[Đồng nhân Harry Potter] Người thừa kế của Merlin & Hades - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


[Đồng nhân Harry Potter] Người thừa kế của Merlin & Hades


Chương 4


-Aaaaaaaaaa._ Dia hét lên bật dậy. Cô nhìn quanh thì nhận ra đây chính là căn phòng quen thuộc của mình ở trừ viên Malfoy. Cô…quay về rồi?
Dưới nhà Draco đang chọn bánh cho tiệc sinh nhật nghe thấy tiếng hét của cô lập tức quăng món đồ trên tay xuống rồi chạy như bay lên tầng. Ba Nacrissa và Lucius đang uống trà cũng giật mình chạy lên theo.
Rầmmmmm. Cánh cửa bị mở một cách thô bạo cô quay ra nhìn. Thấy Draco cô vô cùng vui mừng. Đến khi cậu đến gần cô liền ôm chầm lấy cậu khóc nức nở. Cô quay về rồi! Thực sự quay về rồi! Draco bị cô ôm bất ngờ có chút bối rối, nghe tiếng nức nở của cô tim cậu như bị ngàn dao đâm vào. Cậu ngồi xuống ôm cô vào lòng. Nacrissa lên tầng nhìn thấy cảnh này cũng bật khóc. Bà khóc vì kinh hỉ, khóc vì vui mừng. Cuối cùng sau 2 năm con gái của bà đã tỉnh dậy. Ông Lucius bên cạnh an ủi bà, trong mắt ông cũng là sự vui mừng.
– Để em đi thông báo cho Severus. _ Bà nhanh chóng liên lạc báo cho Severus biết tin. Sau chưa đầy 3 phút ông đã xuất hiện trong phòng của cô. Bấy giờ cô mới buông Draco ra.
– Papa! Mẹ nuôi! Cha nuôi!_ Cô nghẹn ngào. 
– Tiểu thư Dia Snape có thể nói cho ta biết con đã thấy gì trong lúc hôn mê mà khi tỉnh dậy lại khóc sướt mướt thế không? _ Severus vừa nói vừa đưa lọ độc dược cho cô. Cô cười tươi đón lọ độc dược trong tay Severus.
– Con không nhớ gì cả._ Cô lắc đầu. Sự thật đúng là như vậy, cô chỉ biết rằng mình đã ở đâu đó nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không nhớ ra, thứ duy nhất còn sót lại trong đầu cô chính là một đôi mắt màu đỏ rượu xa lạ mà quen thuộc.
– Được rồi con nghỉ ngơi đi. Hôm nay là sinh nhật của Draco lát nữa con xuống nhà đón sinh nhật cùng nó nhé._ Bà Nacrissa nói rồi chồng và vị giáo sư độc dược xuống nhà. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người là Dia và Draco.
– Hôm nay là sinh nhật của cậu sao?_ Cô hỏi. Nếu vậy thò cô làm sao mà chuẩn bị quà cho kịp?
– Cậu tỉnh dậy đã là món quà tốt nhất rồi._Draco như đọc được suy nghĩ của cô nói. Cô im lặng nhìn cậu, cô có nhìn lầm không Draco đỏ mặt? Haha dễ thương quá đi!! Cô bất giác đưa tay lên véo má cậu. Cảm giác rất mềm rất sướng, véo rất đã tay.
–  Cậu làm cái gì vậy hả??_ Draco bực bội nhưng cũng không hất tay cô ra. Cô cười cười rồi cũng thu lại ma trảo.
– Cậu có thể véo lại mình.
– Là cậu nói đấy._ Nói rồi Draco đưa tay lên véo má cô. Ừm rất mềm mại. Cậu thích! Cô cũng mặc kệ cậu  vươn tay lấy đại một quyển sách đọc. Lúc đọc mới nhận ra quyển sách này cô thuộc lâu rồi. Chán nản nhìn giá sách toàn những quyển sách mình đọc rồi, cô thở dài. Draco nhìn cô miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.
– Tôi ra ngoài một chút._ Draco đến thư viện lấy vài quyển sách cho cô đọc. Thật chẳng hiểu nổi cô, vừa tỉnh dậy đã tìm đến sách ròi. Cậu bước vào đặt mấy quyể sách vào tay cô.
-Cảm ơn Draco._ cô mở sách ra đọc. Bên ngoài những tia nắng vàng ươm nhảy nhót qua ô cửa sổ chạm đến cô bé đang ngồi đọc sách, bên cạnh là cậu bé đang ngồi nghịch mái tóc mượt mà của cô, một khung cảnh ấm áp không kém phần lãng mạn. ( Chúng nam chính: Ad kia đất diễn của bọn ta đâu?  Sao lại để thằng kia chiếm tiện nghi của cô ấy hả? Ad:Từ từ làm gì mà căng thế? Ai cũng có đất diễn chỉ là chưa tới lúc thôi.
Chúng nam chính: Nói thế còn nghe được.
Ad: 😅😅😅😅)
_______________Tua nhanh đến tối nào______________
Vì năm nay có lí do đặc biệt nên sinh nhật của Draco không tổ chức tiệc lớn mà chỉ tổ chức nhỏ, cả nhà cùng ăn tối thôi. Tuy vậy quà của Draco vẫn được các quý tộc gửi đến. Cô nhìn Draco bị vùi bởi quà có chút buồn cười, ngay lập tức tiến đến giúp cậu ta, nhân tiện quăng luôn hộp quà của mình vào trong.
Tiểu Long có vẻ rất thích quà năm nay, bỗng cậu để ý đến một hộp quà nhỏ được gói đơn giản hoàn toàn khác hẳn với các món quà khác. Cậu lập tức mở gói quà ra bên trong lại là một hộp quà khác, mở tiếp lại là một hộp nữa, cứ như vậy hơn hai mươi hộp nữa mới thấy quà. Vài vạch hắc tuyến chảy xuống mặt cậu. Cậu âm thầm ghi hận người gửi món quà này.( Ad: Để xem con có dám không? Draco: Có gì mà ta không dám.  Ad: Rồi xem…)
Món quà chính là một sợi dây chuyền hình rồng tinh xảo, trong suốt có màu lục, mặt sau khắc một kí hiệu hình con bướm cách điệu khá nhỏ. Cậu nhìn lại vào trong hộp thì thấy một mảnh giấy:
Gửi Draco,
Lúc cậu đọc được bức thư này thì tôi đã về nhà rồi. Cậu đừng đến tìm tôi bởi vì tôi không có ở nhà đâu. Được sự đồng ý của papa tôi đã chuyển ra ngoài ở đến lúc sinh nhật 11 tuổi của cậu tôi sẽ quay về. Tôi biết trong 2 năm tôi hôn mê cậu đã tiến bộ rất nhiều vì vậy tôi phải ra ngoài luyện tập để bắt kịp cậu.
À sợi dây chuyền tôi tặng cậu là dây chuyền bảo hộ có thể giúp chống lại Phép Thuật tác động xấu đến cậu và giảm lực sát thương vật lý, Cậu hãy nhỏ máu lên để nó nhận chủ đến lúc đó nó sẽ chỉ bảo vệ một mình cậu thôi. Nhớ đừng bao giờ bỏ nó ra nhé.
Thân ái,
Dia.
\’ Cái đồ ngốc này tôi mới không thèm tìm cậu.\’ Draco hậm hực đem cất kĩ tờ giấy nhỏ trong ngăn kéo rồi nhỏ máu và đeo sợi dây chuyền lên.

Ad: Chap này hơi nhảm mong mọi người thông cảm cho ad. Chương sau một nam chính nữa sẽ xuất hiện đoán xem là ai nào????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN