Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Chương 21: 21: Thức Khuya Hại Thận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Dù Cho Anh Có Thâm Tình


Chương 21: 21: Thức Khuya Hại Thận


Tối hôm đó, Khương Tri Ly đã mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, cô quay trở lại thời thơ ấu, trước khi nhà họ Khương xảy ra chuyện.
Khi đó, cô là sự tồn tại mà người người ở Giang Thành đều hâm mộ.

Ngoại hình xuất chúng, gia cảnh ưu việt, gia đình hạnh phúc, ngay cả bản thân Khương Tri Ly cũng cho rằng mình thật may mắn khi có được tất cả những thứ này.
Nhưng mà may mắn, cũng có hạn.
Vào ngày cha cô xảy ra chuyện, mọi thứ ập đến mà chẳng hề báo trước.
Khương Tri Ly không hiểu, tại sao một người đang sống sờ sờ ra đó, lại có thể dễ dàng rời khỏi thế giới này đến vậy.
Chắc là do sức khỏe của ba cô vẫn luôn không được tốt lắm, từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên Khương thị, ông đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vất vả mới khiến sức khỏe của mình kém đến vậy.
Trước giường bệnh, cô khóc đến nỗi trời đất tối sầm, nhưng người trên giường bệnh đã không còn mở mắt ra được nữa, không còn sờ đầu cô giống như trước đây, rồi dịu dàng nói với cô: “Ly Ly, đừng sợ.”
Sau khi ba cô đột ngột qua đời, Khương Tri Ly mới loáng thoáng hiểu được.
Gia đình mà cô vẫn nghĩ là hạnh phúc mỹ mãn, thật ra chẳng qua là do ba mẹ cô tôn trọng lẫn nhau.

Trong cuộc hôn nhân thương mại này, người động lòng chỉ có một mình ba cô.
Lo xong chuyện hậu sự chưa được bao lâu, Thẩm Nhân bỏ đi.
Bà nói, bà phải hoàn thành ước mơ thiếc kế của mình.

Nhưng một mình bà rời đi, vì ước mơ của mình, hay là vì mối tình đầu của bà vẫn còn đang ở nước ngoài kia, Khương Tri Ly không biết.
Có thể là cả hai.
Có một số chuyện sau khi xảy ra, nguyên nhân so với kết quả mà nói, hình như cũng không quan trọng đến vậy.

Bởi vì cuối cùng, ở hai đầu cán cân, Thẩm Nhân đã vô cùng kiên quyết từ bỏ cô.
Khương Tri Ly mãi mãi không thể nào quên được, những gì Thẩm Nhân đã nói với cô vào ngày bà rời đi.
Những lời bà nói ra vừa bình tĩnh, vừa tàn nhẫn.
“Ly Ly, mẹ đúng là mẹ của con, nhưng mà trước đó, mẹ là Thẩm Nhân.”
Vào lúc đó, trái tim của Khương Tri Ly bỗng nhiên trở nên rất lạnh.
Hóa ra, thật sự có người có thể nói ra sự ích kỷ của mình một cách đường đường chính chính đến vậy, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô lại không biết nên chỉ trích người mẹ ruột này như thế nào.
Trong một đêm, cô như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, mất hết tất cả chẳng còn lại gì.
Sau đó, sau khi Khương Tri Ly một mình đi một mình đi đến Anh, cô vẫn không không khống chế được mà xem tin tức liên quan đến Thẩm Nhân.
Kể từ khi giành được giải thưởng của cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế, bà đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.
Sau đó, bà kết hôn với Giản Hoằng Dật, một đại gia trong giới kinh doanh, khi đó Giản Hoằng Dật độc thân sau khi ly hôn, chỉ có một cô con gái.
Cứ như vậy Thẩm Nhân trở thành mẹ của Giản Ngữ Phàm.

Sau đó, Thẩm Nhân cũng cố gắng liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng mà một cuộc Khương Tri Ly cũng không nhận.
Đêm khuya ở xứ lạ, cô tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ có một mình.
Vô số bữa cơm đêm giao thừa và sinh nhật, cô cũng chỉ có một mình.
Một chút đền bù và sám hối kia, đã quá trễ, cô cũng không cần đến chúng.
Nhưng cô vẫn không thể nào không oán trách.
Cô cũng không thể nào quên được, tám năm kia cô chỉ có một mình.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, đầu óc Khương Tri Ly choáng váng, chắc là do nằm mơ nên ngủ không ngon.
Cô nhìn điện thoại, mới bốn giờ sáng, nhưng cô không tài nào chợp mắt được nữa.
Khương Tri Ly tiện tay mở WeChat, bỗng nhiên cô phát hiện có một ảnh đại diện lạ xuất hiện trong danh sách tin nhắn.
Gần đây người mà cô chủ động kết bạn…
Hình như chỉ có một.
Toàn thân Khương Tri Ly giật một cái, cả người sảng khoái.
Cô nhấp vào khung trò chuyện, cẩn thận gõ vài chữ.
Khương Tri Ly: Có phải Phó Bắc Thần không?
Mười phút thấp thỏm trôi qua, Khương Tri Ly mới nhận ra, bây giờ đang là bốn giờ sáng.
Bây giờ chắc anh đang ngủ.
Vừa nghĩ đến đây, người kia lại gửi đến một tin nhắn.
Hai từ lạnh lùng như băng: Không phải.
Giọng điệu thế này, dùng đầu gối cũng có thể biết được đây chính là Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly nằm sấp trên giường, hai chân cô đung đưa trong không khí, sau đó đổi chú thích WeChat của anh giống với ghi chú trong SMS.
Phải nói rằng, biệt danh mà Nghê Linh cung cấp, đến bây giờ đọc vẫn rất thuận miệng.
Bên trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ điện thoại di động.
Khương Tri Ly: Cũng đã bốn giờ sáng rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?
Phó Phẩm Như: Chẳng phải em cũng vậy à?
Khương Tri Ly: Em vừa mới tỉnh.
Khương Tri Ly: “Chú mèo đang nhảy.GIF.”
Ba phút trôi qua, người kia vẫn chưa trả lời.
Khương Tri Ly vốn muốn hỏi anh tại sao nửa đêm lại kết bạn WeChat với cô, nhưng sau đó cô lại nghĩ lại, nếu cô lại làm lố, anh lại run tay xóa kết bạn với cô.
Do dự một lúc, Khương Tri Ly chỉ có thể gửi cái khác.
Khương Tri Ly: Thế sao bây giờ anh vẫn chưa ngủ?
Bóng đêm dày đặc, bóng cây đung đưa, dường như đến cả những đám mây trên trời cũng đã nghỉ ngơi, bên trong căn phòng tổng thống vẫn sáng đèn.
Chiếc điện thoại trên bàn không ngừng rung lên.
Phía sau bàn làm việc, Phó Bắc Thần tắt máy tính, anh mệt mỏi ngả người ra sau, dây thần kinh bị cơn say ăn mòn vẫn còn đang đau.

Anh đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng chân mày, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên nhìn.
Đúng như anh dự đoán, những nhãn dán lòe loẹt của cô đang nhảy nhót lung tung trên màn hình.
Phó Phẩm Như: Bận.
Khương Tri Ly nhìn thấy tin nhắn tích chữ như vàng của anh, trong đầu vô thức tưởng tượng đến hình ảnh anh thức khuya ngồi trên bàn làm việc.
Cô nhớ Hàn Tử Ngộ đã từng nói, chỉ trong vòng ba năm, Phó Bắc Thần đã khiến số tài sản của Phó thị tăng lên gấp ba lần.
Không có thành công nào có thể tùy tiện có được.
Có thể tưởng tượng được, ba năm này anh đã cực khổ thế nào.
Khương Tri Ly khẽ thở dài, chóp mũi có chút chua xót.
Khương Tri Ly: “Sếp cực khổ rồi.GIF.”
Khương Tri Ly: Sau này cố gắng đừng thức khuya làm việc nữa.
Khương Tri Ly: Dù sao thì thức khuya hại thận.
Sau khi cô gõ xong mấy chữ này, cô ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi chớp chớp mắt, cố kìm nén lại những giọt nước mắt trong hốc mắt.
Ba phút sau, Khương Tri Ly cầm điện thoại lên, cô muốn xem thử xem Phó Bắc Thần có trả lời tin nhắn của cô không.
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng mà cô gửi đi, con ngươi Khương Tri Ly lập tức run lên.
!!!!!
Ai đó có thể nói cho cô biết tại sao cô lại gõ thành chữ thận được không??!!
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Đã quá ba phút, muốn thu hồi cũng không được nữa.
Bây giờ Phó Bắc Thần chưa chặn cô đúng không??
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình trở nên tỉnh táo.
Không sao đâu, chuyện xấu hổ nào cũng đã từng gặp qua rồi, loại chuyện này, cô OK thôi.
Ừ, không sai.

Phó Bắc Thần chắc không trả lời mấy tin nhắn vô nghĩa này của cô đâu.
Nhưng mà, một giây sau, điện thoại của cô lại phát ra một tiếng “Đinh”.
?! Anh không trực tiếp chặn cô.
Xem ra hôm nay Phó Bắc Thần vẫn còn là người.
Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Khương Tri Ly không kiểm soát được mà nhếch lên, sau khi bấm vào khung trò chuyện, nụ cười của cô cứng đờ.
Phó Phẩm Như:?
Một dấu chấm hỏi đơn giản, nhưng vào lúc này lại có nhiều ý tứ khác nhau.
“Thức đêm hại thận.”

“?”
Cái này thì tùy cô hiểu thế nào thì hiểu.
Khương Tri Ly hít một hơi sâu, cô chạm vào gò má nóng bừng của mình, sau đó bình tĩnh gõ vài chữ.
Khương Tri Ly: Em tin anh.
Khương Tri Ly: Nghỉ ngơi sớm một chút nhé ~ “Tiểu nhân cố gắng lên.GIF.”
Gửi xong tin nhắn này, điện thoại của cô lại yên tĩnh.
Chắc là anh ngủ rồi.
Khương Tri Ly tắt điện thoại rồi ném sang một bên, cô lấy gối che mặt mình.
Cô cố gắng hết sức để định hình lại cấu trúc tâm lý trong đầu mình.
Nhưng mà qua mười phút, quá trình thay đổi này thất bại.
Khương Tri Ly lại cầm điện thoại lên chỉnh sửa ghi chú trên WeChat của ai đó, cô dùng lực mạnh như thể muốn chọc thủng màn hình.
Phó Phẩm Như — Bậc thầy về nghệ thuật ngôn ngữ đương đại.
Chiều hôm đó, mây đen che khuất mặt trời, từ cửa sổ công ty nhìn ra ngoài, tầng mây dày đặc đến nỗi có thể vắt ra nước, khiến người ta nhìn vào cảm thấy chán nản.
“Chị Tri Ly, em mời chị một ly Frappuccino.”
Khương Tri Ly nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Diệp Gia Kỳ cầm một ly Frappuccino như đang cầm báu vật đưa đến.
Nhìn vào là biết ngay có chuyện muốn nhờ.
Khương Tri Ly mỉm cười, cô bất đắc dĩ đưa tay lên nhận lấy, “Chuyện gì vậy, em nói đi.”
Diệp Gia Kỳ cười nịnh nọt: “Chị Tri Ly, chuyện là thế này, vừa rồi trưởng bộ phận có bảo em đưa số trang sức này đến một nơi, hình như là dùng để quay quảng cáo quảng bá sản phẩm, nhưng mà tạm thời em có chút việc, lát nữa chị mang đến đó giúp em được không ạ?”
Khương Tri Ly suy nghĩ một lúc, sau khi tan làm cô cũng không có việc gì.
“Được rồi, em mang đồ đến đây đi.

Chỉ cần đem qua là được sao?”
Diệp Gia Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, đưa đến đó là được rồi ạ.”
“Được, chị biết rồi, lát nữa em gửi địa chỉ qua WeChat cho chị.”
Diệp Gia Kỳ chắp hai tay lại, vẻ mặt vô cùng khoa trương: “Cảm ơn chị Tri Ly!! Em yêu chị!! Chị chính là nữ thần của em!!”
Khương Tri Ly bỗng nhiên bật cười, cô chợt nhớ đến cái gì đó, lắc lắc ly Frappuccino đang cầm trong tay, cô hỏi: “Em mua vị gì vậy? Không phải vị đào chứ.”
“Không phải, ly của em vị đào, ly của chị vị vani.”
Bây giờ Khương Tri Ly mới yên tâm, cô dị ứng với thực vật họ hoa hồng, chạm vào một chút cũng không được.
“Chị Tri Ly, em đi trước nhé.”
“Được rồi, bye bye.”
Diệp Gia Kỳ chào cô xong thì xách túi rồi đi.
Không lâu sau, Khương Tri Ly cũng đứng lên, cô cất hộp trang sức vào trong túi xách sau đó xuống dưới lầu bắt xe.
Có lẽ là bởi vì trời sắp mưa, Khương Tri Ly đứng đợi khoảng chừng nửa tiếng mới đón được xe.
Địa chỉ Diệp Gia Kỳ gửi đến là của một studio, mặc dù cũng nằm trong trung tâm thành phố, nhưng vào giờ cao điểm, con đường chật cứng.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài cũng đã bắt đầu mưa nhẹ.
Chưa đầy nửa tiếng nữa là đến thời gian mà studio yêu cầu mang đồ đến.

Thời gian quay quảng cáo và thời gian thuê studio đều có quy định hạn chế, nếu mang đồ đến trễ thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay quảng cáo.

Khương Tri Ly nhìn tình hình trước mặt không mấy khả quan, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô dứt khoát mở cửa bước xuống xe.
Mưa phùn rơi xuống, hôm nay Khương Tri Ly ra ngoài quên mang dù, bây giờ cô chỉ có thể dùng túi xách đội lên đầu, trong màn mưa, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Giọt mưa lạnh thấm lên áo, trong cái se lạnh cuối thu, từng chút từng chút xông vào da thịt.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn.
Khương Tri Ly nghiến răng, cô thậm chí còn không dùng túi che lại, trực tiếp xông vào màn mưa.
Khi cô đến cửa studio,chiếc áo choàng dài của Khương Tri Ly đã ướt sũng, chiếc áo nặng trĩu quấn quanh người cô, khiến bước chân của cô cũng trở nên nặng nề.
Sau khi thuận lợi giao trang sức lại cho nhân viên làm việc, Khương Tri Ly dựa vào bức tường bên ngoài hành lang, cuối cùng cũng thở được một hơi.
Không đợi Khương Tri Ly hít thở xong, một giọng nữ trẻ tuổi lanh lảnh từ phía trước truyền đến.
“Chị? Thật sự là chị à?”
Khương Tri Ly cau mày, cô ngước mặt lên nhìn.
Thẩm Tư Huyên mặc một chiếc váy khoét V sâu màu đỏ, bên ngoài mặc một chiếc áo lông chồn màu trắng, mái tóc xoăn gợn sóng, đường nén trên khuôn mặt không gánh được bộ trang phục xinh đẹp này, ngược lại trông có mấy phần thô tục.
Lúc này Khương Tri Ly mới nhớ ra, một trong những ngôi sao chụp quảng cáo là Thẩm Tư Huyên.
Từ sau sự kiện ngoại tình khi đó, cho đến bây giờ, Thẩm Tư Huyên cũng chỉ có thể vào một vai phụ nhỏ trong đoạn quảng cáo, tên tuổi cô ta có rơi vào xó xỉnh nào, Khương Tri Ly hoàn toàn không quan tâm.
Thẩm Tư Huyên nhìn cả người cô chật vật, mái tóc xõa trên vai ướt sũng, khóe miệng không kìm nén được mà nhếch lên, dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác cũng không giấu được.
“Chị, không ngờ rằng người đưa đồ đến lại là chị.

Chẳng phải chị đã cấu kết với Phó tổng rồi sao? Sao phải làm chân chạy vặt thế này?”
Hai tay Khương Tri Ly khoanh tay trước ngực, cô cười nửa miệng: “Không phải cô đã cấu kết với Hàn Tử Ngộ sao? Thế nào mà đến quảng cáo cũng chỉ có thể diễn vai phụ? Chuyện trước kia chẳng phải đã khiến cô nổi tiếng khắp cả nước rồi sao?”
Thẩm Tư Huyên ngay lập tức bị đâm trúng chỗ đau, vẻ mặt vừa rồi còn đắc ý giờ đây đã trở nên trắng bệch.
Khuôn mặt được trang điểm thanh tú bỗng nhăn nhó, cô ta cay đắng trừng mắt nhìn: “Cô bớt ở đây đắc ý, cô tưởng rằng Phó Bắc Thần giúp cô gỡ hot search là vì anh ta thích cô sao? Đừng quên rằng lúc đầu cô nói đi là đi, lại để người ta đứng trong mưa cả đêm chờ cô.”
“Cô thật sự hy vọng Phó Bắc Thần có thể giúp cô lấy lại Khương thị? Vậy thì cô quá ngây thơ rồi.”
Nghe được câu “Cô tưởng rằng Phó Bắc Thần giúp cô gỡ hot search” của cô ta, vẻ mặt Khương Tri Ly hơi sững lại.
Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Khương Tri Ly, Thẩm Tư Huyên còn tưởng rằng cô bị đâm trúng chỗ đau, cô ta lại càng hung hăng dọa người.
“Ồ đúng rồi, cô vẫn chưa biết dì tôi về nước đâu nhỉ? Chuyện của Khương thị, dì tôi đều biết cả rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Tri Ly cứng đờ, toàn thân cô lập tức lạnh như băng.
Thẩm Nhân đã biết rồi?
Bà đã biết, đám người này cướp đoạt tâm huyết mà ba cô để lại, còn bắt nạt đứa con gái duy nhất có mối quan hệ huyết thông với bà.
Nhưng mà, bà lại không nói gì, cũng không làm gì cả
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Tri Ly, Thẩm Tư Huyên cười lạnh một tiếng, giống như đang vì lợi ích của Khương Tri Ly mà thuyết phục: “Chị, chị từ bỏ đi, ngay cả dì cũng không đứng về phía chị, chị còn cố chấp ở đây một mình làm gì? Rời đi không tốt sao? Đàng hoàng về Anh không tốt sao?”
Sau hai giây im lặng, Khương Tri Ly siết chặt đầu ngón tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Cô nhếch môi, nở một nụ cười châm chọc, “Thẩm Tư Huyên, cô có biết cô khiến tôi nhớ đến câu nói nào không?”
Khương Tri Ly gằn từng chữ một: “Trong núi không có hổ, loài khỉ xưng bá vương..”
Sắc mặt Thẩm Tư Huyên ngay lập tức chuyển từ trắng sang xanh.
Khương Tri Ly nhấc chân đi về phía cô ta, đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, từ trên cao nhìn xuống, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo.
“Những thứ vốn dĩ nên thuộc về tôi thì sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Cô vuốt thẳng lại tóc, tuy rằng dáng vẻ hơi chật vật, nhưng đôi mắt trong veo vẫn mở to, xinh đẹp sáng ngời không gì sánh được.
“Cho đến bây giờ, người nên lo lắng không phải là tôi, là các người mới đúng.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN