Dragon World - Chương 32: Quỳ xuống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Dragon World


Chương 32: Quỳ xuống


Vài ngày sau, cuộc thi khảo hạch thăng cấp cũng bắt đầu, nội dung là để mỗi học sinh tự mình chiến đấu với một con Hồn thú ngẫu nhiên từ 100~1000 năm

Trên đấu trường giờ đây là rất nhiều học sinh đến tham gia khảo hạch, có một số đến tham gia náo nhiệt

“Này Thiên, ngươi định đối đầu với Hồn thú bao nhiêu năm vậy?” Vương Đông ngồi trên khán đài bỗng quay sang hỏi làm một số thành phần bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe

“Thì cứ lớn nhất mà phang thôi!” Nghe Thiên tự tin phát biểu khiến mọi người cũng cạn lời quay đầu sang phía khác

“Này thằng con ghẻ, ngươi có dám đánh cược tiếp với ta không?” giọng Đái Hoa Bân vang lên khiến không ít người quay về phía Thiên chờ đợi xem cậu trả lời như nào, dù sao thì lần trước Thiên cũng là người thắng cuộc

“Đái bậy công tử, xem ra giáo huấn lần trước với ngươi là không có tác dụng nhỉ! Được thôi, tuy nhiên lần này người thua sẽ phải quỳ xuống dập đầu người thắng kèm theo một khối Hồn cốt, như nào?” Thiên cũng đành mở lòng từ bi mà nhận vậy, ai bảo tên này ngu quá làm chi

Dù cảm thấy có gì đấy không đúng, cơ mà do tính ngu ngốc khiến Đái Hoa Bân lập tức đồng ý, Thiên cũng nhờ mọi người cùng Vương Ngôn lão sư làm chứng

“Haiz, bỗng nhiên thấy tên này đáng thương quá nhỉ?” tiếng Đường Nhã nói làm chúng nữ ngồi cười khúc khích, hầu hết ánh mắt bọn đực rựa đều quay sang phía này, nhất là khi thấy Thiên ngồi giữa thì đành không cam tậm quay mặt đi vì sợ ghen tị đến thổ huyết mất

“Cuộc khảo sát xin được phép bắt đầu, mời lớp 1 cử người lên tham gia!” giọng vị giám sát lão sư vang lên làm mọi người bắt đầu ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình

“Vũ Thiên lên cho chúng biết mặt!” Chu Y cũng bắt đầu sắp xếp thứ tự, riêng Thiên cũng đã bảo Chu Y từ đầu là mình sẽ lên đầu rồi

“Là tên đó à?”

“Thiên Thiên lên rồi!”

“Có gì đâu chứ, chắc gì đã bằng ta”

Thiên bước đễn chỗ thi đấu thì mọi người cũng đã bình luận được khá nhiều rồi

“Hãy thể hiện cho ta xem nào” trên bục cao thì Đỗ Duy Luân cũng bắt đầu ngồi thẳng dậy, theo tình yêu tình báo về tên học sinh này không thể khinh thường được

“Ngươi chọn Hồn thú bao nhiêu năm?”

“Đệ tử chọn 1000 năm!” giọng Thiên vang lên làm mọi người ngạc nhiên đến cạn ngôn, phải Thiên lần này chơi hẳn Hồn thú 1000 năm, cậu cũng không sợ việc nó không sao cả, cùng lắm thì đá thêm vài phát thôi

“Được, chuẩn bị đi!” giọng vị giám sát viên vừa dứt thì cái lồng phía trước cũng bắt đầu mở

*cạch* cửa mở ra để lại một con Hồn thú, nhìn có vẻ giống dã lang, bộ lông màu trắng hơi xanh

“Đường Phong Thanh Lang, Hồn thú hệ tốc độ, nghe chừng ca này khó nhằn đây” mọi người khi thấy con Hồn thú cũng líu lưỡi, không ngờ Thiên lại gặp phải khắc tinh

“Ngươi nghĩ mình mạnh lắm hả?” Thiên buồn cười nhìn con Hồn thú đang hừng hựng thế chiến bước tới chỗ mình

“Nếu vậy thì thử cảm nhận nỗi sợ hãi từ tận xương tủy đi!” Hai cái Hồn hoàn đỏ sẫm hiện lên kèm theo đó là luồng uy thế bức người tỏa ra từ Thiên ra khắp Đấu thú trường

Cã đấu trường im phăng phắc (f**k), riêng con Đường Phong Thanh Lang đứng mũi chịu sào cũng đã gục xuống, cả người co co giật giật, sùi bọt mép mắt trắng giã, nhìn đâu còn uy phong lẫm lẫm như lúc ban đầu

(“Ực” tiếng nuốt nước bọt)

Khi Thiên thả ra khí thế, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên phóng thích Vũ hồn của mình như lâm đại địch vậy

“Không….Không thể nào! Hồn hoàn 10…10 vạn năm, cái….” Hầu như trong nháy mắt, trong đầu mỗi người xuất hiện cả đống câu hỏi vì sao

“Này này, không phải chứ!” đến Đỗ Duy Luân cũng phải phóng thích Vũ hồn để giảm áp lực là có thể hiểu khí thế Thiên phóng ra bá đạo đến mức nào

“10 vạn năm hồn hoàn, lại còn hai nháy, đùa nhau à? Biết cho điểm thế nào giờ?” vị giám sát viên đơ người quay lên tìm sự giúp đỡ thì chỉ thấy mọi người cũng ngơ ngác giống mình

Thiên thấy mọi người như vậy cũng thu liễm lại không thì…

“Màn khảo thi của em xong rồi!” Thiên quay sang nói với vị giám sát làm người này hơi bối rối đành chạy đi xin ý kiến

“AAAA! Tên khốn nào dám thả khí tức hồn hoàn cao cấp dọa đám tiểu thú đáng yêu của ta hả?” Cung Trường Long giận dữ bước ra khí thế bức nhân

“Vì có tình huống đặc biệt nên cuộc thi hôm nay tạm dừng, các lớp về chuẩn bị cho ngày mai lên lớp bình thường!”

“Chủ nhiệm Đỗ, còn thành tích của Long Vũ Thiên?”

“Cứ đánh thông qua đi, xong bảo nó qua gặp ta!” nói xong Đỗ Duy Luân cũng đi để lại một đám giáo viên cùng học sinh mộng bức

=================================================

“Đỗ Duy Luân! Là ngươi phóng thích Vũ hồn dọa đám tiểu thú của ta phải không?”

“Cung lão, thật sự không phải ta, ta cũng đâu giám hồ nháo trên địa bàn của ngài, chuyện là….” Đỗ Duy Luân cười khổ nhìn vị hung thần trước mắt

“Lôi thằng nhóc đó ra đây, không thi thố gì nữa, đám Hồn thú dưới 10 vạn năm đều bị dọa vãi s**t rồi, không có ba bốn năm hôm đừng mong dùng được!”

“Ngươi thua rồi, quỳ hay không không quan trọng, quan trọng là Hồn cốt và kim tệ, trong vòng hôm nay không có thì ngươi xác cmn định đi!” Thiên nói xong cũng mặc kệ Đái Hoa Bân giận giữ, nhìn có vẻ thằng này vẫn chưa tỉnh ngộ được

“Ta sai rồi” Thiên cũng chẳng thèm quay đầu lại mà bước tiếp tới chỗ Đỗ Duy Luân Chủ nhiệm, trong lòng thì cầu nguyện cho tên kia không nên chọc tiếp vào mình, nếu không hậu quả sẽ là một ẩn số a

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN