Đông Phương Nhất Chiến - Chương 15: Tử ốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Đông Phương Nhất Chiến


Chương 15: Tử ốc


Đường Phương đoán Từ Vũ đại khái là bị nhốt ở nơi đó.

Nhưng muốn tiến vào Tử Ốc, trước hết phải đi qua Hoạt Phòng.

Hoạt Phòng chính là chỗ cư trú của Hoa Điểm Nguyệt.

Chỗ này không thể nào tránh khỏi.

Muốn tránh phải đụng tới cơ quan.

Đường Phương cũng nhất quyết không tránh.

Trước giờ cô vốn là đứa con gái không biết tránh né gì.

Cô chỉ trong cơn gió đang thoảng nhẹ qua, rùng mình lên một cái.

Quả thật có chỗ muốn say rồi.

“Cô có uống rượu?”

Có người đang hỏi, giọng nói thật lười biếng, “Không những thế còn có vẻ say sưa nữa”.

Đường Phương nhìn tới, bèn thấy ao sen đối diện, có một người vừa tàn tật vừa kinh diễm, trong tay đang cầm một cây đuốc, cây đuốc đang cháy leo lét.

Đường Phương nhũ bụng: Lâu lắm cũng chưa thấy mặt y.

Từ hồi y xông vào phòng tắm của cô mãi đến giờ, vẫn chưa thấy xuất hiện thêm lần nào.

“Sao? Lấy làm lạ sao? Người mù cũng đốt đèn sao?”

Hoa Điểm Nguyệt lười lẫm nói: “Cái đuốc này đốt cho cô đấy tôi là kẻ mù,
tối nay trăng tối gió nhiều, tôi không muốn chiếm tiện nghi người khác”.

Nghe y nói, phảng phất như tàn phế là chiếm tiện nghi của người khác nhiều lắm.

Đường Phương bật cười: “Còn nói là không chiếm tiện nghi người khác, còn xông vào phòng tắm của người ta nhỉ!”

Cô đã say hết năm phần, thêm vào đó trước giờ cô ăn nói không bao giờ cấm kỵ chuyện gì, do đó, bây giờ cũng chẳng kỵ húy.

“Chuyện hồi đó…”.

Cặp mắt của Hoa Điểm Nguyệt tựa hồ như chìm sâu, sâu, thật sâu vào dưới đáy biển, giọng nói của y cũng giống như đang vọng từ dưới đáy biển lên :

“Rất có lỗi với cô”.

Đường Phương nghiêng nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay đan
vào nhau, vẻ mặt ra chiều lạ lùng thích thú, đi chung quanh Hoa Điểm
Nguyệt một vòng, rồi ra chiều thú vị hỏi: “Tôi vốn đã mất hết nội lực,
anh đã hạ lệnh cho tôi hồi phục lại đấy”.

Hoa Điểm Nguyệt chỉ nói: “Thì ra lão tứ đã nói cho cô biết rồi”.

Đường Phương nói: “Xem ra, anh ở nơi này cũng là miễn cưỡng không đúng theo ý mình”.

Hoa Điểm Nguyệt cười khổ nói: “Tôi chỉ là cái hình nộm. Ôn, Đường, Lôi ba
nhà, mỗi người có mỗi mật mưu thành kiến mưu phản trong nhà của họ, muốn lập riêng thành một phái, tôi là người ngoài họ, đành để họ bắt đem lại làm bình phong. Nếu không, người của ba nhà của họ đề cử ra sẽ không
tiện làm lão đại, do tôi lại làm lão đại, còn có chỗ hay nữa là, bọn họ
chẳng ai tín nhiệm tôi, còn tôi thì cũng chẳng làm chuyện gì được”.

Đường Phương kinh ngạc hỏi: “Vậy thì Ôn Ước Hồng…”.

Hoa Điểm Nguyệt nói: “Y không có dã tâm, cũng không có chí muốn làm vậy,
chỉ bất quá, thân ở trong giang hồ, cũng chẳng do y chủ trương!”

Đường Phương lạnh lùng nói: “Chân chính cầm lên rồi, đặt xuống được, có
nguyên tắc, có lương tâm, đủ đảm sắc, thì chẳng có cái câu ‘thân trong
giang hồ, không do ở minh’!”

Hoa Điểm Nguyệt yên lặng một hồi,
sau đó mới mệt mỏi nói: “Chỉ tiếc tôi là một người tàn phế, chân không
đi được, mắt không nhìn thấy, như nếu tôi không chịu để người ta lợi
dụng, thì ngay cả muốn sống cũng là một chuyện khó khăn”.

Đường
Phương chận lại: “Cứ vậy mà sống thêm, không phải là so với chết còn
không có gì phân biệt sao. Anh không nói cho tôi biết, tôi còn không
biết được anh là kẻ tàn phế! Hiện tại anh cho là anh như vậy, tôi mới
nhận ra là vậy: khó mà được anh có một thân bản lãnh, còn cốt đầu lại
quá nhẹ như vậy!”

Hoa Điểm Nguyệt run rẩy người lên một cái.

Y chẳng có vẻ phẫn nộ, cũng chẳng có vẻ bi thương.

Gương mặt y chỉ có một thứ mệt mỏi không sao che giấu được.

Vừa tàn tật vừa kinh diễm.

Đường Phương cũng cảm thấy mình ăn nói hơi nặng một chút, do đó bèn nói, “Hoa đại đương gia, ở đây, anh là người bạn mà tôi nói chuyện hợp nhất,
trước giờ tôi không hề xem anh là người tàn phế, nói thẳng ra, anh không nói tôi nhìn không ra, nhưng chính anh lại xem mình là một thứ phế vật, tôi cảm thấy thật đáng tiếc”.

“Tôi còn không được xem là phế vật”. Hoa Điểm Nguyệt bật cười: “Ít nhất, tôi còn chận lại được cô, không cho cô cứu bạn cô đi”.

“Anh không phải là phế vật, bởi vì anh cũng có thể không ngăn cản tôi, để tôi cứu bạn tôi đi”.

“Cô nhất định phải cứu bạn của cô?”

“Bởi vì y đã cứu tôi”.

“Nếu như y chưa từng cứu cô thì sao?”

“Chỉ cần đó là bạn chân chính của tôi, tôi đều cứu!”

Đường Phương oai vệ và cũng rộng rộng lượng lượng nói: “Nếu như có ngày nào đó anh bị ngộ hiểm, tôi cũng sẽ cứu anh”.

Hoa Điểm Nguyệt bật cười, nụ cười làm lộ cái phong tư tàn phế và kinh diễm
của y: “Được, hy vọng có một ngày, cô sẽ cứu được tôi, có vinh hạnh được cô cứu”.

Đường Phương cũng bật cười.

Một cơn gió thổi nhẹ qua.

Có hương hoa, có mùi rượu, có một chút tình hoài…

Nhạt nhòa, lại mệt mỏi.

Nương theo cơn say, Đường Phương đã có chỗ không biệt được rõ ràng đó là yên
lặng của màn đêm hay là nỗi tịch mịch của con người.

Tiếng sát phạt bên ngoài tại sao bỗng dưng im mặt?

“Cô thường hay ca hát, cô ca hát gì vậy?”

Hoa Điểm Nguyệt điềm đạm mệt mỏi hỏi: “Tôi không thấy được, nhưng tai tôi nghe rất rõ”.

Đường Phương say sưa ngọt ngào hát khẽ lên một trận: “Chàng ở một nơi muội
một nơi, núi cao sông sâu đường xá xa xôi; có ngày nào núi sông biến
đổi, mong rằng hai nơi biến thành một nơi”.

Giọng ca của cô thanh thoát còn hơn cả gió nhẹ, mát mẻ còn hơn là gió mát.

Hát xong rồi bèn cười nói: “Một ca khúc đầy vẻ tình nguyện có phải không?”

Hoa Điểm Nguyệt phảng phất như nghe còn chưa đủ, nghiêng một bên tai, còn
đang như thưởng thức một hồi, thật lâu mới bùi ngùi hỏi: “Nghe nói cô
với Tiêu Thu Thủy đại hiệp là một cặp phải không?”

Màn đêm tối
như vậy, chỉ cần đi trong bóng đêm một hồi, cả người sẽ chìm hẳn vào
trong đó, có điều gương mặt của Đường Phương còn đang sung sướng rạng
rỡ, trắng trẻo lồ lộ.

“Anh ấy hở”. Đường Phương nói đến trong lòng đầy những ngọt ngào :

“Đợi chừng nào tôi cứu xong Từ Vũ ra rồi sẽ đi tìm ảnh”.

Hoa Điểm Nguyệt cũng ca lên một câu: “… mong rằng hai nơi biến thành một nơi”.

Giọng ca khàn khàn của Hoa Điểm Nguyệt lộ đầy thâm tình sâu sắc, hát xong, hai người đều cười hết cả lên.

Đường Phương cười nói: “Anh hát nghe hay lắm, hình như… rất đa tình, rất đa tình, rất có nhiều tình cảm thương tâm trong đó!”

“Thương tâm?”

Hoa Điểm Nguyệt trề trề môi: “Ai làm được tôi thương tâm?”

Đường Phương làm mặt hề với y: “Hừ, anh đấy” bấy giờ mới sực nhớ ra y chẳng thấy được.

Nhưng Hoa Điểm Nguyệt lại làm như có thấy, cũng bật cười lên.

Hai người cười một hồi, Hoa Điểm Nguyệt mới nhàn nhã nói: “Còn nhớ cái hôm
chúng ta gặp nhau lần đầu tiên? Tôi xuất thủ thình lình, xem thử cô có
còn võ công hay không, điểm vào môi cô một cái…”.

“Đúng rồi!”

Đường Phương nói ngay một câu: “Anh chiếm tiện nghi của tôi”.

“Ừm, phấn son của cô còn dính trong giấc mộng của tôi nhỉ!”

Hoa Điểm Nguyệt nói có vẻ say sưa, “Còn nhớ cái đêm chúng ta cùng ăn Túy Yên Chỉ…”.

Đường Phương vốn đang cười cười nhìn, cười tít mắt cười mơ màng, bỗng có cảm
giác những lời đó có điều gì không thỏa lắm, không được lắm, do đó cũng
có chỗ bất an, không vui vẻ nổi, bèn vội vã đính chính: “Đó là anh ăn
Túy Yên Chỉ, chẳng phải chúng ta”.

Hoa Điểm Nguyệt cũng chính sắc lại, giọng nói cũng lạnh lùng đi, “Đúng là tôi, không phải cô. Hiện
tại, lại đây cứu Từ Vũ là cô, ngăn cản cô cứu Từ Vũ là tôi”.

Gương mặt của Đường Phương cũng lạnh lùng đi: “Anh thật tình muốn ngăn cản?”

Hoa Điểm Nguyệt không nói năng gì thêm nhiều.

Y chỉ nói một chữ.

“Đúng”.

Nói chắc như đinh đóng cột, không một chút xoay trở.

Đường Phương rùng mình lên một cái.

Không biết có phải vì gió mạnh quá, hoặc là lạnh quá, hoặc là say rượu quá?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN