Đồng Học Hôn Ước - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Đồng Học Hôn Ước


Chương 13


Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 13

Cuối cùng, Thành Nham vẫn gọi cho Lâm Vi Kính, kể từ khi nói chuyện với Giang Mộ Bình, câu nói “đối với cậu ấy là không công bằng” của Giang Mộ Bình vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí Thành Nham.

Đột nhiên anh nhận ra dường như xưa nay anh luôn như vậy, nhân danh tình yêu mà làm tổn thương những người thân yêu của mình. Khi còn trẻ, anh sợ Lâm Vi Kính không thể có một gia đình hoàn hảo nên đã đẩy y ra khỏi cuộc sống của mình, bây giờ với tư cách là anh ruột, anh càng xa lánh y hơn trước.

Lâm Vi Kính chưa bao giờ đổ lỗi cho anh, ngược lại, em trai của anh vẫn luôn vì anh mà cảm thấy áy náy, mắc nợ.

Giang Mộ Bình nói đúng, Lâm Vi Kính biết tất cả mọi thứ, y là một cậu bé tốt và là đứa em trai mà Thành Nham yêu thương nhất, không bao giờ bỏ mặc được.

Khi Lâm Vi Kính biết bữa tối mà y sẽ tham dự là bữa cơm gia đình để thảo luận về hôn nhân của anh trai mình và bên kia là gia đình của giáo sư Giang Mộ Bình, y đã cứng họng trọn một phút.

“Anh…anh uống say rồi hả? Hay là em đang nằm mơ, hay là anh đang nói mớ vậy?”

Thành Nham kiên nhẫn: “Em không có nằm mơ, anh cũng không có say. Những gì anh nói với em đều là sự thật. Thứ sáu nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút, anh sẽ đến trường đón em.”

“Anh à…Em có chút choáng váng, tại sao…người lớn các anh hẹn hò yêu đương mãnh liệt như vậy sao? Hiệu suất cũng quá cao rồi…”

Thành Nham thực sự quá lười giải thích: “Phải đó, anh đã yêu giáo sư Giang ngay từ cái nhìn đầu tiên, củi khô bốc lửa, khó rời khó bỏ.”

Lâm Vi Kính tràn đầy nghi hoặc, nhịn không được cười ra tiếng, y rất vui, rồi ngưng cười: “Anh, em rất vui.”

Thành Nham không tiếng động mà nở nụ cười: “Cũng không phải em kết hôn.”

“A Kính.”

“Dạ.”

Thành Nham im lặng một lúc, nhưng một số từ vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng.

“Thứ sáu nhớ đợi anh ở cổng trường.” Thành Nham nói.

“DẠ!”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Khách sạn là do bố mẹ Giang Mộ Bình đặt, Thành Nham và Lâm Vi Kính đến sớm, bố mẹ Giang Mộ Bình theo sát phía sau, Giang Mộ Bình lại là người đến sau cùng. Khi hắn đến, các món ăn cũng đã sẵn sàng.

Mẹ Giang oán giận: “Sao con lại đến muộn thế, hẹn sáu giờ, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn để người ta đợi con như vậy.”

Giang Mộ Bình cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sáu giờ mười.” Hắn nhìn về phía Thành Nham, Thành Nham cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau. Hôm nay, Thành Nham mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt, rất hiếm khi anh ăn mặc lịch sự và đẹp trai đến như vậy.

Giang Mộ Bình nói với Thành Nham: “Thực xin lỗi, mỗi lần đều để em chờ tôi.”

Thành Nham lập tức lắc đầu một cái.

Lý Tư Tri ngồi ở một bên vì Giang Mộ Bình đính chính: “Dì, Mộ Bình ở trong trường có nhiều việc phải làm không phải dì không biết. Bây giờ giảng viên hiếm có ai cho tan lớp đúng giờ lắm.”

Giang Mộ Bình cởϊ áσ khoác đưa cho người phục vụ, lướt nhìn bàn ăn, bên cạnh Thành Nham còn có một chỗ trống, không biết có phải là cố ý dành riêng cho hắn hay không. Giang Mộ Bình bước đến và ngồi xuống bên cạnh Thành Nham.

Lâm Vi Kính ngồi ở phía bên phải Thành Nham, cách Thành Nham lên tiếng chào Giang Mộ Bình: “Giáo sư Giang.”

Trong ly đế cao có nước chanh, Giang Mộ Bình tự nhiên cầm ly lên uống một hơi, nói: “Hôm nay cậu rất đẹp trai.”

Lâm Vi Kính cười hắc hắc: “Anh trai em bảo phải ăn mặc đẹp một chút.”
Các trưởng bối không khỏi bật cười.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình cầm cái ly, nhìn ba mẹ mình và Lý Tư Tri: “Mọi người đã giới thiệu về nhau chưa?”

“Đã giới thiệu rồi.” Lâm Vi Kính trả lời, giọng sang sảng.

Mẹ Giang tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi, liền hỏi Thành Nham: “Gia đình Tiểu Thành còn có người thân nào khác không?”

“Cháu còn một người dì, nhưng ở rất xa, dì ấy đang ở quê.”

“Vậy sao,” mẹ Giang tươi cười rạng rỡ, “lễ cưới phải mời dì ấy đến.”

Lâm Vi Kính nhấp một ngụm nước thiếu chút nữa bị sặc, thầm nghĩ bây giờ bắt đầu thảo luận chuyện lễ cưới rồi? Y lấy khăn giấy lau miệng, đặt cốc nước xuống và im lặng dùng bữa.

Thành Nham có chút mất tự nhiên mỉm cười, anh chưa trải qua trường hợp này và cũng giỏi giao tiếp với trưởng bối, khuôn mặt đẹp trai của anh cứng đờ, không biết mình nên lộ ra biểu tình như thế nào.
“Tiểu Thành.” Cha Giang gọi Thành Nham.

Thành Nham nhìn Cha Giang.

“Bác không biết cháu và Mộ Bình dựa trên cơ sở tình cảm nào để đi đến quyết định kết hôn, nhưng bác muốn hỏi cháu một câu, cháu thật sự đã suy nghĩ kỹ chuyện kết hôn với Mộ Bình chưa? Đây không phải là nói chuyện yêu đương, cũng không phải trò đùa.”

“Bác và bác gái đều là người truyền thống, chúng ta đều nhất trí cho rằng kết hôn là chuyện hai bên gia đình kết hợp. Sau khi cháu và Mộ Bình kết hôn, bác và bác gái sẽ trở thành người nhà của cháu, cháu và Vi Kính cũng sẽ là con cái của chúng ta.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Những lời này rơi vào tai Lâm Vi Kính, y nghe xong có chút cảm động, y không tự chủ được liếc nhìn Thành Nham.
Trên mặt Thành Nham không có biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu đã suy nghĩ kỹ, cháu hi vọng bác có thể đồng ý cho chúng cháu kết hôn.”

“Chúng ta sẽ không can thiệp vào quyết định của cháu. Các cháu đều đã lớn và có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.” Cha Giang liếc nhìn Giang Mộ Bình, sau đó lại nhìn Thành Nham, thần sắc rất nghiêm nghị, “Nhưng vẫn còn một số việc bác cần phải nói cho cháu biết.”

“Bác nói đi ạ.”

“Mộ Bình nhà bác có rất nhiều khuyết điểm, cái tôi, cố chấp, tùy hứng——”

Giang Mộ Bình lẳng lặng tháo kính mắt xuống, Lý Tư Tri che miệng âm thầm nở nụ cười.

Cha Giang tiếp tục phàn nàn: “Nấu ăn không ngon, không biết cách sống. Chỉ là trông có chút đẹp trai, nếu không ai thèm để ý nó.”

“Cháu cảm thấy…” Thành Nham nghiêng đầu liếc nhanh Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình đang cúi đầu lau kính, lông mi hơi rủ xuống, khóe miệng mang theo ý cười như có như không. Thành Nham thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cha Giang nói: “Cháu cảm thấy Giang Mộ Bình rất tốt.”
Động tác trên tay Giang Mộ Bình Mạp khựng lại một chút, ngón tay che tròng kính một hồi, sau đó tiếp tục lau.

Lời của Thành Nham là xuất phát từ nội tâm, anh không thích khen tặng, cũng không thích lấy lòng.

Giang Mộ Bình lớn lên như vậy là có lý do, cha mẹ nuôi nấng hắn quá tốt, một mạch kế thừa phẩm tính cao quý.

Khuôn mặt nghiêm túc của cha Giang rốt cuộc cũng nở nụ cười, ông khẽ thở dài: “Từ từ tìm hiểu đi.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình đeo kính lên, nhìn cha hắn: “Hóa ra trong mắt ba con có nhiều tội trạng như vậy sao, con không có tài nấu nướng, cũng không có cách nào.”

Cha Giang cả giận nói: “Con không nấu cũng không biết đi mua à? Mẹ không đưa thức ăn qua cho con, mỗi ngày con ăn cái gì?”
Lâm Vi Kính rất vang dội cất tiếng nói: “Bác trai đừng lo lắng, anh cháu nấu ăn rất ngon!”

Thành Nham quay đầu, thấp giọng nói: “Người lớn đang nói chuyện, sao em lại xen vào?”

Anh còn không có khổng tước xòe đuôi, mà ngược lại là em trai tốt của anh đã xòe rất nhiều lần.

Cha Giang vui vẻ cười, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, còn có chuyện cần bàn. Sau khi kết hôn, các con định sống ở đâu?” Ông nói với Thành Nham, “Không tính nhà của chúng ta, trong tay Mộ Bình có hai căn nhà, một cái nó đang ở, cái kia vẫn còn mới.”

Lý Tư Tri đành phải thở dài: “Dì dượng, hai người lo lắng quá rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận nhà cửa, tính tình của Mộ Bình lôi lệ phong hành (*), hoàn toàn là do di truyền từ hai người.”

(*) Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.
“Cháu có hai căn nhà.” Thành Nham nói thật, “Một căn cháu đang ở, còn một cái…cháu mua dưới danh nghĩa của A Kính.”

“A?!” Lâm Vi Kính kinh ngạc nhìn anh, “Anh, anh mua nhà cho em khi nào vậy?”

“Năm trước.” Thành Nham trả lời rất ngắn gọn, còn nói: “Nhưng cháu vẫn còn đủ tiền để mua thêm một căn mới.”

Cha Giang xua tay: “Mua nhiều nhà như vậy làm gì, cháu không phải gả cho Giang Mộ Bình, không cần mua cái mới.”

Mẹ Giang đáp lại: “Phải đó, ba căn còn chưa đủ hai đứa ở à.”

Lý Tư Tri trêu ghẹo Giang Mộ Bình: “Giáo sư Giang sắp lập gia đình rồi.”

Giang Mộ Bình liếc nhìn chị và nói, “Thời điểm đó hai chúng ta sẽ thương lượng chuyện nơi ở.”

Thành Nham cúi đầu cười cười, đứng dậy nói: “Cháu đi vệ sinh.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham rời đi không bao lâu, Giang Mộ Bình cũng bước ra khỏi phòng ăn riêng, hắn nhìn thấy bóng dáng Thành Nham từ góc hành lang vụt ra, sau đó có một người đàn ông lạ mặt đi theo.

Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, nói gì đó với Thành Nham, Thành Nham tỏ vẻ thờ ơ, khoát tay một cái.

“Giáo sư?”

Giọng nói của Lâm Vi Kính từ phía sau truyền đến, Giang Mộ Bình mới hoàn hồn lại.

“Giáo sư đang nhìn cái gì vậy?” Lâm Vi Kính lướt qua vai Giang Mộ Bình nhìn về phía trước, người đàn ông đi theo Thành Nham vẫn chưa rời đi, vẫn cứ dây dưa, chỉ thấy Thành Nham cau mày nói vài câu, người đàn ông cuối cùng cũng bỏ qua, phẫn nộ quay người rời đi.

Giang Mộ Bình đi thanh toán hóa đơn, quay người rời đi sang hướng khác, khi Thành Nham nhìn lên thì chỉ thấy Lâm Vi Kính.

Sau bữa tối, Thành Nham đưa Lâm Vi Kính trở lại trường học, Lâm Vi Kính đột nhiên hỏi Thành Nham: “Anh, hai người chuẩn bị nhẫn cưới chưa?”
Thành Nham sửng sốt: “…Còn chưa có, sao vậy?”

“Sớm chuẩn bị đi. Theo lý thuyết, sau ngày hôm nay, giáo sư Giang đã là vị hôn phu của anh đó.”

Thành Nham khó xử không giải thích được: “… Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”

“Khi anh vào phòng vệ sinh, người đàn ông kia muốn xin WeChat của anh đúng không?”

Thành Nham quay đầu lại nhìn cậu.

“Lúc anh còn trẻ có nhiều người theo đuổi em cũng không phải không biết, em cảm thấy anh nên sớm đeo nhẫn đi, đỡ phải có mấy tên đàn ông không biết tình huống mà dính đến.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham cau mày.

Lâm Vi Kính suy tính còn chu đáo hơn cả anh.

“Hơn nữa Giang giáo sư cũng nhìn thấy.” Lâm Vi Kính nhanh chóng nói.

Thành Nham nắm chặt tay lái một lúc, vẻ mặt có chút bối rối.
“Không biết có phải là tức giận hay không, em nói chuyện mà giáo sư còn không phản ứng.”

Thành Nham im lặng một lúc, tự tin nói: “Hắn sẽ không tức giận.”

Thành Nham thầm nghĩ hắn cũng không thích anh.

Thế nhưng, Thành Nham vẫn đặt chuyện này ở trong lòng, anh còn cố ý hỏi ý kiến ​​Kim Hải Tân xem y có quen biết nhà thiết kế nhẫn nào không.

“Làm gì, em trai của cậu sắp kết hôn?” Kim Hải Tân tự lẩm bẩm một mình, “Anh em tốt của tôi ơi, cậu nhìn em cậu kìa, lợi hại cỡ nào, đẻ ra sau cậu mà còn kết hôn trước cậu nữa, cuộc sống của cậu quá thất bại rồi biết không hả…”

“Cậu đừng nói nhảm nữa được không?”

Kim Hải Tâm cười nói: “Đến cùng là ai cần?”

“Tôi, tôi sắp kết hôn.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trong điện thoại không còn một tiếng động, một lúc sau, bên kia bạo phát ra một tiếng quát: “Tôi con mẹ nó Thành Nham cậu nói thật hay giả?!”

“Thật.” Thành Nham đau đầu, nặn nặn mi tâm, “Đến cùng cậu có biết nhà thiết kế nào không?”

“Đương nhiên là có! Cậu, cậu, cậu mau nói cho tôi biết, là ai? Tôi có biết không?”

“Cậu không biết.”

“Tôi thao, ai lại có bản lĩnh đến mức có thể bắt cóc ông chủ Thành vậy, tôi muốn mời hắn uống rượu.”

“Uống sau đi. Trước tiên gửi cho tôi phương thức liên lạc của nhà thiết kế đó. Tôi muốn xem hắn có tác phẩm nào đã hoàn thành hay không.”

“Sao lại nôn nóng như vậy? Cậu muốn cầu hôn vị kia?”

Thành Nham sửng sốt, có chút không phản ứng kịp: “Cầu hôn?”

Thành Nham hoàn toàn không nghĩ tới mức độ này, tình huống giữa anh và Giang Mộ Bình đặc biệt, cả hai đều vừa tỉnh táo vừa hồ đồ. Điều duy nhất có thể khẳng định là cho đến nay là: cuộc hôn nhân này không dựa trên cơ sở tình cảm.
Không có tình cảm thì cầu hôn kiểu gì.

“Tôi không cầu hôn, tôi chỉ muốn đặt một cặp nhẫn.”

“Ông chủ Thành, chuyện cậu muốn đặt nhẫn, vị hôn phu của cậu có biết không?”

“Không biết.”

“Không biết? Cậu không nói cho hắn biết?”

“Tại sao phải nói với hắn?” Thành Nham hiển nhiên không cùng quan điểm với Kim Hải Tân, một người đàn ông đã từng ly hôn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Kim Hải Tân sắp bị Thành Nham chọc cho tức cười: “Muốn đặt nhẫn chung quy cũng phải biết ngón tay lớn bé ra sao chứ? Hai người không thể cùng nhau thảo luận sao?”

Nói cũng phải, nhưng hôn kỳ còn chưa xác định mà đã vội vàng đặt nhẫn đính hôn, anh luôn cảm thấy có chút không mở miệng được, quá không thận trọng. Anh do dự một lúc…
Thành Nham sửa miệng: “…Cứ coi như là cầu hôn đi.”

“Cậu còn có thể qua loa hơn nữa không?” Kim Hải Tân cười nói, “Ôi, ông chủ Thành, cậu thật là phàm tục, không biết gì mà lại muốn kết hôn.”

“……”

“Có cần người bạn này giúp đỡ không? Tôi có rất nhiều kinh nghiệm.”

“Cậu đã ly hôn bao nhiêu lần rồi?”

“Đừng oan uổng tôi, tôi mới ly hôn mới có một lần thôi.”

“Cậu còn rất kiêu ngạo phải không?” Thành Nham khịt mũi, “Tôi muốn đặt nhẫn trước. Cậu có thời gian thì gửi cho tôi thông tin liên hệ của nhà thiết kế đó.”

“Bây giờ liền gửi cho cậu.” Kim Hải Tân thoát khỏi giao diện cuộc gọi, lướt qua WeChat và trình bày kinh nghiệm quý báu của mình khi còn trẻ. “Xem ra cậu chỉ có thể nhân lúc vị hôn phu của cậu đang ngủ mà trộm ước lượng lớn bé một chút đi.”

Những lời của Kim Hải Tân cung cấp một ý tưởng cho Thành Nham, Thành Nham âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hết chương 13.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN