Dụ Dỗ Mã Văn Tài
Chương 1-2: Đào hôn (1)
Tám năm loáng một cái đã qua, chớp mắt đã đến mùa xuân Vĩnh Hi năm thứ chín……..
Một ngày, trong trời nắng ấm.
Phía đông Thành Lạc Dương, Cổ phủ.
Mùa xuân tháng ba, hoa anh đào rực rỡ, cành liễu đong đưa, bên trong phủ
các đình sáng loáng thoáng, bươm bướm nhảy múa giữa cánh hoa, chim nhỏ
hót líu lo. Nhưng mà nở chói lọi nhất là những đóa mẫu đơn muôn hồng
nghìn tía.
Lúc này trong viện có một nữ tử đứng giữa trăm sắc mẫu đơn, mái tóc dài đen huyền buông thả, chỉ lấy gấm nhẹ nhàng cột lại,
một đôi mắt to ngày thường linh động lúc này giống như lâm vào sương mù, lại giống như có chút thất thần, ngón tay tiêm dài trắng noãn đang nắm
một đóa mẫu đơn đỏ…..
Lúc này, chỉ nghe thấy nhẹ nhàng “Khách còi” một tiếng….. (Vân Vân: ta cũng ko biết lúc bớp hoa kêu thành gì nữa, nên ta để nguyên văn, đừng trách ta mọi ng` @@).
“Ôi chao?”.
Ta nhìn chằm chằm cây mẫu đơn, trong tay đóa “Hoa thi” kia bị theo bản
năng héo đi, nhất thời cánh hoa liền xếp lại một nửa, ho nhẹ một tiếng,
liếc mắt một cái Cát Tường ở phía sau — — nha đầu bên người của ta.
“Cát Tường, biểu tình của ngươi là ý gì?”.
“Tiểu thư, lão gia sẽ phát điên mất. Đóa mà người mới bóp nát là lão gia dùng ba ngàn lượng mua chính là vương trong mẫu đơn…… một đóa cuối cùng”.
Ta nhẹ nhàng mở ra “Hoa tàn”, đóa hoa nhàu nát lách cách một tiếng rơi xuống đất.
Ta phủi phủi đám cánh hoa còn lưu lại trong tay, vẻ mặt làm biếng, nói:
“Ai nha, rụng. Cát Tường, ngươi nói, nó…… Có phải rụng hay không?”.
Chỉ thấy Cát Tường kia trên đầu rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, thanh âm có chút run run: “Là….. Là….. Là rụng”.
Ta nở ra nụ cười ôn hòa, vươn tay sờ sờ chóp mũi Cát Tường, thuận tiện đem giọt mồ hôi lau luôn.
“Vậy ngươi nói, nó là tự rụng, hay là……”.
“Chính nó rụng, tuyệt đối là nó tự rụng! Cát Tường thề cái gì cũng không nhìn
thấy!” Ta lời còn chưa nói xong, Cát Tường rồi đột nhiên một cái nghiêm
đứng vững vươn ba ngón tay hùng dũng oai vệ chỉ đám mây xanh cùng ánh
mặt trời chiếu khắp bầu trời.
Vừa định vỗ bả vai Cát Tường, vì
nàng càng ngày càng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, tỏ vẻ một chút tán dương, bỗng nhiên, Cát Tường vươn một bàn tay gắt gao che miệng của ta, ánh mắt cảnh giác quét một lượt, đem thanh âm ép tới cực thấp: “Tiểu
thư! Cẩn thận! Tai vách mạch rừng!”.
Ta mất sức chín trâu hai hổ
lấy tay Cát Tường ra, hít mạnh vài cái: “Tai vách mạch rừng? Đây là
trong Cổ phủ! Ngươi cho là Tư Mã tiểu tặc kia có thể vào? Sai…… Phải
nói, ngươi cho là lỗ tai của Tư Mã tiểu tặc vào đây?” Bỗng nhiên, chóp
mũi ngửi đến một mùi hương nhàn nhạt như có như không, tóc gáy trên
người tất cả đều dựng thẳng lên.
“Ha ha….. Không ngờ ~ hóa ra Tiểu Diệc Khanh mỗi ngày ở trong phủ đều nghĩ đến ta, tiểu vương thật sự cảm thấy vinh hạnh”.
Một âm thanh hài hước nói ra, ta nghe thấy nhất thời cứng lại, khóe miệng chậm rãi, chậm rãi, giương lên ở độ cao kỳ quái.
Ta đưa lưng về phía hắn, nhếch miệng lên, nghiến răng khanh khách vang dội.
Vương, bát, đản!
“Tiểu thư! Ta che cho người! Người chạy nhanh ra cửa sau đi!” Cát Tường vừa
nhìn thấy Tư Mã Kỳ hét lớn một tiến, lập tức làm xong tư thế đúng tư thế chuẩn Hoàng Phi Hồng, vỗ song chưởng, đứng vững vàng trước mặt ta.
Nhịn không được nhất thời trợn mắt khóe miệng giật giật, ta hung hăng vỗ cái ót của Cát Tường, nói: “Đây là Cổ phủ không phải Nhữ Nam vương phủ! Ta
vì sao phải trốn ra cửa sau?”.
Sau khi nói xong, vênh váo tự đắc nhìn về phía người mới tới: “A! Hôm nay… ngọn gió tà môn nào thổi vậy, đem
Tư Mã tiểu thế tử ngươi cũng thổi qua đến Cổ phủ chúng ta ~ nhưng mà,
nơi này là hoa viên trước khuê phòng ta, cũng chính là khuê viên của ta! Ngươi vô duyên vô cớ xông vào, sợ là quá phận đi!”.
Này thật là thổi đúng địa phương, ở nhà nhiều ngày như vậy, tay ta có chút ngứa.
Chỉ thấy một thanh niên mặc gấm trường bào rực rỡ đứng giữa hoa mẫu đơn,
trên đầu mang bạch ngọc khảm kim quan, mày như lá liễu, đôi mắt hoa đào, mũi cao, mặc đồ tùy ý, vừa đứng mang theo một chút tiêu sái, thần sắc
ra vẻ kính cẩn, khóe miệng ra vẻ nghiền ngẫm mang theo ý cười, giống một con mèo đang cảm thấy hứng thú chuyện gì đó.
Thấy điều này, ta mày không khỏi sưu một tiếng.
Không bình thường! Người này…… Hôm nay không bình thường! Tuyệt đối không
phải thường ngày theo ta cùng chó cắn chó….. Không, phải nói là hoàn
toàn không giống người”.
Lại nói tiếp, ta cùng tên tiểu vương này “Oán hận chất chứa” đã lâu, nhưng là không thể phủ nhận người quả thật
đúng là vận hảo cẩu, sinh ra dung mạo hoàn mỹ……
Như vậy, ta vốn luôn luôn đối “Mỹ nhân” đều hết sức chiếu cố, vì sao lại cùng hắn thành oan gia đối đầu?
Hừ hừ….. Này cũng không thể không nói đến thân hình này của bản cô nãi nãi lúc tám tuổi.
Nhớ bản cô nãi nãi năm đó kia là một cô bé phấn điêu ngọc mài trí tuệ vô
song thiên chân hoạt bát đáng yêu thiện lương, mặc cho ai thấy không
phải kêu lên một tiếng đáng yêu! Tên Tư Mã Kỳ này, cư nhiên ở yến tiệc
hoàng thất, trước mặt công chúng, lớn tiếng hỏi, tiểu hài tử nhà ai
trưởng thành dáng dấp kỳ quái như vậy?”.
Ta, Cổ Diệc Khanh, từ
tám tuổi năm ấy bắt đầu quyết định, cả đời cùng tên hèn hạ vạn phần vô
địch Nhữ Nam vương phủ tiểu thế tử Tư Mã Kỳ oán thù cả đời!
Nhưng mà, ngày thường ta nói một câu, hắn cũng đáp trở lại, Tư Mã Kỳ hôm nay
cũng không thèm để ý ta trợn mắt nhìn, ngược lại cười đến càng thêm sáng lạn, sáng lạn khiến ta cả người sợ hãi.
Giác quan thứ sáu nói
cho ta biết, ban ngày ban mặt, yêu nghiệt này cư nhiên dám cười như càn
rỡ, cư nhiên xuất hiện ở hậu hoa viên Cổ phủ….. Sự tình tuyệt đối không
đơn giản!
Quả nhiên, Tư Mã Kỳ cười xong, ẩn tình nhìn về ta đang
đứng trừng mắt, mở miệng nói: “Tiểu Diệc Khanh, đừng giận nữa, cẩn thận
gương mặt liền rớt xuống biết làm thế nào ~ Khụ….. Kỳ thật, hôm nay ta
đến, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, mới vừa rồi, lệnh tôn đã đáp ứng gia
phụ cầu hôn, cho nên tính ra, ta coi như là con rể của Cổ phủ, cho nên,
ta đến hậu hoa viên Cổ phủ tới gặp vị hôn thê của ta cũng không phải cái gì quá phận ~ Thứ hai, Tiểu Diệc Khanh thế nào tức giận? Không phải là
trách cứ ta nhiều ngày không tìm ngươi chơi đùa? Nếu là như thế, vi
phu…… Nga, không, tạm thời còn chưa phải, như vậy….. Tại hạ bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều đến đây, bồi Tiểu Diệc Khanh ngươi chơi. Ha ha~ “.
Sét đánh một cái.
Vừa vặn không khéo liền bổ trúng đóa hoa bá vương.
Hai mắt khẽ đảo, huyết áp tụt xuống, ta đỡ gáy thiếu chút nữa không ngất
xỉu đi. Đương nhiên, ta hoàn toàn không có thời gian ngất, cho nên ta
kéo áo choàng, lộ đến đầu gối, hoàn toàn không nhìn Tư Mã Kỳ phía trước
bỗng nhiên nhíu mày, cắn răng giống như gió xoáy chạy như điên ra hoa
viên, tìm Cổ lão cha cực kỳ vô lý kia!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!