Dụ Hoan - Điềm Điềm - Chương 2: Mưa to (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Dụ Hoan - Điềm Điềm


Chương 2: Mưa to (2)


Sau khi ăn xong, Bùi Tây nhận lấy trách nhiệm rửa bát.

Hứa Hâm không tỏ vẻ gì, cô về phòng tắm rửa rồi trèo thẳng lên giường đắp chăn.

Bên ngoài trời vẫn mưa to gió giật, trong nhà lại chỉ có mình hai người bọn họ.

Phòng Bùi Tây ở đối diện với phòng cô, vài bước đi bộ là tới.

Hứa Hâm vừa mới nhận được điện thọai của Hứa Tuệ Anh, bà nhắc nhở cô phải đóng cửa sổ cho kỹ, chú ý an toàn một chút.

Báo chí đưa tin, cơn mưa lần này chính là trận mưa to kỷ lục của thành phố A trong suốt một trăm năm qua.

Không có việc gì để làm, Hứa Hâm bèn nhắm mắt đi ngủ.

Nửa đêm Hứa Hâm tỉnh lại, mở điện thoại lên thấy hiện tại mới chỉ tầm 10 giờ tối. Bên ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, nghe chừng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Bữa tối ăn không nhiều, hiện tại có chút đói bụng.

Vốn là định mai dậy sớm rồi đi ăn sáng, nhưng bụng thầm thì kêu, Hứa Hâm không thể không để ý được, hơn nữa lúc này cô cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Hứa Hâm xuống tầng, phát hiện phòng bếp đang sáng đèn.

Bùi Tây đang uống nước.

Hứa Hâm cười cười, bước tới gần cậu.

“Mình không ngủ được, xuống đây tìm đồ ăn.”

“Tủ lạnh có bánh mì.”

Bùi Tây đặt cốc nước xuống, gật đầu với Hứa Hâm rồi chuẩn bị rời đi.

Vừa khách khí lại vừa xa cách, đây chính là thái độ của Bùi Tây với tất cả mọi người.

Cô cũng không phải là ngoại lệ.

Khi lướt qua nhau, Hứa Hâm ngửi được hương vị trên người Bùi Tây, rất tươi mát, rất dễ ngửi.

“Bùi Tây.”

Hứa Hâm vừa dứt lời, sấm sét đánh ầm một cái, tia chớp xẹt qua, đèn trong phòng đều tắt.

Nghe được tiếng kinh hô của Hứa Hâm, Bùi Tây quay trở lại, khi khoảng cách giữa hai người là hai bước chân, cậu đứng lại.

Hứa Hâm dựa vào tiếng động mà tìm vị trí Bùi Tây đang đứng.

“Mình mắc bệnh quáng gà, không nhìn thấy gì cả.” Giọng của cô mang theo chút run rẩy, “Mình sợ.”

Thực ra cô vẫn có thể nhìn thấy được trong bóng tối, bệnh quáng gà là giả, sợ hãi cũng là giả.

Nhưng cô muốn tới gần cậu.

Là thật.

Cơ hội tốt như này mà không biết nắm lấy thì đúng là chẳng khác gì đồ ngốc.

Cũng may, từ trước tới nay cô đều là người thông minh.

Giây tiếp theo, Hứa Hâm cảm giác được một đồ vật ấm áp bao lấy cổ tay mình.

Là tay Bùi Tây.

“Tôi dẫn cậu lên tầng.”

Hứa Hâm cảm thán, tại sao khoảng cách từ phòng bếp tới phòng ngủ lại có thể ngắn tới như vậy kia chứ.

Mà trong lòng Hứa Hâm giờ phút này, rất muốn cậu tiếp tục nắm tay mình mãi như vậy.

Sau khi đưa Hứa Hâm trở về phòng, Bùi Tây đi ra rồi đem vào một chiếc đèn tích điện dùng trong những lúc khẩn cấp.

Cậu đặt chiếc đèn lên tủ đầu giường.

“Mạch điện bị cháy hỏng, ngày mai hết mưa mới có thể sửa được.” Ngữ khí Bùi Tây ôn nhu thêm vài phần so với ngày thường, có lẽ là đang muốn trấn an cô.

Hứa Hâm nhìn Bùi Tây, ánh mắt sáng ngời.

“Vất vả cho cậu rồi.”

“Không có việc gì.”

Đêm xuống, Hứa Hâm chậm chạp vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.

Cô nâng tay lên trước mũi, nhẹ nhàng ngửi thử.

Mùi hương nhàn nhạt, dễ chịu.

Là hương vị của Bùi Tây.

Nghĩ vậy, Hứa Hâm liền cười.

Thực ra, cô rất muốn cả thân thể mình đều có thể dính mùi hương của cậu.

“Hứa Hâm, mày thật là biếи ŧɦái mà.” Cô tự nhủ, ý cười trên mặt cũng càng thêm đậm.

Ngày hôm sau khi Hứa Hâm rời giường, bầu trời trong veo, ánh nắng tươi sáng, nếu không phải trên mặt đất vẫn còn ướt nước mưa, rất khó mà nghĩ rằng hôm qua trời đổ cơn mưa to.

Cô xuống tầng, tìm thấy Bùi Tây ở trong phòng bếp.

Cô vừa ngồi xuống cũng là lúc cậu đặt món cuối cùng xuống bàn.

“Đây đều là đồ cậu làm hết à?”

“Ừm.”

Cà tím kho thịt, nấm xào thịt, còn có một bát canh củ cải hầm xương sườn.

Đây toàn là những món mà cô thích ăn.

“Mấy món tủ của mình đây mà.” Hứa Hâm gắp một miếng cà tím lên nếm thử. Đồ ăn Bùi Tây làm, không chỉ mỗi ngon mắt mà ngay cả hương vị cũng không hề tồi chút nào.

“Ừm.”

“Là cậu hỏi qua mẹ mình à?” Hứa Hâm giương mắt nhìn Bùi Tây, mong nhìn ra được chút sơ hở nào đó, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn rất bình tĩnh, không biểu lộ ra bất kì cảm xúc khác thường nào.

Cô có chút khó tin, Bùi Tây mà lại đi hỏi Hứa Tuệ Anh xem cô thích ăn gì. Hay là do Hứa Tuệ Anh nói cho Bùi Kỷ Quân, rồi ông ấy lại nói cho Bùi Tây? Nhưng Hứa Tuệ Anh bận rộn như vậy, sao có thể biết cô thích ăn cái cái gì kia chứ?

“Trùng hợp thôi.”

“Thật không? Chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Bùi Tây không đáp lại, im lặng mà ăn cơm.

Ngước mắt nhìn Bùi Tây đi lên tầng, Hứa Hâm nghĩ ngợi, sao cậu ấy lại đối xử như vậy với mình nhỉ?

Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, năm Hứa Hâm mười sáu tuổi mẹ cô tái hôn, sau đó còn dẫn theo cô đi cùng.

Hứa Hâm đương nhiên không phải chưa từng nghĩ tới việc này, cô vẫn luôn cảm thấy rằng mẹ mình đã có ý định tái giá từ lâu rồi, có lẽ sẽ là gả cho một người tính tình hiền lành dễ chịu, sẽ không khiến mẹ cô mệt mỏi, cũng sẽ đau lòng mà bao dung cô.

Tóm lại sẽ không phải là mẫu người giống như Bùi Kỷ Quân.

Vào lúc mà mẹ cô tái hôn, người dì có ác cảm với nhà cô còn độc mồm độc miệng nói rằng, “Tuệ Anh quả là tốt số, kết hôn lần hai mà còn có thể gả cho Bùi tổng. Cũng may là Bùi tổng không chê, mày đến đó rồi phải nghe lời biết chưa, đừng có mà chọc cho Bùi tổng tức giận, dù sao Bùi tổng cũng là người độc thân đang trong giai đoạn hoàng kim, khó tìm lắm đấy.”

Khi đó cô đã đáp trả lại như nào ấy nhỉ?

“Vậy thì sao chứ? Nếu không phải nhờ năm đó mẹ cháu ly hôn với cha, làm sao có thể gặp được ngài Bùi. Này cũng không phải ai cũng có thể gặp phải, có vài người mơ mộng cả đời, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.”

Câu nói này quả thật đã chọc tới nỗi đau của bà ta. Cả đời bà ta chỉ mong được gả vào hào môn. Tuổi trẻ bà ta bị từ hôn tới tận hai lần, đến nay vẫn chưa gả chồng, tính tình càng thêm cổ quái, đặc biệt không ưa hai mẹ con cô.

“Dì ấy đầu óc có bệnh.”

Người cô nhỏ của Hứa Hâm đã nhận xét như vậy.

Ở Hứa gia, cô nhỏ là người duy nhất tốt với mẹ con hai người.

Cô nhỏ là một nhϊếp ảnh gia hành nghề tự do, khác với bà dì kia, cô là người chủ động xin từ hôn, kiên trì độc thân, bị Hứa gia hắt hủi, coi thường.

Hứa Hâm nhìn về chỗ ngoặt trên tầng hai, nơi đó sớm đã không còn thấy bóng dáng Bùi Tây.

Bùi Kỷ Quân thương tiếc mẹ cô, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với cô rất tốt.

Mà Bùi Tây.

Hôm nay xem ra, cũng không tệ cho lắm đấy nhỉ.

Cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc mà Bùi Tây bị ướt mưa đi lên tầng, cảnh tượng cuối cùng hiện lại trong tâm trí cô, là một giọt nước, dọc theo hầu kết Bùi Tây trượt xuống, rơi xuống bên trong áo.

Nội tâm cô bỗng nhiên nhiễu loạn, biết rõ đây là vực sâu, nhưng lại không thể nhịn được mà tới gần.

Tất cả cũng chỉ vì người đứng ở phía bên kia, là Bùi Tây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN