Đông Của Tôi - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Đông Của Tôi


Chương 3


Sau khi rời khỏi nhà trưởng bản, hiệu trưởng dẫn bọn họ đến một căn nhà ở con đường mòn phía trên, nói rằng đây là nhà nghỉ xây cho giáo viên.

Căn nhà lớn vừa đủ, bên ngoài có mảnh vườn mọc đầy cỏ dại, gian nhà chia làm hai vách nam nữ rõ ràng, mỗi vách có một chiếc giường cho hai người nằm. Đằng sau nhà có giếng để múc nước, ngay cạnh là lán tre, không gian nho nhỏ cho tắm rửa và giải quyết nhu cầu cá nhân. Sát cạnh lán tre có gian bếp nhỏ chất đầy củi khô, nồi niêu nằm gọn dưới sàn.

Điều quan trọng hơn cả, Lâm Tuyền đứng trong sân, nhìn sang ngôi nhà ngay sát vách nơi có chiếc xe ba gác đang đậu, khoảng cách chỉ nhảy ra bờ rào là đến.

Cô nhấc hành lí vào nhà, hiệu trưởng đang hướng dẫn Lý Thăng cách châm đèn dầu.

“Hôm trước mưa lớn quá, dây cáp điện bị hỏng nên chưa có người sửa, mọi người chịu khó nhé.”, ông nói: “Ở đây bọn tôi chủ yếu dùng điện cho trường học, chứ dân ở đây vẫn có vài hộ không dùng điện, nói là tốn kém nên họ chỉ dùng đèn dầu.”

Hiểu Khanh kinh ngạc: “Thế thì sinh hoạt có bất tiện không?”

Hiệu trưởng cười: “Chúng tôi quen sống khổ rồi mà, có điện hay không thì đối với một số người vẫn thế thôi.”

Trời nổi gió vù vù, tán lá cây xào xạc, va đập như dàn hợp xướng đang lên đến đoạn cao trào.

Thời gian chưa phải là chiều tối, thế nhưng trong nhà đã tối om chỉ thấy được bóng người lờ mờ. Lý Thăng châm đèn dầu, không gian bao quanh liền sáng rực, hắt bóng lên bức tường xám ngắt.

Lách tách.

Trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống phủ ướt mặt sân.

Tam Lục đã chìm trong sương, nay còn phủ bức màn mưa tái nhợt, tầm nhìn mờ đục chẳng thể thấy được nổi cái gì. Mùi đất ẩm bốc lên, hương quế nồng nàn tựa như hít một hơi bạc hà, thần kinh não bộ tê dại trong nháy mắt.

Lâm Tuyền đứng bên cạnh cửa sổ ngó ra ngoài, chiếc xe ba gác màu xanh kia đang một mình tắm mưa dưới gốc cây.

“…”

Cô bỗng lên tiếng: “Nhà bên cạnh là ai vậy?”

Hiệu trưởng dỡ chăn từ trong tủ ra, vừa làm vừa đáp: “À, là nhà của Đông Nghê. Cậu ấy là người trẻ nhất ở bản đấy, tính tình hiền lành mà biết làm nhiều thứ lắm, bọn tôi có gì khó cứ nhờ cậu ấy thôi.”

“Bình thường cậu ấy đi xuống thị trấn phía dưới buôn bán, chiều lại về đây, bọn tôi mà cần mua đồ đều nhờ cậu ấy cả. Sau này ba người mà có nhu cầu mua gì thì cứ qua nhà bên nhờ cậu ấy, đừng ngại.”

Hiểu Khanh giống như thấy được hi vọng: “Thế thì tuyệt quá! Tôi không phải lo nữa rồi!”

Lý Thăng đỡ chăn cho hiệu trưởng, hỏi: “Anh ấy sống một mình sao?”

Ông lắc đầu: “Có cô em gái, cô em thì đang học cấp hai, hai anh em sống với nhau.”

“Bố mẹ họ đi đâu rồi?” Hiểu Khanh tò mò.

Hiệu trưởng cười hiền: “Chuyện nói ra thì dài lắm, nói chung là cũng không quá tốt đẹp.”

Nghe hiệu trưởng nói vậy, mọi người liền biết ý không hỏi nữa, trò chuyện chán chê thì bắt đầu đi thu dọn đồ đạc.

Lâm Tuyền đứng bên cửa sổ, tầm mắt vẫn cứ đảo quanh chiếc xe ba gác kia.

Hai gian phòng nhỏ, hiệu trưởng và Lý Thăng ngủ bên trái, Hiểu Khanh và Lâm Tuyền ngủ bên phải.

Dọn dẹp đồ đạc thì trời vẫn còn mưa như trút nước, hiệu trưởng đích thân xuống bếp nấu cơm, bốn người ngồi ngoài cửa, dưới mái hiên, ăn bữa cơm đầu tiên với nhau.

Cơm canh không có gì nhiều, chỉ gồm chút rau luộc và dưa cải muối, so với một bữa ăn đầy đủ thì còn kém xa.

Mưa nhỏ giọt từ mái hiên, vừa đáp xuống mặt sàn liền vỡ tan ra thành trăm ngàn giọt nước nhỏ, bắn tung toé đến tận bàn chân. Gió thổi lạnh, cành lá cây nghiêng ngả, cảnh vật heo hút, dữ dội. Nước mưa tụ lại từ trên dốc đổ xuống con đường mòn, màu nước đỏ lừ bị cuốn trôi về phía dưới, nền đất bùn chịu đủ loại tác động của ngoại cảnh.

Lý Thăng gắp miếng dưa muối vào bát, thơ thẩn nhìn nước ào ào như lũ: “Mưa lớn thật đấy.”

“Đây là bình thường đấy. Gặp phải hôm nào mưa lớn, có khi nhà còn tốc mái.” Hiệu trưởng nói.

Hiểu Khanh rùng mình: “Lạnh quá.”

Lâm Tuyền ngước mắt, lùi ghế đứng lên: “Vào trong đi.”

Cô ấy liền cười tít mắt: “Cảm ơn chị!”

Lâm Tuyền thế chỗ Hiểu Khanh ngồi ra bên ngoài, vừa ngồi xuống lập tức bị một cơn gió táp vào mặt, nhiệt độ lạnh thấu xương chui vào bên trong cổ áo.

Nước mưa đã len đến nửa hành lang, bốn người ăn cơm nhanh nhanh chóng chóng cho xong, sau đó dọn dẹp để tránh bị mưa hắt.

Hiệu trưởng đã nấu cơm, Lý Thăng xung phong nhận rửa bát, Lâm Tuyền xếp bàn ghế vào chỗ cũ, Hiểu Khanh ở trong phòng dọn dẹp.

Gió ngày càng lớn, Lâm Tuyền bê bàn để ra sau bếp, vừa quay lại thì bầu trời chợt nổ ra một tiếng sấm xé toạc bóng mây đen kịt.

Sấm dậy, dòng ánh sáng loé lên, dư quang để lại lấp ló trong đám mây dày cộp.

Cô làm xong việc thì quay lại phòng, Hiểu Khanh đang để quần áo vào trong tủ.

Thấy Lâm Tuyền quay lại, cô ấy gọi: “Chị, em để dành ngăn bên trên cho chị nhé.”

“Ừ.” Cô mở balo, lôi đống đồ hồi trưa mua ở cửa hàng tạp hoá ra.

Hiểu Khanh hiếu kì nhìn: “Túi gì vậy chị?”

Lâm Tuyền nhấc túi băng vệ sinh lên cho cô ấy xem, Hiểu Khanh ồ một tiếng, cô đóng túi lại để vào ngăn tủ. Còn hai bao thuốc lá, cô không động tới, để nguyên trong balo.

“Chị này, ngày mai khi nào chị dậy thì gọi em nhé, em sợ em ngủ quên lắm.” Hiểu Khanh chun mũi.

Lâm Tuyền gật đầu.

Hiểu Khanh không còn lo toan về vấn đề giờ giấc nữa, xếp quần áo xong thì nằm trên giường bấm điện thoại một lát.

Lâm Tuyền ngồi ở mép giường tháo chiếc giày dính đầy bùn ra, xỏ vào đôi dép sạch ban nãy hiệu trưởng đưa rồi cầm giày đi lau qua. Lúc Lý Thăng rửa bát xong, cậu ta ghé qua phòng hai cô gái, đưa cho mỗi người một củ khoai lang nóng.

“Hai người ăn đi, hiệu trưởng nướng cho chúng ta đấy!” Khoai quá nóng, Lý Thăng vội vã để lên bàn rồi sờ vành tai.

Hiểu Khanh sáng mắt chạy đến: “Khoai!”

“Chị Tuyền, lại đây ăn đi.” Lý Thăng bảo.

Lâm Tuyền ôm quần áo để vào tủ, hờ hững đáp: “Hai người ăn đi, chị không ăn.”

Hiểu Khanh lột vỏ khoai, thịt khoai vàng óng bốc lên hơi nóng, mềm xốp thơm nức mũi. Cô ấy vui như đứa trẻ con, nhanh chóng cắn một miếng rồi vừa nhai vừa thở, vẻ mặt đầy thoả mãn.

Lý Thăng không rời đi vội mà nán lại nói chuyện.

“Người nhà nghe tôi lên đây làm giáo viên tình nguyện thì phản đối dữ lắm, lần này tôi trốn đi, khéo về bị đánh gãy chân quá.”

Hiểu Khanh sửng sốt: “Lúc cậu trốn đi không nói gì với người nhà sao?”

“Có chứ, nói dối là công ty đổi chi nhánh sang vùng khác, tôi không có cách nào đành đi theo.”

“Vậy…”

Lý Thăng ngượng ngùng cười: “Việc thì tôi bỏ lâu rồi. Hồi trước học sư phạm nhưng không làm đúng ngành, bây giờ muốn quay lại.”

“Ồ…còn tôi thì đi để va vấp.” Hiểu Khanh nhe răng cười: “Người nhà thấy tôi ăn hại quá.”

“Còn chị thì sao hả chị Tuyền?” Hai người đồng loạt quay ra nhìn Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền đóng vali lại cất vào một góc, đáp cụt lủn: “Muốn giết thời gian.”

Lý Thăng: “…”

Hiểu Khanh gật gù: “Không khác em là mấy.”

“Dù sao em khá thích trẻ con.”

Lý Thăng ngồi trên ghế, hai tay xoa đầu gối, cười gượng gạo: “Công việc trước đây của chị là gì thế?”

“Làm việc lặt vặt kiếm ăn qua ngày.” Lâm Tuyền kiếm một tờ giấy trắng, lấy bút ở trong balo ra ghi mấy chữ lên.

Hiểu Khanh hứng khởi: “Vậy chị em mình giống nhau rồi! Em cũng toàn làm việc đâu đâu, cuối cùng vẫn là xách hành lí lên đây làm giáo viên tình nguyện.”

“Hai người…hoá ra có mỗi mình tôi ở đây là trốn nhà đi à?” Lý Thăng thở dài.

Hiểu Khanh nhét miếng khoai vào miệng, tự tin giơ ngón cái: “Người anh em, cậu rất dũng cảm!”

Lý Thăng cười bất đắc dĩ.

Sấm chớp dần phai đi, qua một tiếng mưa không còn dữ dội nữa, chỉ còn lại màn mưa sương âm u, mịt mờ. Mái nhà thỉnh thoảng có tiếng nước rơi, bầu trời đen kịt, ngọn đèn dầu yếu ớt toả sáng trong ống kính.

Thiên nhiên trong đêm, bí ẩn, nguyên thủy, hoang vu, gai góc, gợi cảm mà nguy hiểm.

Lý Thăng đã về phòng, Hiểu Khanh ăn khoai nướng xong thì lăn ra ngủ, Lâm Tuyền tắt đèn dầu, nghiêng đầu nhìn bốn bề bên ngoài là một cảnh tối đen như mực.

Cô đội mũ, cầm theo tờ giấy ban nãy đi ra ngoài.

Ánh đèn pin điện thoại soi xuống mặt đất bùn nhão nhoét sau trận mưa, bóng tối gần như lấn át ánh sáng, soi ra chỉ còn màn sương trắng đục như mặt nước đóng băng dưới cái thời tiết rét cóng.

Lâm Tuyền giẫm nhẹ từng bước, đi men theo lối mòn để sang căn nhà bên cạnh.

Chiếc xe ba gác dưới gốc cây ướt đẫm, nước tụ thành giọt trên yên xe.

Bố cục hai căn nhà hoàn toàn giống nhau, thứ khác biệt duy nhất chính là mùi quế nồng nàn như hương nước hoa trong các cửa hiệu xa xỉ.

Vách hàng rào bằng đá không có cửa, Lâm Tuyền cứ thế đi vào, đi gần chiếc xe ba gác mới biết hoá ra cái cây đằng sau nó chính là cây quế.

Vỏ cây bên ngoài phủ kín lớp rêu xanh, tán cây xum xuê xoè thành cánh rợp cả một khoảng không, từng đường viền đều toát lên hương thơm nao lòng.

Lâm Tuyền dùng ngón tay cọ lên chóp mũi, nhấc chân đi đến cửa nhà bên trong.

Bên trong nhà tối um, Lâm Tuyền thử ngó vào nhưng không thấy gì, cô kéo vành mũ lên, giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ đã mục.

Gõ một tiếng, cửa vang lên kẽo kẹt.

“…”

Đợi một lúc, không có ai ra mở.

Cô gõ thêm vài lần.

“…”

Căn nhà không có động tĩnh.

Lâm Tuyền nhấc chân định đi, vừa quay đầu cô đột nhiên va phải một lồng ngực cứng như đá, cỗ nhiệt nam tính lập tức bao phủ toàn thân cô, mùi hormone kích thích từng tế bào.

Ngón tay cô run lên.

Người kia không nghĩ cô sẽ bất ngờ quay người, sau khi va chạm lập tức lùi ra sau hai bước, bóng đen cao lớn chắn luôn cả ánh đèn pin điện thoại.

Lâm Tuyền đưa đèn lên soi, vẫn là bộ quần áo cô thấy lúc chiều, chỉ là bây giờ nó đã ướt sũng, lớp vải dính chặt vào cơ thể, lộ ra nửa phần trên đậm hơi thở đàn ông, rắn rỏi đẹp đẽ.

Gương mặt Nhậm Đông Nghê cũng dính nước mưa, tóc ngắn che vầng trán, đôi mày nhíu lại, con ngươi đen hoà vào màn đêm.

Anh mấp môi, nhịp thở hỗn loạn hơn cả tiếng mưa: “Có việc gì không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN