[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Họa Cốt Chi Tình
Chương Chap 1: Trọng Sinh - Cơ Hội Thứ 2.
Nhân lúc Hoa Thiên Cốt ngủ say, hắn thường ngồi ngẩn người, nhìn lên bầu trời. Nén không được suy nghĩ, phải chi mà… Chuyện đã qua rất rất lâu, số tuổi của cả hắn đã nhiều đến mức bản thân hắn cũng không nhớ được. Lời nguyền bất lão bất tử, bất thương bất diệt của Tiểu Cốt năm xưa khiến cho hắn không thể chết, mặc dù có tiên thân thì cũng có thể là trường sinh bất lão, thế nhưng, chỉ cần tới hạn kiếp, cũng đơn giản là hoá thành cát bụi.
– Sư phụ! – Thanh âm trong trẻo vang lên, ngay sau đó là một vòng tay mềm mại, ấm áp ôm chặt thắt lưng hắn không rời, là Tiểu Cốt. – Người đang làm gì vậy?
Bạch Tử Họa đưa mắt nhìn người đang bám lấy người mình không buông, ánh mắt lại hồn nhiên ngây thơ, thực muốn trở về ngày trước. Khi đó, ít nhất nàng và hắn cũng không…
– Ta đang ngắm trăng, con không ngủ nữa sao?
– Nếu ngủ nữa sẽ biến thành con heo mất. – Hoa Thiên Cốt bĩu môi, cười cười đáp. Nàng suốt ngày ngoài ngủ cũng vẫn là ngủ. Mọi chuyện đều ném cho sư phụ, ngay cả việc nấu cơm cũng do người làm. Nhưng mà, dù không muốn thì cũng không thể làm gì khác, nàng không thể chống lại cơn buồn ngủ a.
Hoa Thiên Cốt một bên suy nghĩ, một bên cọ mặt vào lưng Bạch Tử Họa làm nũng. Bất chợt, cung linh vốn đã vỡ nát được Bạch Tử Họa dùng pháp sửa lại đeo bên thắt lưng nàng bỗng phát sáng. Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu thắc mắc, khẽ nâng cung linh lên hỏi Bạch Tử Họa:
– Sư phụ, tại sao cung linh lại phát sáng vậy?
– Phát sáng? – Bạch Tử Họa không hiểu hỏi ngược lại. Hắn xoay người, nhìn thấy cung linh trên tay nàng không ngừng tỏa ra ánh sắc ngũ sắc. Mày phượng quay năm không hề động một chút nay lại nhíu chặt lại thành lại thành hình chữ xuyên (川). Từ trong tay nàng cầm lấy cung linh, chỉ là, tay vừa chạm vào, ánh sáng từ bên trong liền tỏa ra rực rỡ vượt mức, chói đến mức Bạch Tử Họa cùng Hoa Thiên Cốt đều phải nhắm chặt mắt lại.
Xung quanh họ hiện tại chỉ còn là màn đêm bao phủ, không lối thoát. Bạch Tử Họa vẫn còn nghe văng vẳng bên tai một câu “Đâu là đúng, đâu là sai, ngươi tự quyết đi!”
===============================================================================
Bạch Tử Họa mở mắt, hắn phát hiện bản thân đang ở trên Tuyệt Tình điện – Trường Lưu Sơn. Ngoài nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc, tại sao hắn lại ở đây, không phải lúc nãy hắn đang ở… Khoan đã, Tiểu Cốt, Tiểu Cốt đâu?
– Tiểu Cốt, Tiểu Cốt. – Bạch Tử Họa hoảng sợ cất tiếng gọi lớn, vung tay muốn thi triển thuật quan vi, tiếng Lý Mông ở bên ngoài truyền vào.
– Tôn thượng, Thế Tôn bảo đệ tử lên gọi ngài xuống. Đại hội Tiên kiếm sắp bắt đầu rồi.
Một câu của Lý Mông giống như nước lạnh dội xuống, khiến Bạch Tử Họa sững người lại. Đại hội Tiên Kiếm? Thế Tôn? Sư huynh không phải đã… Rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao mọi thứ lại rối tung lên như vậy.
Đại hội Tiên Kiếm, hội tụ tất cả đệ tử các phái, giống như Quần Tiên Yến vô cùng náo nhiệt. Bạch Tử Họa một thân y phục trắng không nhiễm chút bụi trần cưỡi mây bay từ Tuyệt Tình điện xuống. Tất cả mọi người ai nấy đều ngước nhìn bằng ánh mắt đầy kính ngưỡng. Từ xa, hắn sớm đã nhìn thấy Tiểu Cốt đứng bên cạnh Khinh Thủy, mặc dù rất muốn cất tiếng gọi nàng, thế nhưng, bản thân hắn cũng đoán được rằng, trong chuyện này chắc chắn có điều kì quái, không thể tùy tiện hành động.
Bốc thăm quyết định cặp đấu, Bạch Tử Họa sực nhớ đến dáng vẻ của nàng năm nào, lòng đau như cắt. Tuy biết có chút không công bằng với những đệ tử khác, thế nhưng, lần trước hắn đã nợ nàng quá nhiều, lần này, hắn tuyệt đối không để nàng phải chịu tổn thương, dù chỉ là một chút
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!