Đông Của Tôi - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Đông Của Tôi


Chương 6


Hơn một tiếng sau, Nhậm Đông Nghê mới về đến nhà.

Trời đã tối đến độ không có ánh sáng thì không thể nhìn thấy gì, giữa một dải đen kịt xuất hiện những vì tinh tú hoa lệ cùng gió se mơn trớn trong tâm. Ngân hà bao la, nửa giữa núi non trùng điệp, nửa sáng rực trên màu nền mờ nhạt từ các ngôi nhà rải rác đồi cao.

Đèn chiếu sáng trên xe tắt ngúm, không gian vừa bừng lên lại dập tàn lui về màu đen thuần túy, cả thế giới trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Nhậm Đông Nghê đẩy xe mô tô đến gốc cây quế, theo thói quen dùng dây thừng vòng qua lốp xe, buộc chặt lại.

Bốn bề xung quanh lặng im như tờ, căn nhà bên cạnh không động tĩnh. Nhậm Đông Nghê giẫm lên mặt cỏ um tùm, cất bước nhẹ nhàng đi vào nhà.

Nào ngờ, chưa đến cửa đã có tiếng huýt sáo gọi anh lại.

Nhậm Đông Nghê theo phản xạ nhìn nơi âm thanh phát ra, chậm chạp quan sát thật kĩ. Ngồi trên bờ rào bằng đá có một bóng người mềm mại, lả lơi.

Là Lâm Tuyền.

Bờ rào chỉ cao đúng ba mươi phân, Lâm Tuyền thả chân xuống đất, ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại bật lên.

“Anh muộn bốn tiếng.”

Cô bảo sáu giờ cô sẽ xong việc.

Bây giờ là mười giờ hơn.

Nhậm Đông Nghê thoáng bất ngờ, ngay lập tức nhíu mày: “Cô ngồi ở đây đợi suốt sao?”

“Cũng không hẳn.”

Lâm Tuyền giẫm lên cỏ, kì lạ là anh tưởng bước chân mình đã nhẹ lắm rồi, không ngờ bước chân của cô còn không phát ra chút tiếng động nào. Nếu không có giọng nói và sự hiện hữu rõ ràng đến từng cảm giác, có lẽ anh sẽ không phát hiện cô đang ở đây.

Màn hình điện thoại của Lâm Tuyền chập chờn sáng, ba mươi giây sau liền tắt ngúm, Nhậm Đông Nghê không thể thấy bóng dáng của cô nữa.

“Đi làm về cũng phải ăn tối, tắm rửa giặt giũ.”

“À…, tôi…” Nhậm Đông Nghê hiểu ra, mở miệng định nói.

Lâm Tuyền cắt ngang, hoàn thành nốt lời nói đang dở ban nãy: “Mấy việc đó tôi làm trong một tiếng.”

“…”

Anh mím môi, không hiểu cô đang nghiêm túc hay chỉ đang đùa giỡn.

Lâm Tuyền chạm một ngón lên màn hình điện thoại, di động lại bật sáng. Cô xoè tay ra phía trước, các ngón tay cách ngực anh chỉ mấy phân.

Trong gió, có mùi quế, cũng có hương thơm dịu nhẹ trên người cô.

Nhậm Đông Nghê cúi mắt, Lâm Tuyền ngẩng đầu, trong con ngươi của anh phản chiếu luồng sáng màu xanh rất lớn, rạng rỡ như một dòng sông đêm phát sáng.

“Xin lỗi.” Anh mấp môi: “Hôm nay không lấy được đồ cho cô, ngày mai tôi sẽ đưa.”

“Ồ.” Lâm Tuyền rút tay về, cũng không quá bận tâm.

Cô đút tay vào túi áo khoác, màn hình di động lại tối đen: “Xe ba gác của anh đâu?”

“Hỏng rồi, đang đem đi sửa.”

“Thế nên hôm nay anh mới về muộn à?”

“Ừm.”

“Còn biết lái mô tô sao?”

Nhậm Đông Nghê đứng đắn trả lời: “Phải, nếu có việc đi xa thì mượn xe để đi.”

Lâm Tuyền hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Nhậm Đông Nghê lắc đầu: “Chưa ăn.”

“Ngày hôm nay anh làm những việc gì?”

“…”

Anh không hiểu cô hỏi thứ này làm gì.

Lâm Tuyền nghe thấy tiếng thở của anh biến đổi, có chút nhẹ đi, giống như phòng chừng cảnh giác. Cô cong môi, đột dưng tưởng tượng mình chả khác gì lưu manh đùa giỡn với con gái nhà người ta.

“Hỏi bâng quơ thôi.” Lâm Tuyền lùi ra phía sau một bước, Nhậm Đông Nghê liền thấy hơi ấm xung quanh vơi đi.

Ít nhất không còn mãnh liệt nữa.

Lâm Tuyền gạt di động, màn hình lại trở sáng.

“Anh có biết bưu điện gần nhất ở chỗ nào không?”

Nhậm Đông Nghê: “Ở dưới thị trấn có văn phòng chuyển phát nhanh. Cô muốn gửi gì sao?”

“Mấy giờ nó đóng cửa?”

“Khoảng năm rưỡi chiều.”

“À…” Lâm Tuyền dùng đầu lưỡi cọ hàm dưới: “Ngày mai anh có thể đưa tôi đến đó không?”

“Đưa đến thôi, xong tôi không làm phiền anh nữa, tự mình đi về.”

Nhậm Đông Nghê không nghĩ nhiều lắm, nhận lời: “Được, sáng mai năm giờ sáng tôi đi.”

“Vậy sớm mai tôi qua.” Lâm Tuyền nói.

Xong cô cũng chả nán lại làm gì, quay đầu rời khỏi khoảng sân vắng vẻ, cứ thế đi trong đêm tối mà không cần soi đèn.

Nhậm Đông Nghê đứng đó một lúc, tới khi nghe thấy cửa gỗ nhà bên kêu lên một tiếng kẽo kẹt cũ kĩ thì bàn tay vốn nắm chặt nãy giờ mới buông ra, thả lỏng.

Anh sờ đầu mũi, quay đầu mở cửa vào nhà.

Lâm Tuyền nói là làm.

Năm giờ sáng hôm sau, Nhậm Đông Nghê luồn nốt tay qua áo thun, kéo vạt áo che hết bụng rồi mở cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Tuyền đứng dựa vào cây quế, tay cầm di động lướt thứ gì đó.

“…”

Nghe tiếng động, cô ngẩng lên, cánh môi cong lên một cách hời hợt: “Chào buổi sáng.”

Anh cũng lịch sự đáp lại: “Chào buổi sáng.”

“Mèo của anh có vẻ rất thích người lạ.” Lâm Tuyền tắt di động, cất vào trong túi.

“?” Anh khó hiểu.

Lâm Tuyền nhấc chân lên, Nhậm Đông Nghê liền thấy trên mũi chân của cô có một cục bông màu vàng. Nó cựa quậy, ôm chặt lấy giày cô không chịu rời đi, cái đuôi mèo lắc lư, hai tai vểnh lên, mặt trẻ con ham chơi xem chừng cắn giày Lâm Tuyền rất vui.

Nhậm Đông Nghê cầm chìa khoá, trả lời: “Tôi không nuôi mèo, ở đây nhiều mèo hoang.”

“Mèo hoang.” Cô cúi đầu nhìn chân, gọi một tiếng.

Con mèo con ngẩng mặt lên, liếm mép một cái.

Trông quá ngốc nghếch.

Thấy Lâm Tuyền nhìn mình chằm chằm, con mèo tưởng cô sẽ đuổi nó đi, móng vuốt bấu chặt lấy giày cô hơn, bày ra dáng vẻ sẽ theo cô đi mọi nơi.

“…” Con mèo phiền phức.

“Bỏ ra đi, về lại chơi với mày.” Cô lắc mũi chân.

Thân thể mèo con chao đảo, không giữ nổi liền ngã soài ra mặt cỏ, vang lên một tiếng “uỵch”.

Mèo con bật dậy, định vồ tới chân Lâm Tuyền lần nữa thì một bàn tay vươn tới, nắm lấy gáy nó, nhấc bổng cả người nó lên không trung.

Mèo con vùng vẫy không cử động được, bất mãn kêu meo meo liên hồi.

Bộp.

Nó rơi vào một vòng tay rắn chắc.

Nhậm Đông Nghê ôm nó vào lòng.

Con mèo đấy liền im không giãy nữa, tròn mắt ngẩng lên nhìn anh.

Lâm Tuyền: “…”

“Háo sắc.” Cô phun ra một tiếng khinh thường.

Nhậm Đông Nghê liếc cô, sau đó ôm mèo con đi vòng ra sau nhà.

Lâm Tuyền không đi theo.

Lạch cạch hai phút, anh quay trở lại, bàn tay giờ đã trống không.

“Anh thịt nó rồi à?” Lâm Tuyền nghiêng đầu.

Hàng lông mày của anh cau lại rất nhẹ rồi nhanh chóng giãn ra: “Cho nó uống sữa.”

Lâm Tuyền dựa lưng vào thân cây, Nhậm Đông Nghê gỡ dây thừng ra, dắt xe ra ngoài cổng.

Xe chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, Nhậm Đông Nghê không đắn đo đưa cho Lâm Tuyền, nói: “Cô đội vào đi.”

Lâm Tuyền nhận lấy: “Anh thì sao?”

“Tôi không cần.”

“Không sợ chết à?” Cô thản nhiên hỏi.

“…”

Nhậm Đông Nghê gạt chân trống, rũ mắt: “Tôi lái xe an toàn.”

Lâm Tuyền nhún vai, đội chiếc mũ kia lên, vì quá to và rộng nên mũ thừa ra một khoảng rất lớn ở hai bên.

Cô ngồi lên xe, bàn tay tự giác nắm lấy yên, khoảng cách giữa hai người là khe hở chưa đến một ngón út. Thấy cô ngồi ổn định rồi, Nhậm Đông Nghê khởi động máy, vặn tay ga phóng xe đi.

Sương dày, gió lạnh tạt vào mặt, Lâm Tuyền nhắm mắt lại, cả thế giới của cô chỉ còn lại một màu xám.

Gió lớn vù vù bên tai, hoà lẫn cùng âm thanh mạnh mẽ của động cơ xe, cỏ dại bên đường chao đảo, khói đỏ cuồn cuộn bốc lên như lốc xoáy theo sát bánh xe.

Thứ Lâm Tuyền ngửi thấy không chỉ có hương lạnh của sương, mùi xà phòng trên người đàn ông phía trước rất mạnh, không gay mũi, nhẹ nhàng nhưng đủ quyết luyến.

Cô bất giác ngả ra trước, tay vẫn bám lấy yên.

Nhậm Đông Nghê cảm giác được thân thể mềm mại của phụ nữ gần trong gang tấc, anh có chút mất tập trung.

Rầm.

Bánh xe cán qua tảng đá nhỏ, Lâm Tuyền mất trọng tâm, đập người về trước, tóc cọ vào cổ Nhậm Đông Nghê.

Mũi cô va vào tấm lưng cứng ngắc, Lâm Tuyền nhăn mặt xoa chóp mũi, nhếch mép, giọng nói cọ vào mang tai anh: “Anh có chắc là anh đi an toàn không?”

“…”

Sợi tóc của cô vẫn dính trên vai anh, Nhậm Đông Nghê cố bỏ qua cảm xúc kì lạ trên da thịt. Tóc cô rất mềm, lại mượt, giống như cầm tấm lụa ma sát lên người.

Nhậm Đông Nghê hắng giọng: “Xin lỗi.”

Lâm Tuyền chỉnh lại tư thế ngồi.

Đi đường xóc gần một tiếng đồng hồ, bọn họ xuống đến thị trấn, Nhậm Đông Nghê chở cô đến văn phòng chuyển phát nhanh.

Do thời gian vẫn còn sớm nên cách cửa sắt bên ngoài còn khép hờ, bên trong có ánh điện, có cả tiếng lục đục của các thùng carton vang lên. Tấm bảng ghi mấy chữ “Văn phòng chuyển phát nhanh Ái Liên” lắc lư trong không trung, gió tạt qua, tấm biển bay phất lên.

Lâm Tuyền cởi mũ bảo hiểm đưa cho Nhậm Đông Nghê: “Cảm ơn anh nhé.”

“Không có gì.” Anh liếc qua cửa hàng: “Bảy giờ văn phòng mới mở cửa.”

Bây giờ mới sáu rưỡi.

“Tôi đi kiếm cái gì ăn sáng.” Lâm Tuyền nói.

“Ừ. Tôi đi đây.” Anh đội mũ bảo hiểm lên, bên trong vẫn còn mùi thơm trên tóc cô.

Nhậm Đông Nghê phóng xe đi, Lâm Tuyền cầm điện thoại tìm chỗ bắt sóng.

Cô ngồi bên vệ đường, lục danh bạ gọi cho Sầm Nghị.

Đường cái không có một bóng người.

“…”

Tín hiệu ổn định, cuộc gọi được kết nối, qua hai hồi chuông Sầm Nghị nhấc máy: “Alo?”

“Anh biết Hải Lâm không?” Lâm Tuyền cất tiếng hỏi.

Sầm Nghị sửng sốt: “Em còn hút cái loại thuốc lá lỗi thời đó à?”

Lâm Tuyền nhếch môi cười: “Gửi cho anh một bao nhé?”

“Anh không hút cái đấy.”

“Thử đi.”

Lâm Tuyền sờ đầu gối: “Giúp em.”

Sầm Nghị không cho cô câu trả lời, hỏi sang chuyện khác: “Sao hôm nay lại gọi điện thoại được?”

“Em xuống thị trấn, chỗ này có sóng, trên kia thì không.”

“Việc dạy học thế nào?”

Lâm Tuyền: “Khá tốt. Bọn trẻ rất ngoan, hiệu trưởng cũng dễ gần.”

Bên kia Sầm Nghị đang ngồi trên giường, trời bên ngoài chưa sáng hẳn, trong căn phòng tối mịt của anh chỉ còn lại giọng nói phát ra từ điện thoại. Vốn dĩ anh mới ngủ dậy, mặt chưa rửa, đầu óc chưa tỉnh, vậy mà nghe giọng cô cứ cảm giác vẫn đang mơ.

Dưới nhà xe cộ nườm nượp qua lại, âm thanh hỗn loạn của thành thị khác hẳn với chỗ yên tĩnh cô đang đứng.

Hai chiếc điện thoại, hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Sầm Nghị xoa mái tóc, giọng khàn khàn: “Anh bảo có chuyện gì khó khăn thì nói với anh, tới khi nào em về đây đứng trước mặt anh thì lời nói đấy vẫn còn tác dụng.”

Lâm Tuyền bật cười: “Cách bố thí của anh nhàm chán quá đấy.”

Sầm Nghị không đáp vội, hướng mắt nhìn xuống tấm chăn đắp trên đùi.

Chờ Lâm Tuyền cười xong rồi, anh mới bảo: “Đáng lẽ không nên để em tới đó, bây giờ anh hối hận rồi.”

Cô nghe rồi, thần mặt nhìn ra ngoài đường.

Bên đường có con mèo bên gốc cây ló đầu ra, bộ lông nâu nhạt của nó gần như cùng một màu với cây, hai con mắt xanh ngọc sáng ngời.

Nó dè chừng, ngô nghê, hiếu kì nhìn cô.

Lâm Tuyền quan sát nó, phát hiện cùng lúc lại có thêm mấy cái đuôi nho nhỏ cùng tiếng kêu vỡ lòng yếu ớt thoang thoảng.

Cả một gia đình mèo.

Đúng là nhiều mèo hoang thật.

Ngón tay Lâm Tuyền gõ lên vỏ cứng của điện thoại, tấm biển của văn phòng chuyển phát nhanh đập vào thanh sắt, vang lên một tiếng cộc nặng nề.

Ngón tay cô cào lên quần bò, nhẹ nhàng cười: “Kể cả có quay lại quá khứ thì lúc đó anh cũng không ngăn được em.”

“Ừm, thế nên mới hối hận.” Sầm Nghị đáp: “Nên trói em lại.”

“Ấu trĩ.”

Sầm Nghị cười, bình tĩnh nói ra một lời nghiêm túc: “Lâm Tuyền, cho dù có làm gì cũng phải quan tâm đến tính mạng.”

Lâm Tuyền ngẩng đầu, hạt nước từ đâu đột nhiên rơi xuống mắt cô. Cô theo phản xạ nhắm lại, cả khung cảnh nhoè đi.

Cùng lúc đó, Sầm Nghị nói nốt lời: “…anh sẽ chờ em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN