[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Họa Cốt Chi Tình
Chương Chap 2: Đại Hội Tiên Kiếm
Đại hội Tiên Kiếm vẫn diễn ra giống hệt như lần trước, không quá sai lệch so với những gì Bạch Tử Họa nhớ. Vòng tám người đứng đầu, Trường Lưu có năm người, Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong, ngoài ra còn có Chu Uyên và Vân Đoan của lớp Ất và lớp Tân. Ba người còn lại là đệ tử của Hoàn Hữu Ngọc Trọc Phong, Quát thương phái và Tề Vân Sơn.
Đánh thêm một lúc, trở thành vòng bốn người, Trường Lưu còn lại Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên và dĩ nhiên là Hoa Thiên Cốt. Vì có sự can thiệp của Bạch Tử Họa, trận đấu của Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên lại biến thành Sóc Phong đánh với Nghê Mạn Thiên.
Trong những ngày qua, tuy rằng là đạt được vị trí cao nhưng ai nấy cũng đều hao tổn chân khí, chưa kể đến những vết thương linh tinh khắp người. Đương nhiên, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong cũng không phải là ngoại lệ. Ngoài mặt, Nghê Mạn Thiên vẫn luôn tỏ ra sung sức lúc tỉ thí nhưng trên thực tế đều phải dựa vào linh lực mà Nghê Thiên Trượng truyền cho cô. Còn về Sóc Phong, thương thế nặng hay không không biết, nhưng chuyện cậu muốn nhân cơ hội này để dạy dỗ cho Nghê Mạn Thiên một trận thì cực kì rõ ràng. Lí do sao?
Thứ nhất, Nghê Mạn Thiên ngày thường nếu không có chuyện gì làm thì sẽ luôn quấn lấy cậu đòi tỉ thí. Đánh thắng thì sẽ là ức hiếp con gái, thua lại càng mất mặt hơn. Còn nếu không đánh, thì bị cô ta rêu rao cho là cậu sợ thua.
Thứ hai, cái dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì, lúc nào cũng cho mình là trung tâm vũ trụ, thực đáng đánh.
Thứ ba, thực ra cái lí do thứ ba này tồn tại không chắc chắn lắm, nên tạm thời cứ cho là trả thù giùm những người bị Nghê Mạn Thiên ức hiếp, dĩ nhiên, bao gồm cả Hoa Thiên Cốt.
Đáng thương cho đồng chí Nghê Mạn Thiên không biết mình sắp sửa hi sinh vẫn đang nghênh mặt khiêu chiến cậu bạn nhỏ Sóc Phong đang sắp bốc khói.
Nghê Mạn Thiên vẫn cứ là bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo cưỡi gió bay lên lôi đài, một tay cầm kiếm, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên một vòng cung tuyệt mỹ khiến cho chúng nam sinh điên hồn đảo phách. Dĩ nhiên, bộ dạng này rơi vào mắt Sóc Phong lại giống hệt như con sâu nhỏ Đường Bảo mỗi khi ức hiếp thành công Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt. Cậu cũng không chịu thua kém, nhún người một cái phóng thẳng lên lôi đài, đối diện Nghê Mạn Thiên, mặt đối mặt, kiếm đối kiếm.
Bất thình lình, thanh kiếm trong tay Nghê Mạn Thiên vung tới, tốc độ nhanh kinh hồn, mà đáng nể hơn là Sóc Phong như một phản ứng bản năng mà đưa kiếm đáp trả. “Vút” một tiếng, bên tai hai người chỉ còn lại tiếng gió vi vu, mà người bên dưới, ngoại trừ những người có tu vi tầm tầm Hủ Mộc Thanh Lưu có thể thấy được chiêu thức của cả hai thì còn lại chỉ thấy hai bóng bạch y lao vào nhau, thỉnh thoảng là những chớp lửa xanh đỏ do hai thanh kiếm chạm nhau điên cuồng.
Nửa tuần trà sau, Sóc Phong bất chợt vung kiếm nhanh đến mức Nghê Mạn Thiên không kịp trở tay, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một thân bạch y bị đánh văng ra khỏi lôi đài. Ngay khoảnh khắc Nghê Mạn Thiên sắp chạm đất liền cảm thấy có người đang nắm lấy tay cô kéo lên, mở mắt ra, người trước mắt không phải là Sóc Phong mặt than, mà hiện tại lại có thêm chút tiếu ý trên môi sao.
Cuối cùng, người thắng hiển nhiên là Sóc Phong, mà đối thủ của cậu, còn đang phụng phịu hất tay cậu ra, ngoan ngoãn quay về bên cạnh Nghê Thiên Trượng ngồi giận dỗi. Được rồi, Sóc Phong thừa nhận, Nghê Mạn Thiên lúc này càng có vẻ giống Đường Bảo, à không, phải là giống như một con sủng vật khả ái bị chủ nhân là cậu ức hiếp mới đúng.
Mà lúc này ở trên cao, nơi Tam tôn đang ngồi kia lại là một cách nhìn khác. Vừa nhìn thấy Nghê Mạn Thiên bị đánh văng ra, Bạch Tử Họa hắn không thể phủ nhận, hắn có chút thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng thực lực của Sóc Phong cao hơn bất kì đệ tử nào cùng khóa, cho nên dù Tiểu Cốt có thắng hay thua vòng trước đó đối hắn cũng không quan trọng, cái quan trọng là dù như thế nào thì Sóc Phong cũng sẽ không tổn thương Tiểu Cốt như Nghê Mạn Thiên, về điều này, hiện tại hắn cũng có thể tạm thời yên tâm. Nhưng điều mà hắn thắc mắc hiện tại chính là:
– Sư đệ, đệ thấy nha đầu kia tư chất thế nào? – Bên cạnh, Thế Tôn Ma Nghiêm bất chợt chỉ về một tiểu nữ tử tầm tuổi Thiên Cốt, mày ngài mắt phượng, khóe môi hơi cười đầy ẩn ý, có thể nói, nàng ta cùng với Nghê Mạn Thiên hai vẻ đẹp đối lập ngang bằng, một kiều diễm một thanh tú. Vấn đề là, trước đây, nàng ta chưa từng xuất hiện.
Khi bốc thăm thi đấu, vốn ban đầu cũng không hề có tên của nàng ta, có điều, người của Thiên Mẫu nương nương đúng lúc này lại tới, nói rằng muốn để nha đầu đó, tới Trường Lưu bái sư. Vốn không đúng luật, nhưng Tam Tôn lại không thể nào không nể mặt Thiên Mẫu vì vậy, điều kiện đặt ra, chỉ cần nàng ta có thể nằm trong mười sáu người đứng đầu, vậy thì có thể bái sư. Điều mà không ai ngờ tới chính là, tiểu nha đầu này thoạt nhìn yếu đuối, không chỉ có thể vào trong mười người đứng đầu, mà còn có thể đánh tới trận cuối này, cả người không chút sứt mẻ, trong khi Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên và cả Hoa Thiên Cốt đều thương tích đầy mình.
Bạch Tử Họa hoài nghi, lẽ nào việc hắn cùng Tiểu Cốt quay trở về thời gian này, có liên quan đến nàng ta:
– Tốt hơn những người cùng trang lứa rất nhiều. – Một câu này, là trả lời cho câu hỏi trước đó của Ma Nghiêm.
– Đại sư huynh, lẽ nào huynh muốn nhị sư huynh nhận nha đầu đó làm đệ tử. – Sênh Tiêu Mặc phe phẩy cây chiết phiến trong tay, điệu bộ hồ ly hỏi.
– Ban đầu ta muốn tiến cử là Sóc Phong, hiện tại… để xem đã. – Ma Nghiêm ngập ngừng nói.
Sênh Tiêu Mạc cùng Lạc Thập Nhất đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn nhau, Bạch Tử Họa lại như lơ đãng không nghe thấy.
Bên dưới, Hoa Thiên Cốt sắc mặt còn chút trắng do vết thương không khỏi khiến người khác đau lòng, mà đặc biệt là Bạch Tử Hoa, ngự kiếm lên. Đối diện nàng, chính là người mà nãy giờ Tam tôn đang nhắc đến. Hoa Thiên Cốt không thể phủ nhận, bộ dạng người trước mặt so với Nghê Mạn Thiên là kẻ tám lạng người nửa cân, không kiêu ngạo như Nghê Mạn Thiên nhưng lại có phần xa cách không kém gì Tôn Thượng. Hơn nữa, đây là lần đầu so chiêu, thậm chí là lần đối diện, không khỏi khiến Hoa Thiên Cốt có chút áp lực.
Người trước mắt đột ngột mỉm cười khuynh thành, dường như nhìn ra điều Hoa Thiên Cốt lo lắng liền khẽ nói:
– Không cần sợ, chúng ta chỉ so cao thấp, ta cũng không có hại ngươi. – Giọng nói êm tai, trong vắt như nước hồ mùa thu vang lên. – Tên ta Mộc Sở Quân, còn ngươi?
– Ta tên Hoa Thiên Cốt. – Nhận thấy người kia đối mình hòa nhã, Hoa Thiên Cốt cũng nhẹ nhàng cởi bỏ một tầng lo lắng, bắt đầu chuyên tâm thi đấu.
Hai bóng người một trắng, một lam bắt đầu lao vào nhau. Đường kiếm của Mộc Sở Quân tương đối sắc bén, từng chiêu từng chiêu xuất ra hoàn toàn không dư thừa, lại tuyệt nhiên không tổn hại đến một sợi tóc của Hoa Thiên Cốt. Nếu so ra, chiêu thức có chút yếu do không đủ lực của Hoa Thiên Cốt kia lại có phần thua kém. Tuy nhiên, Mộc Sở Quân đánh chẳng qua để đạt điều kiện của Tam Tôn, nàng ta cũng không thiết tha gì vị trí đứng đầu, còn Hoa Thiên Cốt đã hứa với Tôn Thượng dĩ nhiên sẽ cố gắng hết sức.
Một kiếm Hoa Thiên Cốt chém qua, Mộc Sở Quân lập tức ngả người về sau, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia ẩn ý không rõ ràng. Nàng ta đưa kiếm đáp trả, gạt kiếm của Hoa Thiên Cốt sang rồi lập tức phản đòn. Thêm một lúc sau nữa, ngay lúc Hoa Thiên Cốt biến chiêu đánh về phía Mộc Sở Quân, một chiêu này, dù là Sóc Phong hay Nghê Mạn Thiên đều có thể đáp trả dễ dàng, có điều, Mộc Sở Quân ngay lúc này không biết là sơ ý hay cố tình lại bước hụt một chân ra khỏi vòng đấu. Theo luật, ra khỏi vùng lôi đài chính là thua,
– Thiên Cốt, cô thắng rồi! – Mộc Sở Quân nhẹ nhàng thu kiếm, đối Hoa Thiên Cốt mỉm cười. Mà Hoa Thiên Cốt lại ngây người, vừa nãy…
– Mẹ Cốt Đầu, mẹ thắng rồi. – Tiếng Đường Bảo vui mừng reo hò vang lên khiến cho đồng loạt Tam Tôn có chút mơ hồ, rõ ràng ban nãy Mộc Sở Quân có thể đáp trả thậm chí là chiến thắng, vậy mà lại… haiz
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!