Dụ Dỗ Mã Văn Tài - Chương 1-3: Đào hôn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Dụ Dỗ Mã Văn Tài


Chương 1-3: Đào hôn (2)


“Ta không đồng ý!”.

“Ta đáp ứng chính là đã đáp ứng! Nói cái gì nữa cũng vô dụng!”.

“Không được! Gả ai cũng được chỉ có hắn là không được!”.

“Gả ai cũng không được chỉ có thể gả cho hắn!”.

“Phụ thân!”.

Cổ Thường Ngọc đau đầu xoa mi tâm, có chút bất lực nhìn nữ nhi từ nhỏ đã
bị chính mình dung túng đến vô pháp vô thiên —– nặng nề thở dài.

”Nữ nhi ngoan a….. Phụ thân nói, ngươi mấy năm nay ở Lạc Dương cùng Tiểu
thế tử Nhữ Nam vương phủ càn quấy, mọi người toàn Lạc Dương đều nói các
ngươi là một đôi, căn bản không có nhà khác làm mai ngươi, phải biết
rằng Nhữ Nam vương phủ là ai cũng đều không thể trêu vào! Vốn phụ thân
còn lo, nếu Nhữ Nam vương phủ không đến hôn sự lần này, cả đời của ngươi làm sao, hiện tại Nhữ Nam Vương tự mình đến đề xuất hôn sự, phụ thân dĩ nhiên là đáp ứng, hết thảy đều là vì tốt cho ngươi a ~ nữ nhi của ta a
~“.

Ta trợn to hai mắt nhìn Cổ lão cha, ta khi nào thì cùng Tư Mã Kỳ thành một đôi được toàn thành Lạc Dương công nhận? Mắt những người
đó đặt dưới chân sao?

Cổ lão cha thấy ta không đáp lời, lặng lẽ
nhìn ta vài lần, mở miệng nói: “Ngươi xem Tiểu thế tử Nhữ Nam vương kỳ
thật cũng không có gì không tốt, lớn lên tuấn tú, là người thừa kế Vương gia, tương lai tiền đồ tất nhiên rất sáng lạn, ngươi có thể gả cho
hắn……. Làm sao không phải chuyện tốt?”.

Lời nói của Cổ lão cha nghe cũng có chút đạo lý, nhưng mà cái này cùng ước nguyện ban đầu của ta đi ngược lại mấy ngàn dặm a……

Kỳ thật là, bộ dáng của ta mấy năm nay hoành hành ngang ngược vô pháp vô
thiên là muốn cho toàn Lạc Dương xem, cho toàn người trong thiên hạ xem. Khi ta từ trong bụng mẫu thân ra, thì biết chính mình mang dòng họ
“Cổ”, sau lưng đại biểu cho cái gì, ta muốn mọi người biết rằng. Cõng
dòng họ này, lớn lên nhất định không cho một đống ruồi bọ muốn leo lên
vị trí này.

Muốn gả ruồi bọ cho ta, còn phải khoan dung một ruồi
bọ đực không ngừng thú ruồi bọ cái khác? Cho dù con ruồi kia đưa ta lên
làm thủ lĩnh, ta cũng tuyệt đối mặc kệ!

Cho nên từ nhỏ cố tình ra vẻ mạnh mẽ, một bộ dáng hoàn toàn khác bình thường tiểu thư khuê các,
có thể nói không chuyện ác nào không làm.

Huống chi, từ lúc tám
tuổi biết Tư Mã Kỳ, ta cùng hắn quả thực chính là lửa với nước, từ tranh cãi phát triển đến quyền cước, từ người đánh đến đồng bọn đánh……

Khụ khụ…….

Tuy rằng mỗi lần hình như đều là ta đả thương hắn……. Thế nhưng, ta nghĩ
toàn thành Lạc Dương không người nào không biết bổn tiểu thư là nhân vật thế nào. Ý là muốn lợi dụng hắn làm hỏa mù, làm cái bình phong che chở, ai biết màn khói này ngược lại lại quay về đây xông chết mình, còn cái
bình phong này ra vẻ hiển nhiên!

Nhìn bộ dáng khó xử của Cổ lão
cha, nội tâm thầm thở dài một hơi, sợ là tranh cãi cũng vô ích. Người Cổ gia gặp phải người Tư Mã gia, rõ ràng mà nói vẫn là nể ba phần, huống
chi Cổ lão cha còn không phải ở triều làm quan, căn bản không thể nào
động đến Tư Mã gia. Cổ lão cha là một người nam nhân nuôi ta mười bảy
năm, cũng là một chuyện không dễ dàng, nói thật, làm khó hắn ta cũng
thật làm không được…….

Không.

Con ngươi đảo một vòng, nội
tâm cười thầm, nhưng là trên mặt vẫn là một bộ dáng trời u ám, bỗng
nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cổ lão cha. Bị động tác bất thình lình
của ta Cổ lão cha sợ tới mức lui về phía sau một bước, ánh mắt mang theo vài phần dè chừng nhìn ta, chỉ sợ ta còn nói ra cái gì kinh thiên động
địa.

Gắt gao nhìn chằm chằm Cổ lão cha nửa ngày, nhìn gương mặt
hắn còn vài phần tuổi trẻ từ trắng biến xanh từ xanh hóa tím từ tím
thành xám, phỏng chừng lại sắp té xuống phải choáng váng, ta mới thu hồi ánh mắt, vung tay áo, quay đầu đi, nói: “Coi như là hắn được!”.

Cổ lão gia lúc này nghẹn một hơi thiếu chút nữa hít thở không thông, bị
nghẹn nước mắt tuôn ra, nhưng đầu lại gật như con gà con mổ thóc, liên
thanh đáp: “Đáp ứng là tốt rồi, đáp ứng là tốt rồi…… Quả nhiên là nữ nhi ngoan của phụ thân…….”.

Hừ nhẹ một tiếng, ta quay đầu bước đi, lúc quay đầu trong nháy mắt, vốn mặt âm trầm đột nhiên phấn khởi lên.

Ngươi có Trương Lương kế, ta có quá tường thê. (*)

Quân địch đã tới, đánh không lại, chẳng lẽ ta còn không biết chạy?

“Tối nay….. Nguyệt hắc phong cao…” Ta một thân tự chế quần dài áo dài đứng
trên núi giả ở hậu viện chỗ cách tường cao gần nhất, hai tay khoanh
trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời, ngay cả một ngôi sao cũng không có.

“Quả nhiên là ngày tốt!”.

“Tiểu thư, người….. lúc nào có thể xuống dưới?” Đã sớm nhảy ra ngoài tường, Cát Tường vẻ mặt ngây ngốc ra hỏi.

Ta dùng khóe mắt tà ác liếc nàng một cái, cô nàng này phá hư không khí,
nói nàng ngốc…… Cũng đúng là ngốc. Nhưng dù sao, cũng không hoàn toàn
ngốc, chậc chậc…..

“Đến đây!”.

Dứt lời ta nhẹ nhàng nhảy một cái, dáng người nhẹ nhàng như chim yến linh hoạt, sau đó một đường bay lướt xuống, cuối cùng………

Dừng ở trên người Cát Tường.

Hai người đồng thời ôi một tiếng, lập tức song song lấy tay che miệng, hai
mắt nhìn nhau, sau đó không để ý đau đớn, một quải một quải biến mất ở
Lạc Dương trong bóng đêm mờ mịt……

………..

Bình minh.

Cổ Thường Ngọc mới thức dậy không lâu, còn đang ngồi trên bàn vì nữ nhi
sắp gả cho Nhữ Nam vương phủ, không thể tưởng được bá vương chuyên gây
sự nhà mình thật đúng là có thể gả đi ra ngoài, hôm nào đến chùa Bạch Mã cầu, đa tạ Bồ Tát phù hộ……..

“Lão gia! Đã xảy ra chuyện!” Quản gia Cổ Phúc cơ hồ là lao đến thư phòng Cổ Thường Ngọc.

Cổ Thường Ngọc cảm thấy quản gia này bất cứ lúc nào cũng kinh ngạc, tố
chất vẫn là tương đương không đạt chuẩn, từ lúc bá vương nha đầu sinh ra ở Cổ gia, chuyện lớn gì còn không có gặp qua?

“Chớ hốt hoảng! Cổ gia chúng ta sắp thành thông gia với Nhữ Nam vương phủ, tùy thời phải
bảo trì phong độ khí chất! Biết không! Đừng để người khác cảm thấy Cổ
gia chúng ta không xứng với Nhữ Nam vương phủ!”.

Cổ Thường Ngọc
tính tình luôn nhu hòa, gần đây vì việc hôn sự của nữ nhi, rốt cục thật
lâu không thấy khí thế gia chủ, nhắm vào Cổ Phúc khiển trách.

Cổ
Phúc đã hầu hạ lão gia nhà mình hai ba mươi năm, tự nhiên biết tính tình của hắn, căn bản không để ý, đi vào chủ đề: “Tiểu thư không thấy! Phòng thu chi nói buổi sáng hôm nay phát hiện đã phát hiện mất bạc…….”.

“Ầm đông“.

………

Cổ Phúc với tay nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi, tay phải vững vàng tiếp được Cổ
Thường Ngọc té xỉu, trong lòng không phải không có sụt sịt. Từ lúc bá
vương đại tiểu thư của chúng ta sinh ra, chuyện lớn gì còn không có gặp
qua? Này lão gia, tâm lý vẫn là tương đương không đạt chuẩn đi…….

(*) Nguyên văn: Nhĩ hữu Trương Lương kế, ngã hữu quá tường thê.

Trương lương là người nước Hàn sau này là 1 trong “tam kiệt nhà Hán” cùng với
Hàn Tín và Tiêu Hà, làm mưu sĩ cho Lưu Bang, ông có nhiều kế sách và mưu lược.

“Quá tường thê” là thang mây để trèo tường, dùng trong
việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh
Tống quốc ( Tống này là chư hầu của nhà Chu do con của Trụ Vương lập nên ko phải nhà Tống của Bao gia và Triển ca).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN