[đồng nhân huyết tộc cấm vực]sáng và tối.
chương 5
Trước cổng học viện đột nhiên xuất hiện một người ăn mày, anh ta trùm một chiếc áo choàng đen, ngồi bệt trước cổng. Nhìn thấy anh ta, các học viên bắt đầu xì xào bàn tán, vẻ mặt khinh thường:
-Ăn mày từ đâu đến vậy? Dám ngồi ở gần cửa xin ăn!
-Trường Thánh Bùi Nhân của chúng ta là trường quý tộc nổi tiếng, bộ mặt của trường đều bị hắn ta làm hỏng cả rồi!
-Mau báo với bảo vệ đuổi đi đi!
-Hừm, nếu muốn xin ăn, chúng ta có ít đồ ban cho ngươi đây!
Xung quanh cậu ta, đám đông bắt đầu vang lên tiếng cười thích thú, rồi cả một trận “mưa đá” xối vào người ăn mày nọ.
lãnh tịch thấy vậy chạy đến nói
-Các người không được tùy tiện ức hiếp người khác!
thấy vậy, đám đông lập tức giải tán, tên hồi nãy quay lại khoác vai bạn học đi cùng
Lãnh tịch quay lại kiểm tra một lượt
-anh hoàn đoàn dâu có bị thương gì đâu?Cho anh, hãy mua cái gì ăn đi!
Người ăn mày không nói gì, anh ta đưa tay cầm lấy. Trên tay anh ta có một hình xăm màu đỏ tươi như máu, kéo dài từ mu bàn tay đến bắp tay trên trông rất bí ẩn.
Lúc đó triêu nhan tới cậu lập tức rời đi
Trời đã trở tối…
Ở một bãi đất hoang, xác sống từ khắp nơi đổ về mỗi lúc một đông. Từ trên một tòa nhà cao tầng mà khi
đứng ở đó sẽ có thể quan sát được tình hình bên dưới hiện tại rõ ràng nhất, có một tên bí ẩn trùm áo choàng đen kín người, làn gió thổi qua làm tấm áo choàng của hắn khẽ lay động. Bên cạnh hắn là một tên tóc xanh khác, dường như là thuộc hạ của hắn.
-Báo cáo đại nhân, xác sống tập hợp càng lúc càng nhiều.
-Rất tốt!
Vẻ mặt tên thủ lĩnh ánh lên tia chết chóc lạnh lẽo, mỉm cười hài lòng.
-Đại nhân, nghe nói ngài đã đi xem qua ngôi trường đó?!
-Phải, mỗi lần trước khi hút sạch máu của nơi nào, ta cũng đều thích cải trang thành ăn mày, đến nơi đó xin ăn.
Nói tới đây, đôi mắt của hắn bỗng ánh lên tia chết chóc, hắn ta nhếch môi, nở nụ cười ma mị:
-Ta thích trò chơi như thế, ở giữa sự cao quý nhất và thấp hèn nhất. Loại chuyện chuyển đổi này khiến ta bị thu hút, khiến ta nghĩ lại chuyện lúc nhỏ…
Nghĩ ra một chuyện, Phạm Lạc Già liền quay đầu lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ là Dĩ Tái:
-Phải rồi, cái người tên Nam Cung lãnh tịch….là ai?
-hắn là em của nam cung triêu nhan và nam cung tịch nhan…
-có phải cái người mà làm ngươi ngày đó…trông thật thảm hại?
-Phải rồi, cái người tên Nam Cung Triêu Nhan… Ta muốn phải còn sống!
Vâng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!