Đông Phương Nhất Chiến
Chương 14: Kinh diễm nhất kiếm
Đường Phương dựa vào món khinh công tuyệt thế linh lung xảo diệu của cô
Yến Tử Phi Vân Tung, lại thêm lần nữa lẽn vào Long Đầu Nam, chế ngự ba
tên phòng vệ canh gác, xông vào Ngũ Phi Kim không một chút tiếng động
không một ai phát giác.
Trừ lý do vì môn khinh công tuyệt đỉnh
phi thường đó của cô, Đường Phương sở dĩ tiến vào được Ngũ Phi Kim, chủ
yếu là vì: không ai ngờ được cô lại dám vừa thoát ra được đã trở lại.
… Một người rõ ràng là chạy trốn hoang mang như vậy, lại trở về làm một
kẻ tấn công, chuyện đó đích xác làm cho bất kỳ ai đều không ngờ đến.
Làm người ta trở tay không kịp chính là cho mình cơ hội chiếm chắc cái thế thượng phong.
Sơn đại vương và ba mươi lăm tay thiết kỵ chẳng có cái may mắn đó.
Bọn họ có cái khí thế lớn lao hung bạo.
… Khí thế càng lớn, kinh động càng nhiều.
Do đó, kẻ cường dễ bị át chế, kẻ cứng dễ bị chẻ gãy.
… Làm kẻ cương cường cũng không dễ dàng, làm được lâu cũng không dễ dàng.
Có điều bọn Sơn đại vương vừa làm được còn làm lâu được.
Bọn họ lấy cái thế của kẻ cường, cái thế của kẻ bá đạo hoành hành thiên hạ, xông pha giang hồ!
Hiện tại bọn họ đang tính thổi bay Long Đầu Nam.
Lúc Đường Phương vừa vào Ngũ Phi Kim thì cũng vừa đúng lúc đại đội của Sơn
đại vương đã tiến vào mười dặm trong lãnh địa của Long Đầu Nam, Ngũ Phi
Kim lập tức phát hiện bèn đánh trống trên Kim Cổ lâu báo hiệu.
Lôi Dĩ Tấn lập tức như sét đánh không kịp bưng tai, ra tay bày bố trận
pháp, sau đó cùng Đường Đường Chính tự mình thống lãnh cao thủ Tây môn
năm mươi hai người, chạy ra nghinh chiến Sơn đại vương.
Lôi Dĩ
Tấn và Đường Chính ra trận, Đường Nã Tây thì điều binh khiển tướng, bố
trí trong Ngũ Phi Kim, điều độ có phương pháp, bấy giờ Lôi Biến lại hốt
hoảng đến thông báo: “Có ba tên phòng thủ ở Kim Cổ lâu bị cầm chế, người lại thân pháp quá lẹ, xuất thủ cũng nhanh nhẹn, bọn họ chẳng thấy kịp
là ai… Xem ra rất có thể đã có kẻ địch xâm nhập vào trong trang”.
“Hoa lão đại và Ôn lão tứ chẳng phải là thứ vừa!”
Đường Nã Tây gãy gãy cấu ghét trên móng tay, giọng nói bình thường rất từ hòa bây giờ cũng đã the thé hẳn lên.
“Lại càng tốt, bắt rận trong bình, chạy đâu cho khỏi”.
Lôi Bạo Quang sát khí đằng đằng nói: “Mấy tên thỏ đế không muốn sống này
gan chó lớn lắm, rõ ràng đã chạy rồi, còn quay trở lại đánh! Nếu mà mà
chờ đến ngày mai, bọn mình bày trận xong xuôi, cao thủ trong tổng đường
cũng điều động trở về, thì lại hai đứa giết một cặp, lại càng nhiều càng đông chợ!”
Đường Bất Toàn thì nói giọng âm u hiểm độc: “Bọn
chúng đánh trở lại, không chừng chắc là muốn cứu Từ Vũ đó? Nếu vậy thì
tên họ Từ chắc là đã biết cơ mật trọng đại, nếu không, lấy cái tính tự
tư tự lợi của Đường Bi Từ ra mà nói, làm sao dám hiên ngang phát động,
chẳng tiếc mạng đánh cố vào? Để tôi lại khảo vấn thử xem một phen có hỏi ra được gì không? Nếu mà chuyện không xong, giết hắn trước cho đả tức
cũng tốt!”
Đường Nã Tây khen một tiếng nói: “Được, chuyện này hai chú đi làm trước đi, một lát nữa ta sẽ lại”.
Hai người phụng lệnh đi ngay.
… Võ công và thủ pháp phóng ám khí của Đường Nã Tây, với bối phận trong
Ngũ Phi Kim, đều chẳng phải xem là tối cao gì, có điều trong kế hoạch
liên minh Đồ Cùng của ba nhà, lại là một nhân vật đầu não, bình thời
những kẻ túc trí đa mưu, lòng dạ cay độc, muốn chiếm một chân quyền hành chức phận trong cái thế lực mới dựng lên này, đều hiểu được phải trước
hết thân với lão, nịnh bợ lão, như vậy mới có cơ hội bay bỗng tiến thân, và được trọng dụng.
… Người ta muốn sinh tồn, thể nào cũng phải tìm trăm phương ngàn kế.
Ai bảo mi là người?
Huống gì còn sống trong giang hồ, một nơi mạnh được yếu thua, ngươi mưu mô ta gian trá!
Đường Phương trí nhớ rất giỏi.
… Tấm họa đồ Từ Vũ đưa cô, cô chỉ nhìn qua một lần là đã nhớ hết chín mười, do đó tránh hết được rất nhiều cơ quan.
Cho mãi đến khi cô lướt tới Thủy Nguyệt Bán Đường rồi.
Bên ao có một người, mặt mày đầy vẻ bệnh hoạn, xem ra lại hình như đầy vẻ
sầu khổ; vốn là mặt mày đầy vẻ sầu khổ, nhưng nhìn lâu một hồi lại thấy
đầy bệnh hoạn, ngồi yên tĩnh ở đó (thậm chí còn rất có vẻ ôn thuận),
hình như đang chờ ai.
(Gã đang chờ ai nhỉ?)
Bên cạnh gã, còn có một bầu rượu.
Trong Ưng Lưu Các, trên bàn chén đĩa hỗn loạn, bởi vì một đám người đang ăn
uống đó, bỗng nhiên phải ùn ùn bỏ đi kháng địch, chỉ còn thừa một gã
công tử sầu sầu bệnh bệnh, và chín bầu rượu đặt bên cạnh.
… Xem dáng điệu của gã, thật tình xem chín bầu rượu đó là chín người bạn thân thiết của mình.
Đường Phương vừa gặp phải gã, lập tức dừng lại.
… Yến Tử Phi Vân Tung là môn khinh công tuyệt đỉnh, nói ngừng là ngừng
ngay, nói đứng là đứng, động và tĩnh, như linh dương nhảy nhót, không
biết đâu mà tìm.
Có điều, cô vừa ngừng lại, gã công tử đang ngồi chờ đó đã dửng dưng nói :
“Cô đã lại”.
… Người gã đợi hiển nhiên là cô.
Đường Phương trong lòng cũng đang có một tiếng than.
… Thật tình cô không muốn đánh nhau với người này.
Bởi vì Ôn Ước Hồng trừ võ công thâm bất khả trắc ra, độc công không thể nào đề phòng nổi, càng trọng yếu là, mãi đến bây giờ Ôn Ước Hồng vẫn đối
đãi cô rất tử tế, do đó mà cô không muốn đánh nhau với gã.
“Tôi đã lại đây”.
“Tại sao cô còn muốn trở về?”
“… Tôi không thể trở về được sao?”
“Cô muốn cứu Từ Vũ?”
“Từ Vũ vì muốn cứu tôi, do đó mới bị nhốt trong này”.
“Tốt lắm. Theo như tôi thấy, y không tiếc tính mạng lại đây cứu cô, là vì
trọng chữ tình; cô bất cố nhất thiết mạo hiểm vào đây, là vì trọng chữ
nghĩa”.
“Tình hay nghĩa, Ngũ Phi Kim các người mưu mô thâm độc
như vậy hại tôi, tôi còn chưa hiểu rõ, dĩ nhiên là không cam tâm, không
phục khí”.
“Cô muốn biết lý do?”
“Chỉ vì muốn giữ tôi lại nơi này, say này dùng để áp bức lão gia gia?”
“Đường Đường Chính và Đường Nã Tây rất sợ lão tổ tông trong Đường môn của cô,
bọn họ một mặt vừa muốn phản, một mặt lại rất sợ hãi, do đó cầm giữ cô,
bọn họ sẽ yên tâm được một chút. Đương nhiên cũng không phải là không có lý do khác”.
“… Các người muốn học bí kỹ của Đường môn: Lưu Bạch thần tiễn và Bạt Mặc thần phủ?”
“Không phải tôi, mà là bọn họ. Bọn họ muốn không chỉ có hai môn tuyệt kỹ đó… nghe nói Yến Tử Phi Vân Tung tối cao tuyệt kỹ, tên là Tại Thủy Thất
Phương, bọn họ cũng rất ham muốn, không biết là cô có biết hay không
biết?”
“Sao anh không thử thử xem?”
“Có cơ hội sẽ thử,… không phải là cô đã trở lại đây rồi sao?”
“Thật ra, sao anh không thẳng thắn chút, lúc xem bệnh độc tử tôi quách cho rồi?”
“Thứ nhất, tôi không hạ độc vào cô đâu. Thật ra thì, bọn họ lúc đầu muốn cho cô mất đi công lực, để dễ khống chế, sau đó lại khích cho cô luyện tập
ám khí, để chứng thực mình đang hồi phục lại, sau này thấy cô không hcịu luyện tập bí kỹ của Đường môn, có lẽ là vì lý do cô không có nội lực
không cách nào ngưng tụ vận công được cho nên chán nản, do đó muốn tôi
giảm bới chất độc Thất Tam Điểm thành ra Thất Điểm, cho cô có cách luyện tập, nhưng bệnh thì chung quy vẫn không hết, để vạn nhất có chuyện gì
còn dễ giải quyết; bất quá, tôi chẳng nghe lời họ nhờ, sau này tôi cho
cô thuốc, trừ giúp cô hồi phục lại toàn bộ công lực ra, còn phụng mệnh
của Đại đương gia, để cho cô hoàn toàn hồi phục thể chất, nếu không,
hiện tại cô chẳng đi qua đi lại như ý vậy. Thật ra tôi đã có bỏ thuốc
vào trong rượu, để cho cô bớt đau, rất tiếc là cô không hcịu uống rượu
của tôi. Thứ hai, trước khi cô còn chưa tiết lộ ra bí quyết của mấy môn
tuyệt kỹ đó, Đường Nã Tây, Lôi Dĩ Tấn, Đường Đường Chính không có vị
đương gia nào sẽ để cô chết dễ dàng như vậy”.
Đường Phương cười nhạt: “Nói vậy thì, tôi phải cám ơn anh đã đặc biệt ban ân, thủ hạ lưu tình chắc?”
“Không dám”, Ôn Ước Hồng vẫn cái dáng điệu thu nhận không tý gì xấu hổ, “Tôi
đã trị bệnh cho cô khỏi rồi, bọn họ cũng không biết nữa Bọn họ chỉ lấy
làm lạ, mắt thấy cô khí sắc càng ngày càng khỏe ra, tại sao còn chưa
chịu luyện Lưu Bạch, Bát Mặc và Tại Thủy mấy thứ tuyệt nghệ đó”.
“Bởi vì tôi cảm thấy được lúc nào cũng có người đang lén lút dòm ngó”.
Đường Phương mím môi một cái, hai cái má lúm đồng tiền dễ thương hai bên lại
hiện ra, “Nói thẳng ra, từ lúc trước sau hai thứ đang tắm bị người xông
vào rồi, tôi thể nào cũng có cảm giác là có người đang rình mò, tuy tôi
không ngại có gì khác, nhưng bởi vì cảm thấy bất an, cho nên vẫn còn
chưa muốn tại cái chỗ ở lâu mãi mà vẫn có cảm giác xa lạ này luyện tập
tuyệt kỹ Đường môn”.
Cô cười rồi lại nói: “Tôi vốn rất thích tắm rửa. Gần đây thật tình tôi có hơi sợ phải đi tắm rửa”.
“Vậy thì cô đã làm đúng rồi”.
Ôn Ước Hồng cười nói: “Bọn họ đã nhìn lầm”.
“Nhìn lầm?”
“Thật ra cô cũng không đơn giản”, Ôn Ước Hồng nói: “Bọn họ cứ ngỡ cô chỉ là
một đứa con gái ưa cười ưa khóc, vừa ra đời chưa biết trời cao đất dày
là gì, thiên chân gần như là ấu trĩ”.
“Thật ra bọn họ cũng không
lầm đâu, tôi đích xác là vậy”, Đường Phương nói, “Có điều, tôi còn có
một mặt khác, bọn họ còn chưa nhìn rõ ràng thế thôi”.
Ôn Ước Hồng cười nói: “Bọn họ chỉ nghĩ cô là một đứa con gái làm chuyện gì cũng
theo hứng, nhưng không biết cô cũng là đứa con gái vừa thông minh vừa có nghĩa khí… Cô có gan mới đó đã trở lại cứu Từ Vũ, mọi người đều không ngờ tới”.
Đường Phương nói: “Đã vậy thì, nói lại chính đề,… Từ Vũ ở đâu?”
Ôn Ước Hồng bật cười, nãy giờ gã vần chưa chính diện nhìn Đường Phương,
hiện tại gã xoay người lại đối diện với cô và hỏi: “Bọn họ muốn tôi canh giữ nơi đây, tức là muốn tôi không cho ai lại cứu Từ Vũ, và cũng bắt
giữ người lại cứu Từ Vũ… Tôi còn là Tứ đương gia trong Ngũ Phi Kim mà, không lẽ tôi không làm chuyện gì sao, còn không bằng cái hòn núi giả
hòn đá giả ở đây nữa?”
Đường Phương ôm miệng cười nói: “Nói vậy,
tuy anh có lòng ưu ái bảo hộ tôi, nhưng vì trong mình có trách nhiệm,
đành phải giao thủ với tôi thôi?”
Ôn Ước Hồng gật đầu, sau đó thở ra một hơi nhỏ: “Trừ phi hiện tại cô lập tức bỏ đi, tôi sẽ cho là không hề thấy cô bao giờ”.
Đường Phương kiên quyết nói: “Tôi đã lại đây rồi, chưa cứu được Từ Vũ, tôi sẽ chẳng đi đâu”.
Ôn Ước Hồng thở ra một tiếng dài nói: “Thế thì chỉ còn nước đánh bại tôi trước thôi”.
Đường Phương cắn cắn môi nói: “Tôi vốn không muốn đánh nhau với anh… ở đây, anh đối xử với tôi cũng không tệ”.
Ôn Ước Hồng nói: “Tôi cũng không muốn cùng cô giao thủ. Nếu hiện tại cô muốn đi, vẫn còn kịp đấy”.
Đường Phương nhoẻn miệng cười nói: “Đi, tôi nhất định là đi, nhưng phải cứu xong Từ Vũ rồi mới đi”.
Ôn Ước Hồng thở dài nói: “Chúng ta không động thủ cũng được. Trừ phi cô
chuốc rượu cho tôi say, thì lúc đó tôi say hồ đồ ra, chuyện gì cũng
chẳng thấy, chuyện gì cũng ngăn không được, chẳng ai lại mà quái trách
gì tôi được!”
“Kế hay lắm!”
Đường Phương cười nói: “Có điều tôi sợ uống không lại anh”.
“Tôi uống ba vò cô uống một vò, tôi sẽ thả cô qua!”
Một người có thể uống nửa vò rượu đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
Nhưng Ôn Ước Hồng nghe Đường Phương chịu thi uống rượu, gã bèn sáng rực từ
mắt đến cả khuôn mặt, “Cô nên lo chuyện trong rượu có độc mới phải…
Rốt cuộc tôi cũng là người nhà họ Ôn Độc tông nổi tiếng ở Lĩnh Nam!”
“Tôi chỉ biết anh là Ôn Ước Hồng” Hàm răng trắng như ngọc của Đường Phương
đang cắn vào môi, cô nói: “Được, thế thì tôi xá mệnh bồi uống rượu đây!”
Ôn Ước Hồng bật cười.
Gã hỏi Đường Phương bằng giọng rất ôn hòa: “Cô có biết ta thành danh vào chuyện gì không?”
“Lúc trước anh có biệt hiệu là Tam Tuyệt công tử, lấy rượu, độc, kiếm nổi
danh thiên hạ;” Đường Phương trả lời: “Nhưng dạo sau này, người ta đều
đặt cho anh biệt hiệu là Tam Hồng công tử, thịnh danh đó của anh hoàn
toàn là do tửu lượng mà có”.
Ôn Ước Hồng lại hỏi cô bằng giọng thật ôn nhu: “Trước giờ cô không thích uống rượu?”
Đường Phương cười nói: “Anh có bao giờ thấy tôi nếm qua chút rượu nào chưa?”
Giọng nói của Ôn Ước Hồng vẫn còn thật ấm: “Cho dù tôi nhường cô, cô có thể
uống cho thành ngang tay với tôi, nhưng cô cũng sẽ say ngất ngư đi rồi,
làm sao còn đi cứu được Từ Vũ?”
“Tôi biết, tôi cũng hiểu rõ. Anh
làm tôi say rồi, bèn trục xuất tôi ra khỏi Long Đầu Nam, tôi cũng chẳng
còn biện pháp gì để đi cứu Từ Vũ nữa;” Đường Phương nhìn chăm chăm vào
Ôn Ước Hồng, nói từng tiếng một, “Anh cũng biết tính tình của tôi, trước giờ tôi không thích ai nhường nhịn mình”.
Ôn Ước Hồng thở dài.
Lần này gã chẳng còn nói năng gì nữa.
Cánh tay gã duỗi ra, gã đã chụp ngay lấy một bình rượu, đánh phăng cái nắp
qua một bên, mùi rượu lập tức thơm lừng lên tứ phía, làm người ta muốn
say sưa cả luôn.
Gã đưa bình rượu qua cho Đường Phương.
“Đây là thứ rượu mạnh nổi danh tên là Yên Chỉ Lệ, không bị rát cổ họng, nhưng rất nặng, cô nên cẩn thận”.
Ôn Ước Hồng vừa ngửi thấy mùi rượu, giọng nói đã biến thành dịu dàng như đang thủ thỉ với tình nhân.
“Nơi đây có sáu bình rượu Yên Chỉ Lệ, còn ba bình kia, tên là Cán Bất Đắc,
thứ rượu đó, lại có tên là Truy Mệnh, còn nồng, còn cường, còn đằm, còn
liệt, còn mạnh hơn cả Yên Chỉ Lệ!”
Sau đó gã nói: “Cô chỉ cần
uống được nửa bình Yên Chỉ Lệ còn chưa ngã ra, tôi sẽ bồi với cô một
bình Cán Bất Đắc, nếu cô uống được hết cả bình Yên Chỉ Lệ, coi như cô
thắng”.
Đường Phương dĩ nhiên là đã có nghe qua cái thứ rượu Cán
Bất Đắc… nó được mang cái biệt hiệu của tay tửu lượng cao nhất trong
Tứ Đại Danh Bộ vang lừng thiên hạ là Truy Mệnh làm tên, tự nhiên là
không phải dễ dàng.
Cô gật đầu.
Tiếp lấy bình rượu.
“Tôi thử thử xem”. Cô trịnh trọng nói.
“Được”, Ôn Ước Hồng túm lấy một bình Cán Bất Đắc, cũng chặt bay nắp bình, nói: “Xin mời”.
“Mời”. Đường Phương nói.
Cô ực một hơi uống cạn.
Không phải là một ly rượu.
Không phải là một hồ rượu.
Cũng chẳng phải là nửa bình rượu.
… Mà là cả một bình rượu, một hơi cạn bình.
Cô uống xong bình rượu rồi, còn nhỏ mấy giọt còn lại vào miệng, liếm liếm
môi, cười khanh khách lên, cười tươi như hoa, ánh mắt sáng rực, cả người in hệt như ly rượu mạnh mềm môi.
Cô cười hỏi Ôn Ước Hồng: “Còn có gì không?”
Ôn Ước Hồng há to miệng, quên cả bình rượu trong tay.
“Thiệt là đủ mạnh!”
Đường Phương dùng ngón tay nhỏ xíu xinh xắn quyệt vệt rượu còn dính trên
miệng, “Sao rồi? Trên tay có rượu không uống, không phải là uổng của
trời sao?”
Ôn Ước Hồng rú lên: “Cô…”.
“Đúng rồi, anh
uống là thứ Truy Mệnh, không công bằng với anh lắm phải không, chi bằng
thế này đi”, cô túm ngay lấy một bình Truy Mệnh, cười nói, “Tôi cũng
uống Cán Bất Đắc với anh, anh uống một bình, tôi uống hai bình, được
không?”
Sau đó bọn họ mỗi người tự mình tự uống, ngang tay nhau; một bình Cán Bất Đắc uống sạch.
Đường Phương sau đó là ánh mắt càng sáng rực, nụ cười lại càng kinh hồn diễm tuyệt.
“Chỉ còn thừa có mỗi bình Truy Mệnh thôi, chi bằng tôi uống nó”, Đường Phương giành lấy nói, “Anh uống Yên Chỉ Lệ đi thôi”.
Nói xong đã giành bình rượu qua bên mình, làm một hơi cạn.
Ôn Ước Hồng uống xong bình Yên Chỉ Lệ thứ hai, đã bắt đầu lảm nhảm nói một mình: “… Tôi không ngờ cô uống quá nghề như vậy!”
“Tôi chỉ nói với anh tôi không thích uống rượu, tôi có gạt nói với anh là
tôi không biết uống rượu đâu”. Đường Phương cười hì hì dùng bàn tay sờ
sờ lên cái má lúm đồng tiền đang hiện lờ mờ ra trên má.
Uống xong bình thứ ba, Ôn Ước Hồng đã trợn trừng cặp mắt lên, liên tiếp ựa ra hơi rượu.
Đường Phương cười tươi như hoa, mặt mày trắng trẻo ướt át, Ôn Ước Hồng cặp
mắt say sưa nhìn cô dáng điệu phong lưu kiều mỵ đó, vốn đang sáu phần
say đã biến thành tám phần, rốt cuộc nói: “… chẳng ngờ…”.
Còn chưa hết lời, Đường Phương đã uống xong bình thứ tư.
Cô còn đảo ngược bình lại, đưa về phía Ôn Ước Hồng để chứng tỏ cô đã uống sạch không còn một giọt!
“… Không xong rồi, tôi chẳng còn uống nổi nữa”. Ôn Ước Hồng nói.
Y đích xác là Tam Hồng công tử, uống xong ba bình rượu mạnh, vẫn còn chưa ngã xuống, bất quá cũng đã say tới bảy tám phần rồi.
“Tửu lượng của cô khá lắm, có điều…”.
Đường Phương cười nói: “Có điều anh còn chưa uống bình thứ tư”.
“Tôi không uống nữa”, Ôn Ước Hồng nói năng không còn thong dong, “Tôi muốn tỷ kiếm với cô!”
“Sao?”
Đường Phương nhướng mày lên, “Còn không chịu thua sao?”
Ôn Ước Hồng chỉ nói: “… Cẩn thận đấy!”
Nói xong gã bèn rút kiếm ra.
Kiếm ở chỗ nào?
Trên tay gã vốn không có kiếm.
Eo lưng cũng không có kiếm.
… Thì ra kiếm nằm cuốn quanh dưới bình rượu thứ ba.
Nhuyễn kiếm.
Kiếm vừa đánh ra, trong mà sáng rực, đẹp mà lóe mắt, giống như một trường
kinh diễm từ hỗng hoang sơ khai đợi chờ dưới đáy biển sâu!
Đường Phương không tránh né.
Có phải cô tránh không kịp?
Hay là cô say quá tránh không được?
Nhát kiếm kinh diễm đó, bất chợt ngừng lại trước cổ họng của Đường Phương.
Nhát kiếm ấy đụng phải Đường Phương, tựa hồ như kinh diễm đi một cái.
Kinh kiếm nhất diễm!
Ôn Ước Hồng kinh ngạc hỏi: “Cô không tránh né?”
Gã tuy người đã say mèm, ánh mắt say sưa hỗn loạn, nhưng bàn tay cầm kiếm vẫn còn ổn định đến xuất kỳ.
“Anh không say?”
Đường Phương ánh mắt trong như thu thủy đang nhìn gã, không chớp, “Anh ra chiêu vừa nhanh vừa ổn định!”
“Chẳng vậy đâu!”
Ôn Ước Hồng thình lình thu kiếm, ngã ầm ngay ra mặt đất, ngủ khoèo ra như một hòn đá cuội, còn nói thêm một câu: “Tôi say rồi!”
Làm như nói xong câu đó là gã có thể đi du ngoạn sơn thủy chẳng màng đến chuyện gì khác.
Đường Phương hiểu ý của gã.
Cô đứng dậy.
Cô còn đi cứu Từ Vũ.
Vừa mới đứng lên, cô mới phát giác ra nguyên cái đầu như muốn biến thành bảy tám cái, úi dào, thật cũng có chỗ muốn say rồi.
Bất kể say ra sao, cô vần còn nhớ một chuyện: cô phải đi cứu Từ Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!