[đồng nhân huyết tộc cấm vực]sáng và tối.
chap6
-Chủ nhân người xem thế nào có cần cứu nam cung nguyệt kiến không?
-Không cần đâu.phải cho cô ta kích thích mới phát huy cực đại sức mạnh.nam cung tiến sĩ ,người đó không thể chết.chơi dùa vận mệnh mới thú vị a~~
Bóng dáng đột ngột biến mất
Căn nhà của tiến sĩ Nam Cung.
“Tối qua, học viện Thánh Bùi Nhân đã bị những sinh vật biến dị tấn công, số người thương vong đến giờ vẫn chưa rõ. Ngoài ra còn có rất nhiều học viên mất tích…”
Tiến sĩ Nam Cung ngồi trước màn hình tivi, Nguyệt Kiến đang dọn bàn ăn nghe thấy vậy cũng rất lo lắng quay sang theo dõi, bên con mắt còn lành lặn của cô trùng xuống. Nguyệt Kiến lên tiếng, giọng nói có chút buồn bã cùng lo lắng:
-Triêu Nhan và Tịch Nhan, các chị ấy…
Tiến sĩ Nam Cung nghe vậy liền ngắt lời cô:
-Chúng nó vẫn chưa có tin tức…
Hú hú…
-Máy bảo vệ đang reo?!
Tiến sĩ Nam Cung đứng bật dậy, lấy ống nhòm, kéo rèm cửa lên quan sát. Phía bên ngoài, đám xác sống bất ngờ xuất hiện, chúng kéo đến ngày một đông. Tiến sĩ Nam Cung hốt hoảng quay lại, nói:
-Có nhiều người khả nghi đang đến gần! Lấy những thứ quan trọng, nhanh chóng cùng bố rời khỏi đây!
-Vâng!bố còn lãnh hàn?
Thôi kệ nó nó trốn có lẽ sẽ an toàn hơn
Nói rồi, Nguyệt Kiến vội vàng chạy vào phòng, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc tư trang, cô mở ngăn kéo bàn, bên trong là hai chiếc hộp gỗ tròn in hình cây thập giá, thầm nghĩ: ”Đồ mà Triêu Nhan đưa cho mình… Nhất định phải mang theo!” rồi khoác áo, xách hành lý, nhanh chóng ngồi vào xe.
hướng.
——————–
Kéttttt
Chiếc xe lao ra khỏi vạch ngăn cách, rơi xuống từ trên vách núi cao
Rắc… Ầm!!!
Chiếc xe rơi xuống bãi cỏ cạnh bờ sông, xe bị lật ngược lại, vỡ nát hoàn toàn. Bỗng một bàn tay từ trong xe vươn ra ngoài cậy cửa ra, Nguyệt Kiến lúc này trên người đầy vết thương, cô đau đớn kêu lên khe khẽ, đột nhiên nhớ tới bố, cô bỗng giật mình ngoái lại thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô:
-Bố!!!
Trên người tiến sĩ Nam Cung lúc này khắp người là những vết thương, máu từ miệng những vết thương chảy ra rất nhiều. Nhưng bỏ qua những vết thương nặng đó, tiến sĩ Nam Cung chỉ nghĩ tới Nguyệt Kiến, ông mỉm cười mãn nguyện khi thấy cô vẫn an toàn. Thì ra, trong lúc chiếc xe lao xuống vực, tiến sĩ Nam Cung đã ôm lấy Nguyệt Kiến, dùng cả thân mình để che chắn cho cô.
-Bố, cố chịu một chút! Con sẽ nghĩ cách cứu bố ra!
Thế nhưng, tiến sĩ Nam Cung lại ngăn Nguyệt Kiến lại,ông khó nhọc cất tiếng:
-Nguyệt Kiến, không cần đâu, đã không còn tác dụng rồi. Hành lý đều để trong cốp xe phía sau, con xem xem còn có thể mở ra không.ra ngoài chắc sẽ có trạm xe, con mau mang hành lý đi mau!
Nguyệt Kiến sững người, cô không thể nào chấp nhận được những gì cha mình vừa nói, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô hét lên:
-Không!!!
Tiến sĩ Nam Cung mặc dù đã hoàn toàn kiệt sức vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn ồn tồn giải thích:
-Nghe lời, bố đã không còn cứu được nữa. Những xác sống ban nãy ở không xa đâu, chúng chỉ ngã bất tỉnh thôi. Đợi chúng tỉnh lại hoặc là những xác sống khác tìm đến, con sẽ không thoát được đâu…
-Không, Nguyệt Kiến sẽ không rời xa bố!
Nguyệt Kiến lắc đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài xuống gò má.
-Con biết không? Những xác sống đó rất có thể là nhắm vào con mà đến, tuyệt đối không thể để chúng đem con đi. Bởi vì…
Trong khu rừng hoang vắng, dưới những tán lá cây già xào xạc, cành lá xao động. Mái tóc dài của Nguyệt Kiến bị gió thổi tung lên, khuôn mặt cô sững sờ khi nghe những lời của tiến sĩ Nam Cung:
-Bố tiêm Mê Nguyệt Dẫn vào người Tịch Nhan chỉ là giả. Mê Nguyệt Dẫn thật, một lọ cho Triêu Nhan, một lọ là tiêm vào trong cơ thể con…
-Sao ạ?!
Nguyệt Kiến không thể tin vào những lời mà cha mình vừa nói.
Tiến sĩ Nam Cung không đáp, ông tiếp tục nói ra sự thật bởi hôm nay, nếu như không nói thì bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
-Bố thường cho con uống thuốc ức chế sự tăng trưởng của Mê Nguyệt Dẫn, vì thế vẫn chưa biểu hiện bất kỳ dấu vết nào. Một khi ngưng thuốc, con sẽ dần dần biến đổi không giống những người khác. Qua thêm vài tháng nữa, mặt của con cũng sẽ hồi phục hoàn toàn. Nguyệt Kiến, mang theo hi vọng và sứ mệnh, hãy tìm đội thợ săn đi…
-Bố!!!
Đám xác sống nhảy xuống theo chiếc xe của cha con tiến sĩ Nam Cung lúc này đã dần hồi tỉnh, chúng xuất hiện ngay phía sau Nguyệt Kiến, cô giật mình, ngoái đầu lại nhìn, vô thức thốt ra một tiếng “A?”. Không để cho bản thân được phép yếu đuối thêm lần nào nữa, Nguyệt Kiến lập tức đứng lên, cô tự nhủ với bản thân mình:
-Vì bố, ta và các ngươi phải hợp sức!
Pằng! Pằng! Pằng!
Xác sống ngã xuống một bóng người đang thổi khói trong cái súng nhìn cía vẻ mặt cao cao tại thượng
-LÃNH TỊCH-nguyệt kiến kêu lên
-giỏi lắm,cậu nhóc-một bóng 3 người 2 nam một nữ hiện ra
-đừng kêu tôi là nhóc-nhiệt độ đột ngột trầm xuống
Vút
một thanh kiếm bay tới cô gái bên cạch ngăn lại nhưng….
vút lại một thanh kiếm bay với tốc độ nhanh hơn,bay tới sát cái trán cô gái đó mang khí chất sét đánh mà đột ngột dừng lại
-cô gái này cũng không tồi nhỉ?-giọng cậu vang lên
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!