Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 36
Hai người đang nói chuyện, chuông cửa vang lên, Giang Mộ Bình cầm điện thoại bước tới mở cửa.
Liêu Phàm Kha quần áo chỉnh tề đứng ngoài cửa.
“Giáo sư, đã đến giờ ăn sáng.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, sau đó Thành Nham nghe trong điện thoại Liêu Phàm Kha nói với tốc độ rất nhanh, nội dung toàn những thứ mà anh không hiểu. Thành Nham chỉ có thể mơ hồ nghe thấy hầu hết nội dung đều liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình.
Không đúng, hẳn là lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha.
Giang Mộ Bình đáp lại một cách ngắn gọn, sau đó nói với Thành Nham qua điện thoại: “Tôi đi ăn sáng.”
“Được.”
Liêu Phàm Kha sững sờ: “Giáo sư, ngài đang nghe điện thoại sao?”
“Ừ.” Giang Mộ Bình cúp điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng “tút”, Thành Nham đặt điện thoại xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn một lúc.
Thành Nham tự cho mình là người khí khái, ít nhất khi nghe tin Giang Mộ Bình đi công tác với Liêu Phàm Kha, trong lòng anh cũng không có chập trùng quá lớn.
Độ tồn tại của Liêu Phàm Kha trong mắt Thành Nham rất thấp. Giang Mộ Bình có nhiều sinh viên như vậy, nên tự nhiên sinh viên ái mộ hắn cũng không ít. Liêu Phàm Kha không phải là người duy nhất, cũng không phải là người đặc biệt nhất.
Thành Nham nghĩ anh chỉ là không thể chấp nhận Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha ở cùng nhau, nhưng anh không ngờ rằng anh sẽ còn cảm thấy khó chịu khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông khác vang lên xung quanh Giang Mộ Bình ngay lúc anh đang nói chuyện điện thoại với hắn.
Giang Mộ Bình cũng rất có mị lực khi giao tiếp với người khác, nhưng cuộc trò chuyện giữa Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha là cuộc trò chuyện mà cả đời này Thành Nham cũng không thể nói với Giang Mộ Bình được.
Lý trí Thành Nham vẫn còn, biết mình lúc này có chút lập dị.
Hồi cấp ba anh cũng rất lập dị, nếu không lập dị, anh cũng không đến nỗi như người dưng nước lã với Giang Mộ Bình.
Nhưng đã bao nhiêu năm sau khi rời khỏi ghế nhà trường, Thành Nham hầu như không có lại hành vi lập dị như vậy.
Thành Nham tổng kết nguyên nhân: Có thể là anh đang ghen.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Sư phụ?” Chu Vũ đi tới, phát hiện Thành Nham đang ngẩn người.
Thành Nham ừ một tiếng, cầm cọ lên tiếp tục vẽ.
“Giáo sư Giang đang đi công tác sao?”
Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn y.
Chu Vũ bật cười: “Sao lại nhìn em bằng ánh mắt ấy?”
Thành Nham cho là lúc Chu Vũ đang tưới hoa, dường như cậu đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của anh với Giang Mộ Bình.
Thành Nham nhớ lại những gì mình nói vừa rồi, mặt mũi có chút khó giữ, không nói lời nào, cúi đầu vẽ vời xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Thảo nào hôm nay sư phụ đến sớm như vậy.” Chu Vũ ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, cười cười, “Trước đây em cho rằng không có ai xứng với sư phụ, còn cho là sư phụ sẽ không thích ai cả.”
Thành Nham quay đầu lại nhìn cậu.
Ánh mắt Chu Vũ sáng ngời, “Như hiện tại thật sự quá tốt.”
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Hai ngày nay, Thành Nham gấp rút làm việc, đắm chìm trong việc vẽ ra bức tranh theo yêu cầu của khách hàng, một mặt anh không muốn làm phiền Giang Mộ Bình quá nhiều, mặt khác anh cũng muốn chuyển hướng sự chú ý của mình để hoàn thành bức tranh sớm hơn, vì vậy anh cố ý không liên lạc với Giang Mộ Bình.
Công việc của Giang Mộ Bình có lẽ cũng rất bận rộn, hắn cũng không gọi điện cho Thành Nham, hai người chỉ liên lạc qua tin nhắn.
Ngày thứ ba của chuyến công tác, lịch trình làm việc của Giang Mộ Bình không quá kín, buổi trưa hắn tranh thủ thời gian đi đến phố cổ nổi tiếng ở địa phương, con phố cổ đó là một danh lam thắng cảnh ở đây, Giang Mộ Bình muốn mua cho Thành Nham một món quà.
Mấy ngày nay, ngoài việc ngủ, Giang Mộ Bình căn bản làm chuyện gì cũng đều làm cùng Liêu Phàm Kha, mặc dù hắn rất có sự tự giác của một người đã có gia đình, biết tránh hiềm nghi, nhưng dù sao cũng là hắn mang theo Liêu Phàm Kha, cậu ta còn là học trò của hắn, hắn không thể lạnh nhạt với cậu ta như đối với những người khác.
Như vậy quá không có thể diện, cũng quá mất phong độ.
Vì vậy, khi Liêu Phàm Kha nói muốn cùng Giang Mộ Bình đến phố cổ, Giang Mộ Bình cũng không từ chối.
Phố cổ có nhiều cửa hàng lâu đời, biển hiệu đều làm bằng những tấm ván, có cảm giác mười phần cổ xưa.
“Giáo sư, ngài muốn mua đồ lưu niệm sao?” Liêu Phàm Kha và Giang Mộ Bình đang đi cạnh nhau.
Giang Mộ Bình gật đầu.
Hắn đi dạo xung quanh một lúc, nhưng không chọn được đồ vật yêu thích nào. Giang Mộ Bình không biết Thành Nham thiếu cái gì, cho nên trong đầu cũng không có gợi ý gì.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hắn cố gắng nhớ lại Thành Nham thích cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy dường như Thành Nham thích tất cả mọi thứ. Thành Nham rất thích mua sắm, hơi có khuynh hướng đam mê mua sắm, thích sưu tập các loại rượu nổi tiếng, thích những bộ chén dĩa tinh tế, anh yêu thích tất cả những thứ đẹp đẽ và sẵn sàng đầu tư tiền bạc vào những thứ đẹp đẽ này.
Giang Mộ Bình nghĩ, có lẽ cho dù hắn tặng cái gì đi chăng nữa, thì Thành Nham cũng sẽ thích.
Giang Mộ Bình bước vào một cửa hàng cổ bán dụng cụ thư pháp và hội họa. Hắn nhìn trúng cây thước chặn giấy. Gần đây Thành Nham đang vẽ tranh thủy mặc, cây thước chặn giấy hẳn sẽ rất hữu ích.
Cửa hàng này tuy lâu đời nhưng người trông coi là một thiếu niên khuôn mặt ngây ngô, trông diện mạo chắc chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.
“Chú, chú muốn mua gì sao?” Cậu bé lại gần từng chút một, giọng nói trong trẻo.
Giang Mộ Bình chỉ vào cái thước có khắc hình con nhện và hỏi: “Nó làm bằng gỗ đàn hương đỏ sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi có thể cầm lên xem không?”
“Đương nhiên là có thể.” Cậu bé cầm khối chặn giấy đưa cho Giang Mộ Bình, “Phù điêu con nhện, ngụ ý niềm vui từ trên trời rơi xuống”.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình cầm thước gỗ, tinh tế đánh giá, ở giữa có khắc hình một con nhện, đuôi nhện được nối với tơ nhện, kéo dài lên trên tạo ra một mạng nhện.
“Còn có ngụ ý giàu có thịnh vượng.” Giang Mộ Bình tự lẩm bẩm.
Cậu bé mỉm cười, đôi mắt cong lên: “Đúng vậy. Chỉ là cái ngụ ý đó ít nhiều có chút tục khí.”
“Không tục khí.”
Thành Nham chắc chắn sẽ thích cái này.
“Chú muốn mua tặng cho người khác sao?” Cậu bé hỏi.
“Ừm.”
“Chỗ chúng ta còn có nghiên mực, bút lông, văn phòng tứ bảo (*), cái gì cũng có. Chú có muốn xem những cái khác không?”
(*) Văn phòng tứ bảo: Văn phòng có nghĩa là phòng làm việc, nơi làm việc. Tứ có nghĩa là bốn. Bảo là bảo vật, đồ dùng quý giá. Như vậy, văn phòng tứ bảo chính là bốn món vật quý nơi thư phòng, được sử dụng cho mục đích viết chữ, vẽ tranh, bao gồm: bút lông, mực tàu, nghiên mực và giấy. Đây là những món đồ cơ bản, bắt buộc phải có khi có ý định theo đuổi nghệ thuật viết chữ.
Giang Mộ Bình bật cười. Cậu bé này chào hàng rất giỏi.
“Cậu ấy chỉ vẽ, chứ không viết.” Giang Mộ Bình nói.
Chữ viết tay bằng bút bi của Thành Nham giống như cua bò, Giang Mộ Bình không dám nghĩ đến việc cho anh viết chữ bằng bút lông.
“Tôi mua cái này, phiền cháu gói lại cho tôi.” Giang Mộ Bình đưa gỗ chặn giấy cho cậu bé.
“Vâng.” Thiếu niên nhận lấy, nhìn Liêu Phàm Kha đứng phía sau Giang Mộ Bình, “Anh trai này có cần mua cái gì không?”
Liêu Phàm Kha cười lắc đầu.
Cậu bé gật đầu, cầm lấy đồ vật đi ra sau để đóng gói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vài phút sau, cậu bé cầm thước gỗ chặn giấy đã được đóng gói đặt lên quầy, nói với Giang Mộ Bình một mức giá.
Giang Mộ Bình lấy điện thoại di động trong túi ra, thiếu niên có chút nghi hoặc hỏi: “Chú không nghi ngờ cháu hét giá sao?”
Giang Mộ Bình đã từng mua một cái đồ chặn giấy, biết giá cả đại khái của các loại vật liệu sẽ khác nhau, cho dù có chênh lệch thì bao nhiêu đó tiền cũng không thành vấn đề.
“Tại sao lại nghi ngờ?”
Thiếu niên ngại ngùng nở nụ cười: “Những người đến đây mua đồ đều không tin cháu lắm. Họ nghĩ cháu chỉ là một đứa trẻ, lần nào họ cũng cò kè mặc cả.”
“Tiệm này là do cháu mở à?”
“Không phải, là ông nội cháu mở, giá cả cũng do ông đề ra. Bây giờ đang nghỉ đông, ông nội dụ cháu đến đây trông cửa hàng, để ông ở nhà ngủ ngon.”
Liêu Phàm Kha bật cười sau lưng hắn.
Giang Mộ Bình mở ra phần mềm thanh toán, cười hỏi: “Có tiền công không?”
“Có chứ, nếu không cháu sẽ không tới.”
Giang Mộ Bình lại hỏi: “Quét mã thanh toán ở chỗ nào?”
“Chú, chú có tiền mặt không? Ông nội cháu không có điện thoại di động, không có Alipay, cũng không nhận tiền điện tử.”
“Tôi không đủ tiền mặt.”
“Vậy quẹt thẻ có được không? Cháu sẽ lấy máy pos (*) cho chú.”
“Được.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình đã lâu không sử dụng tiền mặt và thẻ ngân hàng, may là khi đi ra ngoài hắn có mang theo ví tiền, hắn mở ví và rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ngăn nhỏ.
Khi hắn rút thẻ ra, một tấm hình thuận thế rơi ra từ trong khe ví, rơi xuống trên quầy.
Liêu Phàm Kha cụp mắt thoáng nhìn, sửng sốt trong giây lát——
Trong hình là Giang Mộ Bình và một người đàn ông khác, người đàn ông đó lộ ra khuôn mặt quen thuộc và tuấn tú, là người mà cậu ta đã gặp ở sân bay ngày hôm đó.
Giang Mộ Bình cầm tấm ảnh lên, nhìn lướt qua.
Bức ảnh này được Giang Nhuế chụp bằng Polaroid (*) trong một bữa tiệc gia đình ở nhà bác cả cuối năm ngoái, lúc đó film ảnh không đủ, khi đến lượt Thành Nham và hắn thì chỉ còn một tấm film cuối cùng, cho nên hai người liền chụp chung.
Lúc đó vì Giang Nhuế chụp trộm, độ phơi sáng không đủ tốt, bức ảnh không được rõ ràng lắm.
Lúc đó Thành Nham đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, sau khi nghe thấy Giang Nhuế hô lên một tiếng, hai người lần lượt nhìn lên máy quay, cả người đều đơ ra. Mặc dù là chụp trộm, nhưng bức ảnh này rất giống với bức ảnh chụp trong giấy đăng ký kết hôn, biểu cảm của Thành Nham lại có chút sững sờ và ngốc nghếch.
Giang Mộ Bình lại cất bức ảnh vào ngăn, nghĩ đến việc đổi sang một chiếc ví có ngăn chứa ảnh.
Liêu Phàm Kha liếc nhìn Giang Mộ Bình, môi cậu ta khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi.
Thiếu niên đưa máy pos đến. Giang Mộ Bình quẹt thẻ. Tay trái của hắn đối diện với tầm mắt của Liêu Phàm Kha, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn phát ra ánh bạc.
Liêu Phàm Kha đột nhiên giật mình.
“Được rồi, cảm ơn chú ạ.” Cậu bé cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Bức tranh thủy mặc đặt theo yêu cầu của khách hàng đã được Thành Nham hoàn thành. Khi Kim Hải Tân gọi đến, đúng lúc anh vừa kết thúc thời gian làm việc.
“Lúc trước tôi nói sẽ mời tiên sinh nhà cậu uống rượu, hôm nay tôi rảnh, có thể đến không?”
“Anh ấy đang đi công tác.”
“Hắn không phải là giáo sư đại học sao, hiện tại nên đi nghỉ rồi mới đúng chứ?”
“Anh ấy là giáo sư, không phải sinh viên.”
“Ừ nhỉ. Vậy thì hôm nay tôi mời một mình cậu, lần sau lại mời hắn.”
“Rượu mới?”
“Mới, vừa đến, đặc biệt dành cho cậu đấy.”
“Tôi sẽ đến đây ngay.”
Kim Hải Tân là khách hàng trước đây của Thành Nham. Thành Nham đã xăm hình cho y cách đây vài năm. Kim Hải Tân có một hầm rượu quy mô không nhỏ. Thành Nham thường đặt rượu bên chỗ của y, đôi khi anh cũng sẽ trực tiếp đến quán bar của y để uống rượu.
Quan hệ giữa Kim Hải Tân và Thành Nham không tệ, những năm đầu vì thích hình xăm mà Thành Nham đã xăm cho mình Kim Hải Tân thường đưa rượu đến chỗ của Thành Nham, sau đó Thành Nham từ chối nhưng anh sẽ chủ động đặt rượu từ Kim Hải Tân. Thứ nhất, đáp ứng nhu cầu của mình, thứ hai chăm sóc công việc kinh doanh của khách hàng cũ. Theo thời gian, tình bạn của họ dần được hình thành.
Thành Nham có rất ít bạn bè, nhưng nếu đếm kỹ thì có vẻ như chỉ có Kim Hải Tân.
Ngoài một hầm rượu, Kim Hải Tân còn điều hành nhiều quán rượu dành riêng cho khách hàng phẩm rượu, Thành Nham thỉnh thoảng đến đó uống rượu, không khí trong quán rất tốt, nhân viên phục vụ đều là nam thanh nữ tú.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham ngồi trên quầy bar, trước mặt có mấy ly rượu, chỉ có một cái cạn đáy mới vừa được rót đầy.
Kim Hải Tân vừa đi vệ sinh, quay lại đã thấy trước mặt Thành Nham bày đầy ly rượu.
“Uống nhiều loại cùng lúc như vậy, không sợ say sao?”
Thành Nham lắc đầu.
“Thật đáng tiếc,” Kim Hải Tân ngồi xuống bên cạnh anh, “tiên sinh nhà cậu sao tự dưng lại đi công tác? Hai ngày này tôi mới được rỗi rảnh, còn phải đợi đến năm sau.”
“Anh ấy không uống rượu.” Thành Nham nhấp một ngụm.
“Sao tôi lại có cảm giác ông chủ Thành không quá cao hứng vậy?”
Thành Nham bưng một cái ly khác lên, đặt ở trước mặt, ngửi mùi rượu thơm rồi không nói gì.
“Làm sao vậy? Sao lại âm trầm thế này?”
“Có sao?”
“Có, để tôi lấy gương cho cậu xem?”
Thành Nham uống cạn ly rượu, một tay chống đầu uể oải nói: “Ba ngày nay tôi không liên lạc với giáo sư Giang.”
“Hả?” Kim Hải Tân làm như có thật, “Ba ngày, lâu như vậy à?”
Thành Nham nâng mắt lên, nhìn y một cái.
“Hóa ra là tương tư.” Kim Hải Tân lần đầu tiên nhìn thấy Thành Nham như vậy, rất có sức lực trêu chọc anh, “Cậu nhớ hắn thì cậu phải chủ động chứ.”
Thành Nham không muốn nói chuyện, chỉ muốn uống rượu.
Anh nhấp một ngụm, rồi uống thật nhanh, Kim Hải Tân không nhìn nổi, đè lại ly rượu trong tay anh, cười nói: “Thành Nham, cậu có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Thành Nham hơi đỏ, nhưng không say. Anh lặp lại lời của Kim Hải Tân: “Bệnh tương tư.”
Kim Hải Tân cảm thấy Thành Nham say rồi, bởi vì Thành Nham không phải loại người hay tâm sự với người khác, y nghĩ Thành Nham đang nói đùa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham không nói đùa, Giang Mộ Bình không ở đây, những ngày tháng này trôi qua thật sự rất tẻ nhạt, rõ ràng ba mươi năm qua anh đã và đang sống như thế này.
“Thành Nham,” Kim Hải Tân cầm lấy ly rượu trong tay anh, nhìn anh chằm chằm, “Tôi cảm thấy cậu thật sự rất thích Giang Mộ Bình.”
“Tôi có nói là tôi không thích à?”
“Cậu chưa bao giờ nói cậu thích hắn.” Kim Hải Tân lắc phần rượu còn lại trong ly. “Tôi nghĩ trước cậu đột ngột kết hôn chỉ vì muốn tìm người sống cùng để bầu bạn, dù sao thì Giang Mộ Bình chỗ nào cũng rất tốt, là một đối tượng hoàng mỹ để kết hôn.”
“Muốn tìm đã sớm tìm.” Thành Nham lấy lại ly rượu về trong tay mình, nhìn đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Giang Mộ Bình.
Ngày mai Giang Mộ Bình sẽ về, dựa theo lịch trình đã sắp xếp, lúc này có lẽ hắn mới kết thúc hội nghị buổi tối.
Tối nay Giang Mộ Bình cần phải lên sân khấu để phát biểu, để lại tất cả đồ đạc của mình cho Liêu Phàm Kha bảo quản. Khi diễn thuyết kết thúc, Giang Mộ Bình còn ở sau sân khấu chưa trở lại, Liêu Phàm Kha cầm đồ của hắn, ngồi bên ngoài hội trường chờ đợi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Điện thoại của Giang Mộ Bình được đặt ở chế độ rung. Liêu Phàm Kha nghe thấy tiếng rung phát ra từ trong túi giấy. Cậu ta liếc xuống nhìn, trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “A Nham”.
Cách xưng hô gần gũi như vậy khiến Liêu Phàm Kha không khỏi liên tưởng đến người trong bức ảnh trong ví của Giang Mộ Bình.
Liêu Phàm Kha nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc. Điện thoại trong túi liên tục rung, cậu ta mím chặt môi, không trả lời.
Điện thoại rung lên một hồi, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, tâm trạng của Liêu Phàm Kha trở nên có chút chán nản và yên tĩnh như chiếc điện thoại.
Nửa phút sau, điện thoại lại rung lên, Liêu Phàm Kha nhìn xuống, trong lòng mãnh liệt muốn đi tìm câu trả lời, chậm rãi cầm điện thoại lên, ấn nút kết nối.
“Giáo sư Giang.” Thành Nham trực tiếp gọi hắn.
“…Giáo sư Giang không có ở đây.”
Đối diện là một giọng nói trẻ tuổi, rất quen tai, Thành Nham sửng sốt, lập tức nhận ra người bên kia là ai.
“Bạn học Liêu?”
“Ừ, anh là ai?” Liêu Phàm Kha biết rõ còn cố ý hỏi, cậu ta chỉ muốn xác nhận thân phận của Thành Nham.
“Cậu hẳn là nên nhìn thấy tên hiển thị của tôi mà giáo sư Giang đã lưu trên điện thoại.”
Liêu Phàm Kha im lặng.
“Anh ấy đâu?” Thành Nham hỏi.
“Đang bận.”
“Sao cậu lại cầm điện thoại di động của anh ấy.”
“Giáo sư đang bận, tôi giúp ngài ấy giữ.”
Mặc dù lời nói của Liêu Phàm Kha rất ít, thái độ vẫn lễ phép, nhưng Thành Nham lại cáu kỉnh khó hiểu, không biết có phải do uống rượu hay không.
“Anh…rốt cuộc là ai?” Liêu Phàm Kha hỏi lại một lần nữa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham mất kiên nhẫn, chất cồn khiến não anh hỗn loạn, Giang Mộ Bình đột nhiên biến mất và giọng nói trẻ trung của Liêu Phàm Kha đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của anh. Giọng nói trầm thấp của anh đột nhiên trở nên có chút lạnh lùng: “Nếu cậu đã thích giáo sư Giang thì sao cậu lại không phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ấy?”
Liêu Phàm Kha hoàn toàn choáng váng.
“Cậu nghĩ tôi là ai?”
Giang Mộ Bình ngược dòng người từ xa đi đến, Liêu Phàm Kha hơi siết chặt điện thoại di động, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đang đi tới.
Nhìn thấy Liêu Phàm Kha cầm điện thoại di động của mình, Giang Mộ Bình hơi nhíu mày, hắn đi tới gần Liêu Phàm Kha, “Sao cậu lại cầm điện thoại di động của tôi.”
Thần sắc Liêu Phàm Kha ngơ ngẩn, bên tai truyền đến giọng nói của người tên “A Nham”, mang theo cảm giác say rượu, chậm rãi, thập phần trầm thấp:
“Đưa điện thoại cho anh ấy.”
Liêu Phàm Kha trả lại điện thoại cho Giang Mộ Bình, thấp giọng nói một câu “Xin lỗi”.
Giang Mộ Bình nhìn cậu ta chằm chằm vài giây, phát hiện khóe mắt cậu ta có chút đỏ. Hắn thu hồi ánh mắt và đưa điện thoại lên tai.
“A Nham?”
“Giáo sư Giang.”
“Ừm.”
“Em có chút nhớ anh.”
Hết chương 36.
(*) Máy pos:
(*) Máy ảnh polaroid: