Đông Của Tôi - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Đông Của Tôi


Chương 4


Nhậm Đông Nghê mở bao diêm, đưa tay quẹt một cái, que diêm bùng lên ánh lửa. Anh dùng lòng bàn tay chắn gió, hạ que diêm đang cháy xuống, thắp ngọn nến trên bàn.

Căn nhà tối tăm dần sáng lên dưới ánh nến yếu ớt.

Lâm Tuyền đứng ở cửa, Nhậm Đông Nghê rút cái khăn treo trên dây phơi, thô bạo lau mạnh lên mái tóc của mình.

Anh luồn tay qua các thanh chắn cửa sổ, mở cánh cửa chớp bằng gỗ ra, hơi lạnh lập tức tràn vào căn phòng, thổi tan không khí bí bách.

Cái khăn mặt màu vàng nằm trên đầu anh, Nhậm Đông Nghê dùng một tay giữ nó, mắt nhìn sang Lâm Tuyền, nói: “Cô muốn mua cái gì? Ngày mai tôi xuống trấn tôi sẽ mua cho cô.”

Lâm Tuyền đưa mảnh giấy cho anh.

Nhậm Đông Nghê nhận lấy, đưa tờ giấy lại gần ánh nến, nheo mắt nhìn.

Một dòng chữ tiếng Anh.

“…”

Anh hỏi: “Đây là gì?”

“Thuốc lá.”

Ánh nhìn của anh dừng trên người cô một lát, dường như dò xét, thế nhưng cảm thấy không thích hợp nên liền dời đi, tỏ vẻ không muốn đánh giá.

Anh cất tiếng, âm thanh như kéo một tiếng đàn thấp: “Loại này chưa chắc ở dưới trấn đã bán.”

Cô không đáp.

Từ lúc vào đây, ánh mắt Lâm Tuyền chưa hề rời khỏi gương mặt anh, cả phần xương quai hàm có phần cương nghị kia.

Rõ ràng không phải loại nghiêng nước nghiêng thành, tuy nhiên lại đủ nổi bật để người ta chú ý.

Hơn nữa, vóc người rất tốt.

Mỗi lần anh chuyển động, các cơ bắp trên người lại hiện ra rõ ràng, là kiểu dáng điển hình của người quanh năm suốt tháng lao động dầm mưa dãi nắng. Đứng ở căn phòng thiếu ánh sáng, tia lửa màu cam nhuộm lên đôi đồng tử, bóng đen hắt lên tường chiếm mất nửa trần nhà.

Cô mất tập trung.

“Anh bảo gì?” Lâm Tuyền chớp mắt, hỏi lại.

Nhậm Đông Nghê bảo: “Loại thuốc lá này chưa chắc bên dưới trấn đã bán.”

“Không còn chỗ nào khác sao?”

“Nhất định phải có à?”

“Không có sẽ dễ stress.”

Nhậm Đông Nghê nhíu mày: “Stress…là gì?”

Lâm Tuyền nhận ra lí do anh không hiểu, sửa lại lời nói: “Không có sẽ dễ căng thẳng.”

“À.” Anh gật đầu, để tờ giấy lên bàn rồi cầm cốc thủy tinh chặn lên: “Ngày mai tôi sẽ tìm cho cô.”

Anh hỏi tiếp: “Tên cô là gì?”

Lâm Tuyền chưa kịp nói gì, anh đã giải thích: “Đề phòng nhỡ cô không ở đây thì tôi còn nhờ người đưa đồ cho cô.”

“Lâm Tuyền.”

Nhậm Đông Nghê bỏ khăn xuống thì nghe thấy cô nói: “Tên anh là gì?”

“Đề phòng anh phải nhờ người khác đưa đồ cho tôi, tôi còn biết là ai để nhận.”

Nhậm Đông Nghê: “…”

Trong ánh đèn mờ ảo, hai người không ai thấy rõ vẻ mặt của nhau, chỉ có thể đoán thái độ đối phương qua lời nói và ngữ điệu. Giọng Lâm Tuyền vốn không lạnh không nóng, càng không biết được cô có đùa hay không.

Mưa rả rích bên ngoài tạnh hẳn, vành mũ của cô tạo thành cái bóng hình đường thẳng, thoạt nhìn giống một mũi tên đang hướng về phía anh, chực chờ thời cơ chín mồi.

Cô đứng ngay trên bậc thềm đi vào nhà, thân hình vì thế cao hơn một chút, mảnh mai gầy trắng, so với những cô gái xuất hiện ở vùng này hoàn toàn khác biệt.

Giống như…một món ăn mới trên thực đơn truyền thống hàng chục năm.

Nhậm Đông Nghê cầm chiếc khăn treo lại lên dây phơi, đáp: “Nhậm Đông Nghê.”

Lâm Tuyền lẩm bẩm cái tên này trong đầu.

“Tên rất hay.” Cô thản nhiên.

“Cảm ơn cô.” Anh khách sáo.

Không còn việc gì nữa, đã đến lúc trở về.

Lâm Tuyền hạ bước chân lùi ra ngoài cửa một bước, tới khi nhìn tới bóng dáng lờ mờ của chiếc xe ba gác trong đêm tối, cô bỗng nhiên dừng lại.

Nhậm Đông Nghê đang mở ngăn tủ để lấy thứ gì đó, Lâm Tuyền nâng cằm, luồng sáng trong đôi mắt không hề yếu ớt.

Cô cất tiếng: “Cái cây chỗ xe ba gác là do anh trồng à?”

Nhậm Đông Nghê ngẩng lên, tầm mắt hai người chợt giao nhau, y hệt hồi vừa rồi khi anh thấy cô ở sân nhà trưởng bản.

Anh nhẹ đảo mắt qua chỗ khác, vẫn là cái giọng khách sáo xa cách ấy: “Là bà nội tôi trồng.”

“Bao nhiêu năm rồi?”

“Ba mươi mấy năm gì đấy.”

“Lâu nhỉ?”

“Ừ.”

Lâm Tuyền đột nhiên thấy buồn cười: “Tôi về đây, sáu giờ chiều sẽ tan trường.”

Nhậm Đông Nghê gật đầu, hai người cách nhau một khung cửa sổ, ánh sáng rất đỗi diệu kì.

Lâm Tuyền xoay người, đi thẳng về nhà bên cạnh.

Màn đêm quá lớn, bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, chỉ để lại những tiếng bước chân nhỏ rồi cũng mất hút theo.

Nhậm Đông Nghê nhìn tờ giấy kẹp dưới cốc thủy tinh, môi mím lại thành đường thẳng.

Sáng hôm sau, gà trong sân vừa gáy, bên ngoài liền truyền tới tiếng động cơ xe ầm ầm rời bản.

Lâm Tuyền mở mắt ngồi dậy, đưa tay vén tấm vải bợt ở cửa ra, nhìn sang nhà bên cạnh thì không còn thấy chiếc xe ba gác dưới gốc cây quế nữa.

Cô bật điện thoại, hiện tại là năm giờ sáng, trời vẫn còn lờ mờ tối.

Tư thế ngủ của Hiểu Khanh rất xấu, một đêm ngủ mà lăn đi lăn lại, còn đá vào người Lâm Tuyền khiến cô không ngủ nổi, đến hai giờ sáng mới thiếp đi vì mệt quá.

Thế mà ba tiếng sau lại tỉnh.

Lâm Tuyền không ngủ nữa, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Sáu rưỡi sáng, hiệu trưởng dẫn ba người bọn họ đi lên trường học.

Đi dọc theo con đường mòn lên phía trên, hơi xa, tấm biển “Trường tiểu học bản Tam Lục” gần như chìm trong khói sương ảo ảnh. Bốn người vất vả mới lên được trường học, tới nơi thì giày đã dính đầy bùn đất.

Diện tích trường học rất bé chỉ đủ chia thành hai lớp, một phòng bếp nhỏ và khoảng sân từ cổng vào, tính ra chỉ dài khoảng mười mấy bước chân, đủ để các em học sinh tập trung lúc đầu giờ. Ngó vào trong lớp, các bộ bàn ghế gỗ bị mọt ăn đến mục, tấm bảng đen chi chít vết xước, một lớp khoảng hai mươi em.

Tranh thủ lúc chưa đến giờ học, mọi người dọn dẹp qua một chút.

Trong sân có một cột cờ chống lên bằng thanh tre với ba giá đỡ bên dưới, sắc đỏ bay phấp phới trong sương gió.

Lâm Tuyền ngửa đầu nhìn lá cờ kia, không nghĩ gì mà lôi điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Hiểu Khanh hì hục lau bàn ghế, nửa phút sau đã thở phì phò: “Ôi chất lượng bàn ghế kém quá, tôi mà ngồi lên chắc gãy luôn đấy.”

Hiệu trưởng thở dài mà cười: “Tôi có mấy lần làm đơn lên chính quyền xã xin cấp tài trợ để tu sửa lại trường học, nhưng cũng chả được gì.”

Lý Thăng nghĩ ngợi: “Không có cả nguồn quyên góp từ thiện sao?”

Hiệu trưởng không nói gì, chỉ cười qua loa.

Bọn họ tự biết câu trả lời.

Bảy giờ sáng, các em học sinh bắt đầu đeo cặp sách đến trường, hầu như toàn các bé sáu, bảy tuổi, có em lớn nhất năm nay mười hai tuổi.

Vì trường học xa quá, ngày nào các em cũng phải dậy sớm để đi học, tất cả đều đi bộ đến, giày dép em nào cũng dính toàn là bùn đất. Điều kiện sống ở đây khó khăn, em nào em nấy gầy tong teo lại thấp bé, nổi bật nhất một đôi mắt sáng tròn, quần áo mặc phong phanh không hề đủ ấm cho một buổi sáng đầy gió.

Đầu tiên khi thấy ba người lạ mặt xuất hiện trong trường, các em rụt rè nhìn mà không dám lên tiếng, có người còn núp sau bạn lớn hơn mình, chỉ chừa một con mắt ti hí để nhìn trộm.

Trông ngốc nghếch đến đáng yêu.

Hiệu trưởng tụ tập hai lớp lại ở sân, khoảng sân bé tin hin may mắn đủ chỗ đứng cho cả thầy lẫn trò.

“Các em, đây là ba thầy cô giáo mới sẽ đến đây dạy các em học một thời gian, đều là thầy đẹp trai cô xinh đẹp cả, có thích không nào?” Hiệu trưởng dịu dàng hỏi.

Các em học sinh ngượng ngùng nhìn nhau, cuối cùng có một em nam đứng đầu hàng mở miệng kêu: “Có ạ!”

Nói xong thì hai tai chuyển sang màu đỏ lừ.

Hiểu Khanh thấy phản ứng của em nam dễ thương quá, không nhịn được mà xoa lên mái đầu be bé.

Tai em nam đó càng đỏ hơn.

Hiệu trưởng giới thiệu sơ lược về ba người, sau đó dành cho họ mười lăm phút để giao lưu với các em học sinh.

Lý Thăng và Hiểu Khanh đều thuộc kiểu người nhiệt tình, dễ gần, nói dăm ba câu đã lấy lòng được lũ trẻ, cứ nói câu nào là lại có tiếng cười khúc khích giòn tan ở bên dưới.

Bầu không khí trong sân trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.

Có một em đứng lên hỏi có phải bọn họ đến từ nơi có nhiều toà tháp không, liệu có cao hơn cả một cây thông trong rừng không.

Em đang nói đến nhà cao tầng.

Lý Thăng buồn cười gật đầu: “Có nhiều lắm, nhưng thầy đứng ở chỗ cao quá bị chóng mặt, thế nên mới phải đến đây cho hết choáng.”

Lũ trẻ cười.

“Cô nói mà nghe, chỗ của các em còn cao hơn mấy cái tháp đấy nhiều, lại còn có núi có rừng rộng mênh mông! Mấy cái tháp kia chỉ là tầm thường thôi!” Hiểu Khanh phẩy tay.

“Ở đó không có rừng ạ?” Bé gái giơ tay.

“Dù có cũng không hề bằng được một góc của bản chúng ta đâu nha!”

Mắt em nào cũng lấp la lấp lánh tự hào.

Lâm Tuyền không nói nhiều, cô đứng yên lặng một bên nghe mọi người nói chuyện.

Đột nhiên, một cánh tay nhỏ nhắn giơ lên, xấu hổ lén lút nhìn cô.

Lý Thăng chỉ về phía em học sinh nam đang giơ tay, bảo em nói đi.

Em ngồi giữa hàng, hai má đỏ phừng phừng, lúng búng mở miệng: “Cô ơi…sao cô xinh quá…”

Lâm Tuyền nhất thời ngẩn ra.

“Em chưa từng thấy ai xinh như cô đó ạ…” Em nam càng nói càng ngượng nghịu, lén lút liếc cô như thể sợ không được nhìn nữa.

Bạn nữ ngồi bên cạnh em nam gật đầu, mắt sáng ngời: “Đúng vậy ạ! Bố em từng cho em đi xem ban sọc, em thấy nó còn không đẹp bằng cô nữa ạ!”

Đề tài bỗng chốc được chuyển hướng sang Lâm Tuyền.

Cô chợt nhoẻn miệng cười.

Cô bảo: “Thế nhưng không được mất tập trung trong giờ học nhé.”

Cả hai lớp bừng khí thế hô vâng ạ.

Hiểu Khanh làm bộ làm tịch thở dài: “Buồn quá, hoá ra cô không xinh à?”

“Cô cũng rất xinh!” Một em vội nói

Hiểu Khanh cười tít cả mắt.

Lý Thăng cũng a dua theo: “Còn thầy thì sao?”

“Thầy cũng xinh ạ!”

“…”

Dứt lời, trong mảnh sân nho nhỏ chỉ toàn tiếng cười lanh lảnh vọng đến toàn núi rừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN