– Draco!!!
– Đồ ngốc sao cậu dám vào đây? Ở yên đó tôi tới ngay.
– Hôm nay quả là may mắn lại có hai con mồi nạp mạng nguyện dâng trái tim cho ta.
– Ta khinh! Kẻ như ngươi không xứng chạm vào ta nói gì đến lấy tim ta._ Draco ngạo kiều nói. Cô hạn hán lời. Draco à bây giờ là lúc để kiêu ngạo sao? Hắn cười sằng sặc vung đũa phép lên lập tức Draco bị văng ra xa đụng vào thân cây cách đó 2m.
– Mày ở yên đó tao lấy tim của con nhỏ này xong sẽ đến mày._ Nói rồi hắn tiến lại chỗ cô.
– Ngươi dám động vào cô ấy ngươi sẽ phải hối hận!_ Draco cố gượng đứng dậy.
– Bùa trói!_ Một lần nữa Draco bị vang vào cây vào bị trói chặt ở đó không nhích được.
– Đồ khốn ngươi dám!!!_ Draco phẫn nộ
– Ngươi sẽ phải hối hận về việc làm hôm nay!!!!_ Dia hét lên những luồng phép thuật trào ra ào ạt xung quanh cô.
Đùng.!!!!!!!!! Một tiếng động lớn vang lên. Cả khu rừng rực sáng một màu tím chói mắt. Khi ánh sáng tan đi người đàn ông nay chỉ còn lại một đóng thịt và nội tạng nhớp nháp, ghê tởm, máu bắn lên cả những thân cây gần đó. Cô phun ra một búng máu rồ ngã xuống. Draco được giải phép lập tức cố gắng đi đến chỗ cô. Bỗng có tiếng bước chân lại gần cậu siết chặt cây đũa phép, chuẩn bị cung đũa thì:
– Draco?? _ Bà Nacrissa ôm chầm lấy cậu. Theo sau bà là Lucius và Severus. Bấy giờ Draco mới yên tâm buông đũa. Ông Severus tiến nhanh về phía trước đến chỗ của cô, ông nhẹ nhàng bế cô lên. Bà Nacrissa bịt miệng kinh hãi. Cô bây giờ trông vô cùng yếu ớt, gương mặt trắng bệch, bộ váy nhuốm sắc đỏ của máu, khóe cũng vương tơ máu. Ông Lucius giúp Severus mang cô về trang viên và gọi bác sĩ riêng của nhà Malfoy đến.
– Tiểu thư đây có vết thương rất nặng, mất máu khá nhiều, còn thêm bạo động phép thuật nên rơi vào tình trạng hôn mê._ Sau khi khám xong bác sĩ lên tiếng. Cả căn phòng lặng đi.
– Vậy bao giờ con bé mới tỉnh?_ Bà Nacrissa khẩn trương.
– Về điều này tôi cũng không chắc.
– Ông nói không chắc là thế nào?? _ Draco kích động túm cổ áo bác sĩ.
– Draco! _ Ông Lucius nhắc nhở. Draco không cam lòng buông ra, đi đến bên giường nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, trong lòng cậu đầy sự tự trách. Phải chăng nếu cậu không đưa cô đến đó! Phải chăng nếu cậu tìm được cô sớm hơn thì có lẽ cô đã không bị như vậy! Là cậu quá yếu không bảo vệ được cô.
\’Tôi sẽ trở nên thật mạnh mẽ vì vậy cậu cũng phải mau chóng tỉnh dậy đó!\’
Từ đó Draco lao vào tập luyện không ngươi nghỉ vừa luyện tập phép thuật vừa tiếp nhận giáo huấn của gia tộc. Sau mỗi buổi luyện tập cậu đều dành hết thời gian rảnh để ở bên cô.
___________Ta là phân cách tuyến tử thần__________
Mở mắt ra trước mắt cô là một khu rừng rậm rạp xanh mướt và cô đang trong trạng thái lơ lửng trong suốt. Thỉnh thoảng có vài người lướt qua thậm chí là đi xuyên qua cô mà không có cảm giác gì. Bỗng từ đằng xa truyền tiếng chửi bới đánh đập cô tò mò bay tới xem. Ở đó cô thấy một đám nhóc to con đang khắt nạt một cậu bé. Cô siết chặt tay. Bình sinh cô ghét nhất là ỷ lớn ăn hiếp nhỏ. Cô phất tay lên một cơn gió mạnh thổi đến xô ngã bọn tồn kia, làm bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Đến nơi này cô phát hiện được rằng trong trạng thái linh hồn này bản thân có thể tự do sử dụng vô trượng ma pháp và sử dụng không gian thoải mái mà không cầm nhẫn. Sau khi đám trẻ bỏ chạy cậu nhóc đứng lên phủi quần áo.
– cảm ơn!_ cậu nhóc hướng đến cô nói.
_ !!! Nhóc nhìn thấy ta?_ cô bất ngờ hỏi
– Phải!
– Tại sao nhóc lại bị bọn kia bắt nạt vậy?
– Bọn họ đều nói tôi là quái vật._ cậu nhóc nói. Ánh mắt thản nhiên lạnh lùng giống như đã quá quen thuộc rồi. Cô bỗng dâng lên niềm cảm thương sâu sắc với cậu bé này.
– Nhóc tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
– Tôi là Tom. Tom Mavorlo Riddle, 8 tuổi.
– 8 tuổi? Vậy là bằng tuổi ta rồi nhưng trông nhóc chẳng giống 8 tuổi chút nào. _ cô đánh giá. Tại sao cô lại nói vậy? Rất đơn giản trông cậu ta rất gầy giống như một đứa trẻ 6 tuổi vậy.
– Không được gọi tôi là nhóc!! Gọi tôi là Tom. Còn cậu tên gì?
– Được được Tom. Tên mình là Dia. Rất hân hạnh được gặp._ cô nói. Sở dĩ cô không nói họ là vì hiện tại cô không biết mình đang ở đâu vào thời điểm nào nếu chẳng may cô gây thù với ai thọt họ cũng không tìm đến người nhà cô để tính sổ.
– Cậu đã làm thế nào để tạo ra gió thế?
– Đó là phép thuật Tom à. Mà nhân tiện mình nói luôn cậu không phải là quái vật mà cậu là phù thủy!
– Phù thủy???!
– Phải! Nhưng đến năm 11 tuổi cậu sẽ rõ hơn. Bây giờ mình sẽ dạy cậu một chút phép thuật phòng thân, muốn học không?
– Dĩ nhiên rồi! Mau dạy mình đi!
– Từ từ cậu phải có đũa phép đã. Nhắm mắt vào đưa cậu đi mua._ nói rồi cô sử dụng dịch chuyển để đến Tiệm đũa phép ở hẻm Knock Turn. Cô lấy từ không gian ra một túi tiền đưa cho Tom rồi bước vào cùng cậu. Sau hơn chục lần thử cuối cùng Tom cũng đã có !ổn cây đũa phép thuộc về mình. Tại sao cô lại đưa Tom đếm Knock Turn thay vì Hẻm Xéo? Bởi vì Tom là phù thủy nên sẽ đến trường phù thủy để học sến lúc đó giáo viên hướng dẫn sẽ đưa cậu ấy đến Hẻm Xéo mua đũa phép mà nếu Tom đến đó hai lần thì chẳng những không mua được đũa phép mà còn rước họa vào thân. Sau khi mua đũa phép cô đưa Tom về và dạy cậu ta phép thuật.
Nắng thu, gió đông, sắc xuân,hè sang, cứ như vậy thời gian thấm thoắt thoi đưa đã qua 2 năm kể từ khi cô đến nơi này. Không biết papa, cha nuôi, mẹ nuôi và Tiểu Long như thế nào rồi?
– Dia đang suy nghĩ gì thế?_ Lờ nói của Tom cắt ngang dòng suy tư của cô.
– Không có gì._ Cô mỉm cười nhìn Tom.
– Mà Tom này mình hỏi cậu một câu được không?_ cô tiếp
– Cậu muốn hỏi gì?
– Nếu một ngày mình không còn ở bên cậu nữa thì cậu sẽ làm gì?
– Mình nhất định sẽ đi tìm cậu._ Tom nói với ánh mắt quyết tâm. Dia giống như món quà mà Merlin ban tặng cho cậu. Cô ở bên cậu, bênh vực cậu, giúp đỡ cậu, khi cậu cô đơn nhất cô đã đến với cậu. Cô chính là ánh sáng soi tỏ tâm hồn tăm tối của cậu. Rồi sẽ đến một ngày cậu đạp tất cả những kẻ ăn hiếp, khinh thường cậu dưới chân mà đứng lên làm kẻ mạng nhất đến lúc đó cậu sẽ tìm cách để cô có thể quang minh chính đại sống như người bình thường và cô sẽ là của cậu chỉ của mình cậu thôi.( Ad: ta rất tiếc con rể à trong tương lai con gái ta sẽ không phải chỉ của riêng mình con đâu.)
– Dù cậu ở bất cứ đâu chân trời hay góc bể mình vẫn sẽ tìm được cậu và mang cậu về bên mình._ Tom nói thêm. Cô im lặng. Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn huống chi cô không thuộc về nơi này. Cô thuộc về nơi khác nơi mà có thân xác của cô có gia đình cô. Nhưng nếu cô rời đi Tom sẽ thế nào? Cô vô cùng hoang mang, những suy nghĩ chồng chéo lên nhau hỗn loạn.
Bỗng có một người phụ nữ tiến đến, bà ta mặc bộ trang phục của các sơ trong nhà thờ. Nhưng khác ở chỗ trên người bà ta còn có các lọ chúa những chất lỏng màu sắc sặc sỡ, cón cả những vật sắc nhọn khác. Cô bỗng cảm thấy bất an vô cùng.
– Ngươi là phù thủy?
– Bà là ai? Sao tôi phải trả lời bà?
– Đồ phù thủy độc ác! Tao giết mày!_ Bà ta cầm mộ thanh sắt nhọn tiến đến. Tom vung đũa phép lên sử dụng bùa chú. Bà ta nắm lấy mặt dây chuyền thánh giá, lập tức có một lép bảo vệ bao quanh bà ta giúp bà ta kháng lại phép thuật. Nhận thấy thế cục không ổn cô sử dụng vô trượng ma pháp đánh bay dây chuyền của bà ta đồng thời di dời sự chú ý của bà ta sang cô.
– Một con ma nhỏ nhoi mà cũng muốn che chở cho đồ phù thủy độc ác này. Xuống địa ngục đi!!!_ Bà ta rít lên hất về phía cô thứ chất lỏng màu xanh. Lạ thay thứ chất lỏng ấy chạm vào cô lập tức bốc cháy khiến cô chìm trong ngọn lửa xanh. Cô ngày càng mờ nhạt dần và chịu cơn đau thấu xương.
– Diaaaa!_ Tom hét lên chĩa đũa phép về phía bà ta thực hiện lời nguyền tra tấn. Nhìn mụ lăn lộn trong cơn đau đớn cậu cảm thấy thỏa mãn lạ kì. Cô nén đau bay đến chỗ Tom khẽ nở nụ cười cuối cùng:
– Bảo trọng nhé Tom!
– Không !!!Diaaaaaaaa!!_ Tom hét lên. Một cơn mưa trắng xóa trút xuống cô tịch mà thê lương. Trong lòng Tom nổi lên ngọn lửa căm thù sâu sắc đối với Muggle và thời kì u ám của thế giới phép thuật bắt đầu mở màn.
Ad: 1757 từ cầu khen ngợi a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!