởng bản, tất cả đều xoay quanh mọi người ở Tam Lục.
Lâm Tuyền để bọn họ nói chuyện trong nhà, còn mình thì đi ra ngoài hít thở không khí.
Bốn giờ kém, trời không còn một tia nắng nào, bầu trời thấp thoáng một đợt mây đen như đoàn báo dữ.
Cô ngạc nhiên nhìn, gió nổi lên, hương quế từ đâu quyện với gió lạnh, nhiệt độ đột ngột giảm.
Tóc dài bay loạn xạ, Lâm Tuyền ngửa đầu lên trời, một giọt nước rơi đúng vào gò má cô. Giọt nước nhanh chóng tan ra, cảm giác lạnh lẽo thấm thật sâu vào giác quan.
Mưa thật.
Nửa tiếng trước vẫn còn hửng nắng, thế mà cục diện đã thay đổi hoàn toàn.
Mùi quế vẫn còn đó quyến luyến khứu giác, Lâm Tuyền nhăn mày, tựa như muốn tìm xem hương thơm đó xuất phát từ nơi nào.
Cô hướng mắt về bên phải, đi dọc theo con dốc lên phía trên, dù bị sương mù chắn mất tầm nhìn nhưng hình dáng chiếc xe ba gác quen thuộc đập vào mắt cô.
Lúc trước đằng sau xe chất một đống rau củ, bây giờ thì không còn nữa, nhưng chiếc dây thừng vẫn còn đó.
Lâm Tuyền cứ nghĩ mình nhìn nhầm.
Người từ trên xe ba gác bỗng nhảy xuống, hai chân tiếp đất một cách êm ái, thân hình thẳng tắp cùng đôi chân dài rất dễ liên tưởng đến hình tượng một tài tử xuất chúng trên màn ảnh rộng. Chiếc giày cũ xuất hiện trước mắt cô, người kia buộc dây thừng vào thân cây bên cạnh, mỗi cử động là các đường gân trên cơ thể rắn rỏi lại lộ ra, đậm một mùi hương mạnh mẽ.
Ý cười chợt xẹt ngang qua mắt cô.
Nhậm Đông Nghê quay đầu lại, trong lúc lơ đãng thì chạm phải đôi mắt trong vắt của Lâm Tuyền.
Anh dừng lại.
Cô đứng giữa lối mòn, khoảng cách xa đến độ cả người cô chỉ bé bằng cái móng tay, thân thể chìm trong gió và mây, mờ mờ ảo ảo, đôi môi nở nụ cười sáng rực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!