Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 35
Chuyến bay của Giang Mộ Bình sẽ cất cánh vào lúc hai giờ chiều ngày thứ hai. Buổi sáng Thành Nham đến phòng xăm làm việc, buổi chiều tranh thủ chút thời gian đưa Giang Mộ Bình đến sân bay.
Trên đường đến sân bay, Giang Mộ Bình không hề nhắc đến Liêu Phàm Kha.
Thành Nham không nhịn được hỏi: “Nghiên cứu sinh đi cùng anh đâu? Hai người hẹn gặp nhau ở sân bay à?”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
“Gần đến sân bay rồi, có cần liên lạc trước với cậu ta không, nếu không đến sân bay rồi lại không tìm thấy người.”
“Không có tôi cậu ta cũng có thể tự mình lên máy bay, không cần liên lạc.”
“Được rồi.”
Giang Mộ Bình không liên lạc với Liêu Phàm Kha, nhưng Liêu Phàm Kha đã gọi tới.
Giang Mộ Bình trả lời điện thoại: “Xin chào.”
Điện thoại di động đặt bên tai trái của Giang Mộ Bình, rất gần với Thành Nham. Thành Nham có thể nghe thấy giọng nói trẻ tuổi phát ra từ điện thoại di động.
“Giáo sư, em đã đến sân bay rồi, giáo sư đã đến chưa?”
“Tầm năm phút nữa.”
“Được, vậy em đợi giáo sư ở đại sảnh, giáo sư hôm nay mặc quần áo màu gì?”
“Áo khoác đen.”
“Được, vậy em cúp máy trước, gặp lại sau.”
Giang Mộ Bình cúp máy, nghe thấy Thành Nham hỏi: “Anh hướng dẫn bao nhiêu nghiên cứu sinh tiến sĩ?”
“Hai người.”
“Chỉ hai người?”
Tâm lý của Thành Nham chùng xuống, hợp tác để loại bỏ người còn lại, Giang Mộ Bình với Liêu Phàm Kha là một thầy một trò.
Đây là “Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt”… (*)
(*) Nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Hai người tôi đã ngại nhiều rồi.” Giang Mộ Bình cười, “Tôi vẫn còn ba nghiên cứu sinh thạc sĩ, những người khác mỗi lần cũng chỉ hướng dẫn rất ít nghiên cứu sinh tiến sĩ.”
“Em ít đọc sách, không biết rõ phương diện này.” Thành Nham hỏi, “Lúc thường phải lên lớp có phải rất mệt không?”
“Không mệt, bây giờ trong trường sắp xếp chương trình dạy cho tôi tương đối ít, kỳ thực thời điểm làm giảng viên còn mệt mỏi hơn nhiều.”
Thành Nham yên lặng lắng nghe.
“Tôi không có thời gian của riêng mình, từ sáng đến tối đều vây xung quanh sinh viên.”
Tuy rằng lúc thường Giang Mộ Bình rất ít khi tán gẫu với Thành Nham mấy chuyện liên quan đến công việc, nhưng Thành Nham biết Giang Mộ Bình thường xuyên vùi đầu nghiên cứu học thuật. Lúc hai người còn chia phòng ngủ, nửa đêm Thành Nham đi vệ sinh luôn có thể nhìn thấy đèn trong thư phòng sáng rỡ.
“Trước đây em chưa từng nghĩ đến anh sẽ làm giáo sư.” Thành Nham nói.
Giang Mộ Bình cười: “Tại sao?”
“Mặc dù hồi cấp ba anh làm lớp trưởng, nhưng em cảm giác anh chưa bao giờ quản chuyện trong lớp, mọi người đều tự nguyện nghe lời anh.”
Mặc dù Giang Mộ Bình có lòng nhân hậu, nhưng hắn là người cao ngạo, Thành Nham cảm thấy một người cao ngạo rất khó có thể làm giáo sư.
“Em không có nghe lời tôi.” Giang Mộ Bình đột nhiên nói.
Thành Nham sửng sốt.
“Dương như xưa nay em không bao giờ muốn nghe lời tôi.”
Phía trước có đèn đỏ, Thành Nham từ từ dừng xe lại, trước mặt là dòng người tụm năm tụm ba đi qua đường. Thành Nham nhìn chằm chằm dòng người đi bộ một lúc rồi nói: “Không phải không muốn nghe lời anh, mà là em không có can đảm nói chuyện với anh.”
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh.
“Thành Nham của trước đây là một quỷ nhát gan.” Đèn xanh bật sáng, Thành Nham liền đạp ga, “Nhất là khi đối mặt với Giang Mộ Bình.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi qua được giao lộ phía bên kia, rẽ trái là đến được sân bay Bắc Thành. Thành Nham tiễn Giang Mộ Bình vào sảnh chờ trong sân bay, sau đó từ trong chiếc túi mang theo lấy ra một chiếc khăn len quàng cổ caro màu trắng đen, có nét cổ điển.
“Em choàng cho anh nhé?” Thành Nham cầm chiếc khăn.
Giang Mộ Bình rất thích màu sắc của chiếc khăn quàng cổ này, Thành Nham luôn có mắt nhìn tốt như vậy.
Giang Mộ Bình hơi cúi đầu xuống, Thành Nham kiễng chân lên, quàng chiếc khăn lên cổ hắn, chỉ quấn một vòng liền không quấn nữa.
Quàng khăn kiểu này chẳng khác nào không quàng, chẳng có tác dụng giữ ấm gì cả, Giang Mộ Bình nghi hoặc. Thành Nham hiểu ý trong mắt hắn, cười cười chỉnh lại nếp khăn ở trên vai hắn, nói: “Không phải để giữ ấm. Quần áo của anh quá đơn giản, quàng khăn để tô điểm thêm một chút.”
“Bọn họ đều nói rằng phong cách ăn mặc của tôi gần đây đã thay đổi.” Giang Mộ Bình nói.
“Thay đổi như thế nào?”
“Tươi sáng và trẻ trung hơn.”
Thành Nham giúp hắn chỉnh lại cổ áo khoác, ngước mắt lên nhìn hắn: “Vậy thì anh phải nói với bọn họ rằng anh đã kết hôn rồi.”
Giang Mộ Bình cười khẽ.
“Hơn nữa anh có chỗ nào mà không trẻ, ba mươi lăm tuổi, cực kỳ trẻ.”
“So với em thì quả thật già hơn,” Giang Mộ Bình ăn ngay nói thật, “tôi cảm thấy nhiều năm như vậy mà em cũng không thay đổi gì cả, em ăn thịt Đường Tăng sao?”
Thành Nham bị hắn chọc cười, khóe mắt đều cong lên: “Anh còn nhớ hồi cấp ba em như thế nào sao?”
“Thiệu Vũ Đông cũng nhớ,” Giang Mộ Bình suy nghĩ một chút, nói thêm: “nhưng so với cậu ta thì tôi nhớ rõ hơn một chút.”
Khi họ bước vào sảnh sân bay, nhờ chiếc khăn quàng cổ, trong nháy mắt Liêu Phàm Kha đã nhìn thấy Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Giáo sư.” Liêu Phàm Kha đẩy vali đi tới, tiến lại gần thì thấy Thành Nham đi bên cạnh Giang Mộ Bình, bước chân cũng dần chậm lại, sau đó dừng lại, khẽ gật đầu với Thành Nham, mặc dù biểu tình của cậu ta nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép chào hỏi Thành Nham, “Chào anh.”
Thành Nham lịch sự đáp lại: “Chào cậu.”
Liêu Phàm Kha và Thành Nham đã gặp nhau vài lần, y vẫn có ấn tượng đối với Thành Nham, nhưng từ trong mắt của y Thành Nham suy đoán đứa nhỏ này đại khái không biết quan hệ giữa anh với Giang Mộ Bình.
Thành Nham theo bản năng nhìn ngón tay đeo nhẫn của Giang Mộ Bình, vẫn còn đeo nhẫn mà, lúc thường Liêu Phàm Kha không để ý sao?
Thành Nham nhớ tới lần đầu tiên đứa nhỏ này gặp anh, biểu hiện có chút kiêu ngạo, gặp được vài lần, thái độ liền thay đổi, có thể xem anh là bạn của Giang Mộ Bình.
Thành Nham thầm nghĩ, bạn học Liêu, suy nghĩ của cậu có thể mở rộng thêm chút được không.
“Giáo sư, chúng ta nên đi kiểm tra an ninh.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, xoay người nhìn Thành Nham, “Tôi đi đây.”
“Thượng lộ bình an.”
Giang Mộ Bình đẩy vali đến cửa kiểm tra an ninh cùng Liêu Phàm Kha.
Liêu Phàm Kha cũng ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt trẻ tuổi, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nói gì đó với Giang Mộ Bình, khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cậu ta thực sự rất ưu tú, tương lai có lẽ cũng sẽ trở thành một tinh anh trong xã hội như Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, lần tái hợp với Giang Mộ Bình quả thật có hơi muộn, nhưng lại không quá muộn, tổng thể đều rất kịp lúc.
Giang Mộ Bình bây giờ đã là chồng hợp pháp của anh, nói vậy có thể hơi tự cao nhưng sự thật là kể từ ngày hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, mỗi ngày về sau Giang Mộ Bình đều thuộc về anh.
Thành Nham vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, cảm xúc lạnh lẽo của kim loại mang đến cho anh cảm giác an toàn.
Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha dần biến mất.
Nếu không phải sân bay có người đến người đi, Thành Nham thật sự muốn trao cho Giang Mộ Bình một nụ hôn tạm biệt, để Liêu Phàm hiểu rằng giáo sư của y đã là người đã có gia đình rồi.
Hai tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành, Giang Mộ Bình đeo bịt mắt nghỉ ngơi ngay khi lên máy bay và ngủ thiếp đi cho đến khi máy bay hạ cánh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai người đi xe đến khách sạn do người tổ chức hội nghị bên Đại học Nam Thành sắp xếp, Giang Mộ Bình nhìn thấy ở đại sảnh khách sạn có nhiều gương mặt quen thuộc, mấy người bạn cùng ngành cũng chủ động đến chào hỏi Giang Mộ Bình.
“Giáo sư Giang.”
Giang Mộ Bình lễ phép nở nụ cười. Xét cho cùng, Liêu Phàm Kha vẫn còn là một sinh viên, mặc dù đã chứng kiến nhiều cảnh tượng hoàng tráng nhưng khi đứng trước những giáo sư lớn như thế này cậu ta vẫn có chút mất bình tĩnh. Cậu ta đứng bên cạnh Giang Mộ Bình, ngoan ngoãn yên lặng lắng nghe các trưởng bối trò chuyện.
“Đây là nghiên cứu sinh lần này cậu đưa tới đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói là con trai của trưởng khoa Liêu nhỉ?”
Liêu Phàm Kha khẽ cau mày.
Giang Mộ Bình không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Lão Trần, chúng tôi còn chưa đăng ký nhận phòng, lát nữa còn phải đến hội trường, trước tiên không quấy rầy ngài nữa.”
“Được, vậy tôi đi trước.”
“Được, ngài đi thong thả.”
Giang Mộ Bình kéo vali đi tới quầy lễ tân, Liêu Phàm đi theo sau hắn, nhân viên lễ tân cười hỏi: “Tiên sinh được mời tham gia hội thảo Tòa án của Đại học Nam Thành sao?”
“Đúng.”
“Quý danh của ngài là?”
“Giang Mộ Bình.”
“Vâng,” nhân viên kiểm tra danh sách trên máy tính, “người đồng hành với ngài là Liêu Phàm Kha tiên sinh, phải không?”
“Đúng.”
“Vâng.” Nhân viên đưa hai thẻ phòng cho Giang Mộ Bình, “Đây là thẻ phòng của hai vị. Mời hai vị đi bên trái, nhân viên của chúng tôi sẽ đưa hai vị đến đó.”
Giang Mộ Bình đi phía trước, nghe thấy giọng nói của Liêu Phàm Kha từ phía sau: “Giáo sư, lần hội thảo này, giáo sư chọn em làm nghiên cứu sinh đồng hành có phải là do ba em đã nói gì không?”
“Hiện tại cậu đã tới đây rồi, vướng bận chuyện này cũng không có ý nghĩa.”
“Xin giáo sư nói cho em biết.” Liêu Phàm Kha khẩn cầu.
Giang Mộ Bình dừng ở cửa phòng, “Không cần lo ba cậu đã nói cái gì, nếu cậu không đáp ứng được yêu cầu của tôi, tôi sẽ không mang cậu theo tới đây.”
Liêu Phàm Kha mím môi, lông mày đang nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng, “Em hiểu rồi, cảm ơn giáo sư.”
“Nghỉ ngơi một chút, sau đó đến hội trường giữ chỗ.”
“Ừm.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Buổi tối, Thành Nham nhận được một bức ảnh từ Giang Mộ Bình. Đó là một lịch trình viết tay của Giang Mộ Bình, ghi lại chi tiết hành trình của Giang Mộ Bình vào từng thời điểm trong bốn ngày.
Khi nào ăn cơm, khi nào có hội thảo, khi nào thì diễn thuyết.
Trật tự rõ ràng, chữ viết đẹp đẽ.
Thành Nham đang loay hoay không biết liên hệ với Giang Mộ Bình vào thời điểm nào để không quấy rầy đến hắn, tấm hình này đến rất đúng lúc.
Tối hôm đó, Thành Nham không gọi điện cho Giang Mộ Bình mà nhắn tin hỏi hắn đồ ăn ở Nam Thành như thế nào.
Giang Mộ Bình trả lời: [Không thoải mái lắm.]
Rất lâu sau Giang Mộ Bình mới trả lời tin nhắn này, Thành Nham nhìn lịch trình thì thấy tối nay Giang Mộ Bình cũng rất bận. Lần đầu tiên anh biết hội thảo cũng phải diễn tập, tuy rằng chỉ là hình thức đơn giản.
Thành Nham không gửi tin nhắn cho Giang Mộ Bình nữa, ngày hôm sau thức dậy, anh phát hiện ra mười hai giờ mười phút đêm qua Giang Mộ Bình đã gửi cho anh một tin nhắn [Ngủ ngon].
Thành Nham dậy rất sớm, Giang Mộ Bình không có ở nhà, anh thậm chí không có cảm giác nhàn nhã làm bữa sáng ở nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền đến phòng xăm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thật ra cả đêm hôm qua Thành Nham ngủ không ngon, không biết có phải do không cảm nhận được khí tức của Giang Mộ Bình hay không.
Mặc dù anh và Giang Mộ Bình đã nghe theo mệnh lệnh của mẹ Giang ngủ chung một giường, nhưng kể từ lúc ngủ chung hai người tiếp xúc tứ chi đã ít nay lại càng ít. Giang Mộ Bình là người văn nhã, thói quen thân sĩ, tình cờ phong tình, hắn rất ít khi bỏ qua phép tắt để thân mật với Thành Nham, nhưng mùi hương trên người hắn vẫn cường liệt xâm nhập vào khứu giác của anh.
Không có Giang Mộ Bình, chất lượng giấc ngủ của Thành Nham đều kém đi.
Trong studio không có ai, Thành Nham tiếp tục vẽ phác thảo bức tranh thủy mặc mà khách hàng đã đặt trước đó, vài phút sau, Chu Vũ liền mở cửa bước vào.
“Sư phụ?” Chu Vũ có chút kinh ngạc, “Sao hôm nay sư phụ đến sớm vậy?”
“Dậy sớm.” Thành Nham nhìn chằm chằm bức tranh, không ngẩng đầu nhìn.
Từ sau khi kết hôn, Thành Nham không còn chăm chỉ công tác như trước đây nữa, không muốn nhận khách thì thẳng thừng từ chối hoặc đẩy qua cho người khác. Có lẽ vừa kết hôn nên anh muốn cùng Giang giáo sư nùng tình mật ý, khó rời khó bỏ, đi trễ về sớm, buổi tối sớm về nhà.
Hôm nay hiếm khi thấy anh đến sớm như vậy, Chu Vũ cảm thấy rất bất ngờ.
“Giáo sư Giang chắc là nghỉ đông rồi đi, gần đây ở studio cũng không có việc gì, sao không sư phụ không ở nhà bồi ngài ấy?”
Thành Nham lạnh nhạt nói: “Có gì mà bồi, đều là người trưởng thành rồi, cho nhau một ít không gian riêng tư.”
Chu Vũ cười nói: “Dạo gần đây ba ngày hai lần anh đều xin nghỉ, không phải là vì giáo sư Giang sao?”
“Chuyện của người lớn, trẻ con không cần lo.” Thành Nham vẫn mạnh miệng, nhưng trong lòng lại có chút cáu kỉnh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Anh liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút sáng, hội thảo chính thức bắt đầu lúc chín giờ, lúc này có lẽ Giang Mộ Bình vẫn chưa dậy.
Sớm biết như vậy hôm qua đã gọi điện thoại cho hắn, không cần phập phồng thấp thỏm cả đêm.
Tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn không tiến bộ gì, hồi cấp ba không chịu thẳng thắn, bây giờ vẫn như vậy.
Chờ thêm lát nữa.
Chờ đến tám giờ, chắc hẳn Giang Mộ Bình đã dậy rồi.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại di động của Thành Nham đổ chuông, anh liếc nhìn một cái, trên màn hình hiển thị “Giáo sư”.
Chu Vũ đang tưới cây, Thành Nham đặt bút lông xuống, cầm điện thoại lên.
“A Nham.”
Giọng nói Giang Mộ Bình thật trầm, có chút khàn khàn.
“Ừm…” Thành Nham nhẹ nhàng đáp lại.
“Buổi sáng tốt lành.”
Thành Nham liếm môi dưới, “Buổi sáng tốt làm.”
Giang Mộ Bình mở chế độ rảnh tay, thuận tay đặt điện thoại trên tủ, đứng trước gương thắt cà vạt, hắn vừa tắm rửa xong, chuẩn bị đi ăn sáng.
“Tối hôm qua anh ngủ ngon có không?” Thành Nham hỏi.
“Bình thường.” Giang Mộ Bình dựa theo tình hình thực tế nói.
“Em thì không.”
Giang Mộ Bình cười khẽ: “Tại sao?”
“Phải suy nghĩ xem anh có đang ở chung phòng với bạn học Liêu không.”
“Nếu muốn biết, tại sao ngày hôm qua em không hỏi tôi?”
“Em sợ làm phiền anh.”
“Lịch trình tôi đã gửi cho em rồi.”
Thành Nham không nói nên lời.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình Mặc thắt cà vạt xong, mặc một bộ âu phục, chậm rãi cài cúc áo, nói: “Tôi không ở chung phòng với cậu ta.”
Hắn lại khoác thêm chiếc áo khoác ngoài bộ âu phục, tỉ mỉ từ đầu đến chân.
Giang Mộ Bình quấn chiếc khăn choàng caro trắng đen lên cổ, thản nhiên nói: “Nếu hôm qua em hỏi, buổi tối sẽ không ngủ không ngon.”
“Cũng không phải vì mỗi chuyện đó.” Thành Nham nói, “Chủ yếu là vì một mình một phòng.”
Ngón tay Giang Mộ Bình đặt trên mép khăn có hơi dừng lại.
Xong đời. Thành Nham giật mình ở trong lòng
Lát nữa Giang Mộ Bình phải dự hội nghị, anh còn nói những lời tán tỉnh như vậy. Anh lắp bắp: “Em…anh…em không làm phiền anh–“
“Bốn ngày, sớm thôi.” Giang Mộ Bình ngắt lời Thành Nham, nụ cười tuấn tú phản chiếu trong gương, Thành Nham không nhìn thấy được.
Hết chương 35.