Sau cao trào của mùa bóng Quidditch là lễ hội ma Halloween. Khắp sảnh đường đâu đâu cũng nhộn nhịp. Còn cô sau khi tỉnh dậy đã bị Draco la một trận vì tội ăn uống không điều độ. Harry cũng ở đó và hùa theo Draco thuyết giáo cô. Cô chỉ có thể im lặng nghe thôi, không hiểu bình thường hai tên này thường hay xích mích lắm mà sao bây giờ lại ăn ý thế? Chuyện là thế này…….
_________________Flashback________________________
– Potter mày tới đây làm gì?
– Tôi đến thăm Dia! Cậu ấy có sao không?
– Cô ấy có tao lo rồi không phiền mày quan tâm.
– Dia là bạn tao. Tao lo cho cậu ấy thì liên quan gì đến mày?
– Hừ! Mày tưởng mày hiểu cô ấy đến đâu hả Potter?
– Tao chắc chắn là tao hiểu cô ấy hơn mày!
– Mày nói mà không biết ngượng mồm hả Potter? Cô ấy ở cùng tao hơn 10 năm rồi mày dựa vào cái gì mà bảo mày hiểu cô ấy hơn tao?
– Mày ở cùng cô ấy hơn 10 năm?
– Cô ấy là thanh mai trúc mã với tao!
– Không quan trọng nữa cô ấy bị làm sao?
– Bệnh!
– Mày nói thế mà nghe được hả Malfoy?
– Thì làm sao?
Hai người cãi nhau hăng say không biết trời trăng mây góp gì nữa. Cô bị tiếng ồn đánh thức.
– Cậu tỉnh rồi à? Tôi nghĩ mình cần một lời giải thích._Draco tuy nói cứng nhưng vẫn nhẹ nhàng giúp cô ngồi dậy.
– Chuyện này……
– Bà Promfey nói cậu bị thiếu dinh dưỡng nên bệnh tình mới tệ như vậy. Cậu ăn uống kiểu gì thế?
– Đồ ăn ở đây tôi không nuốt trôi được!
– Sao cậu không nói?
– Phải đó Dia nếu đồ ăn của Slytherin không ăn được thì cậu sang Griffindore đi.
– Đồ ăn của các nhà đều giống nhau đấy Potter!_ Draco cộc cằn
– Nhưng Dia không thể cứ như vậy! _Harry cãi lại
– Dia chuyện mày tôi sẽ nói lại với cha đỡ đầu! Nhưng cậu cũng nên nhớ rằng không ăn sẽ dẫn đến….bla…bla….
– Tuy không muốn nhưng mình cũng phải thừa nhận rằng cậu ta nói đúng cậu không nên như vậy và sẽ ảnh hưởng tới…….bla……bla…..
Hai người, người này một câu người kia một câu làm cô hoa mắt, chóng mặt, đầu óc ong ong, cô thử lắc đầu thì thấy nó nhẹ bẫng phải chăng não cô rơi ra ngoài mất rồi? Cuối cùng hai người mới chú ý tới sắc mặt khó coi của cô và dừng lại.
__________________End Flashback___________________
– Hôm nay là Halloween cậu có tham gia vũ hội không?_ Harry hỏi
– Không! Đằng nào vũ hội cũng không diễn ra suôn sẻ đâu!_ Cô cười thần bí. Từ khi bước vào trường gặp giáo sư Quirell cô đã cảm nhận được hơi thở hắc ám trên người ông ta. Ông như vậy lại ở Hogwarts chứng tỏ ông ta có chuyện cần làm ở đây nhưng đến giờ chưa có chuyện gì chứng tỏ chưa có cơ hội mà Halloween là thời điểm mà tất cả mọi người cùng tập trung lại ở một chỗ bất kể là giáo sư hay học sinh đó chẳng phải là thời cơ tốt nhất hay sao? Ông ta có khả năng che giấu đến tận bây giờ thì cũng không phải là người ngu ngốc mà nếu đã không ngu ngốc thì lại dại dột mà bỏ qua cơ hội này ư? 90% là không đâu!
– Cậu nói thế là ý gì?_ Draco khó hiểu hỏi. Cậu không thích việc cô cứ thần thần bí bí giấu cậu mọi chuyện! Phải chăng đã cô đã biết được điều gì đó nguy hiểm sao? Không được cậu phải điều tra mới được. Dĩa nhìn Tiểu Long trầm ngâm thừa biết là cậu ta đang nghĩ gì và muốn làm gì. Tuy nhiên cậu có điều tra bao nhiêu cũng không ra được đâu! Kể cả Lucius còn không biết thì cậu làm sao mà biết được hả Tiểu Long đáng yêu của tôi ơi! Có thể nói chuyện Quirell vào đây là có mục đích chỉ có cô và lão cáo già đội lốt ong mật kia biết thôi. Harry cũng khó hiểu trầm ngâm. Dia có rất nhiều bí mật dù cố đào bới bao nhiêu cũng không có kết quả chỉ khi cô tự nói ra thì họ mới biết còn không thì chỉ phí công vô ích. Cả Draco và Harry đều hiểu điều này nhưng họ cảm thấy vô cùng khó chịu khi cô cứ ôm hết mọi thứ về mình như vậy. Cô tuy luôn quan tâm đến người khác nhưng cô vẫn luôn tự bọc mình trong một lớp vỏ ốc riêng mà không ai có thể chạm tới. Cô tuy gần mà xa tựa như có thể tan biến ngay trước mắt và họ không muốn vậy chút nào. Harry ở cùng cô một năm mà đã có thể nhận ra thì Draco tất nhiên sẽ hiểu hơn ai hết. Rốt cuộc cô có bao nhiêu bí mật nữa đây? Họ không rõ nhưng họ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, ủng hộ cô!
Ba người mỗi người một dòng suy nghĩ khác nhau cùng ngồi bên nhau trong bệnh thất, tia nắng sớm chiếu rọi tạo nên bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp. Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ nơi tán cây xanh mát đang đung đưa theo gió nhẹ, những chú chim nhỏ cất cao tiếng hót bình yên, cô thở nhẹ ra một hơi, bình yên sắp kết thúc rồi! Bỗng nhiên gió trở nên mạnh bạo cuốn theo vô số lá cây đập vào cửa sổ, mây đen kéo tới hất thẳng những hạt mưa to vào cánh cửa, sấm chớp đùng đoàng rạch ngang bầu trời báo hiệu một cơn bão lớn đã đến ngôi trường vốn luôn được xem là bình yên này. Phong ba nổi lên rồi liệu khi nó qua đi mọi thứ sẽ quay về bình yên hay tiếp tục bị xáo trộn. Đó sẽ là cơn bão bình thường rồi sẽ qua đi trả lại ánh nắng ấm hay nó chỉ là một dấu hiệu báo trước rằng sẽ có nhiều cơn bão lớn hơn? Điều này cô chưa biết chắc được!
Ad: Chương này hơi thiên về suy nghĩ nên có phần nhàm. Chương sau hứa hẹn sẽ có nhiều kịch tính mong mọi người chú ý đón xem. Dạo này mưa nhiều quá mạng hay chập và Ad cũng sắp đi học rồi có khi mỗi tuần chỉ ra 3 chương thôi m.n thông cảm nhé.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!