Ra khỏi studio, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt.
Khương Tri Ly đứng dưới mái hiên tránh mưa, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cơn mưa.
Thật ra thì cô cũng không có chút tự tin nào, nhất là khi cô biết được Thẩm Nhân đã biết hết tất cả những chuyện này.
Ngay cả người duy nhất trên thế giới này có lý do để giúp cô, cũng không muốn đứng bên cạnh cô.
Cô thật sự rất cô đơn.
Vào lúc đó, Khương Tri Ly bỗng nhiên không tìm được dũng khí để kiên trì.
Dù sao, tia hy vọng cuối cùng của cô hôm nay đã vỡ tan tành.
Bỗng nhiên, Khương Tri Ly cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cô tức ngực đến mức không thở được, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhanh chóng kéo tay áo lên.
Trên cánh tay trắng nõn có những vết mẩn đỏ.
Xong rồi, hình như cô bị dị ứng.
Gần như không cần suy nghĩ, Khương Tri Ly ngay lập tức đón xe đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Khương Tri Ly vừa liên tục gãi cánh tay, vừa suy nghĩ thử xem tại sao lần này lại bị dị ứng.
Nghĩ một lúc, những câu nói của Diệp Gia Kỳ chiều nay hiện lên trong đầu cô.
Ly của cô bé là Frappuccino vị đào.
Hay nói cách khác, sau khi nhân viên pha chế pha xong ly của Diệp Gia Kỳ, có lẽ đã không rửa sạch dụng cụ, dẫn đến chút đào còn sót lại được pha chung với ly Frappuccino vị vani của cô.
Vì biết mình bị dị ứng nên Khương Tri Ly vẫn luôn rất cẩn thận trong việc ăn uống, nhưng cô vẫn là không ngăn được chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Một khi sao Thủy nghịch hành, mọi chuyện quả nhiên không được thuận lợi.
Tài xế cũng nhìn ra sắc mặt của Khương Tri Ly có gì đó không đúng, sau đó nhấn ga chạy nhanh đến bệnh viện.
Nhưng do trời mưa đường hỏng nên dù có đi nhanh thì cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu.
Buổi tối trong bệnh viện, khoa cấp cứu vô cùng đông đúc, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng đặc trưng.
Khương Tri Ly dường như dùng hết sức lực để chống cự, cô đăng ký thứ tự lấy máu sau đó đi tìm phòng khám.
Bác sĩ cầm lấy tờ xét nghiệm của cô nhìn lướt qua, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, nhìn thấy cô vào một mình, lo lắng hỏi: “Cô đến đây một mình sao? Tình huống này trước hết cần truyền dịch, có lẽ qua nửa đêm mới xong, hay là gọi cho người nhà hoặc bạn đến cùng cô?”
Khương Tri Ly mím chặt môi, khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười: “Không cần đây, tự tôi làm được.
“
Mấy ngày nay Nghê Linh không ở Giang Thành, cho dù cô nói cho Nghê Linh biết, cũng chỉ khiến cô ấy lo lắng thêm mà thôi.
Hơn nữa, việc tự mình đến bệnh viện, cô đã quen rồi.
Thấy vậy, bác sĩ thở dài, không còn cách nào khác đành phải nói: “Được rồi, bệnh viện bây giờ không có giường trống, cô cứ vô nước biển ở phòng truyền dịch trước, đợi đến nửa đêm có giường trống, tôi bảo y tá đến nói cho cô.
Bây giờ cô bị dị ứng, hơn nữa còn có một số dấu hiệu của việc nhiễm trùng, nửa đêm có thể sẽ bị sốt, nhớ thường xuyên đo nhiệt độ.
“
“Cảm ơn bác sĩ.
“
Trong phòng truyền dịch không có nhiều người, y tá nhanh chóng đi tới, nhanh chóng treo bình đầu tiên lên cho Khương Tri Ly.
Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, Khương Tri Ly cảm thấy lạnh cả người.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa mỏng, chiếc áo choàng ướt sũng bên ngoài bị cô cởi ra từ lâu rồi.
Từng cơn gió lạnh thổi vào trong phòng, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ dần nhỏ đi, nhưng vẫn còn tiếng mưa đập vào lá cây, xen lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào trong bệnh viện.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, khoang mũi tràn ngập mùi nước sát trùng, chất lỏng lành lạnh dọc theo mạch máu từng tấc từng tấc một chảy vào trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng của cô cũng muốn lạnh theo.
Cô rất muốn uống một cốc nước nóng để làm ấm cơ thể, nhưng lại sợ uống nhiều nước quá, đi vệ sinh cũng là một vấn đề.
Cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ này.
Khương Tri Ly liếm liếm đôi môi khô khốc, dùng tay còn lại mở khóa màn hình điện thoại, mở Weibo ra xem.
Sau khi xem xong bảng hot search, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở Weibo của Giản Ngữ Phàm ra xem.
Kể từ khi biết Thẩm Nhân tái hôn với ba của Giản Ngữ Phàm, Khương Tri Ly thường xuyên chú ý đến trạng thái Weibo của Giản Ngữ Phàm, ví dụ như Thẩm Nhân cùng cô ấy đi xem buổi biểu diễn lớn ở đâu đó, gia đình ba người bọn họ đi đâu vào dịp Giáng sinh.
Cô giống như một kẻ trộm nấp sau bóng tối rình xem người khác.
Vừa đáng thương, lại vừa buồn cười.
Nửa giờ trước, Giản Ngữ Phàm đã cập nhật một bài viết mới.
Có hai bức ảnh, một bức là sợi dây chuyền xinh đẹp sang trọng, bức còn lại là ảnh chụp chung thân mật, cô tựa vào vai Thẩm Âm, trên mặt hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Caption: Cảm ơn mẹ vì món quà sinh nhật ~ Con mãi yêu mẹ.
Mẹ của cô, hóa ra đang cùng Giản Ngữ Phàm đón sinh nhật.
Rõ ràng cô đã sớm đoán được, rõ ràng cô cố gắng hết sức để không quan tâm đến, nhưng Khương Tri Ly không thể không thừa nhận, cô vẫn bị nụ cười hạnh phúc của hai người trong ảnh làm cho đau nhói.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn xung quanh.
Phòng truyền dịch lớn như vậy, có rất nhiều bệnh nhân, dường như chỉ có cô là một mình.
Xung quanh càng ồn ào, nỗi cô đơn của cô như được nhân lên gấp đôi.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân trẻ tuổi, cô gái tựa vào vai chàng trai, trên tay đang truyền dịch.
Chàng trai đang bưng một bát cháo nhỏ mua dưới lầu bệnh viện, vừa đút cho cô gái vừa thấp giọng dỗ dành, “Ăn hai muỗng thôi được không, đói bụng sẽ khó chịu.
“
Cô gái nũng nịu nói: “Em không muốn ăn cái này, em muốn ăn cháo tôm của Từ Ký.
“
Sắc mặt chàng trai cảm thấy khó xử, dịu dàng dỗ dành: “Từ Ký không giao hàng, mỗi lần đến mua phải hẹn trước rồi đến xếp hàng, anh không yên tâm để em một mình ở đây.
Đợi đến khi em khỏi bệnh, anh đưa em đi ăn được không?”
Khung cảnh bình thường và ấm áp khiến hốc mắt của Khương Tri Ly cay cay.
Cô cũng muốn ăn cháo tôm của Từ Ký.
Nhưng trên thực tế, ngay cả bát cháo nhỏ hai tệ dưới lầu bệnh viện cô cũng không được ăn.
Khịt mũi xong, Khương Tri Ly nhấp vào cuộc trò chuyện đầu tiên trên WeChat, chụp một bức ảnh đang truyền dịch rồi gửi đi.
Mặc dù Khương Tri Ly biết rằng Phó Bắc Thần đang đi công tác, có thể anh sẽ không trả lời cô.
Cô vốn cho rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân như trước, không cần phiền đến ai.
Nhưng mà bây giờ, cô đột nhiên rất nhớ, rất nhớ anh.
Khương Tri Ly: “Hình ảnh.
“
Khương Tri Ly: Hôm nay em phải truyền dịch.
Khương Tri Ly: Anh biết là dịch gì không?
Khương Tri Ly: Là đêm nhớ anh.
(*) Đoạn này chơi chữ, chữ dịch 液 trong truyền dịch 输液 đồng âm với chữ đêm 夜.
Nhìn chằm chằm vào câu thả thích vô vị này, Khương Tri Ly không nhịn được mà nghĩ đến phản ứng của Phó Bắc Thần khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, cô tự chọc mình cười.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mỉm cười, một giọt nước mắt rơi trên màn hình điện thoại.
Cô lau nước mắt, không đợi đến lúc Phó Bắc Thần trả lời tin nhắn, Khương Tri Ly tắt điện thoại.
Thật ra thì còn có một câu cô không gửi đi.
Phó Bắc Thần, nếu như bây giờ, anh ở bên cạnh em thì tốt quá.
Em muốn nói những lời này, không phải vì muốn trách anh.
Mà là vì mỗi lần nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào của người khác, em lại nhớ anh nhiều hơn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, Khương Tri Ly lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô ngẩn người một lúc mới tỉnh táo trở lại.
Cô cố gắng mở to mắt để phân biệt tình huống trước mặt.
Xung quanh không còn là phòng truyền dịch lạnh lẽo đông đúc nữa, mà là phòng bệnh một người sạch sẽ thoải mái.
Không khí lạnh bao phủ toàn thân được thay thế bằng sự ấm áp, thoải mái đến nỗi khiến người ta không muốn mở mắt.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Khương Tri Ly ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy y tá đang rút kim cho cô.
Mà bên cạnh y tá còn có một bóng người cao lớn.
Phó Bắc Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, chiếc cà vạt nới lỏng treo lơ lửng, tỏa ra khí chất lưu manh khó hiểu.
Trên người anh giống như bị ướt mưa, từ cổ áo lan ra, nhìn anh chật vật hơn ngày thường nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất kiêu ngạo của anh.
Anh đứng ở đó, một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm ống truyền dịch vừa được rút ra.
Khương Tri Ly nghĩ mình đang nằm mơ.
Vì cảnh tượng trước mắt, rất quen thuộc với cô.
Trước đây, khi cô bị ốm phải truyền dịch, cô luôn cảm giác thuốc rất lạnh, lúc chảy vào trong mạch máu rất không thoải mái.
Mà Phó Bắc Thần sẽ giống như bây giờ, anh nhẹ nhàng cầm ống truyền dịch, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm nước thuốc.
Địa điểm khác nhau, hành động quen thuộc, vẫn là con người đó.
Giờ phút này, trong lòng Khương Tri Ly tràn ngập một loại cảm xúc không tên, thứ cảm xúc chua xót tích tụ trong lòng cô, nhưng vào lúc này giống như được mở ra, lớp ngụy trang của cô hoàn toàn bị đánh bại, xen lẫn vào đó là cảm giác ngọt ngào mà anh mang đến.
Cô không có cách nào giải tỏa, chỉ có thể để mặc cho nước mắt lăn dài trên mi.
Cô thậm chí còn không biết Phó Bắc Thần làm thế nào tìm được nơi này, rõ ràng cô chỉ gửi cho anh một bức ảnh.
Đôi mắt của Khương Tri Ly bị nước mắt làm nhòe đi, cô mắc kẹt trong thế giới của chính mình, bỗng nhiên nghẹn ngào thành tiếng.
“Em khóc cái gì?”
Đôi mắt Phó Bắc Thần tràn ngập sự hoảng loạn không dễ nhận ra.
Anh mím môi, xoay người định ra ngoài tìm bác sĩ.
Đột nhiên, có ai đó nắm lấy cổ tay anh.
Anh dừng bước lại, nghe thấy cô nghẹn ngào lên tiếng: “Sao anh tìm được nơi này?”
Nghe vậy, Phó Bắc Thần nhớ đến tình huống vừa rồi, anh lạnh lùng nói ra hai chữ: “Đoán xem.
“
Bốn giờ trước, khi nhìn thấy tin nhắn WeChat của Khương Tri Ly, anh vừa mới xuống máy bay.
Khi anh gọi lại, không có ai nghe máy.
Không biết cô đang ở đâu, Phó Bắc Thần chỉ có thể tìm từng bệnh viện trong trung tâm thành phố.
Vào những đêm mưa, phòng cấp cứu đều quá tải.
Cuối cùng, ở bệnh viện thứ tư, anh tìm được cô.
Trái tim đang treo lơ lửng của anh bỗng dần nặng xuống.
Xung quanh ồn ào chật chội, cô co ro một mình trên ghế ngủ ngon lành, không biết rằng túi thuốc đã sắp cạn.
Nếu anh đến trễ một lúc nữa thôi, máu của cô sẽ chảy ngược vào ống truyền dịch.
Vào lúc đó, Phó Bắc Thần cảm thấy bất lực chưa từng có.
Cho dù anh có nguyện ý thừa nhận hay không, tất cả sự kiên nhẫn mà anh rèn luyện cả đời này, đều đã dùng hết cho cô rồi.
Khương Tri Ly bị giọng điệu lạnh lùng như băng của anh làm cho rụt cổ lại, đầu ngón tay đang nắm lấy cổ tay anh vô thức siết chặt lại.
Giọng cô yếu ớt như muỗi kêu: “Không phải anh đi công tác sao, sao lại về sớm như vậy!.
.
“
Phó Bắc Thần đứng tại chỗ, anh cứ để mặc cô kéo anh như vậy, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.
Khương Tri Ly ngước mắt lên, cô không kịp đề phòng mà giao với ánh mắt của anh.
Bên trong căn phòng, ánh đèn sáng trưng, con ngươi đen nhánh của anh vẫn thâm thúy như thường ngày, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại giống như có cảm xúc khác với thường ngày.
Hô hấp của Khương Tri Ly dừng lại.
Phó Bắc Thần nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên anh mỉm cười.
“Không phải em nói nhớ tôi sao?”.