Đóng Gói Gả Chồng - Chương 1 + 2 + 3 + 4 + 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Đóng Gói Gả Chồng


Chương 1 + 2 + 3 + 4 + 5


Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì.

”Cô không sao chứ?”

Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này.

Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải”

Chuyện gì vậy?

Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống.

”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô.

Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt.

Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ?

”Anh… Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói.

”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ.

“…” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao?

Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!!

Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai.

Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính.

Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay.

Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên.

Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô.

”Cô không sao chứ, vẫn còn chóng mặt à? Chắc là cô bị cảm nắng rồi, có cần phải đi bệnh viện khám không?” Người đàn ông trước mặt thấy cô không nói câu nào, vẻ mặt như trời sập xuống đến nơi rồi, không khỏi lo lắng hỏi.

”Anh tên gì?” Vu Đông hỏi.

”Hạ Phong!”

Hạ Phong? Là thanh niên có sức ảnh hưởng lớn ở Châu Á năm 2017, bác sĩ trẻ đánh bại được bệnh ung thư sao? Không biết bao nhiêu người có địa vị xếp hàng tìm gặp để được anh khám bệnh???

”Anh là bác sĩ?” Vu Đông hỏi.

”Sao cô biết?” Hạ Phong thắc mắc.

”Trông anh có vẻ giống thế!”

”Bác sĩ cũng có vẻ như vậy sao?” Hạ Phong buồn cười nói.

”Anh vừa mới nói anh cũng mới bị đá ư?” Vu Đông hỏi.

Hạ Phong nhìn cô gái này, vừa mới đây còn rất đau lòng, khóc nhiều đến nỗi muốn sập cả Vạn Lí Trường Thành, vậy mà từ vẻ mặt đau thương bây giờ lại trở nên phấn khích đến lạ lùng.

Hạ Phong gật đầu.

”Sao anh lại bị đá?” Vu Đông hỏi.

”Tôi muốn kết hôn, nhưng bạn gái tôi lại không đồng ý. Tôi nói với cô ấy, nếu hôm nay cô ấy không tới cục dân chính đăng ký kết hôn với tôi, chúng tôi sẽ chia tay.” Hạ Phong cười khổ.

”Anh kết hôn vội như vậy để làm gì?” Vu Đông tò mò.

”Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, mấy ngày nữa phải làm phẫu thuật, bà ấy muốn nhìn thấy tôi kết hôn trước khi phẫu thuật.” Hạ Phong lại cười khổ.

”Vậy bây giờ anh vừa không kết hôn được, lại còn bị bạn gái chia tay?” Vu Đông nói.

”Đúng vậy!” Không biết lúc quay về phải ăn nói làm sao với mẹ đây.

”Anh có nhà không?” Đột nhiên Vu Đông hỏi.

”Ơ… Có!” Vì phải kết hôn nên nửa năm trước Hạ Phong đã mua nhà, lại còn thiết kế dựa theo sở thích của bạn gái.

”Vậy chi bằng anh lấy tôi đi!” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.

”Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm”

”Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”

Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?

Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?

Hạ Phong không nói gì, nhìn cô gái ngồi bênh cạnh đang mở miệng thật to để uống Coca lạnh, khuôn mặt đầy non nớt, nhìn qua cũng đủ biết là vừa mới ra trường.

”Uống Coca nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!”Hạ Phong nhắc nhở.

”Vừa mới khóc nhiều quá nên bây giờ đang thiếu nước.” Vu Đông uống hơn nửa chai mới dừng lại, “Chồng à, em đói quá đi, tìm một tiệm cơm nào đó ăn cơm đi.”

Chồng? Người Hạ Phong cứng đờ.

”Anh xách vali hộ em đi, cũng chả biết bên trong đựng cái gì mà nặng chết.” Vu Đông không chút khách khí mà sai khiến.

Tuy Hạ Phong vẫn chưa thích ứng kịp, nhưng từ nhỏ đã được dạy phải giúp đỡ phụ nữ, hơn nữa, người này còn là vợ của mình.

Hai người đến một nhà hàng lẩu, ăn lẩu cay nóng hổi.

Cuối cùng dưới nét mặt khó tả của Hạ Phong mà cầm ly rượu trên bàn lên, Vu Đông nói: “Uống ly rượu này xong, mong rằng chúng ta sẽ có một cuộc hôn nhân lúc nào cũng cháy rực như nồi lẩu cay này vậy!”

Nơi này đúng là không bình thường chút nào cả!!!!

Ăn cơm xong, Vu Đông kéo Hạ Phong đi tìm một tiệm chụp hình cưới rồi nói hôm nay muốn chụp ảnh cưới.

Nhân viên trong tiệm bảo muốn chụp ảnh cưới phải hẹn trước thời gian, tạm thời bây giờ không có nhân viên trang điểm và thợ chụp ảnh nào rảnh cả.

Hạ Phong chưa kịp nói gì thì đã thấy Vu Đông lấy từ trong túi xách một xấp tiền ngang nhiên nói: “Bắt đầu chụp một bộ ở trong phòng, hôm nay làm xong khung ảnh rồi gửi đến nhà tôi trước mười hai giờ, tiền còn lại cứ xem như là trả tiền làm thêm giờ.”

”Được, được, tôi sẽ liên lạc với nhân viên trang điểm và thợ chụp ảnh ngay, bớt một chút thời gian ăn trưa để chụp ảnh đẹp cho cô!” Nhân viên trong tiệm rất phấn khích.

Chụp một bộ đơn giản, Hạ Phong không quên để lại địa chỉ của mình, ngẩn ngơ ra khỏi tiệm chụp hình cưới.

”Có phải anh bị phong thái quyền lực lắm tiền của em dọa cho sợ rồi không?” Vu Đông thấy vẻ mặt đầy khó hiểu của ông chồng mới có này nên hỏi.

”Tại sao hôm nay lại nhất định phải chụp ảnh cưới?”

”Bởi vì hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi. Trong nhà làm sao có thể thiếu ảnh cưới được!” Vu Đông nói chuyện rất hiển nhiên.

Được rồi, giờ tôi không nói lý được. Hạ Phong im lặng.

”Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, sau này chúng ta còn ở với nhau cả đời, không cần phải khách khí như vậy đâu!”

Được rồi,mặc dù cô dâu mới của mình không được bình thường cho lắm, nhưng ít nhất cũng muốn chung sống với mình suốt đời.

”Anh không cần lo về số tiền kia, số tiền kia là tiền phí chia tay bạn trai cũ đưa cho em. Hừ! Nếu anh ta đã không cần em, vậy thì em sẽ lấy tiền của anh ta để đi chụp ảnh cưới với người đàn ông khác cho anh ta tức chết!”

Được rồi, không những không bình thường, lại còn khá thù dai nữa.

”Anh ta kiểu gì cũng sẽ nghĩ em sẽ sống chết đập tiền vào mặt anh ta, mơ à. Có tiền ngu gì không cầm!”

Được rồi, còn khá là… Ừm, khá là thẳng thắn.

”Chúng ta về nhà đi!”

Hạ Phong im lặng dẫn người về căn nhà mới mua, vừa mới vào nhà, cô dâu mới không khỏi xúc động.

”Chồng à, chúng ta ở trung tâm thành phố, khu vực này cực kỳ đắt luôn, chắc chắn mười năm sau một mét vuông ở nơi này sẽ có trị giá hơn mấy trăm ngàn đấy.”

”Oa, ngôi nhà này thật là lớn, chắc phải hơn một trăm mét vuông, trên dưới hai tầng gác lửng, như thế mười năm sau chúng ta không cần làm gì cũng đã là nhà giàu rồi!”

”Có điều cần sửa sang lại một chút, nhưng em cũng không so đo gì đâu!”

”Nhưng mà đồ của bạn gái cũ của anh thì cất hết đi, em rất rộng lượng nên không bắt anh vứt hết đi đâu. Không để cho em thấy là được, nếu không em sẽ nổi giận.”

Mình nhặt được cô vợ này rồi sẽ không có vấn đề gì chứ?

Hạ Phong bắt đầu nghĩ về cuộc sống trong tương lai của mình, có hơi lo lắng một chút.

”Sau này em sẽ ở đây.” Hạ Phong đem vali của cô vào.

Vu Đông thấy rõ ràng đây là phòng dành cho khách, bất mãn nói: “Chúng ta không ngủ chung với nhau à?”

Được rồi, cô vợ này còn có suy nghĩ rất hiện đại nữa.

”Thôi được rồi, cánh đàn ông kỹ thuật các anh thường rất hay xấu hổ, em sẽ cho anh thời gian để thích nghi!”

Thực sự cám ơn cô!

”Em ngủ một lát, đợi họ đưa ảnh tới thì anh lấy vào, chờ em tỉnh dậy rồi quyết định sẽ treo ở chỗ nào.” Nói xong, Vu Đông liền đóng cửa phòng lại.

Vu Đông thoải mái nằm trên giường, bây giờ cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mười năm sau cô sẽ nói cho mẹ biết, lần này con gái bà không phải là gái ế nữa rồi, vừa mới tốt nghiệp xong đã được gả cho một người tốt.

Tuổi còn trẻ mà đã sở hữu được ngôi nhà sang trọng có trị giá hơn mười triệu!

Không cần phải bị ép đi coi mắt, gặp mấy tên mập lùn ngu ngốc trọc tóc nữa rồi!!!

Đúng vậy, nữ chính chính là một cô gái đi xem mắt nhưng bị người ta ghét bỏ, khi tỉnh lại thì lại thấy một người đàn ông có dáng vẻ và nhân cách rất OK, bèn đóng gói mình lại gả cho người ta.
———-
Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, Hạ Phong tỉnh giấc, mở mắt ra nằm trên giường khoảng hai phút rồi mới bắt đầu ngồi dậy.

Có điều, hôm nay trong nhà có gì đó không đúng lắm, mới sáng sớm như vậy sao lại có mùi khói chứ?

Hạ Phong không kịp đeo kính, mở cửa phòng ra đã thấy một luồng khói bốc lên từ trong phòng bếp, Hạ Phong kinh hãi, chạy nhanh đến cửa phòng bếp, sau đó…

”Em đang làm gì thế?” Hạ Phong phải cố gắng giữ phong độ lắm mới không mở miệng chửi thề.

”Anh dậy rồi à?” Vu Đông đang đốt thứ gì đó ở trong nồi, thấy Hạ Phong thì sảng khoái chào hỏi.

”Em đang đốt cái gì trong nồi vậy?” Hạ Phong nhắc lại.

”Một vài tấm hình, vé xe, rồi nhật ký này.” Vu Đông đưa tấm hình trên tay lên rồi nói, “Đều là hình trước đây em chụp cùng bạn trai cũ.”

”Mới sáng sớm sao lại đốt mấy thứ này làm gì?”

”Sáng nay em dậy dọn dẹp đồ đạc thì vừa đúng lúc nhìn thấy những thứ này, lập tức không kiềm chế cơn giận trong lòng được, với lại cũng vì không muốn những thứ này làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của vợ chồng chúng ta sau này, nên em định đốt hết tình yêu đã chết của em đi.” Vu Đông nói cứ như là nghĩa lớn.

”Vậy sao em lại đốt những thứ đó ở trong chảo?” Hạ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

”Em sợ đốt trong phòng sẽ có mùi khói nên mới đến phòng bếp vì có quạt hút khói mà, tìm cả buổi mà chỉ thấy mỗi cái chảo này nên phải tận dụng luôn.” Vu Đông nói xong lại than phiền, “Có điều, quạt hút khói nhà anh hơi yếu nên vẫn còn khói nhiều quá. Hết thời hạn bảo hành chưa? Nếu chưa thì gọi điện nói người ta đổi lấy cái khác.”

“…” Bây giờ trường học cái gì cũng dạy, trong đầu mỗi một cô gái đều là một mớ hỗn độn.

”Anh có cần phải chuẩn bị bữa sáng không? Đợi em đốt xong, rửa một chút là có thể dùng được rồi.” Vu Đông cảm thấy mình rất khôn ngoan.

”Nếu về sau chúng ta dùng cái nồi này để nấu ăn thì không phải mỗi một món ăn làm ra đều dính tàn hồn của thứ tình yêu đã chết của em sao?” Hạ Phong không nhịn được, suýt nôn ra.

”Cũng đúng, như vậy chắc cũng sẽ có chút xui xẻo, lát vất đi vậy.” Nói xong, Vu Đông lại lắc đầu, “Không được, cái chảo này nhìn rất đắt tiền, vẫn có thể bán lại trên 58*, anh có máy ảnh không? Chụp hình lên sẽ còn bán được nhanh hơn nữa!”

(*58 ở đây là trang web mua bán trực tuyến 58.com)

Hạ Phong cảm thấy tam quan của mình đang bị chọc giận cho tức chết, không thể nhịn được nữa nên phải đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Dọn dẹp trong bếp xong, Vu Đông chạy đến phòng khách xem ảnh cưới của mình mới được đưa đến, mặc dù tấm hình này chụp có hơi vội, nhưng nhìn không tệ lắm,hai người trông rất xứng đôi.

Vu Đông vui vẻ ngồi xem cả buổi, đến khilấy lại tinh thần thì đã thấy Hạ Phong dọn trứng rán và thịt xông khói đặt trên bàn.

”Nhà chỉ còn những thứ này thôi, em cứ ăn tạm trước đi.”

Vu Đông tự nhiên đi đến bàn ăn, lại rất tự giác cầm lấy ly sữa Hạ Phong đưa cho rồi bắt đầu ăn, đối với người có kỹ năng nấu nướng bằng không như Vu Đông mà nói, có thể làm được một bữa ăn như thế này đã là rất đỉnh rồi.

”Chồng à, anh lấy em làm vợ đúng là một quyết định đúng đắn.”

Hạ Phong đang uống sữa, suýt chút nữa thì sặc.

”Anh nói xem, nếu anh không lấy người có kỹ năng nấu nướng bằng không như em làm vợ, vậy thì sao có thể thể hiện được hết hiền huệ và tài giỏi của anh chứ!” Vu Đông nói đầy danh chính ngôn thuận.

”Thực sự cám ơn em!” Hạ Phong bực mình nói.

”Không cần khách sáo đâu!”

Thật sự bây giờ muốn chửi thề thì làm thế nào đây?

Ăn cơm xong, Vu Đông chủ động đi rửa chén, “Sau này anh nấu cơm, em sẽ rửa chén, không thể để cho một người làm hết mọi việc được, trong sách nói hai người phải cùng nhau gánh vác việc nhà!”

”Cám ơn!” Cái gì cũng để cho cô nói, tôi chỉ có thể nói cám ơn nhiều.

”Không cần khách sáo, anh treo áo cưới của chúng ta lên trên đi, treo lên phía trên ghế salon ấy.”

Hạ Phong nhìn sang ghế salon, là món quà tân gia do một người bạn gửi đến, một bức tranh sơn dầu có giá trị, ngay đến màu sắc cũng được bạn mua dựa theo cách thiết kế nội thất trong nhà.

Hạ Phong nhíu mày, do dự nói: “Treo ở phòng khách có phải là quá đột ngột rồi không, trông có vẻ không ăn nhập lắm.”

”Vậy thì không cần treo nữa đâu!” Vu Đông dễ tính nói, “Ban đầu em muốn treo ở phòng ngủ, nhưng lại sợ anh không đồng ý!”

”Tôi đi treo ngay đây!” Hạ Phong nhanh chóng đứng dậy, vẫn nên treo tranh sơn dầu ở trong phòng ngủ, đột ngột gì mà đột ngột, chỉ cần không đưa người vào thì cũng chẳng có gì ghê gớm.

Vu Đông cười, hài lòng bưng mâm đi.

Hạ Phong treo tranh sơn dầu lên đầu giường rồi nhìn đồng hồ đeo tay, không còn sớm nữa, cũng nên thay quần áo đi thăm mẹ, nhân tiện nói cho mẹ biết về hôn sự của mình. Vừa mới mặc quần áo gọn gàngbước ra phòng khách thì thấy Vu Đông cũng ăn mặc gọn gàng giống như mình vậy.

”Em ra ngoài à?” Hạ Phong hỏi.

”Ừ. Anh đi làm à?”

”Không, tôi đi thăm mẹ.” Hạ Phong nghĩ một lát rồi nói, “Hôm nay tôi đến thăm bố mẹ trước. nếu thuận lợi thì làm phiền em hai ngày sau đến bệnh viện gặp bố mẹ tôi chút nhé.”

”Có phiền gì đâu, bố mẹ anh cũng là bố mẹ em mà, đúng không?”

”Ừ… Tôi đi đây!” Hạ Phong trả lời hơi mất tự nhiên.

”Có điều, anh đổi bạn gái nhanh như vậy, bố mẹ anh sẽ không nói gì chứ?” Vu Đông lo lắng hỏi.

”Không đâu, An An, khụ khụ… Bạn gái cũ của tôi chưa từng gặp mặt bố mẹ.” Hạ Phong nói.

”Vậy thì tốt rồi, bố mẹ anh thích gì? Để em ra ngoài mua chút quà biếu.” Vu Đông thấy không có vấn đề gì thì cũng sẽ không xoắn xuýt lắm.

Hạ Phong ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ không bình thường này còn biết mua quà biếu người lớn, nhất thời thiện cảm đối với Vu Đông cũng tăng lên đáng kể, cười từ chối nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ mua về, em cứ cầm đi là được rồi.”

”Cũng được, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, anh mua hay em mua thì cũng chẳng khác gì nhau.” Vu Đông gật đầu đồng ý.

”Khụ khụ!” Dù đây không phải là lần đầu tiên Hạ Phong thấy được da mặt dày của Vu Đông, nhưng mỗi lần thấy thì lại không thể chấp nhận được, suy nghĩ một lát rồi vội vã đi ra cửa.

”Đợi đã!” Vu Đông thấy Hạ Phong ra ngoài thì vội gọi lại.

”Sao vậy?” Hạ Phong hỏi.

”Chồng ơi!” Vu Đông gọi bằng chất giọng yêu kiều ngọt ngào, “Chúng ta chỉ có một chiếc chìa khóa nhà, lát nữa về em sẽ không vào nhà được!”

Hạ Phong nghe cô gọi một tiếng chồng mà muốn đau dạ dày, lấy chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo cạnh cửa đưa cho cô, nghĩ một lát rồi nói: “Vu Đông, em có thể ngừng gọi tôi là chồng có được không, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

”Sao thế? Khó chịu hả?”

Mặt Hạ Phong hơi mất tự nhiên, nhưng biểu cảm trên mặt cũng đã ngầm thừa nhận.

”Được rồi! được rồi!”

Hạ Phong nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm.

”Đàn ông kĩ thuật các anh đúng là nhút nhát quá đi!”

”Tôi đi đây!” Hạ Phong cấp tốc ra ngoài, có cảm giác như nán lại một chút thôi cũng không thể chịu nổi.

Vu Đông buồn cười nhìn theo Hạ Phong nhanh chóng biến mất sau cánh cửa,tung chiếc chìa khóa đang cầm trong tay lên, vào phòng lấy túi rồi cũng đi ra ngoài.

Cũng vì sáng hôm nay dọn dẹp đồ đạc nên Vu Đông mới phát hiện một tập tài liệu nhậm chức ở trong đó. Tập tài liệu này gợi lại ký ức đã rất xưa của Vu Đông.

Kiếp trước Vu Đông là một nhân viên bán hàng, tuy sau này có địa vị cao, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chuyên ngành thật sự của Vu Đông lại là DJ người dẫn chương trình của đài phát thanh.

Không những thế, cô còn có rất nhiều thành tích tốt, dưới sự giới thiệu của một thầy giáo nổi tiếng ở Thượng Hải, cô được nhận làm DJ* của đài phát thanh, hai giờ chiều hôm nay chính là lúc cô đến nhận việc.

(*Bản gốc là DJ – viết tắt của thuật ngữ Dishjockey được sử dụng trên radio, không phải là từ DJ – deejay chỉ những người chơi nhạc.)

Năm đó, vì khóc đến nỗi ngất đi trước cửa cục dân chính nên cô đã không thể đến nhậm chức được, sau đó cô cũng không có cơ hội tiếp xúc với nghề này nữa, hôm nay lại tình cờ thấy tập tài liệu đúng vào thời điểm này, Vu Đông liền nghĩ, bây giờ mình vừa có chồng, có nhà, không giống như cô của quá khứ chỉ mãi dốc sức kiếm tiền nữa.

Trên đường đi đến đài phát thanh, vừa hay lại đi ngang qua một tiệm cắt tóc, Vu Đông sờ mái tóc dài qua vai của mình rồi bước vào.

”Người đẹp muốn cắt kiểu gì nhỉ?” Thợ cắt tóc hỏi.

”Chiều nay tôi phải đi phỏng vấn, cắt cho tôi đến tầm này, trông già dặn kinh nghiệm một chút là được rồi.” Vu Đông khua tay múa chân.

”Đươc rồi, có muốn nhuộm tóc không? như vậy nhìn có hướng Tây hơn đấy.”

”Vậy thì cứ nhuộm đi!”

Hai giờ chiều, nhiệt độ ở Thượng Hải là 39 độ, một Vu Đông với diện mạo sáng sủa hoàn toàn mới tự tin đi vào đài phát thanh Thượng Hải.

Khi gặp người phụ trách, nét mặt Vu Đông không hề có chút lo lắng nào của một người mới, thái độ bình tĩnh, nhìn bản lĩnh không kém gì người phụ trách.

Không lẽ cô gái này có ô dù che chở ở phía sau?

Người phụ trách thầm nghĩ trong lòng, biểu cảm khá là vui vẻ hòa nhã, xem xong tập tài liệu rồi nói: “Bạn học Vu, lúc còn ở trường cô có rất nhiều thành tích tốt, thầy hướng dẫncủa cô còn trực tiếp đề cử cô với đài phát thanh, chúng tôi cũng rất hài lòng về cô, có điều, bạn học của cô đa phần đều đến đài truyền hình để làm việc, tôi có thể hỏi tại sao cô lại chọn đài phát thanh thay vì đài truyền hình không?”

Vu Đông nghĩ ngợi một hồi, lúc trước chủ nhiệm nói như thế nào nhỉ?

À, nhớ ra rồi, nguyên văn câu nói của chủ nhiệm là: “Nhìn em thế này thì hay là làm DJđi, chứ làm dẫn chương trình đài truyền hình thì chưa đạt chuẩn đâu!”

Mẹ nó chứ, chỉ là khi đó chị đây không quan tâm nhiều về cách ăn mặc thôi, chứ chị đâu có xấu. Sau này chị có tiền, tìm nhân viên trang điểm cao cấp, stylist, mua nhiều đồ đẹp, gã đàn ông nào thấy chị mà chả rung động.

Vu Đông không biết nói như thế nào cho phải: “Con người tôi khá là khiêm tốn, nếu làm việc ở đài truyền hình, ra ngoài bị người khác nhận ra thì rất phiền phức!”

”Ra vậy!” Tác phong tự tin thấy rõ, lời nói khiếm tốn mà lại có nội hàm ẩn ý, nhìn là biết xuất thân từ một gia đình không tầm thường rồi.

”Đối với công việc này, chúng tôi có thể đề xuất cho cô hai sự lựa chọn.” Người phụ trách nói xong lại nhìn Vu Đông.

Vu Đông tỏ ý muốn bên kia tiếp tục.

”Có một chương trình bắt đầu từ khung giờ hoàng kim – tám giờ tối, cùng hợp tác với DJ Phương Hiểu nổi tiếng của chúng tôi để dẫn chương trình “Người tiên phong âm nhạc”, có Phương Hiểu dẫn dắt thì cô cũng dễ nhập nghề hơn, lại vừa có thể học hỏi được nhiều. Và một chương trình nữa là chương trình mới vào lúc nửa đêm, chỉ cần một người làm DJ chính.”

”Chỉ có một người làm DJ chính? Chắc trong khoảng thời gian này tỷ số người nghe cũng không nhiều, nên các chị mới tìm đại một tiết mục để chèn vào chứ gì.”Vu Đông nói đúng tim đen.

”Khụ khụ!” Có người nào đó bị lật tẩy nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh,“Theo tôi thấy thì hay là cô làm chương trình vào lúc tám giờ tối đi!”

”Không cần đâu, tôi sẽ làm chương trình vào lúc nửa đêm.”

”Hở?? Tại sao vậy?”

”Tôi không có thói quen hợp tác cùng người khác!” Vu Đông nói đầy vẻ ngang tàng.

Cuối cùng Vu Đông cũng làm giấy tờ xong, sắp xếp thời gian làm việc, nhân tiện giới thiệu cô với những người làm trong văn phòng, sau đó người phụ trách vẫn đang còn ngồi suy nghĩ trong phòng làm việc, một mình làm công việc này suốt bảy tám năm trời, vậy mà lại bị một con nhãi lấn áp, đúng là xuất thân từ một gia đình không hề tầm thường!

Vu Đông nghĩ Hạ Phong đến bệnh viện thăm mẹ sẽ không về sớm nên cũng tự mình đi ăn tối ở ngoài, quả nhiên về đến nhà thì đúng là Hạ Phong vẫn chưa về thật.

Vu Đông nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, giặt áo quần xong, đang chuẩn bị ra ban công phơi quần áo thì lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Hạ Phong xách mấy thứ đồ đi vào.

”Anh về rồi à!”

Hạ Phong quay đầu lại nhìn, thấycô gái với mái tóc ngắn, nhìn trẻ trung và xinh đẹp hơn, trong tay đang cầm, cầm… Hạ Phong hơi đỏ mặt, nhìn qua hướng khác rồi nói: “Khụ khụ, em phơi áo quần à?”

Vu Đông bất giác cúi đầu nhìn xuống, thứ mình đang cầm trên tay là chiếc áo lót màu hồng cúp 36B.
———
Phơi quần áo xong, Vu Đông vẫn còn mải suy nghĩ, bây giờ kết hôn rồi, có nên thử mua ít đồ lót sexy không nhỉ?

Hạ Phong không biết trong đầu Vu Đông đang nghĩ những gì, chính anh vẫn còn vô cùng lúng túng, tuy nói người này là vợ mình, nhưng chỉ vừa mới biết nhau có hai ngày, nói là người xa lạ cũng không quá đáng, có điều vốn khả năng làm thân của cô nhóc này cũng thật khác người, nếu không phải vừa rồi đột ngột trông thấy đồ lót của đối phương, bản thân cũng không có bao nhiêu cảm giác chung đụng với người xa lạ.

Hạ Phong thay đồ ở nhà rồi đi ra, thấy Vu Đông ngồi trong phòng khách lật xem đồ mình mua về.

”Khăn lụa, đồng hồ đeo tay.” Vu Đông lật giở rồi nói, “Còn cả một vài đồ bổ nữa, những thứ này đều là để mai em cầm đi hả?”

Hạ Phong thấy Vu Đông chủ động nhắc đến chuyện này, vừa vặn cũng không cần mình lên tiếng, thế là gật đầu một cái coi như ngầm thừa nhận.

”Khăn lụa thì thôi không nói, nhưng nhìn đống đồ bổ này cũng phải mấy nghìn tệ, còn đồng hồ này ít nhất cũng phải bốn năm mươi nghìn, em chỉ là một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp, đào đâu ra tiền để mà mua chứ?”

Vu Đông cầm hộp đồng hồ lên nói, “Để rồi đó mẹ anh vừa gặp em thì trong lòng sẽ nghĩ, tiểu yêu tinh từ đâu ra tiêu tiền của con trai mình mua quà cho mình vậy chứ.”

“…” Hạ Phong không còn lời phản bác, “Mẹ tôi sẽ không nói vậy đâu.”

”Anh không hiểu phụ nữ đâu!” Nét mặt Vu Đông biểu đạt rõ anh không hiểu lòng dạ đàn bà.

”Không phải em nói của tôi chính là của em sao, em phân chia rạch ròi như thế làm gì.” Hạ Phong không nói lại Vu Đông, chợt nhớ lại cuộc đối thoại hồi sáng sau khi ra ngoài.

”Tuy vậy em rất vui mừng vì anh có hiểu biết này!” Vu Đông ra vẻ lòng em rất được an ủi, “Nhưng chuyện này chỉ hai ta biết là được, đối với bên ngoài vẫn cần phải chú ý, đặc biệt là bố mẹ hai bên, phải cố gắng ra vẻ con sẵn lòng tiêu tiền vì đối phương.”

”Một sinh viên vừa tốt nghiệp như em làm sao hiểu được nhiều chuyện kỳ quái thế chứ.” Hạ Phong không còn lời để nói.

”Đây không phải là chuyện kỳ quái mà là đối nhân xử thế, đàn ông kỹ thuật các anh ấy à.” Vu Đông lắc đầu nói với vẻ tiếc hận, “Ai ai cũng IQ cao EQ thấp, em đoán chắc chắn đến giờ anh vẫn chưa biết vì sao An An lại bỏ anh.”

”Em biết An An ư?” Chợt nghe đến tên của bạn gái cũ, Hạ Phong vẫn có chút sững sờ.

”Không phải sáng nay anh lỡ miệng đấy à.”

Hạ Phong không muốn thảo luận vấn đề bạn gái cũ với Vu Đông, thế là không nói gì thêm nữa.

”Sao nào? Vẫn còn để ý hả? Hay là anh nói với em đi, em giúp anh phân tích.” Vu Đông ngồi trên ghế tự khen mình, “Cô vợ thảo luận về bạn gái cũ với chồng như em đây không nhiều đâu đấy.”

”Nếu em có bản lĩnh này thì nói xem tại sao em lại muốn kết hôn với tôi đi!” Ý của Hạ Phong là uyển chuyển nhắc nhở Vu Đông, cô cũng như mình hôm qua mới bị bạn trai cũ chia tay.

”Em biết rồi!” Vu Đông vô cùng thản nhiên.

Hạ Phong thấy cô không chút kiêng kỵ thì nhất thời cảm thấy hứng thú, bình thường bản thân không phải là người thích đào bới chuyện của người khác, nhưng khi gặp cô gái này lại không nhịn được: “Vậy em nói thử xem.”

”Vậy em nói tiêu chuẩn để mình chọn anh trước nhé, còn nhớ mấy câu em hỏi hôm qua trước khi đề nghị kết hôn không?”

Hạ Phong nghĩ ngợi, rồi cau mày hỏi lại: “Vì tôi có nhà ư?”

”Đó mới là một, còn lại anh vẫn có rất nhiều ưu điểm.” Vu Đông bắt đầu xòe ngón tay, “Chiều cao của anh thích hợp này, nhìn anh như vậy ắt hẳn là trên 1 mét 75. Trình độ học vấn thích hợp này, có ai học y không tốt nghiệp thì là thạc sĩ, làm việc mấy năm là lên tiến sĩ. Mặt mũi anh cũng vượt qua bài kiểm tra này, miễn cưỡng xứng với em, khí chất cũng không tệ, cho thấy là một người lịch sự, có điều tuổi hơi lớn, nhưng em cũng không chê đâu.”

Hạ Phong càng nghe càng sầm mặt: “Theo như yêu cầu này của em thì một nửa người ở bệnh viện của tôi đều thích hợp!”

Vu Đông lắc đầu không đồng ý: “Có nhiều đi chăng nữa cũng không phải là anh, em chỉ thích anh!”

Bất ngờ bị tỏ tình không chút đề phòng, Hạ Phong lại đỏ mặt, quyết định bỏ chạy.

”Mười giờ sáng mai xuất phát đi gặp bố mẹ tôi.”

Vu Đông thấy Hạ Phong chạy trốn thì che miệng cười, nghĩ bụng mười năm trước người này đúng là da mặt mỏng.

Ngày hôm sau.

Tiết trời ngày hè, ngoại trừ nóng nực thì điều tốt nhất chính là gần như sáng sớm hôm nào thời tiết cũng rất đẹp.

Vu Đông kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng rơi đầy trên bệ cửa, hài lòng ôm chân ngồi trên cửa sổ, vô cùng xúc động, tính xanh hóa của tiểu khu này tuyệt thật đấy.

Từng hàng cây xanh tươi rậm rạp trải rộng tiểu khu, dưới lầu có một vườn hoa nhỏ, rất nhiều người già dắt theo cháu trai cháu gái đến bên kia tập thể dục buổi sáng, xa hơn chút nữa còn có thể trông thấy sông Hoàng Phổ, rất nhiều người chạy bộ buổi sáng ở đó.

Vu Đông rửa mặt xong, cũng vừa đúng lúc Hạ Phong chạy bộ về xách theo bữa sáng.

”Dậy rồi à? Đến ăn sáng đi!” Hạ Phong đặt bữa sáng lên bàn nói, “Em ăn trước đi, tôi đi tắm đã.”

Đến khi Hạ Phong tắm xong thì thấy Vu Đông một tay cầm bánh bao, một tay cầm bánh tiêu, sau đó lại dùng bàn tay nhầy nhụa dầu mỡ với lấy ly sữa đậu nành.

Bệnh sạch sẽ của Hạ Phong phát tác, anh nhíu mày nói: “Sao không lấy chén đũa?”

”Có túi rồi đây này, lấy chén đũa thêm làm gì, lát nữa còn phải rửa!” Nói kiểu đương nhiên như thế làm Hạ Phong không cách nào phản bác được.

Nếu bây giờ mình vào phòng bếp lấy chén đũa thì có phải tỏ ra kiểu cách không?

Vu Đông không hề phát hiện người nào đó đang xoắn xuýt, ăn xong miếng bánh bao cuối cùng thì ném túi nilon và ly sữa đậu vào thùng rác, phủi tay nói: “Em đi thay đồ đây, anh cứ từ từ mà ăn.”

Hạ Phong gật đầu, đợi Vu Đông đi rồi, cảm thấy chắc trong thời gian ngắn cô sẽ không ra ngay nên im lặng chạy vào phòng bếp cầm chén đũa ra, mau chóng xử lý bữa sáng rồi lại đi rửa bát.

Lần này Vu Đông bỏ nhà ra đi không đem theo nhiều quần áo, sau khi bỏ qua quần jean và quần đùi thì chỉ còn lại hai bộ váy, một bộ váy dài in hoa, bộ còn lại màu trắng dài quá đầu gối.

Sau một hồi so sánh, Vu Đông chọn chiếc váy trắng, nhìn vừa trong sáng lại khôn khéo, chắc trưởng bối sẽ thích.

Mặc đồ xong thì lại bắt đầu trang điểm, nhìn gương mặt trong kính, một lần nữa Vu Đông xúc động, trẻ tuổi da đẹp thật đấy, gần như không cần phải phủ thêm phấn nền làm gì, vì để cho tổng thể nhìn được tự nhiên nên Vu Đông bôi chút kem BB chống nắng, sau đó tô mày vẽ mắt, dặm thêm son môi nhạt màu, trông rất có sức sống.

Hạ Phong thấy gần đến giờ, bèn đứng ngoài gõ cửa: “Đã xong chưa?”

Cuối cùng Vu Đông nhìn lại mình trong gương, cảm thấy rất hoàn mỹ, cầm túi xách nhỏ trên giường mở cửa phòng đi ra.

Hạ Phong đứng trước cửa bất ngờ không kịp đề phòng liền bị cô gái trong sáng vui vẻ trước mắt này thu hút, sau một giây sững sờ thì hoàn hồn lại: “Dáng vẻ của em thế này là sao vậy?”

”Trông khó coi lắm à?” Vu Đông ngờ vực hỏi.

”Đẹp lắm, có điều cảm thấy khí chất không hợp lắm.” Hạ Phong giải thích.

”Không phải đây là lần đầu gặp phụ huynh sao. Dựa vào tổng kết sau vô số lần xem phim thần tượng thì phụ huynh đều thích con gái mặc trang phục kiểu này.” Nói xong, Vu Đông còn xoay một vòng.

Trong gian phòng sáng sủa, cô thiếu nữ trong bộ váy trắng làm Hạ Phong có ảo giác như thể chuyển kiếp quay về buổi chiều tim đập thình thịch ấy, cũng là một ngày đầy nắng như thế, An An mặc váy trắng tóc đen ngọt ngào gọi mình một tiếng học trưởng.

”Ánh mắt của anh làm em nghi ngờ anh đang nhìn mối tình đầu từ trên người em đấy.” Bản lĩnh tiêu thụ của kiếp trước đã tạo ra thị lực vô hình, để Vu Đông nhìn thấu sự khác thường của Hạ Phong.

”Khụ khụ!” Hạ Phong mất tự nhiên ho khan.

”Nếu như mối tình đầu này là An An thì em sẽ đi thay đồ ngay tức khắc.” Vu Đông nhìn xoáy vào Hạ Phong, nói với vẻ sâu xa.

”Vì sao?” Hạ Phong kinh ngạc.

Xem ra đúng là thế rồi! Vu Đông mặt lạnh đóng cửa phòng lại, nhanh chóng thay bộ váy dài in hoa kia, Vu Đông cao 1 mét 58 nên mặc váy dài thì phải đi với giày cao gót.

Lúc Hạ Phong còn đang buồn bực thì cửa phòng lại mở ra, Vu Đông đã thay bộ váy khác, từ thiếu nữ váy trắng lung linh thuần khiết biến thành phong cách nghệ thuật retro.

”Còn giống bạn gái cũ của anh không?” Vu Đông nhướn mày nói.

”Tôi đâu có nói em giống!” Hạ Phong có cảm giác mình chết oan.

”Lần này bỏ qua cho anh, lần sau còn dám dùng ánh mắt nhìn bạn gái cũ mà nhìn em thì…” Vu Đông uy hiếp.

”Thì em làm gì?” Hạ Phong hỏi.

”Đợi lát về sẽ nói cho anh biết, xuất phát thôi!”

Hạ Phong nhìn đồng hồ, đúng là hơi trễ rồi, lập tức xách đồ đã chuẩn bị toan ra khỏi cửa.

Vu Đông nhìn một cái, đi đến lấy khăn lụa và hộp đồng hồ ra: “Không phải tốt qua đã nói rồi sao? Hai thứ này không hợp nhau, đem đồ bổ đi là được rồi.”

Tối qua? Hạ Phong nhớ lại, tối qua đã nói gì?

”Hơn nữa làm gì có ai tặng khăn cho bệnh nhân nằm viện chứ, đợi bố mẹ mình xuất viện rồi tặng cũng không muộn.” Vu Đông lại giải thích.

Hạ Phong cảm thấy cũng có lý, hai người bèn xách đồ bổ đi xuống lầu.

Vì chưa đến giờ cao điểm nên dọc đường không bị kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng là đã đến nơi, Vu Đông lại chạy vào tiệm bán hoa mua một bó hoa tươi.

Lúc ra khỏi tiệm, Vu Đông còn đặc biệt nói với Hạ Phong: “Phụ nữ dù bao nhiêu tuổi cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của hoa đâu!”

Mua hoa thì mua hoa, lại còn giảng giải nhiều! Hạ Phong đi theo sau thầm oán.

”Bác sĩ Hạ đến rồi à.” Vừa vào cửa đã có không ít y tá chào hỏi Hạ Phong.

Hạ Phong mỉm cười gật đầu, rất phong độ.

Vu Đông im lặng nhìn đường, kỹ năng tán tỉnh của mấy cô em này cao thật, bình thường không nhận ra đấy.

”Sao thế?” Hạ Phong thấy Vu Đông đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích thì hỏi.

”Em đang đếm hoa đào của anh.”

”Hoa đào gì, không phải em mua hoa cẩm chướng sao?” Hạ Phong ngờ vực hỏi.

“… Người ngốc cũng là một cái phúc mà!” Vu Đông thở dài nói.

”Đừng lẩm bẩm nữa, lên thôi!” Hạ Phong thấy thang máy đến thì đưa tay chặn cửa thang máy lại, ý bảo Vu Đông vào đi.

Vu Đông hoàn hồn, đang tính đi vào thì như nghĩ đến điều gì đó, chợt hô lên đợi đã.

Hạ Phong thấy trong thang máy có khá đông người, đành phải tránh ra cho người khác đi vào trước.

”Lại làm sao nữa?” Tính tình tốt của Hạ Phong cũng sắp tiêu tan.

”Đừng nóng mà!” Vu Đông trợn mắt nhìn Hạ Phong mà nói, “Em vừa nghĩ dù bố mẹ anh chưa từng gặp An An, nhưng chắc đã nghe tên với cả công việc rồi nhỉ, với cái tuổi này của em thì không phù hợp đâu.”

Có thể đừng cứ mở miệng là An An được không, nói cứ như cô hiểu rõ lắm ấy!

Hạ Phong vô cùng hối hận vì sáng hôm qua đã lỡ lời, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh mà nói: “Yên tâm, bố mẹ tôi không phải là người nhiều chuyện, trước kia tôi cũng chỉ nói An An là đàn em khóa dưới của tôi, còn những chuyện khác thì không nói nhiều.”

”Nhưng em không phải là An An, cũng không phải là đàn em của anh.” Vu Đông nói đầy oan ức, “Rõ ràng em tên Đông Đông, không muốn đổi tên đâu.”

“…” Có ai bắt cô đổi tên đâu, hơn nữa Đông Đông là cái quái gì thế.

”Bọn họ không hỏi thì em không nói là được chứ gì.” Hạ Phong cảm thấy phiền toái chết đi được, sớm biết thế thì chi bằng nói thật với bố mẹ, đầu óc thế nào mà lại đi kết hôn chứ.

”Được rồi, vậy em miễn cưỡng gọi một lần An An vậy!”

Vu Đông miễn cưỡng đi vào thang máy.
————-
Mới đó đã đến trước cửa phòng bệnh, Hạ Phong đang định gõ cửa đi vào thì thấy sắc mặt Vu Đông khá căng thẳng.

”Em đang lo à?” Hạ Phong hơi bất ngờ.

”Hỏi thừa!” Vu Đông liếc, “Có cô con dâu nào đi gặp mẹ chồng mà lại không lo lắng cơ chứ.”

”Người khác thì tôi còn có thể tin được, nhưng còn em thì tôi vẫn không nghĩ ra.” Hạ Phong không nhịn được mà cười, thấy sắc mặt Vu Đông không tốt lại trấn an cô, “Yên tâm đi, bố mẹ tôi ai cũng rất dễ tính.”

Vu Đông hít sâu một hơi, giống như đang quyết định điều gì đó vậy, tỏ ý muốn Hạ Phong mở cửa.

Hạ Phong gõ cửa, sau khi nghe có giọng nói bên trong thì mới đẩy cửa đi vào.

”Bố!” Rồi Hạ Phong nhìn mẹ nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt ân cần, “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?”

Bố mẹ Hạ hoàn toàn không thèm để ý đến con trai mình, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào người đang đứng trước cửa.

Hạ Phong thắc mắc, quay đầu lại nhìn mới thấy Vu Đông vẫn chưa đi vào, có chút buồn cười, bèn đi về phía cửa dẫn Vu Đông vào: “Bố, mẹ, đây là Vu Đông!”

”Vu Đông?” Mẹ Hạ đang lặng lẽ quan sát Vu Đông, nghe vậy liền thắc mắc,“An An đâu? Không phải con bảo hôm nay sẽ dẫn An An đến gặp chúng ta sao?”

Khuôn mặt bố Hạ cũng thể hiện đầy sự nghi ngờ.

Hạ Phong tự nhủ trong lòng, thôi hỏng hết rồi, đang không biết nói sao cho phải thì Vu Đông đột nhiên lên tiếng.

Vu Đông cầm bó hoa cẩm chướng trong tay, vẻ mặt đầy dịu dàng trông rất hợp với phong cách ăn mặc của cô, có thể vẫn còn chút lo lắng nên khuôn mặt có hơi ửng đỏ, nhỏ nhẹ nói: “Cháu chào chú, chào dì, cháu là Vu Đông, và cũng là An An đây ạ.”

”Ôi, cháu là An An sao?” Mẹ Hạ liền vui vẻ, bà cũng chỉ biết con trai mình có bạn gái cũng được ba bốn năm rồi, nhưng lại chưa gặp bao giờ.

”Đây là hoa cháu mua tặng dì ạ, chúc dì sớm hồi phục ạ!” Vu Đông đưa hoa tới bằng hai tay.

Mẹ Hạ chỉ mới gặp Vu Đông lần đầu tiên nhưng đã cảm thấy cô gái này rất thông minh, xinh đẹp, ánh mắt thuần khiết, ấn tượng ban đầu cũng không tệ chút nào. Lại còn biết mua hoa đến tặng bà, nhất thời tươi cười không thấy mặt trời: “Tốt quá, hoa đẹp lắm. Ông nó, mau lấy hoa cắm vào lọ đi.”

Bố Hạ còn chưa kịp đứng dậy thì Hạ Phong đã chủ động lấy bó hoa trong tay mẹ, cầm bình hoa nói: “Để con làm được rồi.”

Hạ Phong đi khỏi, Vu Đông càng e dè hơn, nhìn về phía hai vị trưởng bối rồi cười một tiếng, thấy trên bàn có dĩa trái cây liền tinh ý nói: “Để cháu gọt táo cho dì ạ.”

”Không cần, không cần đâu! Cháu cứ ngồi vậy là được rồi.” Từ lúc Vu Đông xuất hiện, ánh mắt mẹ Hạ không hề rời mắt khỏi cô, thấy cô gái này không hề kiêu căng, nóng nảy, lại còn biết gọt táo cho mình thì lại càng trở nên vui vẻ hơn.

”An An, cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Mẹ Hạ thấy cô gái này vẫn còn rất trẻ, liền hỏi.

”22 ạ.”

”22?” Mẹ Hạ và bố Hạ không hẹn mà nhìn nhau, “Thế thì chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi nhỉ?”

”Vâng ạ.” Vu Đông gật đầu.

”Vậy là vừa mới vào đại học thì cháu và Hạ Phong đã hẹn hò rồi sao?” Mẹ Hạ giật mình nói.

Sắc mặt bố Hạ đột nhiên xấu đi, mắng: “Cái thằng nhóc xấu xa này!”

Vu Đông buồn bực nhìn nhị vị phụ huynh này, không hiểu tại sao bầu không khí vô cùng vui vẻ lúc nãy lại biến mất nhanh đến vậy.

”Ông mắng con làm gì?” Mẹ Hạ không vui trừng mắt với bố Hạ.

”Nó đã 28 tuổi rồi, cũng lớn hơn con bé tầm sáu tuổi, sao nó lại có thể ra tay với một cô bé mới vừa vào đại học cơ chứ!” Bố Hạ bực mình nói.

”Sao lại gọi là ra tay được, cái đấy người ta gọi là tình yêu.”

”Thế cũng không đúng, nhất định là lưu manh lừa gạt!”

Vu Đông ngồi bên cạnh nghe mà thấy hơi buồn cười, nhưng nghĩ lại thì cũng không nên khiến chuyện này trở nên phức tạp, đến lúc đó cũng không dừng lại được, vậy là lên tiếng bênh vực: “Chú, dì, chuyện này không liên quan đến Hạ Phong đâu ạ, thật ra cháu mới là người theo đuổi anh ấy!”

”Hả??” Bố mẹ Hạ nhìn Vu Đông bằng ánh mắt không thể tin được.

”Lúc còn học năm đầu đại học, có một lần cháu bị xỉu vì cảm nắng, Hạ Phong đưa cháu đến bệnh viện nhưng lại không để lại tên, cháu phải hỏi qua nhiều người mới biết được anh ấy, ban đầu cũng chỉ có ý định mời anh ấy ăn một bữa cơm, kết quả là khi gặp anh ấy, cháu liền… cháu liền… đối với anh ấy mà nói thì, vừa gặp đã yêu ạ.” Vu Đông vừa nói vừa cúi đầu ngượng ngùng.

Phụ nữ thường rất thích những câu chuyện lãng mạn như vậy, mẹ Hạ vừa nghe xong mặt mày rất hớn hở, cảm thấy cô gái này có mắt nhìn người rất tốt nên mới chọn đúng con trai mình, lại càng cảm thấy hài lòng hơn nữa.

”Chẳng trách có nói kiểu gì nó cũng không chịu dẫn cháu về nhà, chắc nó đã đoán trước được bố nó mà biết thì sẽ đánh nó.” Mẹ Hạ cười nói.

”Hừ!” Bố Hạ phối hợp hừ một tiếng.

”Có điều cháu vừa mới tốt nghiệp xong đã quyết định kết hôn, như vậy có sớm quá không?” Mẹ Hạ thấy tiếc nói, “Chuyện này cũng không thể trách Hạ Phong được, đều là do dì muốn nó nhanh chóng kết hôn, nó làm vậy cũng chỉ muốn dì yên tâm. Nếu dì biết cháu còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không…”

”Dì à, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của luật pháp rồi mà ạ.” Vu Đông bỗng nhiên xấu hổ, “Vả lại, mong muốn của cháu cũng là sau khi tốt nghiệp sẽ được gả cho Hạ Phong.”

Bố mẹ Hạ cùng nhìn nhau một lần nữa, lại chắc chắn rằng cô gái này thực sự không hề tệ chút nào, một lòng một dạ với con trai ngốc của mình.

”Dì hãy cố gắng dưỡng bệnh thật tốt nhé, Hạ Phong nói, chờ dì khỏe lại sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ!”

”Bác đã được gặp cháu rồi, dù ngày mốt không thể tỉnh lại thì cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.” Mẹ Hạ thở dài nói.

Bố Hạ chau mày, đương nhiên cũng rất lo lắng.

Vu Đông thấy mẹ Hạ hơi bi quan về tình trạng sức khỏe của mình, tuy là một ca phẫu thuật khá khó khăn nhưng dù sao vẫn nên lạc quan lên, cô nghĩ một lát rồi nói: “Dì nhất định sẽ không sao đâu, sau này cháu vẫn còn muốn dì có thể giúp chúng cháu trông con đấy.”

”Con? Cháu đang mang thai sao?” Mẹ Hạ kích động nói.

”Không ạ.” Vu Đông ngượng ngùng, “Nhưng cũng chưa biết được khi nào thì có ạ!”

”Được được được!” Nói ba chữ được liên tiếp, mẹ Hạ vui vẻ nói, “Dì sẽ đợi các con sinh con, sinh bao nhiêu dì cũng chăm được cả!”

Mặt bố Hạ trông cũng rất phấn khích.

Vừa đi cắm hoa về xong, trên đường tình cờ gặp đồng nghiệp, nói chuyện vài câu nên Hạ Phong mới quay lại phòng bệnh trễ như vậy, khi trở về thì lại thấy bầu không khí trong phòng có gì không đúng lắm.

”Đứa trẻ nào thế ạ?” Hạ Phong thắc mắc.

”Đương nhiên là cháu của mẹ rồi!” Bây giờ mẹ Hạ đã chính thức xem Vu Đông là con gái mình, đẩy con trai sang một bên.

Cái gì? Hạ Phong nhìn dáng vẻ già vờ hiền lành của Vu Đông trước mặt mẹ mình, tự nhủ trong lòng: “Đừng nói là cô gái này đã nói với bố mẹ là cô ấy đang mang thai con của mình chứ!”

”Đông Đông đã nói với mẹ rồi, An An là biệt danh của con bé, nó không thích con gọi như vậy đâu, sau này con nên sửa lại đi.” Mẹ Hạ không vui nói, “Đông Đông thì sao chứ, Đông Đông dễ nghe biết bao, sao có thể làm con tức giận được.”

Vu Đông nghe thế liền ra vẻ oan ức, gật đầu liên tục.

Hạ Phong chẳng hiểu mô tê gì, cũng chỉ có thể liên tục thưa vâng, lặng lẽ lườm người nào đó, rốt cuộc thì cô và mẹ tôi đã nói những gì rồi!

”Lườm gì mà lườm! Thân là đàn ông con trai sao lại lườm vợ mình chứ!” Bố Hạ thấy Hạ Phong đang lén lườm Vu Đông, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, “Con ra ngoài cho bố!”

Hạ Phong bị mắng mà không thể giải thích được, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bố ra ngoài.

Vu Đông ở trong phòng lo lắng nhìn ra bên ngoài, mặt mẹ Hạ tràn đầy yêu thương mà an ủi không sao đâu.

”Thằng nhóc này, từ nhỏ bố đã dạy con như thế nào mà giờ lại ra tay với một cô gái trẻ tuổi như vậy hả?” Đối với chuyện trâu già gặm cỏ non này của con trai mình, bố Hạ vẫn còn chút nghi ngờ.

”Con…”

”Con cái gì mà con, nếu không phải Đông Đông là người chủ động theo đuổi thì bố cũng sẽ không tha cho con dễ dàng thế này đâu.” Bố Hạ nghiêm túc nói, “Nhưng mà sau này con cũng phải đốt xử thật tốt với con bé đấy! Đừng nghĩ rằng vì người ta là người chủ động trước mà lại không biết trân trọng.”

”Ơ…” Lượng tin tức hơi lớn, vẫn nên đợi về rồi từ từ nói lại.

”Mặt con như thế là sao vậy hả? Sau này nếu bố mà biết con không đối xử tốt với con dâu, bố sẽ đánh gãy chân con!”

”Bố, bố nhỏ tiếng một chút, mọi người đều sẽ nghe thấy hết đấy!” Hạ Phong nhìn xung quanh toàn người là người, nhanh chóng xin lỗi.

”Nghe thì sao, bố nói được làm được, họ đều là người làm chứng!” Bố Hạ giận dữ nói.

”Vâng vâng vâng, con sẽ nghe lời bố!” Vu Đông, rốt cuộc cô đã nói với bố mẹ tôi gì đấy, sao đến bố mẹ tôi cũng có thể phản bội tôi cơ chứ!

Đến khi trò chuyện đã nhiều, Hạ Phong lo mẹ sẽ mệt nên định dẫn Vu Đông về.

Mặc dù hôm nay mẹ Hạ rất vui vẻ, nhưng dù sao cơ thể cũng không được khỏe lắm, đúng là hơi mệt.

”Dì ráng nghỉ ngơi cho thật khỏe, phẫu thuật xong cháu lại đến ạ!”

”Được, cám ơn cháu!” Mẹ Hạ mỉm cười rồi vẫy tay.

Hai người vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Hạ Phong đã hỏi: “Em và bố mẹ tôi đã nói gì vậy, họ có vẻ rất thích em!”

”Sao lại gọi là nói gì được, bổn cô nương đây chính là kiểu ai gặp cũng thích!” Vu Đông kiêu ngạo nói.

”Được được, chỉ có em là đáng yêu nhất thôi, đến bố tôi cũng nói sau này nếu tôi dám bắt nạt em, ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi.” Hạ Phong buồn bực nói.

”A a, chú thật là đáng yêu quá đi!” Vu Đông vui vẻ nói, “Sau này nếu anh làm em phật lòng, em sẽ đi mách hai người họ!”

”Còn chuyện con là sao vậy?” Trong lòng Hạ Phong vẫn còn băn khoăn về chuyện này.

”Chuyện này à…” Vu Đông nói, “Em thấy dì không được lạc quan với ca phẫu thuật cho lắm, nên mới nói là có lẽ chúng ta sẽ có con, bảo dì giữ gìn sức khỏe thật tốt để đón cháu.”

Hạ Phong nghe xong, nghĩ đến bệnh tình của mẹ cũng có chút lo lắng: “Làm phiền em phải để tâm rồi.”

”Yên tâm đi, dì tốt như vậy mà, ca phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi thôi.” Đến hôm nay Vu Đông mới biết tim của dì không được khỏe, hầu như không thể để cho bà bị đả kích về tinh thần, thảo nào Hạ Phong lại bị mình lừa đi nhận giấy kết hôn, hẳn là do sợ mẹ Hạ lại lo lắng.

”Cám ơn em!” Hạ Phong cười nói, “Nhưng mà, đến lúc đó mẹ tôi cũng sẽ mong có cháu lắm.”

”Vậy thì cứ sinh thôi!” Vu Đông thấy cũng không có vấn đề gì.

Hạ Phong hơi hoảng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vu Đông dưới ánh mặt trời, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào.

Ở trong phòng bệnh bên này, mẹ Hạ và bố Hạ cũng đang nói chuyện với nhau.

”Cuối cùng thì tôi cũng yên tâm rồi, lúc trước tôi còn lo Hạ Phong sẽ cảm thấy nặng nề, từ nhỏ đã dạy nó phải cư xử với phụ nữ như một quý ông. Lớn lên mới biết như vậy đôi khi cũng sẽ được nhiều cô gái để ý, nhưng cũng dễ bị người ta coi là lốp xe dự phòng.” Mẹ Hạ thở dài nói,“Đông Đông ổn đấy, vừa hay bù trừ cho Hạ Phong.”

”Đúng thế đúng thế.” Bố Hạ phụ họa, “Bà cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt rồi chờ có cháu trai là được rồi.”

”Đúng rồi, tôi còn phải bế cháu trai nữa!” Vừa nhắc đến cháu trai, mẹ Hạ không ngừng phấn khích.

”Thằng bé này đúng là có vận cứt chó* mà, giống tôi!” Bố Hạ vui mừng nói.

(*Vận cứt chó ở đây dùng để nói đến những người có vận khí tốt, may mắn.)

”Ai có vận cứt chó?” Mẹ Hạ nheo mắt hỏi.

”Là tôi, là tôi, thằng bé cũng chỉ có khuôn mặt tuấn tú thôi!”

”Mặt giống ai?”

”Bà, giống bà!”

Bên này Hạ Phong đưa Vu Đông trở về nhà, rồi lại quay lại bệnh viện, mặc dù bệnh tình của mẹ mình để mọi chuyện cho bệnh viện lo, nhưng có một số việc anh cũng cần phải tự mình giải quyết.

Quay lại về bệnh viện, Hạ Phong vừa mới đậu xe xong, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Hạ Phong chau mày nhìn dãy số xa lạ trên màn hình đến từ nước Mỹ, nghĩ một chút rồi cũng nhấc máy.

”Hạ Phong!” Chất giọng dịu dàng của một người phụ nữ phát ra ở đầu dây bên kia.

”Em đến Mỹ rồi à?” Hạ Phong dừng lại một chút, cuối cùng cũng hỏi một câu.

”Ừ, em vừa mới đến, nhà em thuê trên mạng cũng rất tốt, tầng dưới còn có một hồ bơi nữa.” Cô gái nghe Hạ Phong tiếp lời, biết họ vẫn còn giữ được mối quan hệ liền rất vui vẻ.

”Vậy thì tốt rồi!”

”Hạ Phong… Có phải anh còn giận em không?” Giọng cô gái e dè, khiến người nghe không thể không có chút thương hại.

”Không.”

”Rõ ràng là anh vẫn còn giận em, Hạ Phong à, anh biết là em rất thích anh mà, chỉ là em không muốn phải kết hôn sớm như vậy mà thôi.” Cô gái nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Còn dì thì sao? Dì có khỏe không?”

”Rất khỏe!”

”Thế thì tốt rồi! Ca phẫu thuật của dì nhất định sẽ thành công.” Cô gái nói, “Hạ Phong, em biết lần này em có hơi cứng đầu, anh giận cũng là điều đương nhiên, nhưng anh phải hứa với em, đừng giận lâu quá nhé!”

”An An…” Hạ Phong nhắm mắt lại, giống như đang rất quyết tâm, nói: “Em còn nhớ lúc trước anh đã nói gì với em không?”

”Nói gì?”

”Ngày hôm đó anh cầu hôn với em…” Hạ Phong nhắc nhở.

”Hạ Phong… Anh… Anh dọa em đấy à…” An An hơi hoảng.

”Em thừa biết là không phải mà.” Hạ Phong nhấn mạnh từng chữ một, “An An, chúng ta chia tay đi!”

”Hạ Phong, có phải anh vẫn còn giận em không?”

”Anh rất nghiêm túc!”

”Sao anh có thể làm như vậy được, chỉ vì em không đồng ý cùng anh kết hôn ngay lúc đó mà anh lại quyết định chia tay với em, chẳng phải kết hôn cũng cần phải bàn bạc với nhau, hai người đồng ý rồi mới kết hôn được sao? Anh không thể tự mình quyết định như thế được, hơn nữa, anh thừa biết đầu năm nay em chuẩn bị đi Mỹ du học, vé máy bay cũng đặt xong từ lâu rồi. Hạ Phong, anh không thể làm vậy với em được…”

”An An, anh…” Hạ Phong muốn nói rằng mình đã kết hôn rồi.

Đầu dây bên kia An An vừa khóc vừa nói: “Hạ Phong, nhất định là anh vẫn đang còn giận em, chúng ta nên bình tĩnh và suy nghĩ thật kĩ trước đã rồi hẵng liên lạc sau

Hạ Phong nhìn điện thoại ngắt kết nối có chút lơ đãng, cuối cùng lại cười khổ.

Cô ấy đi Mỹ cũng tốt, chờ cô trở về chắc chuyện tình cảm này cũng đã nguội lạnh rồi!
————–
Vu Đông về đến nhà, thấy hơi khát nên mở tủ lạnh ra, toàn nước là nước, không nhịn được mà pii một tiếng rồi nói: “Không hổ danh là tủ lạnh nhà bác sĩ, đến đồ uống có vị cũng chẳng có lấy một chai.”

Vu Đông cầm một chai nước uống mấy ngụm, lấy điện thoại từ trong túi ra đặt mua một ít đồ ăn vặt theo thói quen, đến khi thấy bàn phím bị mài mờ đến trắc thì mới nhớ ra, điện thoại thông minh phải mấy năm nữa mới thịnh hành.

”Ding ting ting!”

Nếu không phải đang cầm điện thoại trên tay, Vu Đông chắc chắn sẽ không nghĩ rằng điện thoại của mình đang reo lên, cô nhìn cái tên đang hiện trên màn hình – Hướng Hiểu Nguyệt, bạn cùng phòng của cô thời còn học đại học, lúc đó quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng sau khi cô nàng kết hôn, hôm nào cũng thể hiện tình cảm trước mặt cô mà không quan tâm cô nghĩ thế nào, phận chỉ là một đứa FA, Vu Đông cũng tự giáctránhđi, dần dần mất liên lạc với nhau, thành ra cũng đã ba bốn năm rồi không gặp.

”Alo?” Vu Đông nhấc máy.

”Ngư Đông*!!!” Tiếng hét chói tai của cô gái ở đầu dây bên kia làm Vu Đông hoảng hồn suýt chút nữa là ném luôn điện thoại, “Cứu mình, cứu mình với!”

(*Từ Ngư Đông và Vu Đông phát âm gần giống nhau.)

”Sao thế?” Hướng Hiểu Nguyệt là một cô gái thành phố điển hình, gia cảnh rất tốt, lại là con một nên rất được nuông chiều, làm chuyện gì cũng có người dọn đường sẵn, có điều có một điểm không tốt lắm là hễ gặp phải chút chuyện là lại làm ầm lên, mà dĩ nhiên bọn con trai lại rất thích cái kiểu này, phải nói là hồi còn học đại học, điều khiếnVu Đông ngưỡng mộ cô nàng này chính là hễ có chuyện gì thì cũng có bọn con trai đến giúp đỡ, có thể thấy rất có bản lĩnh.

”Cậu đang ở Thượng Hải à?”

”Ừ.” Vu Đông trả lời.

”Tốt quá, lúc trước mình có nhận một kịch bản lồng tiếng phim thần tượng, cũng đã chọn hai nữ diễn viên lồng tiếng xong hết cả rồi, nhưng bỗng nhiên lại có chuyện nên không làm được nữa, cậu đến giúp mình một tay đi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

”Có trả công không?”

”Có, đương nhiên là có rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt lớn tiếng nói.

”Được rồi, cho mình địa chỉ!”

”Lát nữa mình gửi địa chỉ qua điện thoại cho cậu xong thì phải đến ngay nhé, cậu cứ gọi xe đi, mình sẽ trả cho cậu.” Hướng Hiểu dặn dò.

Có vẻ đang rất sốt ruột, hơn nữa gần đây đúng là cô đang rất cần tiền, Vu Đông dọn dẹp nhà một chút rồi rời đi.

Không cần xem Vu Đông cũng biết bên trong thẻ của cô còn khoảng bao nhiêu tiền, bởi vì mười năm trước, cô chỉ dựa vào hai ngàn tệ có trong thẻ, đến thành phố này rồi cắm rễ ở đây..

Nhưng đối với Vu Đông của mười năm sau, hai ngàn tệ này cũng không đủ để cô có thể mua được quần áo cho mình, huống chi gout của Vu Đông mười năm trước thật sự không dám gật bừa.

Gọi xe xong, chẳng mấy chốc đã đến nơi, Vu Đông mang đôi giày cao gót đi mua một ly nước ép dưa hấu trước, híp mắt uống xong hai ngụm rồi mới đi đến phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt.

Nơi này cũng không quá lớn, nhưng ở một thành phố đắt đỏ như Thượng Hải, có thể có được một phòng lồng tiếng rộng tầm năm mươi mét vuông như thế này cũng đã tốt lắm rồi.

Thiết kế nội thất cũng không tệ, trang trí như thế này thì mấy năm sau cũng sẽ không quá lỗi thời, chắc chắn là do bạn trai cũ học trường kiến trúc của Hướng Hiểu Nguyệt đã tự tay thiết kế cho cô nàng.

”Ôi chao bà cô của tôi, cũng may là cậu đồng ý đến đây.” Hướng Hiểu Nguyệt ăn mặc theo phong cách của một người dày dặn kinh nghiệm, nhìn Vu Đông như đang nhìn một vị cứu tinh vậy.

”Đợi một chút!” Vu Đông nuốt ngụm nước ép dưa hấu trong miệng xong, lấy hóa đơn đi xe taxi ra rồi nói, “Tiền xe tổng cộng là 50 tệ!”

”Cậu nghĩ mình có thể nợ cậu 50 tệ sao?” Hướng Hiểu Nguyệt tức giận cầm lấy hóa đơn, thúc giục, “Cậu đến xem qua kịch bản trước đi.”

Vu Đông từ từ bước vào phòng họp, thấy bên trong có hai người đang ngồi, một cô em gái trông rất đáng yêu, vừa nhìn thấy Vu Đông đã nở một nụ cười ngọt ngào, người còn lại là một anh chàng đẹp trai tựa như ánh mặt trời vậy, không hiểu sao Vu Đông lại thấy rất quen.

”Được rồi, giờ thì nữ chính, nữ phụ, nam chính đều đã đến đông đủ cả rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hầu hết lời thoại trong kịch bản này đều là của mọi người, trước tiên cứ thảo luận với nhau đã nhé.”

Vu Đông gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu nhìn kịch bản.

Nhưng mà vừa mới chỉ đọc kịch bản một lát thôi, Vu Đông lại có cảm giác như có người đang nhìn trộm mình.

Vu Đông ngẩng đầu lên, thấy anh chàng đẹp trai ở trước mặt có vẻ hơi hoảng, lập tức cúi đầu.

Lẽ nào người ta có ý theo đuổi mình?

Vu Đông nghĩ một chút, chỉnh lại tóc, đổi sang tư thế duyên dáng một chút rồi đọc kịch bản tiếp.

Đọc chưa được ai trang, lại bị nhìn trộm, Vu Đông lại ngẩng đầu lên, phía bên kia cũng cúi đầu lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Vu Đông không nhịn được nữa, nhưng lại thấy người ta có thể thích mình nhưng còn xấu hổ, giọng Vu Đông vẫn rất dịu dàng: “Anh có chuyện gì muốn nói à?”

Anh đẹp trai nghe Vu Đông hỏi mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

”Đàn ông con trai sao lại ấp a ấp úng vậy, có chuyện gì thì cứ nói ra đi.” Dù anh có bày tỏ thì tôi cũng sẽ từ chối anh một cách dịu dàng.

Anh đẹp trai hơi do dự, mở miệng hỏi: “Đông Đông, hai ngày nay em có khỏe không?”

Đông Đông*?

(*Người này gọi Vu Đông bằng từ 冻 (dòng) trong biệt danh Ngư Đông có nghĩa là đông lạnh, còn Đông trong tên Vu Đông là 冬 (dõng) có nghĩa là mùa đông.)

Ngày còn bé, nhà cô rất nghèo, mùa đông là thời gian nhà cô tiết kiệm tiền mua thức ăn, thế là mẹ luôn dùng một con cá làm mấy bát cá đông giữ lại để ăn với cơm, sau khi cô ra đời, có một lần bố uống rượu say, về nhà thấy một con cá kình đông lạnh thì gọi là ngư đông ngư đông, vậy thế nên đã quyết định đặt tên cô là Vu Đông, tên cúng cơm là Ngư Đông.

Nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà cô và bạn cùng phòng hồi còn học đại học mới biết thôi.

Người này là ai nhỉ?

”Hôm đó anh thấy em khóc nhìn rất đau lòng nên không dám nói gì nhiều với em, nhưng hôm nay gặp em, thấy tâm trạng em cũng có vẻ không tệ lắm nhỉ.” Anh đẹp trai cười.

Em gái ngọt ngào ngồi bên cạnh đang đọc kịch bản, ngửi thấy mùi hóng chuyện liền dừng lại, không đọc tiếp nữa.

Vu Đông lục tung trí nhớ của mình, một người con trai, ngoại hình không tệ, nhìn lớn tuổi nhưng chỉ mới tốt nghiệp, biết tên cúng cơm của mình, mấy ngày trước cô lại còn khóc trước mặt người đó nữa!

”Đồ cặn bã!!!” Vu Đông đập bàn, cuối cùng cô thì cũng nhận ra, bà nhổ vào, đây không phải là mối tình đầu cặn bã đã mười năm không gặp của mình sao.

Trời ạ, mười năm không gặp, suýt nữa đã không nhận ra.

”Đông Đông, anh biết bây giờ em đang rất đau lòng, nhưng cũng không nên mắng người như thế chứ!” Phương Hoa chính là bạn trai cũ của Vu Đông, nhìn sang em gái bên cạnh có hơi mất tự nhiên.

Mười năm trước, sau khi chia tay, Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô và Phương Hoa vẫn còn liên quan đến nhau, bây giờ vừa mới nhìn thấy người lại muốn nổi điên, không biết lửa từ đâu bốc lên đỉnh đầu, cô kéo ghế ra, từ từ đến chỗ Phương Hoa đang ngồi.

”Em, em muốn làm gì?” Phương Hoa bị khí thế của Vu Đông dọa cho sợ, bước về sau một bước.

Vu Đông mỉm cười, đột nhiên lại muốn làm loạn, giơ tay lên tát một cái: “Tôi đã muốn tát anh từ lâu lắm rồi.”

Đối với chuyện tình cảm thối tha này mà nói, Vu Đông chỉ tiếc một điều, chính là năm đó lúc ở cục dân chính, cô chỉ lo khóc mà quên không cho tên thối tha này một cái bạt tai, cuối cùng thì hôm nay cô cũng được thỏa mãn rồi.

”Em làm gì vậy!!!” Phương Hoa bất ngờ, không kịp đề phòng nên mới bị cô cho một cái tát, trong người không tốt chút nào.

Em gái ngọt ngào ngồi bên cạnh cũng rất bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột này, đôi mắt hiện lên tia sợ hãi.

”Hừ!” Vu Đông đánh người xong lại quay về chỗ ngồi ban đầu của mình, cầm ly nước ép dưa hấu cô chưa kịp uống xong đưa lên uống một ngụm rồi mới bắt đầu gọi người tới: “Hướng Hiểu Nguyệt, cậu vào đây cho mình.”

”Sao thế, sao thế?” Hướng Hiểu Nguyệt đang bận chết đi được, không hiểu vì sao mình lại được gọi vào, thấy bầu không khí bên trong có gì đó không đúng lắm, buồn bực hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phương Hoa mặt đầy tức giận, không nói lời nào.

Em gái ngọt ngào im lặng để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.Vu Đông hừ lạnh, hỏi: “Hướng Hiểu Nguyệt, cậu có phải là bạn của mình không?”

”Đương nhiên là có rồi!”

”Cậu nói cần có người hỗ trợ cho cậu, mình không nói nhiều lời, nhanh chóng đến đây, cậu nghĩ thế đã đủ tốt chưa?”

”Đủ rồi.”

”Vậy thì sao cậu có thể làm vậy với mình?” Giọng Vu Đông lạnh băng.

”Mình… Mình thế nào?” Hướng Hiểu Nguyệt mơ hồ không rõ.

”Cậu để cho mình hợp tác lồng tiếng với tên khốn vừa mới bỏ mình xong, cậu ghét mình lắm đúng không?”

Vu Đông vừa nói xong, cả người Hướng Hiểu Nguyệt đần ra, nhìn sắc mặt của Phương Hoa, hỏi: “Hai người, hai người chia tay rồi á?”

”Vu Đông, chuyện của chúng ta nên ra ngoài giải quyết thì hơn.” Phương Hoa không muốn để người ngoài bàn tàn chuyện này.

”Ha!” Vu Đông giễu cợt nhìn hắn.

Sắc mặt Phương Hoa kém hơn hẳn.

Hướng Hiểu Nguyệt nhìn qua một vòng, cảnh tượng này không giống như đang cãi nhau, nhưng vẫn chưa tin lắm: “Các cậu chia tay thật à? Không phải đã nói là sắp kết hôn sao?”

”Đúng vậy, đến hộ khẩu mình cũng đã mang theo rồi, kết quả là người ta nói chia tay mình trước cửa cục dân chính, còn đưa cho mình mười ngàn đồng gọi là phí chia tay nữa.” Sắc mặt của Vu Đông khi nói giống như đang nói về chuyện của người khác vậy, không có một chút gì gọi là đau lòng, chỉ thấy đầy sự giễu cợt.

”Đồ cặn bã!”

”Đồ cặn bã!”

Hai câu đồ cặn bã cùng nhau vang lên, em gái ngọt ngào và Hướng Hiểu Nguyệt sửng sốt nhìn nhau.

”Vu Đông!” Phương Hoa tức giận, mặt méo xệch.

”Gì? Muốn tôi đem tiền trả lại cho anh à?” Vu Đông đang rất kích động.

”Chuyện không phải như thế.”Phương Hoa nhìn về phía Hướng Hiểu Nguyệt giải thích.

”Vậy thì như thế nào?” Vu Đông giễu cợt nói, “Không thì anh thử nói một phiên bản khác tôi xem nào.”

”Cô…” Phương Hoa bực mình nói, “Cô thử nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi.”

”Bộ dạng của tôi như thế nào thì có liên quan gì đến anh sao?” Vu Đông nhìn Phương Hoa cười, rồi lại uống thêm một ngụm nước ép dưa hấu.

Một người bình tĩnh ngồi uống nước ép dưa hấu, một người thì vẫn đang đứng đó tức giận, trong lòng như lửa đốt, đối lập nhau.

”Tôi không muốn nói chuyện với thứ đàn bà vô học như cô nữa!” Nói xong Phương Hoa cầm chiếc kính râm bên cạnh lên, đập cửa rời đi.

Phòng họp vừa mới yên tĩnh lại một chút.

Vu Đông gõ kịch bản trên bàn nói: “Giờ thế nào? Mình nhất định sẽ không hợp tác với anh ta, hay là cậu đi tìm người khác đi?”

”Ôi…” Hướng Hiểu Nguyệt sững sờ, giờ mới hoàn hồn, “Không sao đâu, cậu cứ làm trước đi, tên cặn bã kia mình không cần!”

”Bạn tốt!” Vu Đông hài lòng nói.

Hướng Hiểu Nguyệt mỉm cười, đột nhiên lại hỏi:“Chúng ta chỉ vừa mới không gặp nhau một tháng thôi, sao cậu có thể từ một cô gái ngốc nghếch trong sáng ngọt ngào trở thành một chị haiđộc mồm độc miệng vậy?”

”Cậu cứ coi như là hậu di chứngcủa việc thất tình đi!” Vu Đông nói như không có vấn đề gì.

Hướng Hiểu Nguyệt oán thầm một câu, sau đó lại đi làm việc của mình, còn phải chạy đi tìm nam chính, lập nghiệp đúng là chẳng dễ dàng gì.

Vu Đông nhìn em gái ngọt ngào đang đứng ở một góc, nghĩ đến câu nói đồ cặn bã lúc nãy, cười hỏi: “Em tên gì?”

”Đào Đào ạ!” Em gái ngọt ngào với ánh mắt long lanh mỉm cười.

Đào Đào? Chết tiệt, đây không phải là nữ hoàng phim thần tượng của mấy năm sau sao? Mẹ ơi, không phẫu thuật thẩm mỹ có phải là đẹp hơn không!

”Em gái, hứa với chị, sau này đừng bao giờ phẫu thuật thẩm mỹ nhé!”

”Ơ???”

Bệnh viện.

Hạ Phong khám cho bệnh nhân cuối cùng, định viết xong bệnh án rồi về nhà.

Lúc này Thiệu Nhất Phàm cũng vừa phẫu thuật xong, thấy Hạ Phong thì hỏi: “Sao cậu vẫn còn chưa về? Mai dì phẫu thuật rồi, cậu phải dành nhiều thời gian cho dì ấy hơn mới phải.”

”Mẹ tôi có bố tôi là đủ rồi, ngày mai đến lúc phẫu thuật tôi sẽ qua xem.” Hạ Phong trả lời.

”Tuy tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật tim ngày mai chỉ có năm phần trăm, nhưng mà chủ nhiệm Vương đã nói rồi, giờ đây tâm trạng dì đã lạc quan lên rất nhiều, một dấu hiệu tốt.” Thiệu Nhất Phàm và Hạ Phong là bạn học thời còn học đại học, tốt nghiệp xong lại cùng làm ở bệnh viện thành phổ, đương nhiên tình cảm khá là tốt.

”Cũng mong là vậy.” Hạ Phong vẫn còn chút lo lắng.

”Đúng rồi, nghe nói An An vừa đi Mỹ?” Thiệu Nhất Phàm biết quan hệ giữa An An và Hạ Phong, đến giờ điểm này An An vẫn kiên quyết đi Mỹ, Thiệu Nhất Phàm cũng thấy thắc mắc.

”Bọn tôi chia tay rồi.” Hạ Phong cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu giếm làm gì, nghĩ một chút rồi thản nhiên nói.

”Chia tay?” Thiệu Nhất Phàm ngạc nhiên, “Nhiều năm như vậy rồi, cô ấy muốn gì cậu đều đáp ứng, mới đây còn mua nhà rồi thiết kế sửa sang, sao đột nhiên lại chia tay?”

”Tôi muốn kết hôn cùng cô ấy, tôi cầu hôn nhưng cô ấy lại từ chối.” Hạ Phong cười khổ nói, “Tôi nói với cô ấy, nếu không kết hôn, chúng tôi sẽ chia tay ngay, cuối cùng thì cô ấy lại đi Mỹ.”

”Không đúng, như vậy thì sao lại gọi là cầu hôn được? Không phải là cậu dọa cô ấy sao?” Thiệu Nhất Phàm không nói nên lời, “Nhưng mà, An An cũng không nhất thiết phải trốn sang Mỹ.”

Hạ Phong gấp sổ bệnh án lại, không nói gì.

”Các cậu bình tĩnh lại cũng tốt.” Thiệu Nhất Phàm nghĩ một chút rồi nói.

”Nhất Phàm, hẳn là cậu cũng biết tôi không phải là một người người bốc đồng.” Hạ Phong cởi áo blouse trắng ra, treo lên ghế rồi nói: “Tôi về trước.”

”Ồ…” Thiệu Nhất Phàm ngây ra.

Từ trước đến giờ Hạ Phong không phải là một người bốc đồng, nên sau khi suy nghĩ kỹ càng mới quyết định nói cho An An, mặc dù kết quả không được như ý muốn.

Nếu như nói về cuộc đời của Hạ Phong có một việc mà anh tự quyết định một cách bốc đồng, đó là việc nhặt một cô vợ về nhà vào ngày hôm trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN