Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 14
Hiếm thấy Giang Mộ Bình đến nhà ăn của giáo viên dùng bữa, trợ giảng Chu ngồi ở đối diện, Giang Mộ Bình vô tình liếc nhìn tay cô một cái, sau đó buổi chiều, khi cô Chu vào văn phòng giáo sư để giao tài liệu thì bị liền Giang Mộ Bình gọi lại.
“Cô Chu.”
Cô Chu đáp: “Có chuyện gì vậy giáo sư Giang?”
Cô Chu còn rất trẻ, vừa mới kết hôn cách đây không lâu, Giang Mộ Bình còn được ăn kẹo cưới của cô. Giang Mộ Bình đóng nắp bút máy, ngước mắt lên, tầm mắt của hắn rơi lên trên ngón áp út của cô Chu đang mang chiếc nhẫn bạc trơn.
Giang Mộ Bình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô Chu: “Tôi muốn hỏi thăm cô một chuyện. Chiếc nhẫn của cô rất đẹp, là thiết kế riêng sao?”
Cô Chu sửng sốt, nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của mình: “Giáo sư Giang, anh…”
“Tôi sắp kết hôn, tôi muốn đặt một cặp nhẫn. Tôi cảm thấy nhẫn cưới của cô trông rất đẹp, phong cách rất đặc biệt.”
Cô Chu hơi mở to mắt: “Anh chuẩn bị kết hôn?”
Giang Mộ Bình gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Biểu tình của cô Chu chuyển từ khiếp sợ sang vui mừng, cười đến đôi mắt híp lại, cô giơ chiếc nhẫn đang đeo lên: “Đây là do chồng tôi nhờ bạn của anh ấy mời một nhà thiết kế người Ý thiết kế. Tôi cũng nghĩ nó rất đẹp.”
“Nhà thiết kế đang ở Ý?”
“Đúng vậy, bạn của chồng tôi học ở Ý, nhẫn được thiết kế xong thì hắn gửi về nước giúp chúng tôi.”
“Đại khái sẽ mất bao lâu?”
“Tôi nhớ lúc đó tôi đã đợi hơn hai tháng.”
Giang Mộ Bình dùng bút máy chọc vào quyển sổ, trầm ngâm nói: “Cũng hơi lâu.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham và Giang Mộ Bình cuối cùng đã thỏa thuận dọn vào sống ở ngôi nhà mới của Giang Mộ Bình, ngôi nhà đó tương đối gần với trường đại học Bắc Thành và studio của Thành Nham. Hơn nữa sau khi kết hôn ở tân phòng thì tương đối có cảm giác nghi thức hơn.
Giang Mộ Bình đưa cho Thành Nham chìa khóa dự phòng của tân phòng, để khi rảnh rỗi anh có thể đi xem những thứ cần mua bổ sung. Nhà mới đã được trùng tu xong, nhưng vẫn chưa được trang bị nội thất.
Hôm nay sau khi hoàn thành công việc trong tay, Thành Nham đã đến xem nhà mới.
Ngôi nhà này lớn hơn nhiều so với ngôi nhà mà Thành Nham đang ở. Phong cách trang trí ngôi nhà rất đơn giản, thoạt nhìn giống như một ngôi nhà mô hình của dây chuyền lắp ráp, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy nó được thiết kế rất tỉ mỉ. Thành Nham chưa bao giờ đến nơi ở hiện tại của Giang Mộ Bình, nhưng anh đoán rằng phong cách trang trí ở đó cũng sẽ tương tự như ở đây.
Tối giản, rõ ràng và lạnh lùng là phong cách của Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đi vào từng phòng xem một chút, có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách và một phòng hẳn là phòng làm việc, Thành Nham bước tới, nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Có chút ánh sáng từ khe cửa truyền đến, sau khi cửa phòng mở toang, Thành Nham ngây người một chút, đây quả nhiên là phòng làm việc, trong phòng còn chưa tắt đèn, trên bàn làm việc còn có một người đang nằm.
Thành Nham nắm tay nắm cửa một lúc, sau đó rón rén bước vào.
Giang Mộ Bình nằm nghiêng trên bàn, gối đầu lên cẳng tay, các ngón tay của bàn tay phải uốn cong và đặt trên bàn một cách thư thái. Kính mắt đặt ở một bên và ở trên một cuốn sách dày cộm.
Giang Mộ Bình hô hấp đều đều, phía sau lưng chậm rãi lên xuống theo tần suất hô hấp, hắn mặc một chiếc áo sơ mi, vải sau lưng bị căng ra, phác họa một ít cơ lưng cường tráng.
Thành Nham cúi xuống liếc nhìn nội dung cuốn sách, toàn là tiếng Anh, trong mắt đầy chữ khiến anh đau đầu. Ánh mắt anh đảo qua, tầm mắt lại rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của Giang Mộ Bình, trong giây lát anh đột nhiên nghĩ rằng bây giờ chính là thời điểm thích hợp để anh đo kích thước ngón tay của Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham tạm thời không tìm được dụng cụ đo lường, vì vậy anh trực tiếp bứt một sợi tóc trên đầu xuống, cẩn thận xỏ vào ngón tay đeo nhẫn của Giang Mộ Bình, rất nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay của hắn. Những ngón tay của Giang Mộ Bình thon dài và sạch sẽ, cũng trắng nõn như gương mặt của hắn vậy.
Ngược lại, bàn tay của Thành Nham không được mềm mại như vậy, cầm máy xăm quanh năm, trên ngón tay anh đã xuất hiện những vết chai, nếu nhìn kỹ thì bàn tay phải còn to hơn bàn tay trái.
Thành Nham ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Mộ Bình, dùng sức kéo tóc của chính mình, nhìn chằm chằm nơi những sợi tóc chồng lên nhau, đột nhiên phát hiện ngón tay của Giang Mộ Bình động đậy.
Nhịp thở của Giang Mộ Bình thay đổi nhanh chóng, một luồng không khí ấm áp phả vào tai của Thành Nham. Thành Nham kinh sợ đến ngón tay run rẩy, anh nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt va chạm với Giang Mộ Bình.
Hai mắt của Giang Mộ Bình hai mắt không có tiêu cự, hơi nheo lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Thành Nham trong chốc lát, lông mày khẽ nhíu lại.
“… Thành Nham?” Giọng của Giang Mộ Bình có chút khàn khàn, lông mày đột nhiên giãn ra.
Giang Mộ Bình ngồi dậy, khi hắn khép tay lại, trên ngón tay còn lưu lại một sợi tóc của Thành Nham. Giang Mộ Bình đeo kính vào và tầm mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Thành Nham nhanh chóng đứng dậy, lúng túng liếc mắt nhìn xung quanh rồi đi xem mấy quyển sách được đặt trên giá.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình rũ mắt xuống nhìn thoáng qua sợi tóc quanh ngón áp út của mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Thành Nham ho khan một tiếng, bước tới lấy sợi tóc trên ngón tay Giang Mộ Bình, anh cầm sợi tóc trong tay suy nghĩ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Tôi muốn đặt một cặp nhẫn, vừa rồi…tôi chỉ muốn đo kích cỡ ngón tay của anh, không có làm chuyện gì kì quái.”
Giang Mộ Bình đột nhiên vươn tay ra: “Em không tiếp tục đo sao?”
Thành Nham sửng sốt một chút, sợi tóc vừa nãy đã bị anh làm rối thành một đoàn, anh sẽ không thể ở trước mặt Giang Mộ Bình tự bứt thêm một sợi tóc nào nữa.
“Có sợi bông nào ở đây không?” Thành Nham rất nghiêm túc nói với Giang Mộ Bình, “Giấy cũng được.”
Giang Mộ Bình cười khẽ, thu tay lại: “Tôi đùa em thôi.”
“Nhưng tôi không đùa anh đâu.” Thành Nham trả lời, “Kết hôn thì phải chuẩn bị nhẫn.”
“Sao em phải lén lút chuẩn bị?”
Câu nói này khiến Thành Nham dừng lại, Giang Mộ Bình tiếp tục ép sát: “Thành Nham, em như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng em đang chuẩn bị một màn cầu hôn.”
Thành Nham mím chặt môi, không dấu vết hít một hơi thật sâu, anh nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không được sao?”
“Thành Nham,” Giang Mộ Bình nhìn anh, tựa hồ không hiểu vì sao anh lại căng thẳng như thế, ôn hòa nói: “tôi đang nói đùa.”
“Hôm nay anh đùa hơi nhiều.”
“Em tức giận?”
“Không có.”
“Xin lỗi.” Giang Mộ Bình đi tới.
“Tôi không tức giận với anh.”
Giang Mộ Bình ừm một tiếng nói: “Nhẫn thì chúng ta cùng đi chọn, ngày mốt có được không? Tôi đã tìm được nhà thiết kế.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham gật đầu, sau đó hỏi: “Anh không cần tôi cầu hôn anh sao?”
Câu hỏi này có chút thừa thãi và kỳ quái, nhưng Thành Nham cảm thấy hỏi rất lãng mạn, anh chưa từng lãng mạn với người khác nên muốn cùng Giang Mộ Bình thử nghiệm.
“Tôi không nghĩ là tôi cần.” Giang Mộ Bình uyển chuyển từ chối sự lãng mạn của anh, nửa thật nửa giả nói: “Nhưng nếu sau này tôi hối hận, có thể bổ sung lại không?”
Thành Nham cúi đầu nở nụ cười, nói: “Không thể, quá hạn không chờ đợi.”
Qua thật lâu Thành Nham mới nhớ tới hỏi Giang Mộ Bình: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đến đây tìm thông tin, phòng làm việc của nhà cũ không chứa được sách nữa, nên tôi chuyển rất nhiều sách tới bên này.”
Thành Nham nhìn xung quanh, phát hiện bốn bức tường của phòng làm việc này được thiết kế thành cách giá sách âm tường, mà mỗi mặt tường đều được kê rất nhiều sách.
Chuông điện thoại vang lên, là di động của Giang Mộ Bình, là mẹ hắn gọi đến.
Giang Mộ Bình bật chế độ rảnh tay, giọng nói của mẹ Giang vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh: “Mộ Bình, mẹ đã tìm người tính qua, thứ ba tuần sau là ngày lành tháng tốt, con và Tiểu Nham bàn bạc một chút đi đăng kí kết hôn đi?”
Giang Mộ Bình nói: “Tiểu Nham đang ở bên cạnh con đây, mẹ nói với cậu ấy đi.”
Mẹ Giang sửng sờ, nở nụ cười: “Thật làm phiền con…Tiểu Nham, cháu cảm thấy có được không? Hôm đó cháu có rảnh không?”
“Vâng, hôm đó cháu rảnh.”
Hết chương 14.