Đóng Gói Gả Chồng - Chương 6 + 7 + 8 + 9 + 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đóng Gói Gả Chồng


Chương 6 + 7 + 8 + 9 + 10


Lúc trở về nhà cũng đã hơn tám giờ tối, dù ngày mùa hè thường rất dài thì bây giờ trời cũng đã tối, lúc Hạ Phong rẽ vào tiểu khu, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đèn trên sân thượng nhà mình bật sáng.

Đã biết bao nhiêu lần tăng ca ban đêm trở về, anh vẫn mong có thể có một người mở đèn đợi anh, có điều bây giờ không còn là người đó nữa, mà lại là một người khác.

”Tôi về rồi.” Kèm theo tiếng mở cửa là câu nói rất mới mẻ vang lên.

Đang vừa đọc kịch bản vừa ăn dưa hấu, Vu Đông quay đầu lại, ngoắc tay nói: “Anh về rồi à? Em có mua dưa hấu đấy, muốn ăn không?”

”Không ăn.” Hạ Phong nghe thấy tiếng thì nhìn lại, chợt sắc mặt trở nên khó coi, “Sao lại ăn mặc kiểu này?”

Vu Đông cúi đầu nhìn xuống người mình, đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, chỉ vừa vặn che phần mông, lộ ra bắp đùi trắng nõn.

Cô bình tĩnh đặt miếng dưa hấu xuống, vừa đi lấy khăn giấy vừa nói,“Quần áo của em giặt cả rồi, cũng không có bộ đồ ngủ nào phù hợp cả, vậy nên mới lấy áo sơ mi của anh mặc, em thấy tủ quần áo của anh có rất nhiều áo sơ mi kiểu này mà, chắc cũng không sao.”

”Em… Em mặc như vậy không hay lắm đâu.” Hạ Phong đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

”Có gì không tốt sao?” Vu Đông vẫn không hiểu lắm.

”Phụ nữ không nên ăn mặc như vậy trước mặt đàn ông.”

Vu Đông đảo mắt, thấy mặt Hạ Phong đang rất lúng túng, mắt không biết nên nhìn đâu cho phải, bỗng dưng cô lại muốn đùa anh thêm một chút.

Vậy nên Vu Đông lại đến ngồi trên ghế salon, đổi một tư thế thật sexy, dùng kỹ năng lồng tiếng mà cô đã được học trong suốt bốn năm đại học, đổi sang giọng nói quyến rũ, liếm môi hờn dỗi: “Chồng à, người ta mặc vậy cũng chỉ muốn được anh nhìn thôi mà.”

Hạ Phong chỉ cảm thấy bụng dưới căng chặt, luống cuống chạy vào phòng ngủ với vẻ mặt bối rối.

Vu Đông ngã lăn lên ghế salon cười vô cùng đắc ý.

Nghe thấy tiếng cười, Hạ Phong chợt cảm thấy mình đang bị một cô nhóc lừa gạt đùa cợt, lòng tự trọng của đàn ông bị mất hết cả, ha một tiếng rồi lại mở cửa phòng ra, đi thẳng đến đứng trước Vu Đông vẫn đang ngồi trên ghế cười ngây dại.

”Ơ” Anh đột nhiên xuất hiện làm Vu Đông bị dọa sợ, không cười nữa.

”Em mà còn khiêu khích tôi nữa thì tự gánh lấy hậu quả nhé.” Ánh mắt Hạ Phong tối hẳn.

Vu Đông mở to mắt nhìn, lúc anh vừa định rời đi thì bỗng nhiên cô đưa hai tay ôm lấy cổ anh, hà hơi bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì anh tới luôn đi!”

Hạ Phong liền giật mình, lại bỏ chạy lần nữa.

Vu Đông càng cười to hơn, cười muốn ngã lăn xuống đất.

Da mặt mỏng như vậy còn dám đấu với chị, kiếp trước chị đây đã đói khát biết bao nhiêu năm, bây giờ đã lấy giấy kết hôn rồi, chỉ còn đợi ngày này nữa thôi.

Bất luận bên ngoài Vu Đông có cười to đến mức nào, Hạ Phong cũng không dám đi ra nữa.

Cười xong thì Vu Đông lại cảm thấy hơi đói, từ lúc về nhà đến giờ cũng chỉ biết ngồi đọc kịch bản chứ vẫn chưa ăn cơm tối, nghĩ một lát rồi cô nói với vào phòng ngủ: “Anh ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì để em giúp anh gọi một phần luôn nhé?”

Sắc mặt Hạ Phong vẫn còn chút khó coi, nhưng cuối cùng cũng mở cửa ra hỏi: “Em muốn ăn gì?”

”Em thấy ngoài tiểu khu có một quán mì, em sẽ gọi cho họ.”

”Quán mì ngoài kia không được vệ sinh lắm đâu, không nên ăn nhiều.” Hạ Phong nói.

”Nhưng mà em đói!” Vu Đông sờ bụng, tủi thân nói: “Hay là anh nấu cho em ăn đi, trong tủ lạnh vẫn còn chút thức ăn đấy.”

Hạ Phong nghe thế, đến phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong để đầy nguyên liệu nấu ăn, còn có đủ hãng đồ uống có ga khác nhau, anh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nhìn lướt qua đống thức ăn, đúng là rau củ thịt cá cái gì cũng có, nghĩ một chút rồi hỏi: “Em muốn ăn gì?”

”Ăn gì cũng được, dù sao thì trong tủ lạnh cũng toàn là những thứ em thích ăn.” Vu Đông nói nghe rất dễ.

“…” Đúng là rất thành thật, Hạ Phong lấy ít rau củ ra, định dùng làm somen.

”Hay là anh làm sườn xào chua ngọt đi, lâu rồi em chưa được ăn món đó.” Bỗng nhiên có tiếng cô nói vọng đến từ phòng khách.

“…” Hạ Phong nhìn đồ ăn trong tay, nghĩ một chút rồi lại đi đổi sang thứ khác.

Sự kết hợp của bữa cơm tối khá là kỳ lạ, hai bát mì cùng một đĩa sườn xào chua ngọt. Vừa mới đặt xuống bàn Vu Đông đã gắp vài miếng cho vào miệng, có vẻ là thích ăn thật.

”Anh nấu ăn ngon ghê, chỉ cần chút nữa thôi là ngon bằng mẹ em rồi!” Vu Đông híp mắt nói.

”Sườn xào chua ngọt có lượng đường khá cao, lại còn là món ăn mặn, giờ cũng đã trễ rồi, em đừng ăn nhiều quá.” Hạ Phong không nhịn được nói.

”Yên tâm đi, ăn cơm xong em sẽ đi xuống chạy bộ hai vòng, đảm bảo sẽ không béo lên đâu.”

”Béo là một chuyện, nhưng như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, nước ngọt có ga cũng vậy, hai ngày uống một chai là được rồi.”

”Bác sĩ Hạ à, đợi em bị bệnh rồi đến tìm anh khám cho được không? Cho em ăn đi mà.” Vu Đông tội nghiệp nháy mắt.

Hạ Phong vẫn còn muốn nói cho cô về kiến thức khoa học thêm chút nữa, nhưng vừa mới liếc mắt sang đã thấy cô gái này vì trong lúc ăn cơm có hành động hơi quá khích, chiếc áo sơ mi vốn rộng thùng thình nay bị tuột xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai trắng nõn.

Hạ Phong thu hồi tầm mắt lại, mất tự nhiên nói: “Tùy em, ăn xong rửa bát nhé.”

”Tuân lệnh!”

Hạ Phong cầm chai nước suối về phòng tu ừng ực hết cả nửa chai.

Đúng là muốn chết quá.

Ngày hôm sau lại là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng.

Hai người ăn sáng xong, nhanh chóng chuẩn bị đến bệnh viện, vì hôm nay là ngày mẹ Hạ Phong làm phẫu thuật.

Cũng bởi vì đây là ca phẫu thuật khá lớn, bố mẹ và viện trưởng cũng đã quen nhau lâu rồi, vậy nên bệnh viện rất xem trọng ca phẫu thuật lần này. Thời gian phẫu thuật cũng khá dài nên định giờ phẫu thuật vào lúc 10 giờ 30 sáng.

Hạ Phong, bố Hạ, và cả Vu Đông cùng đi theo giường phẫu thuật đến bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc sắp vào thì mẹ Hạ nhìn ông Hạ cười rồi nói, chờ tôi ra nhé.

Bố Hạ cũng gật đầu cười.

Bên này lại nắm tay Vu Đông, mẹ Hạ vui vẻ nói: “Cháu yên tâm đi, dì chắc chắn sẽ không sao đâu, đợi dì hồi phục xong, sẽ đến dự hôn lễ của hai đứa.”

”Vâng!” Hạ Phong không lên tiếng, ngược lại Vu Đông lại hăng hái gật đầu.

Vừa mới liếc nhìn sang con trai, mẹ Hạ đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ba người đứng ngoài cửa phòng, khi đèn ở phòng phẫu thuật bắt đầu sáng lên, cả ba liền đến ngồi lên ghế ở hành lang.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi, chân Vu Đông cứng đờ, người có chút mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy Hạ Phong đang khuyên bố Hạ đang nhìn vào phòng phẫu thuật mãi không thôi: “Bố, còn năm tiếng nữa mới kết thúc ca phẫu thuật, hay là bố vào phòng làm việc của con nghỉ ngơi một lát đi.”

”Không được.” Bố Hạ lắc đầu, “Bố đã hứa với mẹ con rồi, phải ở đây chờ đến lúc bà ấy ra ngoài.”

Đã quá quen với tình cảm của bố mẹ, Hạ Phong cũng không khuyên nữa.

Vu Đông nghĩ ngợi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Phong quay đầu lại nhìn, không nói gì.

Một lát sau, Vu Đông mua ba chai nước trở về, đưa cho bố Hạ và Hạ Phong mỗi người một chai: “Chú uống nước đi ạ.”

Hóa ra Vu Đông đã nghĩ từ sáng sớm đến giờ cũng đã năm tiếng trôi qua rồi, mọi người không ai ăn cơm, cô cũng đoán chắc bố Hạ và Hạ Phong không có bụng dạ nào ăn cơm nên cũng chỉ mua nước mà thôi.

”Cám ơn!” Hạ Phong nhận lấy.

Vu Đông lại im lặng ngồi xuống ghế, ngồi đợi một lúc, không thể chịu được sự mệt mỏi nữa, thế là từ từ dựa vào tường rồi ngủ.

Hạ Phong xoay người lại thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nghĩ một lát rồi đứng dậy đi tìm y tá nhờ giúp, lát sau y tá mang một cái chăn đến, Hạ Phong cẩn thận đắp cho Vu Đông, thấy vẻ mặt Vu Đông đầy mệt mỏi, không hiểu sao lại nảy sinh đau lòng.

Thời gian cứ thế trôi đi, dù mọi người có chê trách nó trôi nhanh hay chậm.

Khi đèn ở phòng phẫu thuật vừa tắt, ông Hạ gần như đứng bật dậy, Hạ Phong phản ứng chậm hơn một nhịp, cũng đi theo.

Chỉ trong chốc lát, y tá đẩy giường phẫu thuật ra ngoài, bố Hạ đi theo cẩn thận quan sát mẹ Hạ, trong ánh mắt chứa đầy sự đau lòng.

”Chủ nhiệm Vương!” Mặt Hạ Phong căng thẳng nhìn chủ nhiệm Vương.

Chủ nhiệm Vương tháo khẩu trang ra, khuôn mặt nhìn rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố nở một nụ cười nói: “Cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải này rồi.”

Hạ Phong thở phào một hơi, đứng trước mặt chủ nhiệm Vương lại xúc động quá không biết nên nói gì cho phải.

”Sao rồi sao rồi?” Lúc này Vu Đông cũng tỉnh dậy, lo lắng chạy tới.

”Tốt rồi, bây giờ tôi có hơi mệt, không cần cảm ơn đâu, chờ mẹ cậu khỏe lại, mời tôi ở lại nhà cậu ăn cơm là được rồi.” Vừa nói vừa vỗ vỗ vào cánh tay Hạ Phong rồi rời đi.

”Dì không sao chứ?” Mặc dù nghe được lời bác sĩ nói lúc nãy, Vu Đông cũng đã đoán ra được chắc hẳn ca phẫu thuật đã thành công, nhưng vẫn muốn nghe Hạ Phong xác nhận lại.

”Mẹ tôi không sao!” Hạ Phong kích động ôm Vu Đông vui vẻ nói, “Mẹ tôi không sao! Mẹ tôi không sao nữa rồi!”

”Ối…” Vu Đông ngây ra một chút, sau đó lại từ từ ôm lấy Hạ Phong an ủi, “Không sao, dì không sao rồi.”

”Xin… Xin lỗi em.” Hạ Phong ý thức được mình đang hành động có hơi thất lễ, vội buông Vu Đông ra.

”Còn ngây ra đó làm gì nữa, đi xem mẹ anh thế nào đi.” Vu Đông thấy anh lúng túng, nhắc nhở.

Lúc này Hạ Phong mới cuống cuồng rời đi, chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Vu Đông nhìn mà buồn cười, lắc đầu, lúc nãy mới ngủ được một chút, người cô cứng đờ, cầm chăn trên ghế đến trả cho y tá.

Lúc Vu Đông mang chăn đến phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ thấy bố Hạ đã thay bộ quần áo khử trùng đứng ở bên trong, còn Hạ Phong thì đứng bên ngoài nhìn quanh.

”Tình cảm của chú dì thật tốt.” Vu Đông hơi ghen tỵ nói.

”Đúng vậy, thật ra tính tình của bố tôi cũng không phải tốt lắm, từ nhỏ toàn ăn to nói lớn, nhưng lại sợ mẹ tôi nhất.” Hạ Phong dường như cũng rất ghen tỵ với tình cảm của bố mẹ mình, “Tôi lớn được như vậy, họ bắt đầu không cãi nhau nữa, mẹ tôi khá thiếu kiên nhẫn, nhưng lại đối xử với tôi rất tốt.”

”Vậy thì chắc anh cũng phải học tập được nhiều thứ từ bố anh lắm nhỉ?” Vu Đông đột nhiên nói.

”Ơ??” Hạ Phong nghe xong hơi buồn bực.

”Bởi vì khi yêu, em cũng rất thiếu kiên nhẫn.”

“…”

”Em đi mua chút đồ ăn rồi về, cả ngày rồi chú không ăn cơm, anh để chú ra ăn cơm rồi lại vào.” Vu Đông nói.

”Để tôi đi mua!” Hạ Phong thấy áy náy khi lại để Vu Đông làm chân chạy vặt.

”Không sao đâu, anh chăm sóc dì đi.” Vu Đông ngăn lại nói, “Tiện thể cũng để em vận động luôn.”

Hạ Phong không giành với cô nữa.

Vu Đông vừa đi, đúng lúc Thiệu Nhất Phàm xuất hiện, đi ngang qua Vu Đông.

”Cô gái vừa nãy là ai vậy?” Thiệu Nhất Phàm biết ca phẫu thuật của mẹ Hạ đã kết thúc thuận lợi nên cũng cảm thấy yên tâm mấy phần, máu tám chuyện lại nổi lên.

”Sao bây giờ cậu mới đến?” Hạ Phong than phiền nửa thật nửa giả.

”Tôi vừa phẫu thuật xong đã đến đây ngay, nhưng cuối cùng cũng không kịp.” Thiệu Nhất Phàm nhìn vào trong, “Dì có khỏe không?”

”Kiểm tra cả rồi, không có dấu hiệu gì, đều bình thường cả.”

”Vậy thì tốt rồi.” Thiệu Nhất Phàm gật đầu, lại bắt đầu nhiều chuyện,“Nhưng mà tôi có nghe y tá nói lại, có một cô gái ngồi cùng bố con cậu đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật cả ngày, vừa mới đi ấy. Người nhà cậu à? Hay là em gái cậu?”

”Cậu hỏi rõ vậy để làm gì?” Hạ Phong nghi ngờ nói.

”Còn phải hỏi!” Mặt Thiệu Nhất Phàm ghét bỏ nhìn Hạ Phong, “Người anh em, tôi cũng đã cô đơn lâu đến vậy rồi.”

”Dài quá nhỉ, mới có hai tháng.” Hạ Phong cười nhạo.

”Cậu có phải bạn tôi không vậy? Thế có muốn giúp tôi không?”

”Bạn cái gì mà bạn! Có người nào thích đào góc tường của anh em như cậu không hả? Đó là chị dâu cậu đấy!” Hạ Phong ghét bỏ.

”Chị dâu?” Thiệu Nhất Phàm trừng mắt nhìn, anh biết mẹ Hạ muốn để cho Hạ Phong kết hôn trước khi bà phẫu thuật, Hạ Phong quả không hổ danh là đứa con có hiếu, chỉ vì để cho mẹ cậu ta yên tâm, sau khi cãi nhau với An An xong lại đi ra ngoài thuê một người khác.

”Mặt cậu như thế là có ý gì?” Hạ Phong thấy mặt bạn mình có quá nhiều sắc thái, bực mình nói.

”Cậu đi thuê thì có!” Thiệu Nhất Phàm khinh bỉ nói.

Lúc này lại đúng lúc bố Hạ đứng dậy định mở cửa đi ra.

Hạ Phong lập tức đề phòng, kéo Thiệu Nhất Phàm qua một bên nhỏ giọng nói: “Cậu phải nhớ cô gái vừa nãy là Vu Đông, vợ tôi, đừng nói gì cả, sau này tôi sẽ giải thích cho cậu.”

Bố Hạ đi ra, nhìn thấy hai người nói: “Nhất Phàm đến đấy à?”

”Cháu chào chú ạ!”

Bố Hạ gật đầu, hỏi: “Con dâu đâu rồi?”

”Cô ấy đi mua cho chúng ta ít đồ ăn rồi ạ.” Hạ Phong trả lời.

Bố Hạ gật đầu dặn dò: “Lát nữa cơm nước xong xuôi các con cứ về nhà đi, cả ngày hôm nay chắc Vu Đông cũng đã mệt rồi.”

”Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về. Bố cũng nên nghỉ ngơi chút đi, tối con sẽ chăm sóc cho mẹ.”

”Không cần đâu, mẹ con tỉnh lại mà không thấy bố thì sẽ nổi giận cho mà xem.” Bố Hạ lắc đầu.

”Vậy bố đến phòng làm việc của con ngủ một lát đi, có gì con sẽ kêu y tá đến gọi bố.” Hạ Phong đề nghị.

Lúc này bố Hạ mới gật đầu.

Một lát sau, Vu Đông mua ba hộp cơm quay về, thấy ngoài hành lang có thêm một người, cứ nhìn về phía mình rồi cười một cách kì lạ.

Mặc dù thấy có hơi lạ, nhưng Vu Đông cũng không có phản ứng gì, đưa cơm đến cho bố Hạ vừa đi nghỉ.

”Tôi đợi cậu giải thích!” Bệnh viện vốn là một nơi rất bận. Thiệu Nhất Phàm nói xong cũng đi về làm việc.

Ăn cơm xong, Hạ Phong đưa Vu Đông về tiểu khu.

”Chú cũng đã lớn tuổi rồi, buổi tối anh để chú nghỉ ngơi nhiều chút.” Vu Đông biết Hạ Phong sẽ quay lại bệnh viện nên mới dặn dò.

”Tôi biết rồi, hôm nay cám ơn em nhiều lắm!” Hạ Phong thật lòng nói.

”Vậy thì em cũng cám ơn anh rất nhiều!” Vu Đông cười nói.

”Cám ơn về cái gì?”

”Cám ơn anh đã đắp chăn cho em.”

”Chuyện nhỏ như vậy không cần quan tâm làm gì.” Hạ Phong sực nhớ lại rồi mới trả lời.

”Vậy thì anh cũng đừng khách sáo như vậy! Bố mẹ anh cũng là bố mẹ của em mà.”

Trêu chọc thường ngày đã xong, Vu Đông đóng cửa xe, vẫy tay với Hạ Phong rồi mới lên nhà.

Cũng không biết có phải do gió trời ban đêm mát mẻ hay không, ngay lúc này đây, chợt Hạ Phong cảm thấy tâm tình có chút vui vẻ.
———
Hạ Phong lại đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm mẹ lần nữa, thấy mọi thiết bị đều đã ghi chép đầy đủ như thường lệ thì mới yên tâm đi ra.

Chị Lưu y tá trưởng thấy Hạ Phong cứ cách một tiếng là lại đến đây một lần, không nhịn được nói: “Bác sĩ Hạ à, cậu cứ yên tâm đi, bên này tụi tôi cũng chăm sóc bác rất kĩ mà. Nếu có gì không ổn chắc chắn tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên mà, cậu không cần chạy lui chạy tới như vậy đâu.”

”Chị Lưu à, không phải là tôi không yên tâm về các chị…”

Hạ Phong còn đang muốn giải thích, chị Lưu đã cười rồi ngắt lời: “Được rồi, ai cũng biết bác sĩ Hạ là một người con có hiếu mà.”

Hạ Phong ngại ngùng cười: “Làm phiền các chị rồi, tôi về trước.”

Lúc Hạ Phong vừa quay về phòng trực, cũng đúng lúc Thiệu Nhất Phàm từ phòng bệnh trở về.

”Hôm nay cậu làm ca ngày à?” Hạ Phong ngạc nhiên hỏi khi thấy Thiệu Nhất Phàm.

”Cũng do tên nhóc Lý Nghĩa kia, bảo là muốn đi xem phim cùng bạn gái nên mới nói tôi đổi cho cậu ta.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Hơn nữa đứa độc thân như tôi có ở nhà trọ cũng ngủ thôi, thế nên mới đến đây.”

Hạ Phong nghe xong cười nói: “Lúc trước cậu đi hẹn hò, tôi cũng đã trực thay cậu không ít lần.”

”Chúng ta cũng như nhau cả thôi, lúc trước cậu với An An…” Thiệu Nhất Phàm vừa nhắc đến An An thì mới nhớ ra, “À đúng rồi, lúc nãy An An vừa gọi cho tôi, hỏi thăm chuyện của dì, tôi nói với cô ấy là dì phẫu thuật rất thành công.”

”Ừm…”

Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong phản ứng có phần lạnh nhạt, không chắc chắn lắm: “Không phải các cậu đã chia tay thật rồi chứ?”

”Chia tay thật rồi.” Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm nói, “Sau này cậu ít nói chuyện của tôi với cô ấy chút đi, cũng không cần phải truyền tin thay cô ấy đâu.”

”Không cần phải thế thì cậu giải quyết cho xong luôn đi.” Thiệu Nhất Phàm khuyên nhủ, “Dù gì tình cảm cũng đã nhiều năm vậy rồi, cậu thích cô ấy như thế nào tôi nhìn thấy hết cả.”

Hạ Phong có chút trầm tư, biết không thể nào giấu giếm suy nghĩ của mình trước mặt bạn tốt được, nhưng dù sao cũng đã đi đến bước này rồi, anh cũng không hề cảm thấy hối hận.

Hạ Phong hạ mắt xuống, nhìn Thiệu Nhất Phàm rồi nói bằng một giọng rất nghiêm túc: “Nhất Phàm, tôi kết hôn rồi!”

”Cái… Cái gì?” Ánh mắt của Hạ Phong thực sự rất nghiêm túc, khiến Thiệu Nhất Phàm phải tin ngay.

Sau đó Hạ Phong kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trước cửa cục dân chính vào ngày bảy tháng bảy.

”Cậu không đùa tôi đấy chứ?” Thiệu Nhất Phàm không tin được vào câu chuyện hoang đường mà mình vừa mới được nghe kể.

Hạ Phong kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy cuốn sổ màu đỏ vẫn còn nằm yên bên trong, hôm trước vội vàng đưa đến cho bố mẹ xem nên tiện tay để trong này: “Vừa đúng lúc cậu đang ở đây, xem chút đi.”

Thiệu Nhất Phàm cầm lấy, mở ra xem, thời gian, địa điểm, nhân vật, con dấu, đến cả quyển sổ cũng thật sự giống như lời kể.

”Cậu thật sự đã nhặt vợ sao?” Thiệu Nhất Phàm không nhịn được mà nói to.

”Nhỏ tiếng một chút.” Hạ Phong nhíu mày nói, “Bố mẹ tôi không biết chuyện này, họ còn tưởng là tôi đã kết hôn với An An. Cũng may là họ chưa từng gặp An An bao giờ, vậy nên là ai cũng không thành vấn đề.”

”Thế mà cậu còn có ý này.” Thiệu Nhất Phàm nghĩ mãi vẫn không thông,“Sao cậu có thể tùy tiện tìm một cô gái rồi kết hôn ngay như thế chứ, cậu không sợ cô ta lừa cậu à?”

”Tôi có gì tốt để lừa đâu?”

”Cậu có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, là học sinh giỏi của đại học y, lại còn là một bác sĩ ưu tú của bệnh viên chúng ta nữa, cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu cô y tá trẻ tuổi hận không thể nhào lên người cậu đâu!” Thiệu Nhất Phàm nói, “Vu Đông này là ai? Ngoài tên của cô ta ra thì cậu còn biết gì nữa? Trình độ học vấn, công việc, là người ở đâu đến, cậu có biết không?”

Hạ Phong nghĩ một chút rồi nói: “Hình như cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học.”

”Tốt nghiệp trường nào? Ngành gì?” Thiệu Nhất Phàm nhìn vẻ mặt anh cũng biết được anh không hề hay biết gì cả, “Cậu không biết chứ gì, cậu có bị ngốc không vậy?”

”Cậu phải nhanh chóng hủy cuộc hôn nhân này đi, đây không phải chuyện đùa đâu.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Cũng đúng lúc dì vừa được phẫu thuật thành công rồi, cậu cũng không có gì để lo lắng nữa.”

”Tôi không lấy chuyện đó ra làm trò đùa.” Hạ Phong nhớ dáng vẻ Vu Đông một mình đứng trên bậc thang khóc rồi ngất đi vào ngày hôm đó, nói, “Tôi tin cô ấy không phải là một cô gái xấu.”

”Được, cứ coi như cô ta không phải là kẻ lừa đảo đi, nhưng chẳng lẽ cậu lại muốn sống cùng cô ta suốt đời sao? Đây là chuyện cả đời đấy.” Thiệu Nhất Phàm lo lắng nói, “Cậu không sợ chỉ vì cô ta vừa mới chia tay bạn trai, trong lúc đau khổ lại gặp được cậu, biết cậu là người ở đây, có nhà, có xe, có năng lực, cố tình ỷ lại cậu sao?”

Đồng chí Thiệu à, về mặt nào đấy thì cậu phát hiện ra chân tướng rồi đấy, biết không?

Hạ Phong nghĩ một chút rồi lại nói: “Cho dù là vậy thì tôi cũng không chịu thiệt thòi gì.”

”Sao lại không thiệt chứ? Có khi cô ta muốn thông qua cậu để làm hộ khẩu ở đây, hoặc là đến lúc ly hôn cô ta sẽ đòi cậu chia nhà!” Thiệu Nhất Phàm kích động nói.

”Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy.”

”Phim gì mà phim, cái này là những trường hợp mà xã hội và pháp luật thường gặp phải.”

”Vậy thì cho cô ấy là được.” Hạ Phong nghĩ rồi nói một cách dễ dàng.

”Cho cô ta? Người anh em, có phải cậu hào phóng quá rồi không? Vậy chi bằng cậu cho tôi đi, ở Thượng Hải tôi vẫn chưa có nhà đâu. Vì nhà, tôi có thể đồng ý kết hôn với cậu, cậu thấy thế nào?”

”Vu Đông kết hôn với tôi còn có thể làm mẹ tôi vui vẻ, cậu với tôi mà kết hôn kiểu gì cũng sẽ khiến mẹ tôi tức chết.”Hạ Phong liếc mắt nói.

”Vậy sau này cậu tính như thế nào?”

Hạ Phong ngẩn người, giờ mới nhận ra từ đó đến giờ toàn lo lắng cho mẹ nên cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bây giờ đột nhiên nghĩ lại mới phát hiện ra rằng bản thân hoàn toàn chưa có dự định gì, vậy nên mới từ từ nói: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”

”Thuận theo tự nhiên?” Thiệu Nhất Phàm không hiểu nói.

”Tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này. Nhưng nếu đã kết hôn rồi, dù lúc bắt đầu có qua loa cho xong chuyện đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn có một kết thúc qua loa như vậy đâu.” Hạ Phong cười nói, “Vậy nên cứ để cho thời gian quyết định tất cả đi.”

”Cậu… Lẽ nào cậu đã có cảm tình với cô ta rồi sao?” Bởi vì quan hệ giữa bố mẹ Hạ Phong trước giờ rất tốt, vậy nên từ nhỏ Hạ Phong đã luôn có khát khao đối với chuyện kết hôn, tuyệt đối sẽ không lập gia đình với một cô gái mình không thích.

Hạ Phong nhớ lại những chuyện khi ở cùng Vu Đông mấy ngày nay, mặc dù lúc nào cũng trong tình trạng dở khóc dở cười, nhưng anh cũng không hề ghét bỏ, mà lại càng có cảm tình với cô…

”Cứ cho là có đi!” Hạ Phong không xác định nói.

Thiệu Nhất Phàm ngạc nhiên há hốc mồm, chỉ nhìn Hạ Phong rồi nói năng không đầu không đuôi: “Cậu… Không ngờ cậu còn bỉ ổi hơn cả tôi… Mới chia tay An An được mấy ngày mà cậu đã có người mới, không đúng… Phải là ngay ngày chia tay thì đúng hơn…”

Hạ Phong không buồn phản ứng lại, nhìn đồng hồ, định đi sang phòng cấp cứu xem một chút.

Sáng sớm hôm sau Vu Đông tự mình đón xe đến bệnh viện, tiện đường mua cho bố Hạ và Hạ Phong ít cháo ăn lót dạ.

Mặc dù sau ca phẫu thuật mọi thứ đều thuận lợi, nhưng hai ngày đầu mẹ Hạ vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.

Lúc mẹ Hạ trở về tình trạng ổn định, được đưa vào phòng bệnh thường, cũng là ngày đầu tiên Vu Đông đi làm việc ở đài phát thanh.

Vì là chương trình mới, lại còn được phát sóng vào lúc nửa đêm nên số lượng người nghe cũng không được nhiều, một đêm mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng chẳng có, toàn là những tin nhắn yêu cầu bài hát, Vu Đông cũng không buồn để ý, chỉ nói những điều mình muốn nói, thích bài gì thì bật bài đó lại thấy rất thoải mái.

Cứ như vậy, ban ngày cô đến bệnh viện thăm mẹ Hạ, ban đêm lại tiếp tục làm dẫn chương trình radio, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.

Bây giờ cũng đã đến lúc mẹ Hạ được ra viện rồi.

Vì cơ thể mẹ Hạ vẫn chưa được khỏe, để được chăm sóc tốt hơn, Hạ Phong muốn đưa bố mẹ đến viện điều dưỡng ở tỉnh Hải Nam, vậy nên vừa ra viện cũng không về nhà ngay, Hạ Phong thu xếp đồ đạc xong, cùng Vu Đông đưa bố mẹ ra sân bay.

Trong phòng chờ máy bay.

Mẹ Hạ nhìn con trai con dâu trước mặt, đặc biệt là cô con dâu, qua nửa tháng tiếp xúc, mẹ Hạ ngày càng hài lòng về Vu Đông, ban đầu bà chỉ cảm thấy Vu Đông vẫn còn trẻ tuổi nên có thể sẽ không được chu đáo cẩn thận, nhưng nửa tháng qua, hôm nào cô cũng đều đặn đến thăm bà, lại còn đưa đồ đến cho hai ông bà già này, quan trọng nhất chính là lúc nào cũng không quên mang cơm canh đến cho Hạ Phong.

Biết quan tâm đến con trai mình, việc này so với việc quan tâm bà càng làm cho mẹ Hạ hài lòng hơn.

”Mẹ nói rồi, ở nhà dưỡng bệnh một thời gian rồi sẽ ổn thôi, con đưa mẹ đến viện điều dưỡng đó làm gì.” Mẹ Hạ trách móc, “Còn để cho mẹ phải đi Hải Nam hơn nửa năm nữa chứ, ở nhà không phải tốt rồi sao, đúng là lãng phí tiền mà.”

”Mẹ à, khí hậu ở Hải Nam rất thích hợp cho mẹ dưỡng bệnh.” Hạ Phong khuyên nhủ.

”Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, tiêu ít tiền thì đã sao nào?” Bố Hạ ngược lại lại rất hài lòng với quyết định này, hai người lại có dịp riêng tư.

”Ông thì biết cái gì, nó bây giờ cũng đã lập gia đình rồi.” Mẹ Hạ nắm lấy tay Vu Đông nói, “Đông Đông à, sau này phải nói Hạ Phong để cho con quản lí tiền bạc của nó, trong nhà chỉ nên để phụ nữ quản lý tiền bạc thôi.”

”Dì à, cháu chính là người quản lý tiền bạc ạ, chuyện đi viện điều dưỡng cũng là do cháu quyết định đấy ạ!” Vu Đông khoe khoang.

”Nghe xem, cái miệng này cũng biết nói chuyện đấy chứ.” Mẹ Hạ đổi giọng lại nói, “Đông Đông à, dù hai đứa vẫn chưa làm đám cưới, nhưng các con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, đến lúc thay đổi cách xưng hô được rồi.”

Vu Đông nhìn Hạ Phong, Hạ Phong cũng chỉ biết ngây ra: “Mẹ, mẹ bảo người ta đổi xưng hô, thế đã chuẩn bị tiền lì xì chưa ạ?”

”Ai bảo mẹ không chuẩn bị nào?” Nói xong lại nhìn bố Hạ, bố Hạ liền lấy từ trong túi ra hai bao lì xì.

Hạ Phong đột nhiên lúng túng nhìn Vu Đông, không nói nên lời.

Vu Đông nháy mắt mấy cái, rất biết lắng nghe và sửa lại, một tiếng bố mẹ làm mẹ Hạ mặt mày hớn hở, vẻ mặt bố Hạ cũng rất hiền từ.

Cầm hai bao lì xì to trong tay, Vu Đông cũng rất hớn hở.

Hạ Phong thấy ba người trước mặt đều rất vui vẻ, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

Đợi đến khi có thông báo máy bay đi Hải Nam sắp cất cánh, mọi người mới miễn cưỡng tách nhau ra, Vu Đông và Hạ Phong đều nhìn hai người qua cổng kiểm tra an ninh xong mới thôi nhìn theo.

”Vừa nãy cám ơn em!” Hạ Phong đột nhiên nói.

”Cám ơn em về chuyện gì?”Vu Đông buồn bực nói.

Mắt Hạ Phong nhìn xuống hai bao lì xì đang nằm trong tay Vu Đông, vẻ mặt không cần nói cũng biết.

”Không phải anh muốn lấy lại đấy chứ? Cái này bao lì xì bố mẹ cho em vì đã thay đổi cách xưng hô đấy nhé.” Vu Đông ôm hai bao lì xì trước ngực, nét mặt như thể rất sợ bị Hạ Phong lấy đi.

“…” Hạ Phong cảm thấy không còn lời nào để nói nữa, “Có được mấy đồng cỏn con tôi tranh với em làm gì.”

”Thế thì tốt!” Vu Đông cảm thấy yên tâm, lấy bao lì xì bỏ vào túi xách.

Hạ Phong nghĩ một lát, không nhịn được lại tò mò hỏi: “Bố mẹ tôi cho bao nhiêu vậy?”

Vu Đông cũng chưa mở ra xem, thấy Hạ Phong hỏi thì lại tìm trong túi rồi lấy ra, vì giấy của bao lì xì có hơi cứng nên dù cô có sờ cũng không rõ đó là gì.

Khi vừa mở ra, cô lại thấy thứ bên trong không phải chủ tịch Mao mà lại là một chiếc thẻ ngân hàng.

Hai người đều ngây người khi thấy chiếc thẻ, Vu Đông mở cái còn lại, bên trong là một tờ giấy. Vu Đông nghi ngờ mở ra.

Đông Đông:

Đáng lẽ ra dì muốn sau khi ra viện sẽ cùng con và Hạ Phong chuẩn bị hôn lễ, nhưng cơ thể này của dì lại không tiện, nên chỉ có thể hoãn lại.

Chờ chú và dì từ Hải Nam trở về chắc cũng đã nửa năm rồi, mặc dù cháu không nói gì, nhưng những ngày qua chúng ta đều nhìn ra được cháu là một cô gái tốt.

Trong chiếc thẻ này là tiền do dì chuẩn bị cho Hạ Phong lấy vợ, tổng cộng là năm trăm ngàn, cũng là để cho cháu nữa!

Coi như là sính lễ!

Phía sau có một dãy số, có lẽ đó chính là mật khẩu.

Vu Đông ngây ra, cầm chiếc thẻ trên tay cũng đang run run, nhìn Hạ Phong bên cạnh cũng đang ngẩn người, liền lấy giấy và thẻ nhét hết vào tay anh.

”Em làm gì vậy?”

”Cái này, chỗ này cũng nhiều quá rồi…” Năm trăm ngàn này ở Thượng Hải bây giờ cũng có thể là tiền cọc một căn nhà bất động sản đấy.

”Mới lúc nãy không phải ai đó còn bảo vệ dữ lắm sao?” Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Vu Đông, Hạ Phong hơi buồn cười.

”Cái này sao có thể giống nhau được? Em cứ nghĩ bên trong bao lì xì nhiều lắm cũng sẽ tầm 600 tệ thôi.” Cái này gấp cả mấy chục lần thì ai mà chịu cho nổi.

”Ha ha ha…” Hạ Phong không nhịn được bật cười.

”Anh còn cười à, coi chừng em lấy thật đấy.”

”Vậy em cứ cầm đi, dù sao cũng là mẹ tôi cho em mà.” Hạ Phong dễ dàng nói.

”Mẹ anh còn để anh giao thẻ lương đấy, có bản lĩnh thì anh giao ra đây.” Vu Đông không cam lòng, yếu thế nói.

Hạ Phong chớp chớp mắt, lấy ví ra, đưa cho cô chiếc thẻ: “Thẻ lương đây!”

“…”

Sao chồng tôi đột nhiên lại chủ động đưa thẻ lương vậy, thế này là có ý gì?
——
Đài phát thanh nơi Vu Đông làm việc cách tiểu khu không xa lắm, trước cửa có tuyến xe chạy suốt đêm, chỉ tầm nửa tiếng đi xe.

Giờ làm việc ở đài phát thanh cũng rất linh hoạt, Vu Đông chỉ phụ trách một chương trình vào ban đêm, từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng.

Ngày nào Vu Đông cũng rời khỏi nhà lúc 11 giờ tối, đi xe buýt đến đài phát thanh dẫn chương trình ban đêm, lúc xong việc về nhà thì đồng hồ cũng đã điểm đến 3 giờ.

Hạ Phong làm ca đêm, căn bản không biết Vu Đông đã đi ra ngoài, khi đổi ca về nhà lúc nào cũng thấy Vu Đông ngủ, vì vậy dù hai người đã sống chung một nhà lâu như thế, nhưng người này không nói, người kia cũng không hỏi, đến giờ Hạ Phong vẫn nghĩ rằng Vu Đông là người vừa tốt nghiệp vẫn đang tìm việc làm.

Gió đêm có hơi se lạnh, Vu Đông khoác chiếc áo mới mua đi ra khỏi cửa, xe buýt cũng vừa đúng lúc xuất hiện ở tiểu khu.

Vu Đông nhìn về phía bác tài rồi cười, quẹt thẻ lên xe.

“Con gái, lại đi làm hả?” Tài xế xe buýt hằng ngày đều chở không ít người, chạy đi chạy về một đoạn đường rất dài, ấy thế nhưng đây lại là một nghề rất cô đơn, cho nên lúc nào gặp người quen cũng rất vui vẻ nói chuyện phiếm.

“Vâng ạ.”

“Vẫn đi chuyến 2 giờ 20 đến đài phát thanh hả?”

“Vâng, hôm nay sẽ không bị trễ nữa đâu ạ.” Vu Đông cười rồi cầm ly cà phê nóng đã mua từ trước đưa cho bác tài, “Cám ơn bác hôm qua đã chờ cháu ạ.”

Hôm qua Vu Đông đi ra chậm hai phút, cứ nghĩ chắc là mình đã lỡ xe buýt rồi, kết quả là lúc ra đến cổng đã thấy bác tài ở phía đối diện đang vẫy vẫy tay về phía cô, tâm tình của Vu Đông cũng ấm áp như ly cà phê nóng trong tay vậy.

“Cà phê đấy à, đúng lúc bác đang cần để tỉnh táo!” Bác tài cười sảng khoái.

Vu Đông cũng cười, đi về phía sau tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

Vì đã khuya nên xe đi rất nhanh, có khi bác tài nhìn ra trạm xe buýt không có ai thì sẽ tiếp tục lái đi, thỉnh thoảng lại có vài người lên xe, đều là những nhân viên ban đêm.

Xe buýt chạy qua hai trạm, một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đi lên, quẹt thẻ, bước chân có hơi nghiêng ngả, lúc đi ngang qua Vu Đông, phảng phất mùi rượu nồng nặc cùng mùi thuốc lá, nhìn qua cũng biết là mới vừa đi uống rượu về.

Người đàn ông thấy sau lưng Vu Đông là một chiếc ghế trống, cộng thêm tác dụng của rượu nên có hơi choáng váng, liền nắm lấy lưng ghế Vu Đông rồi ngồi xuống.

Vu Đông lặng lẽ mở cửa số, cô chỉ muốn mùi rượu có thể tản ra được đôi chút, nhưng vì khoảng cách quá gần, mùi thuốc lá trên người người đàn ông bốc lên khiến Vu Đông chỉ muốn rơi lệ, cứ tiếp tục kiên trì như vậy được mấy phút, cuối cùng Vu Đông cũng quyết định đổi chỗ ngồi.

Nhưng vừa mới đứng lên một chút, áo cô lại giống như đang bị cái gì đó kéo xuống. Vu Đông quay đầu lại, mới thấy người đàn ông có vẻ đang rất mệt, nằm dựa vào lưng ghế của cô để ngủ, cánh tay vừa khéo lại đè lên áo khoác của cô.

Vu Đông nghĩ ngợi, để người đàn ông không bị thức giấc, cô lặng lẽ cởi áo khoác của mình ra, rồi đến ngồi ở một chỗ khác.

Ngoài cửa sổ, càng về khuya ánh đèn neon lại càng sáng rực, nhưng trên đường trở về ai ai cũng mang một dáng vẻ mệt mỏi, Vu Đông tựa như quay về mười năm trước, lúc đó cô một nghèo hai trắng chỉ mới vào nghề, phải chạy nghiệp vụ không ngừng đến một hai giờ sáng, phải chiến đấu với nữ vương ngàn ly không say trong bữa ăn. Sau khi lên xe buýt thì lại ngủ ngay, cũng không nhớ cô đã bị bác tài đánh thức bao nhiêu lần ở trạm cuối nữa, phải đợi đến lúc kiếm được tiền cô mới bắt đầu uống thuốc bắc chữa bệnh dạ dày.

“Đến trạm kế tiếp rồi!”

Nghe thông báo, Vu Đông đứng lên, quay lại chỗ ngồi lúc nãy, nhẹ nhàng vỗ vào vai người đàn ông.

Người đàn ông mơ màng mở mắt ra, thấy Vu Đông nhìn mình, lơ mơ một hồi lâu rồi mới biết mình đang đè lên áo của người ta, liền lúng túng đỏ mặt nói xin lỗi: “Xin lỗi cô! Tôi đè hư quần áo cô mất rồi.”

Vu Đông lấy lại áo khoác, dịu dàng nói: “Không sao đâu! Anh đến ở trạm sau phải không? Tôi thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, anh ngồi cẩn thận nhé.”

“Đường Xuyên Sa!” Người đàn ông cười, “Chắc vẫn phải hơn một tiếng nữa mới đến!”

Vu Đông gật đầu, đến cửa trước định đi xuống, chờ đến lúc xe dừng ở trạm, cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông lại nằm xuống ngủ, Vu Đông lặng lẽ nói với bác tài: “Bác tài ơi, người đàn ông ở phía sau sẽ dừng ở đường Xuyên Sa, lúc nào đến nơi thì bác gọi giúp anh ta một tiếng nhé.”

Bác tài quay đầu lại nhìn, gật đầu cười.

Vu Đông thu hồi lại ký ức xa xăm, cười vì mùi rượu nồng nặc vẫn còn ở trên vai, đi vào tòa nhà của đài phát thanh.

“Em đến rồi đây!” Giờ này ngoài bảo vệ của tòa nhà đồ sộ này ra thì chỉ còn mỗi Vu Đông cùng với người phụ trách kết nối điện thoại với người nghe là anh Vũ, anh Vũ là một người đàn ông trung niên khoảng trên bốn mươi tuổi, tính tình rất tốt, làm ở đài phát thanh đã mười mấy năm, nghe nói lúc trước anh đã làm bảo vệ anh ninh ở tòa nhà này.

“Anh Vũ, em mang đồ ăn đêm đến cho anh đây.” Vu Đông cười, đem đồ ăn cô đã mua ở quán gần tiểu khu đặt lên trên bàn cho anh.

“Chỉ có em là tốt với anh thôi.” Anh Vũ vui vẻ nhận lấy đồ ăn.

Vu Đông chỉ cười mà không nói gì, đặt túi xuống, chỉnh trang lại một chút, bước vào phòng phát sóng trực tiếp, chờ chương trình trước kết thúc mới mở cửa đi vào.

00:00:00

“Xin chào mọi người, đây là đài FM tần số 9666, chào mừng mọi người đến với chương trình phát sóng vào lúc 12 giờ đêm, tôi là DJ Ngư Đông.” Chương trình chính thức bắt đầu, Ngư Đông thuần thục đọc xong lời mở đầu, nói một vài câu đơn giản rồi bắt đầu mở tặng bài hát.

“Bài hát này dành cho những người đang còn trên đường trở về nhà, mong rằng bài hát sẽ theo bạn đi trên đường, để bạn không còn cảm thấy cô đơn nữa.” Bài hát “Về nhà” theo thiết bị không dây truyền vào máy thu thanh của chương trình này.

“Cuối cùng thì hôm nay cũng có một người gửi câu hỏi đến.” Sau khi giải quyết mấy tin nhắn yêu cầu bài hát xong, Vu Đông nhìn thấy một tin nhắn. “Bạn thính giả này hỏi tôi, tại sao chương trình này lại có tên là “Bóng ma nửa đêm”? Gọi là “Bóng ma nửa đêm” nghe rất đáng sợ, không phải là kể chuyện ma đấy chứ?”

Vu Đông cười nói: “Tên chương trình của tôi và tên của bộ phim Bóng Ma Nửa Đêm không có liên quan gì đến nhau cả, ý nghĩa của tên chương trình này chính là có một bóng người xinh đẹp đi trong đêm, bóng người này là ai nhỉ? Chính là DJ của mọi người, là tôi đây, Ngư Đông chính lại là một nàng tiên cá xinh đẹp…”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ là thời gian dành cho những thính giả gọi điện đến cho chương trình. Nếu cảm thấy hứng thú, bạn có thể gọi điện đến để cùng nói chuyện với Ngư Đông nhé, nói gì cũng được, nói chuyện ma quỷ với tôi cũng được luôn!” Ngư Đông tiện tay cầm lấy danh sát bài hát đã chuẩn bị trước đó rồi nói, “Tất nhiên mọi người cũng có thể tiếp tục nghe nhiều bài hát, nếu không có thính giả nào gọi điện đến, Ngư Đông sẽ tiếp tục phát bài hát cho mọi người nghe.”

Nói xong, Vu Đông ngẩng đầu lên nhìn anh Vũ, cứ tưởng rằng anh Vũ sẽ nhìn về phía mình rồi nhún vai như trước, có nghĩa là không có cuộc gọi nào, nhưng bất ngờ lại có điện thoại vang lên, anh Vũ ra hiệu cho Vu Đông chú ý.

Vu Đông xoay người lại lần nữa: “Tốt quá, bây giờ chúng ta cùng kết nối với thính giả đầu tiên gọi điện đến nhé.”

“Chào bạn!”

“Em chào chị Ngư Đông!” Một giọng nữ trong trẻo từ đầu dây bên kia truyền đến, nghe giọng cũng không lớn lắm, chắc vẫn còn là học sinh.

“Em gái này, chị nên gọi em là gì nhỉ?”

“Em… Em có thể không nói tên được không ạ?” Cô bé có hơi hoảng, cứ như đang sợ Ngư Đông sẽ tức giận vậy.

“Đương nhiên là được rồi, nhưng để tiện hơn thì chị có thể gọi em là Mỹ Mỹ được không?” Ngư Đông cười nói, “Mỹ Mỹ, chắc em vẫn còn là học sinh nhỉ?”

“Vâng ạ, em đang học lớp mười ạ.”

“Lớp mười à, sao trễ vậy rồi em vẫn chưa ngủ? Có phải là đang thất tình không?” Ngư Đông đoán.

Ngư Đông vừa nói xong câu này thì trong máy tính lập tức hiện lên một đống bình luận, nói Ngư Đông không chịu trách nhiệm mà lại suy đoán lung tung, tuổi vị thành niên thì yêu đương cái gì chứ.

Anh Vũ cũng chau mày khoát tay lia lịa.

Ngư Đông nhíu mày, làm như không nhìn thấy.

“Không, không phải đâu ạ!” Giọng của Mỹ Mỹ cứ như sắp khóc vậy.

“Được rồi, được rồi, chị chỉ đùa thôi mà, bạn học Mỹ Mỹ à, em có tâm sự gì sao?” Dù sao cũng là thính giả đầu tiên gọi điện đến, Vu Đông vẫn còn rất kiên nhẫn.

“Em… Em vừa mới phải chuyển trường ạ.”

“Chuyền trường à? Em không nỡ rời xa bạn cũ đúng không?” Ngư Đông đoán.

“Không… Không phải vậy!” Bạn học Mỹ Mỹ vừa nói lại đột nhiên khóc lên, “Em không muốn đi học, em chuyển trường rất nhiều, mỗi lần chuyển đến trường mới, các bạn trong lớp ai cũng ghét bỏ em, bắt nạt em, coi thường em, ba mẹ em biết thì lại giúp em chuyển trường, nhưng khi chuyển đến một nơi mới em vẫn bị như vậy. Em không muốn một cuộc sống như vậy, tại sao bọn họ đều coi thường em… Hu hu hu…”

Giọng nói đầy tủi thân của cô bé xuyên qua đài radio truyền đến mọi ngóc ngách chưa ngủ.

“Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ!” Ngư Đông gọi hai tiếng cô bé mới dừng lại thút thít, lúc này Vu Đông mới lên tiếng, “Mỹ Mỹ, em có muốn biết người như thế nào thì mới không bị người khác dễ dàng coi thường không?”

“Như thế nào ạ?” Giọng cô bé nức nở.

“Hay cười, dũng cảm, lạc quan, hào phóng.” Bằng một giọng nói bình tĩnh, Vu Đông nói tiếp, “Bị mắng thì phải mắng lại, bị đánh thì phải đánh trả, mắng không lại thì đánh, đánh không lại thì nổi điên, không nổi điên được thì hãy chạy đến phòng giáo viên Không được khóc, không được yếu đuối, không được sợ giáo viên.”

“…”

Trong máy tính lại hiện lên rất nhiều bình luận, đa số đều mắng Ngư Đông dạy hư trẻ con, nhưng cũng có một vài người nói Vu Đông nói rất hay.

“Dù có đau lòng bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu, cũng không được khóc trước mặt những người xem thường em.” Ngư Đông nói tiếp, “Em có thể làm được không?”

“Em… Em ư?”

“Có thể không?”

“Em… Em sẽ thử!”

“Mỹ Mỹ, ngày mai em hãy mặc bộ quần áo mà em thích nhất, mỉm cười đi học, bắt đầu từ ngày mai hãy để cho mình trở thành một nữ hoàng, cao quý, xinh đẹp, không ai có thể xâm phạm!” Ngư Đông nói, “Như vậy em mới có thể tìm được một kỵ sĩ bảo vệ em!”

“Em… Em có thể không?”

“Em là nữ hoàng!” Ngư Đông nói như đang thôi miên.

“Vâng!” Cô bé nặng nề nói vâng, la to, “Em là nữ hoàng! Em sẽ không chuyển trường nữa!”

Sau khi điện thoại ngắt kết nối, Vu Đông cũng không thèm quan tâm đến những bình luận trên máy tính, bắt đầu phát bài hát.

Chờ đến lúc chương trình kết thúc, anh Vũ hướng về phía Vu Đông trách: “Con bé này, sao lại nói bậy bạ thế chứ, đây là radio, radio đấy, em nói gì cũng được phát đi cho mọi người nghe hết đấy, sao em có thể dạy hư cô bé kia thế được!”

“Em đâu có? Rõ ràng là em đang dạy cho cô bé chống lại bạo lực học đường mà.” Vu Đông nói, “Trạng thái tinh thần của cô bé không tốt lắm, em chỉ là người tốt làm chuyện tốt!”

“Em… Anh biết là em có ý tốt, nhưng em xem những lời em vừa nói xem, em mới bắt đầu làm việc nên không biết dư luận kinh khủng thế nào đâu…”

“Được rồi, chương trình của chúng ta tổng cộng có được bao nhiêu người nghe nào? Vừa nãy nhiều bình luận như thế, anh đếm qua thì nhiều nhất cũng chỉ tầm một trăm người!” Vu Đông dễ dàng nói, “Nếu có nhiều người như vậy, giám đốc đã nổi giận với chương trình của chúng ta rồi!”

“Vu Đông à…” Anh Vũ còn muốn nói nữa.

“Ối, em phải đi bắt xe buýt cho kịp đây…” Nói xong Vu Đông liền cầm túi chạy đi.

Anh Vũ chỉ có thể lắc đầu than thở.

Cũng vừa đúng lúc xe buýt đến, Vu Đông lên xe, chỉ thấy mỗi một hành khách là mình.

“Bác vừa mới nghe chương trình của cháu!” Bác tài cười nói.

“Ơ??”

“Cháu có phải là cô DJ Ngư Đông của chương trình Bóng Ma Nửa Đêm không?” Lúc bác tài đang nghỉ ngơi ở trạm cuối đã cố tình tìm tần số của đài radio để nghe, “Bác nghe giọng rất giống!”

“Dạ!” Vu Đông cười gật đầu.

“Những lời cháu vừa nói trên radio thực sự rất tốt, con người đúng là phải tự mình cố gắng mới không bị xem thường, bố mẹ cô bé cứ để cho nó chuyển trường hoài đúng là chỉ trị ngọn lại không trị gốc mà!” Bác tài thở dài nói.

“Có lời này của bác làm cháu thấy yên tâm rồi! Bác đúng là hiểu cháu!”

“Ha ha, sau này bác sẽ là một thính giả trung thành của cháu!” Bác tài cười vui vẻ.

“Bác có muốn cháu ký tên cho bác không? Đợi đến lúc cháu nổi tiếng, bác có thể bán lấy tiền.”

“Ha ha…”

Trên đường trò chuyện vui vẻ, rất nhanh đã đến trước tiểu khu.

Hôm nay Hạ Phong làm ca ngày, nhưng thời gian ở bệnh viện không có quy định cụ thể, mọi khi đều là sau mười một mười hai giờ mới về, nhưng giờ này thì nhất định là đang ngủ ở nhà rồi, vậy nên lúc về nhà Vu Đông cố gắng mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể.

“Em đi đâu mà giờ này mới về?”

Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng phòng khách rất lớn, vì vậy Hạ Phong mới ngăn cách lấy một góc nhỏ làm nơi đọc sách, giờ anh đang ngồi ở bàn sách chau mày.

“Trễ vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ à?” Vu Đông thấy Hạ Phong thì cũng ngây ra.

“Em đi đâu vậy?” Hạ Phong đặt tài liệu trong tay xuống, giọng đầy lo lắng, “Một cô gái ở bên ngoài trễ như vậy rất nguy hiểm.”

Vu Đông vừa đổi dép vừa trả lời: “Em vừa mới tan làm! Có xe buýt đi thẳng đến đó nên rất an toàn.”

“Tan làm? Làm việc gì? Sao lại trễ vậy?”

Lúc này Vu Đông mới nhớ ra cô chưa hề nói cho Hạ Phong biết về công việc của mình, vậy nên mới rớt cho mình một ly nước, sau đó ngồi đối diện Hạ Phong nói: “Em quên nói với anh, em học đại học chuyên ngành dẫn chương trình phát thanh, bây giờ em đang làm DJ ở đài phát thanh, phụ trách chương trình vào ban đêm, nên bây giờ mới tan làm.”

“Là đài phát thanh ở trung tâm thành phố đó ư?”

“Vâng!” Vu Đông gật đầu.

“Dù vậy vẫn không an toàn, hay là tôi đưa xe cho em lái đi nhé?” Hạ Phong nghĩ một chút rồi nói.

“Em rất muốn được như thế, nhưng em không có bằng lái!” Vu Đông của kiếp trước thì đương nhiên là có, nhưng đáng tiếc là cô của bây giờ còn chưa thi, “Anh yên tâm đi, em quen với bác tài xế xe buýt chạy chuyến xe đêm rồi, cũng không khác đi xe riêng là bao đâu.”

Hạ Phong chau mày, vẫn còn muốn nói tiếp điều gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng đành phải nói: “Vậy em đi học bằng lái đi, đợi có bằng rồi lái xe đi làm.”

“Thế còn anh thì sao?”

“Bố tôi vẫn còn một chiếc xe nữa, tôi đi chiếc kia là được rồi.” Hạ Phong nói.

Vu Đông gật đầu, cảm giác có một người lo lắng cho mình đúng là không tệ chút nào, thấy Hạ Phong lại bắt đầu cúi đầu xuống thu xếp tài liệu, tò mò hỏi: “Ngày mai anh vẫn phải đi làm đúng không, sao trễ vậy rồi vẫn còn chưa đi ngủ?”

“Chiều mai tôi có một buổi thuyết trình, trước đây mẹ tôi nằm viện vẫn còn khá nhiều tài liệu chưa chỉnh sửa xong, chỉ có thể làm vào buổi tối thôi.” Hạ Phong vừa thu xếp tài liệu vừa nói, “Em đi ngủ trước đi!”

“Anh đang dịch bài à?” Vu Đông thấy tài liệu Hạ Phong đang cầm trong tay đều là tiếng Trung, nhưng trong máy in in ra đều là tiếng Anh.

“Ừ. Ngày mai có một vài chuyên gia là người Mỹ nên tôi muốn dịch những tài liệu quan trọng sang tiếng Anh.” Hạ Phong bận quá nên cũng không ngẩng đầu lên.

Vu Đông thấy Hạ Phong đang cầm trong tay mười mấy tờ giấy, mở to mắt nhìn, hỏi: “Có cần em giúp một tay không? Vốn tiếng Anh của em cũng không tệ lắm, vả lại ban ngày em vẫn có thể ngủ nướng.”

Hạ Phong ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Vu Đông, Vu Đông cười, vào phòng lấy laptop của mình ra rồi rút lấy năm tờ giấy ở dưới cùng bắt đầu tự ngồi dịch.

Hạ Phong thấy dáng vẻ Vu Đông giống như có thể dịch được, cũng không nói thêm gì nữa, nếu có gì thì lát nữa kiểm tra lại một lần là được.

Trong tài liệu có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành y học mà Vu Đông không biết, quay sang hỏi Hạ Phong, Hạ Phong nhìn rồi đưa cho Vu Đông một tờ giấy đã in những thuật ngữ phổ biến để tiện so sánh.

Đến lúc có ánh nắng sớm hé qua cửa, cuối cùng hai người cũng đã dịch xong tài liệu trong tay, Vu Đông đưa tài liệu mình đã dịch in ra cho Hạ Phong rồi nói: “Anh xem lại một chút đi, có vấn đề gì thì nói để em sửa lại.”

Hạ Phong cầm lấy, nhìn lướt qua, thấy Vu Đông dịch cũng rất khá, ngẩng đầu lên thấy mặt cô có vẻ hơi mệt mỏi, không khỏi áy náy nói: “Thôi em đừng để ý nữa, đi ngủ trước đi, phần còn lại cứ để tôi lo là được rồi.”

Vu Đông nghĩ một chút, phần còn lại là kiểm nghiệm, Vu Đông không có lòng tin vào năng lực của mình về việc này cho lắm nên cũng gật đầu nói: “Còn bản trong laptop em để trên bàn nhé, nếu xem lại có gì cần sửa thì anh cứ sửa vào luôn cho tiện, em đi ngủ trước.”

“Em vất vả rồi, còn nữa… Cám ơn em!”

Vốn dĩ Vu Đông đã đứng lên định đi, nhưng cô lại chống tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Hạ Phong, khoảng cách hai người rất gần, chỉ cách nhau một bàn sách nhỏ.

Lúc này ánh mặt trời từ phía ban công hắt vào, xuyên qua tóc mai của Hạ Phong, rơi xuống mặt Vu Đông.

Có lẽ là do bị ánh nắng mặt trời chiếu làm hoa mắt, Vu Đông như bị ma xui quỷ khiến tiến đến, hôn lên chóp mũi Hạ Phong rồi nói một tiếng chào buổi sáng, sau đó về phòng ngủ.

Chỉ để lại Hạ Phong đang đứng hóa đá trong ánh nắng ban mai.
===========
Bên ngoài phòng họp bệnh viện.

“Hạ Phong, đề xuất của cậu rất tốt, bệnh viện sẽ xem xét thật cẩn thận.” Viện trưởng Thôi gật đầu khen.

“Cám ơn viện trưởng!”

“Hai chuyên gia người Mỹ lúc nãy cũng rất có hứng thú với phương pháp điều trị ung thư của cậu, họ còn nói rất muốn hợp tác cùng chúng ta.” Viện trưởng Thôi cảm thấy rất tự hào.

“Viện trưởng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Được, đúng là tuổi trẻ tài cao!” Viện trưởng Thôi gật đầu rồi đi.

Lúc này Thiệu Nhất Phàm đang đứng một bên cũng nghe được câu nói sau cùng của viện trưởng: “Tuổi trẻ tài cao, viện trưởng cũng đã khen cậu đến vậy rồi, xem ra bài thuyết trình lần này của cậu rất thuận lợi!”

“Hôm qua cậu đi đâu vậy?” Hạ Phong liếc Thiệu Nhất Phàm.

“Hôm qua tôi đi hát karaoke, chỗ đó ồn lắm, lúc sau tôi gọi điện cho cậu thì cậu lại bảo không cần giúp nữa.” Thiệu Nhất Phàm nhớ lại ngày hôm qua Hạ Phong gọi điện thoại cho mình, gọi không được thì nhắn tin đến bảo anh sang chuẩn bị tài liệu giúp một tay. “Có điều tôi thấy hôm nay cậu cũng đã làm rất thuận lợi rồi.”

“Nếu không phải nhờ Vu Đông giúp tôi một tay thì chắc bây giờ tôi vẫn còn đang ngồi chỉnh sửa tài liệu đấy!”

“Có thật không thế?” Thiệu Nhất Phàm nghe là Vu Đông giúp Hạ Phong, thực sự rất ngạc nhiên, “Cô ấy biết về y học à?”

“Cô ấy giúp tôi dịch toàn bộ tài liệu luận văn sang tiếng Anh hết đấy.” Hạ Phong giải thích.

“Giỏi vậy sao? Trong đó có không ít thuật ngữ chuyên ngành đâu.” Thiệu Nhất Phàm không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Phong không buồn để ý đến ta nữa, định đi đến phòng làm việc trước.

“Cậu đi đâu vậy?” Thiệu Nhất Phàm đuổi theo sau, “Tôi nghe thấy ý ban nãy của viện trưởng, có thể cậu sẽ phải sang Mỹ sống một thời gian để học tập trao đổi đấy.”

“Cũng không nhất định phải đi, ở bệnh viện này có rất nhiều muốn đến bệnh viện Edward New York, chưa chắc đã đến lượt tôi.” Hạ Phong lắc đầu.

“Người khác còn phải trông cậy bệnh viện tiến cử, còn cậu đâu giống thế, cậu đã trực tiếp lộ mặt trước những chuyên gia người Mỹ rồi còn gì, không phải lúc nãy viện trưởng còn nói với cậu là họ cảm thấy rất hứng thú với phương pháp trị liệu của cậu sao?” Thiệu Nhất Phàm nói.

“Khi nào đến lúc đó rồi hãy nói.” Hạ Phong để tập tài liệu đang cầm trên tay đặt xuống bàn, “Tôi đi thăm bệnh đã.”

“Hôm qua vừa mới chỉnh sửa tài liệu suốt cả một đêm, vừa nãy còn phải thuyết trình suốt hai tiếng đồng hồ, đừng có nói với tôi là cậu không buồn ngủ đấy nhé?” Nhất Phàm thấy Hạ Phong vừa mới thuyết trình xong đã muốn đi thăm bệnh, liền thở dài nói.

“Vu Đông giúp tôi chỉnh sửa tài liệu nên cũng tiết kiệm được kha khá thời gian, tôi ngủ từ sáng tới trưa, bây giờ cũng có tinh thần hơn rồi.” Hạ Phong nói, “Tình trạng của bệnh nhân nằm giường số năm không được tốt cho lắm, tôi thấy không được yên tâm.”

“Này, cậu muốn show ân ái với tôi đấy à!” Thiệu Nhất Phàm khoa trương nói.

“Không được sao?” Hạ Phong không để ý tới Thiệu Nhất Phàm nữa, rời khỏi phòng làm việc.

Lúc Vu Đông tỉnh dậy cũng đã là sáu giờ chiều, đồng hồ sinh hoạt không được cố định nên khi thức dậy có hơi đau đầu. Vu Đông ngồi ngẩn người trên giường một hồi rồi mới uể oải rời khỏi giường.

Đang muốn đến tủ lạnh lấy chút nước uống, cuối cùng lại thấy một tờ giấy nhớ được dán lên tủ lạnh.

“Dù đang là mùa hè nhưng uống nước đá cũng không tốt đâu, đặc biệt là đối với con gái, tôi có pha nước mật ong đặt ở trên bàn, tỉnh dậy thì uống cho đỡ khát, cơm chiên trứng để trong bếp, lúc nào ăn thì nhớ cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút nhé. P/s: Cám ơn em đã giúp tôi chỉnh sửa tài liệu! – Hạ Phong.”

Vu Đông cười, lấy tờ giấy nhớ xuống, đi vào bếp lấy cơm chiên trứng cho vào lò vi sóng, rồi lại đi ra phòng khách uống nước mật ong.

Sau khi ăn no, Vu Đông cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Vu Đông cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị người gọi điện đến là anh trai Vu Tùng.

Vu Đông nhìn điện thoại đang cầm trên tay, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, cô sống ở đây cũng đã hơn một tháng rồi, không hề gọi điện về nhà, không phải là không nhớ, chỉ là cô cảm thấy hơi sợ.

Trước khi Vu Đông sống lại, có lẽ là cũng đã hơn 28 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, gia đình cô cứ liên tục ép cưới, đến cả ông anh chẳng màng quan tâm đến cô cũng bắt đầu hối thúc cô lập gia đình.

Người ta thường nói, kết hôn cũng chỉ là ở chung với một người dưới một mái nhà rồi sống qua ngày, quan hệ giữa cô với người kia cũng giống như mối quan hệ giữa tay phải và tay trái vậy, có yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Nhớ có lần cô về nhà thăm mẹ, đúng lúc anh Vu Tùng mới đi làm về, vừa gặp cô đã nói: “Rốt cuộc thì em muốn thế nào? Em muốn tìm người như thế nào đây? Em nghĩ là em vẫn còn hai mươi đấy à, lúc nào cũng kén cá chọn canh, cứ muốn đứng trên cao hoài vậy cho ai xem? Em nghĩ là nhà này muốn quản em lắm hả? Nếu em không phải là em gái anh thì anh đây cũng còn lâu mới quan tâm, đúng là mệt chết đi được. Em nhìn em xem, càng ngày càng lớn tuổi, tầm tuổi này ai cũng đã kết hôn rồi, giúp em nhanh chóng kết hôn thì có vấn đề sao?”

Rồi mẹ cũng nói theo: “Người đàn ông lần trước cũng không phải là không được, cao 1m66 đúng là có hơi lùn, nhưng con cũng chỉ cao 1m58 thôi mà, còn muốn người khác phải cao đến độ có thể che gió cho con con mới vừa lòng sao? Không nói đến người đó nữa, còn có một người khác dáng dấp cũng không tệ thì con lại chê người ta lương ít, một tháng 3000 tệ không đủ sống, không phải sau này con cũng sẽ kiếm tiền sao, sao có thể chết đói được chứ?”

Cuối cùng đến cả bố cô cũng lên tiếng: “Cứ coi như là bố đang cầu xin con đi, đừng chọn nữa, nhanh chóng kết hôn đi.”

Sau đó thì thế nào? Đúng rồi, sau đó cô dù có nhà cũng không dám về, không muốn nghe những lời này, không muốn cãi nhau với người trong nhà, rồi cô bắt đầu ăn tết một mình ở bên ngoài, nhìn cảnh Thượng Hải vốn đông đúc dần dà trở thành một thành phố trống rỗng, trong lúc hàng triệu gia đình đang đoàn tụ bên nhau, một mình cô lại trốn nhà đi rồi tìm một khách sạn nào đó để ngủ, ba mươi tết gọi điện thoại về nhà, vẫn bị chửi…

Những năm đó, nhà là nơi Vu Đông muốn trở về, nhưng lại không về được.

Người thân rất thân, nhưng gặp mặt rồi lại thấy không thoải mái.

Ngày lễ và ngày nghỉ là những ngày khiến Vu Đông cảm thấy sợ nhất.

Thậm chí Vu Đông còn không dám về quê, vì bên trái hay bên phải nhà cô ai cũng biết nhà ông Vu có một cô con gái không ai thèm lấy!

Điện thoại ngừng, lát sau lại tiếp tục vang lên, Vu Đông bình tĩnh nghe máy.

“Sao giờ mới nghe điện thoại!” Anh cô hét lên, “Gần đây em làm trò gì thế, không phải là đã kết hôn với cậu bạn trai kia của em thật rồi đấy chứ?”

“Không có!”

“Không có? Không có mà em còn kéo va li bỏ nhà ra đi, mẹ cũng tức mà sinh bệnh rồi kia kìa.” Anh gào lên rồi hỏi, “Bây giờ em sao rồi, đang làm gì vậy?”

“Làm việc, hẹn hò.”

“Tìm được việc rồi à?” Vu Tùng nói, “Không phải là nhà mình không đồng ý với người bạn trai kia của em, nhưng ít nhất cũng nên về thăm hỏi một chút chứ, em còn nhỏ, không thể vội vàng kết hôn như thế được.”

“Anh.” Vu Đông đột nhiên hỏi, “Nếu như em và bạn trai chia tay nhau, sau đó em cũng không lập gia đình nữa, anh có thể không ghét bỏ em không?”

“Nói nhảm gì vậy? Có phải là tên kia ức hiếp em không, nói cho anh, anh đi tìm hắn!”

“Không có, em chỉ muốn hỏi anh thế thôi.”

“Không có thì tốt, bị ức hiếp thì phải nói cho anh, con gái ở ngoài thì nên chú ý an toàn, đợi mẹ bớt giận rồi thì nhớ gọi điện thoại về nhà.”

“Anh. Anh và bố mẹ đều phản đối em kết hôn, vậy anh cảm thấy em nên tìm một người bạn trai như thế nào?”

“Hỏi cái này làm gì?” Vu Tùng nói, “Nhà không phản đối em kết hôn, chẳng qua vì mọi người trong nhà đều chưa gặp bạn trai của em bao giờ, lại nghe nói em đi làm kiếm tiền mua đồ cho hắn chứ chưa nghe nói hắn làm gì cho em cả, nhà mình không yên tâm, sợ em bị ức hiếp, phụ nữ nhất định phải tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình, ít nhất là phải xứng với em gái của anh.”

“Anh lúc nào cũng nghĩ như vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” Đột nhiên đầu dây bên kia phát ra một tiếng gì đó, giống như đang có người gọi anh ấy, “Không nói chuyện với em nữa, đợi một thời gian nữa nhớ gọi điện thoại về nhà, nhớ Tết phải đưa bạn trai của em về đấy.”

Điện thoại vừa ngắt, nước mắt Vu Đông cũng không hiểu vì lí do gì mà rơi xuống, đã rất lâu rồi anh trai không nói chuyện với cô nhiều như vậy, hóa ra cô cũng đã từng được yêu thương nhiều như thế.

“Em sao thế?” Hạ Phong vừa về nhà thì đột nhiên thấy Vu Đông ngồi trên ghế sa lon khóc một mình, không hiểu sao lại cảm thấy nhói lòng.

Vu Đông vội vàng lau nước mắt rồi nói: “Không có gì, lúc nãy vừa gọi điện thoại về nhà, bị mẹ em mắng.”

Hạ Phong nhớ lại chuyện cô bỏ nhà ra đi, cũng hiểu ra được rồi gật đầu, an ủi: “Không sao đâu, bố mẹ thường sẽ không giận thật đâu, lúc nào trở về sẽ bớt giận thôi.”

“Ừm.” Vu Đông hỏi, “Buổi thuyết trình hôm nay của anh có thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi.” Hạ Phong cười nói, “Em thực sự đã giúp tôi rất nhiều.”

Vu Đông giúp Hạ Phong dịch tài liệu suốt một đêm, đương nhiên cũng biết buổi thuyết trình hôm nay anh phát biểu liên quan đến các khối u, cô nói: “Em giúp anh chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu phương án của anh có thể thành công thì đây chính là chuyện đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người, cứu được không biết bao nhiêu mạng sống.”

“Đấy cũng là nguyện vọng của anh, không biết là có thể thành công không nữa.”

“Có thể chứ!” Hơn nữa cũng không lâu lắm, mười năm là đủ rồi.

“Đúng thế! Trước khi Penicillin được phát hiện, ngay cả nhiễm trùng cũng là bệnh nan y mà, nên tôi phải có lòng tin.” Hạ Phong cười nói.

(*Penicillin là một trong một nhóm kháng sinh thu được từ nấm Penicillium hay được điều chế.)

Vu Đông nghe xong chỉ cười.

Hạ Phong thấy Vu Đông vẫn còn mặc đồ ngủ, nhắc: “Em không đi làm à?”

Vu Đông giờ mới kịp phản ứng, nhìn đồng hồ thấy cũng đã 10 giờ rồi, vừa rồi mình ngây người lâu vậy sao?

“Ối?? Không nói nữa, em đi thay áo quần đây.”

Vu Đông thay áo quần xong đi ra thì thấy Hạ Phong đang đứng đợi ở cửa.

“Anh ra ngoài à?” Vu Đông thắc mắc.

“Tôi đưa em đi làm!”

“Không cần đâu, xe buýt sắp đến rồi.” Vu Đông từ chối nói, “Tối qua anh đã thức suốt đêm, lại còn làm việc đến tận bây giờ, mai lại phải trực cả ngày, anh đi nghỉ trước đi.”

Nói xong cô liền đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Hạ Phong ngây người ra, cuối cùng cũng không đuổi theo cô.

Vu Đông đến đài phát thanh dẫn chương trình “Bóng ma nửa đêm”, có lẽ là do tâm trạng của cô nên những bài hát tối hôm nay cũng mang chút cô đơn. Trong máy tính có rất nhiều thính giả gửi tin nhắn đến, nói là nghe những bài hát như thế này vào ban đêm chỉ muốn khóc thôi, nên muốn được Vu Đông đổi sang một bài gì đó vui vẻ một chút.

Vu Đông nghĩ một lát rồi mở bài “Cung hỉ phát tài”.

Ngay lập tức ở trong máy tính hiện lên rất nhiều tin mắng Ngư Đông não tàn.

Ngư Đông nhìn sang, tâm trạng có vẻ khá hơn một chút.

Hạ Phong tắm xong, bỗng nhiên nghe ngoài cửa sổ có tiếng rơi tí ta tí tách, nhìn qua cửa sổ thì thấy bên ngoài trời đang đổ mưa.

Vu Đông ra ngoài có mang ô không nhỉ?

Nhìn đồng hồ đã 12 giờ rưỡi, Hạ Phong ngồi cạnh cửa sổ cầm sách lên đọc.

Đột nhiên có tiếng sấm dội, mưa to hơn, Hạ Phong nhìn đồng hồ thêm một lát, cuối cùng cũng đặt cuốn sách mới đọc được một nửa trong tay xuống, lấy chìa khóa xe ở trên bàn, thay dép rồi xuống tầng hầm lấy xe.

Phát sóng xong, Vu Đông đi ra khỏi tòa cao ốc, bên ngoài trời mưa rả rích khiến cô ngẩn người, sao mới đó mà trời đã mưa rồi?

Ở phía đối diện là trạm xe buýt cũng tầm 200 mét, đội mưa chạy tới luôn vậy.

Vu Đông giơ chiếc túi cầm trong tay lên, đang định đội mưa chạy đến trạm xe buýt, đột nhiên nghe thấy một bóng người quen thuộc đang che ô đội mưa đến.

“Hạ Phong?” Vu Đông ngạc nhiên kêu lên.

Hạ Phong thấy chiếc túi trên đầu Vu Đông thì giúp cô cầm xuống, cười nói: “Em định cứ như vậy đội mưa chạy đi à?”

“A??” Vu Đông vẫn còn bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của Hạ Phong.

“Một cô gái sao có thể như thế này được?” Hạ Phong không đồng ý với hành động của Vu Đông.

“Sao… Sao anh lại đến đây?”

“Em không để tôi đưa em đi làm, vậy thì tôi cũng nên đến đón em chứ.” Hạ Phong nói.

“Không phải em đã nói không cần rồi sao?”

“Phụ nữ không cần phải quá mạnh mẽ, mẹ tôi thường nói phụ nữ biết làm nũng mới được nhiều người thích.” Hạ Phong đưa cho Vu Đông một chiếc ô khác đang cầm trong tay nói, “Đi thôi, xe ở bên ngoài.”

Vu Đông cầm lấy chiếc ô, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên có người đón cô sau khi tan làm, cũng là người đầu tiên nói với cô rằng là phụ nữ không cần phải quá mạnh mẽ.

“Em không giỏi làm nũng đâu.” Vu Đông đột nhiên nói.

Hạ Phong sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Không sao, cái này học dễ lắm.”

Vu Đông nhìn chiếc ô trong tay, rồi lại nhìn Hạ Phong đang đứng giữa trời mưa, cuối cùng cô cất ô vào trong túi xách, cứ thế chạy đến dưới ô của Hạ Phong, nhân tiện khoác vào cánh tay anh.

“Sao em không cầm ô vậy?” Hạ Phong ngạc nhiên hỏi.

“Đâu có ai đi đón con gái giữa trời mưa lại đem hai cái ô đâu chứ, che chung một chiếc mới tình cảm!” Vu Đông kéo tay Hạ Phong, dựa gần hơi một chút, không biết là sợ bị mưa tạt vào hay là do hơi ấm trên người đối phương nữa.

Hạ Phong cúi đầu, thấy tai Vu Đông có hơi đỏ, cười một tiếng rồi dẫn Vu Đông đi ra ngoài.

Nếu mưa rơi khiến tâm tình của bạn không được tốt, hy vọng rằng sẽ có người luôn tình nguyện che ô cho bạn!
=====
“Chào mọi người, đây là đài FM tần số 9666, bây giờ các bạn đang nghe chương trình “Bóng ma nửa đêm”, tôi là DJ Ngư Đông.” Vu Đông đeo tai nghe vào, thuần thục nói, “Lại đến thời gian dành cho những bạn thính giả gọi điện tới cho chương trình rồi, hãy cùng nhau nghe xem thính giả của ngày hôm nay có chuyện gì muốn chia sẻ cùng chúng ta không nhé?”

Anh Vũ đưa mắt ra hiệu, Vu Đông rất nhanh đã kết nối được với điện thoại.

“Xin chào, tôi là Ngư Đông.”

“Xin chào cô DJ.” Giọng nam từ đầu dây bên kia truyền tới nghe có vẻ hơi mệt mỏi.

“Tôi nên xưng hô với anh như thế nào nhỉ?”

“Cô cứ gọi theo ý của cô là được rồi.” Người đàn ông này không muốn tiết lộ tên.

“Xem ra những bạn thính giả gọi điện thoại tới cũng khá là thích ẩn danh để có thể thoải mái cùng chúng ta chia sẻ câu chuyện của họ nhỉ?” Ngư Đông cười nói, “Nhưng mà, dù anh có nói đại một cái tên nào đó thì tôi cũng sẽ không đi kiểm tra mà, không biết anh có biết chuyện này không?”

“…”

“Được rồi, có vẻ như tâm trạng của vị tiên sinh này không được tốt, vậy thì tôi gọi bạn là Tráng Tráng có được không?” Ngư Đông thấy đối phương không phản ứng với câu nói đùa của mình, có thể đoán được tâm trạng của đối phương không được tốt cho lắm.

Sau này những người gọi điện thoại tới mà muốn ẩn danh nữa thì đàn ông cô sẽ gọi là Tráng Tráng, còn phụ nữ sẽ là Mỹ Mỹ, khỏi phải nhiều chuyện, Ngư Đông nghĩ thầm.

“Sao cũng được!” Tráng Tráng trả lời.

“Vậy thì Tráng Tráng đang có chuyện gì muốn chia sẻ cùng chúng tôi sao?” Ngư Đông hỏi.

“Tôi thất tình!” Tráng Tráng buồn bã nói, “Đây đã là lần thất tình thứ mười lăm của tôi rồi.”

Nhất thời trên máy tính lập tức hiện lên một đống bình luận, một loạt bình luận tỏ vẻ thán phục, cũng có những bình luận đang thảo luận về việc trải qua mười lăm lần yêu.

Vì đã nửa đêm rồi nên hầu hết người nghe đều là những người nhiều chuyện, lúc nào đến chuyên mục này là y như rằng lại có rất nhiều bình luận, Vu Đông cũng không quan tâm đến những bình luận đó lắm, nói: “Có lẽ cô gái của cuộc tình thứ mười sáu mới là một nửa đích thực của bạn.”

“Cô DJ này, cô cũng là phụ nữ, cô có thể cho tôi hỏi phụ nữ các cô rốt cuộc thích tuýp người đàn ông như thế nào không?” Tráng Tráng có vẻ tuyệt vọng, “Tôi tiếp xúc với nhiều cô gái như vậy, người nào tôi cũng toàn tâm toàn ý, chỉ muốn tìm được một người để kết hôn, vậy mà tại sao bọn họ đều rời xa tôi? Rốt cuộc thì tôi có điểm nào không tốt chứ?”

“Hmm, câu hỏi này có vẻ khá là khó để trả lời.” Vu Đông nghĩ một lát rồi nói, “Vậy đầu tiên anh hãy nói về những ưu điểm của mình đi, rồi tôi sẽ phân tích giúp anh.”

“Tôi cảm thấy tôi hiền lành, biết quan tâm, biết làm việc nhà, yêu thương vợ, một lòng một dạ…”

Một lòng một dạ mà còn quen được đến tận mười lăm người…

Vu Đông cũng đồng tình với cách nghĩ của đa số các bạn thính giả nghe đài, trong khi Tráng Tráng đang nói chuyện thì cả chục bình luận ở đây đều nói câu này.

“Những tính cách này đúng là rất tốt.” Vu Đông nói.

“Thế thì tại sao các cô ấy người nào cũng chia tay tôi hết vậy?” Tráng Tráng ấm ức hỏi.

“Ừm.. Tôi sẽ đứng từ góc nhìn của một người phụ nữ hỏi bạn một vài vấn đề nhé.” Vu Đông nghĩ ngợi rồi hỏi, “Anh cao và nặng bao nhiêu? Tuổi tác, trình độ học vấn, công việc như thế nào?”

“1m65, 70kg, tốt nghiệp đại chuyên*, năm nay 20 tuổi, bây giờ là một nhân viên bán bất động sản.”

(*Hệ đại chuyên này ở Trung Quốc tương đương với hệ cao đẳng ở Việt Nam)

“Bạn có tiện tiết lộ thu nhập hằng năm của mình không?”

“Cộng thêm tiền thưởng và các khoản trợ cấp thì một năm tôi được khoảng năm mươi ngàn, tôi khá là tiết kiệm nên một năm có thể để dành được ba mươi ngàn.”

“Úi… Thế khi đi hẹn hò bạn không tiêu tiền à?” Vu Đông đổ mồ hôi lạnh.

“Có chứ, mua vé xem phim và bỏng ngô đều là tôi trả tiền, nhưng vì các cô gái thường chỉ đi xem phim cùng tôi có một lần rồi thôi, nên cũng chỉ phải chi tiền cho 15 vé xem phim thôi.”

Ngay lập tức những bình luận trên máy tính còn náo nhiệt hơn, có người nói anh trai này đúng là người có tài, cũng có người nói xấu nhiều điều tác oai tác quái, vân vân và mây mây.

Vu Đông gãi đầu, có hơi do dự nhưng vẫn thành thật nói: “Tráng Tráng à, nếu bạn còn như thế thì kiểu gì đến người thứ mười sáu chắc cũng sẽ bỏ chạy thôi.”

“Tại sao? Là chê tôi không có tiền, hay là vì tôi lùn nên mới bỏ tôi?” Tráng Tráng kích động nói.

“Cả hai!”

Vu Đông vừa nói dứt câu, máy tính liền hiện lên rất nhiều bình luận khen ngợi cô, ví dụ như “Cô DJ thật dũng cảm!” “DJ thật là cứng!” “Cô DJ này muốn ngày mai bị trừ lương!” “Cuối cùng cũng có một người DJ biết nói thật!” “Nói với anh ta đi, để anh ta còn biết mình ki bo thế nào.” vân vân và mây mây…

“…” Vốn Tráng Tráng chỉ cảm thấy tâm trạng không được tốt nên muốn gọi điện đến để xõa hết nỗi lòng, cũng cho rằng dù gì cũng là tần số của chung, kiểu gì thì DJ cũng sẽ tìm cách để an ủi anh, kết quả là anh lại gặp cô DJ khác người này không hành động như mọi người bình thường.

“Bạn nói thử xem, trông bạn có cao không nào? Lại còn nặng đến vậy nữa. Một năm kiếm được năm mươi ngàn rồi bạn còn phải để dành đến ba mươi ngàn, đã hẹn hò với mười lăm người bạn gái rồi lại còn dám nói là mình một lòng một dạ…”

“Jack Ma cũng không cao mà!”

“Jack Ma là tỷ phú, còn bạn là gì chứ?” Vu Đông như đang được trở lại lúc gặp những đối tượng hẹn hò không bình thường vậy. Đang nói hăng say bỗng nhiên lại thấy anh Vũ đang không ngừng khoát tay với cô, Vu Đông cũng kịp thời phản ứng, dù sao đây cũng là chương trình trực tiếp, vì vậy cô cũng khéo léo nói, “Nhưng mà dù sao thì bạn vẫn đang còn trẻ, đàn ông chỉ mới 20 tuổi thì kết hôn làm gì, nên tự mình làm nên sự nghiệp trước đã. Bán bất động sản là một nghề rất có triển vọng, bắt đầu từ bây giờ bạn cứ chăm chỉ làm người bán hàng tốt nhất công ty mình, phấn đấu trở thành sếp một công ty địa ốc trong vòng 10 năm, đến lúc đó mở một công ty cao tầng, nhân viên chỉ chọn toàn người đẹp, tôi đảm bảo đến lúc đó bạn gái của bạn sẽ không chỉ muốn xem phim với bạn thôi đâu. Còn nữa, đừng gửi tiền tiết kiệm nữa, tiền kiếm ra được thì phải tiêu chứ! Bạn không thấy chỉ có người thường mới tiết kiệm tiền, còn sếp là người cho vay tiền à?”

“…”

“…”

Trong phòng làm việc khoa ung bướu của bệnh viện thành phố đột nhiên phát ra một tràng cười to.

Thiệu Nhất Phàm vừa cười vừa lau nước mắt rồi nói: “Ôi chao mẹ ơi, tôi thích cô DJ này rồi đấy, đúng là một nữ anh hùng!”

“…” Vẻ mặt của Hạ Phong như kiểu một lời khó mà nói hết được.

“Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao thời gian này tối nào cậu cũng ngồi nghe radio, đúng là rất thú vị, sau này ngày nào tôi cũng sẽ nghe.” Thiệu Nhất Phàm cười nói, “Chương trình này đủ làm tôi cười suốt cả tuần rồi.”

“Cậu cười đủ chưa thế?” Hạ Phong thấy Thiệu Nhất Phàm cười không giữ chút hình tượng nào cả, không nhịn được đành nói.

“Chưa đủ, cứ nhớ tới là lại buồn cười, cô DJ này đúng là rất có cá tính.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Bây giờ người dẫn chương trình trên ti vi hay radio ai cũng nói chuyện kịch ghê gớm, tôi chỉ thích những người thành thật như thế này.”

Hạ Phong không nói gì.

“Nhưng mà chắc ngày mai kiểu gì cô DJ này cũng sẽ bị giám đốc đuổi cho mà xem.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Nhắc mới nhớ, nghệ danh này nghe rất quen tai, Ngư Đông Ngư Đông, nghe rất giống với tên cô vợ cậu nhặt được.”

Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm mặt không cảm xúc.

“Không phải chứ?” Thiệu Nhất Phàm đần mặt ra, “Là vợ cậu thật à?”

“Cậu nói xem?” Vì lo lắng cho an toàn của Vu Đông nên cứ đến mười hai giờ Hạ Phong lại mở đài radio lên nghe để chắc chắc rằng Vu Đông đã đến đài phát thanh an toàn, rồi đến khoảng ba giờ lại gửi tin nhắn cho cô hỏi cô đã về đến nhà chưa.

“Khụ khụ, không sao, biết đâu được nhờ lời khuyên của Vu Đông hôm nay lại khiến người đó trở thành một ông trùm bất động sản vào mười năm sau thì sao.” Thiệu Nhất Phàm nói.

Vậy nên mười năm sau, khi giám đốc Tráng Tráng vừa béo vừa lùn dắt theo người đẹp đến để tặng cho Vu Đông một ngôi biệt thự, Thiệu Nhất Phàm vẫn còn cảm thán vì lời tiên đoán của mình vào ngày hôm nay rất chính xác.

***

Ngày hôm sau, Vu Đông ngủ một giấc đến hai giờ trưa, mơ mơ hồ hồ đi vào bếp, mắt nhắm nghiền, đưa tay vào tủ lạnh lấy nước.

Hạ Phong đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, lắc đầu, dẫn Vu Đông đang mơ màng ra phòng khách, đưa cho cô một ly nước mật ong.

Vu Đông uống xong, tinh thần cũng đã lấy lại chút ít, thấy Hạ Phong thì ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Hôm nay tôi nghỉ.” Hạ Phong thấy Vu Đông uống sạch ly nước lại rót thêm cho cô nửa ly nữa, nói, “Sau này không nên ngủ lâu như thế, em ngủ càng lâu, thời gian đầu óc ngủ đông càng dài, về lâu dài có thể phản ứng sẽ không được nhạy bén nữa.”

“Nhưng mà em buồn ngủ ~” Vì Vu Đông vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên giọng cô mang theo mũi, tóc rối cùng với khuôn mặt thể hiện sự bất bình trông rất đáng yêu.

“Em phải học cách tự kiểm soát bản thân.”

“Nhưng em không tự kiểm soát được, nếu em không kiểm soát được thì có phải anh sẽ ghét em không?”

“Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi, ngủ trong thời gian dài làm hơi thở rối loạn sẽ không tốt cho sức khỏe.” Hạ Phong lắc đầu nói.

“Chỉ cần anh không ghét em là được rồi!” Vu Đông híp mắt cười.

Hạ Phong cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà đưa tay xoa đầu tóc rối xù của Vu Đông.

“Đã phản ứng chậm rồi anh còn xoa đầu, sau này em mà trở nên ngốc nghếch anh phải nuôi em đấy nhé!” Vu Đông bất mãn nói.

“Được, tôi nuôi em!”

Vu Đông chớp chớp mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?” Hạ Phong hỏi.

“Thịt thăn sốt chua ngọt!” Vu Đông trả lời.

“Sao em lúc nào cũng thích ăn những thứ vừa chua vừa ngọt này thế?” Lần trước là sườn xào chua ngọt, lần này thì thịt thăn sốt chua ngọt.

“Phiền lắm ạ? Vậy thì xào cải xanh là được rồi.”

“Không mất thời gian đâu, tôi đi làm đây, em đi rửa mặt trước đi.” Hạ Phong vừa nói vừa đứng dậy đi vào bếp.

Vu Đông đứng ngây ra trước bàn ăn một hồi, rồi mỉm cười ngây ngô, sờ vào mặt mình, một cảm giác thực sự rất quen thuộc, tự dưng lại thấy trong người không tốt lắm liền nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đến lúc Vu Đông chuẩn bị xong xuôi quay lại phòng khách thì chuông điện thoại của Hạ Phong cũng vừa reo lên.

“Vu Đông, em lấy điện thoại giúp tôi với.” Giọng Hạ Phong từ phòng bếp vang lên.

Vu Đông ờ một tiếng rồi cầm điện thoại của Hạ Phong đưa vào phòng bếp, nói: “Là điện thoại của dì.”

“Mẹ tôi?” Hạ Phong đang xào thức ăn, nói: “Thế thì em nghe hộ tôi đi.”

Vu Đông lướt xuống, cầm điện thoại quay lại phòng khách: “Mẹ.”

“Đông Đông đấy à, hôm nay các con không phải đi làm sao?” Giọng nói vui vẻ của mẹ Hạ từ đầu dây truyền tới.

“Vâng, hôm nay chúng con được nghỉ ạ.”

“Ôi chao, thế mẹ không làm phiền các con hẹn hò nữa.”

“Không đâu ạ, chúng con chỉ đang ở nhà nấu cơm thôi.”

“Nấu cơm? Hạ Phong đang ở trong bếp à?” Mẹ Hạ đoán.

“Vâng, mẹ có muốn nói chuyện với anh ấy không?” Vu Đông lại vào bếp, đưa điện thoại cho Hạ Phong.

Đúng lúc Hạ Phong vừa mới tắt bếp, ra hiệu cho Vu Đông bưng thức ăn ra ngoài, sau đó cầm điện thoại nói chuyện với mẹ Hạ.

“Con trai, con và Vu Đông đang ở nhà nấu cơm hả?” Mẹ Hạ hỏi.

Hạ Phong nhìn Vu Đông bưng đồ ăn thôi mà cũng có thể bị nóng, nói: “Vâng, chúng con cùng làm ạ.”

“Vậy thì được rồi, hai đứa phải cùng nhau chia sẻ việc nhà.” Mẹ Hạ nói.

“Mẹ à, mẹ nói lời này cũng không có lập trường đâu đấy.” Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy mẹ mình làm việc nhà bao giờ cả

“Sao có thể giống nhau được?” Mẹ Hạ nói, “Bố con lấy được mẹ đã là phước tám đời của ông ấy rồi, còn dám để cho mẹ làm việc nhà sao? Phụ nữ là để cưng chiều.”

“Được rồi, thế thì sau này con sẽ học tập để được giống như bố.” Hạ Phong cười nói.

“Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, mẹ gọi điện đến là muốn hỏi con một chút, khi nào thì chúng ta gặp bố mẹ Vu Đông vậy? Các con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, vậy mà hai nhà lại chưa gặp mặt nhau bao giờ.” mẹ Hạ nói, “Con và gia đình thông gia hẹn một hôm nào đó đi, nhân tiện hỏi han xem xem họ thích gì, để bố mẹ có thể chuẩn bị thật tốt. Đừng để lúc đó bụng của Đông Đông lớn hơn rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp mặt được thì không phải phép lắm đâu.”

“…” Hạ Phong nhìn Vu Đông, đi ra ban công nói, “Con biết rồi, lát nữa con sẽ bàn bạc với Vu Đông, mẹ cứ giữ gìn sức khỏe trước đi.”

“Còn có một việc nữa, con và Vu Đông tạm thời vẫn chưa muốn có con.” Hạ Phong nói xong lại thấy hơi chột dạ, đi vào trong nhìn một cái.

“Ơ?” Đương nhiên mẹ Hạ có hơi thất vọng, “Thôi được rồi, đúng là Đông Đông vẫn còn trẻ, cũng không nên vội làm gì, nhớ là đừng quên chuyện gặp mặt bố mẹ của Đông Đông nhé.”

Hạ Phong trả lời xong thì tắt điện thoại, Vu Đông đã múc cơm, dọn xong chén bát ngồi chờ anh.

“Sao không ăn trước?”

“Cơm nóng quá, em đang đợi nguội.” Vu Đông lấy dĩa dưa lưới cô vừa mới gọt xong đưa qua lấy lòng nói, “Anh ăn đi, dưa lưới em mới gọt đấy.”

Hạ Phong thích thú nếm thử một miếng, nói: “Mùi vị cũng không tệ, có thể đạt tiêu chuẩn ngang hàng với đầu bếp của khách sạn năm sao rồi.”

Dưa lưới mà đầu bếp của khách sạn năm sao làm không phải cũng từ đất mà ra à? Có gì khác nhau sao?

“Đừng tưởng là em không biết anh đang chọc em nhé.” Vu Đông có hơi mất hứng.

“Đừng giận!” Hạ Phong cười nói, “Cứ cho là tài nấu nướng của em không bằng họ, nhưng đầu bếp khách sạn năm sao cũng không đẹp hơn em đâu.”

Mẹ ơi, con rể của mẹ lại biết nói lời ân ái này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN